Chương này, N nhờ mình viết vì theo N, chương này nên để người trong cuộc tự diễn tả mới là tốt nhất. Lý do vì sao lại như thế thì các bạn đọc rồi sẽ hiểu nhé. :big_smile:
Chuyện mình say Em bắt nguồn từ một bài hát có phần hơi lãng mạn so với mặt bằng chung của logic "ấn tượng khi gặp gái". Sự thật là khoa học đã chứng minh rằng đàn ông khi nhìn một người khác giới thì những điểm đầu tiên được chú ý là: mặt - mông - ngực - eo - dáng. Những vị trí này có thể thay đổi thứ tự tùy vào tính cách và gu của mỗi người, nhưng một khi thằng nào đó nói: "Anh yêu em không phải vì bề ngoài mà vì con người bên trong", thì lúc đó hoặc là thằng đó đang xạo, hoặc là nó đang dối lòng. Vì gặp một người con gái hoàn toàn xa lạ thì lấy cái gì mà biết tính cách? Chắc chắn cô gái đó phải lọt vào mắt đã, rồi hợp nhãn thì mới tiếp cận để tìm hiểu.
Nhưng trường hợp của mình thì giai đoạn đầu đã diễn ra rồi, vì lớn lên bên nhau nên dường như không còn cái gọi là ấn tượng về cơ thể nữa. Lúc này, chính giọng hát và vẻ đẹp khi Em trang điểm đã "đốn gục" mình, vì mọi ngày Em không hề động vào son phấn hay hát hò gì cả.
Sau màn song ca "làm lú" của mình và Em, cả lớp và sân trường hò reo rầm rầm. Vì như mình đã nói, trường mình 20-11 chưa từng có cảnh tượng nữ hát trai đàn bao giờ. Cái gì chưa có tiền lệ thì nó sẽ như một quả bom, công phá mạnh mẽ định nghĩa vốn có trong lòng mọi người.
Tiết mục của mình và Em được thầy cô và bạn bè khen ngợi hết lời, nhưng đối với mình lúc đó thì tất cả chỉ là "ruồi muỗi" vì tim mình đang đập loạn nhịp khi một người con gái đứng kế bên mình, đang e thẹn đỏ mặt cười để đỡ ngại. Lúc đó, mình như thấy Em tỏa sáng giữa sân trường khi mái tóc Em được những tia nắng làm cho ánh vàng lên như một vầng hào quang bao phủ xung quanh Em. Mình cũng không biết diễn tả khoảnh khắc ấy ra sao, nên cuối chương này sẽ có một hình minh họa cho các bạn.
Đề xuất Voz: Trung hưng chi lộ