Lời qua tiếng lại, thế là cô kêu thôi thì "thí cô hồn" nghe rất quê. Cô gái liền cắn vào tay cậu ta rất mạnh và lâu. Nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà sau này cô và cậu ta lại làm bạn thân được với nhau, và còn là người yêu dù không lâu. Ấn tượng ban đầu xấu như thế đấy, nhưng không hiểu sao cậu ta lại để lại một sự thôi thúc trong lòng cô bé phải xem coi cậu ta có gì mà dám phớt đời như thế khi đối diện với một cô gái cũng ưa nhìn trong mắt bạn bè như cô.
Cô nhập viện hết một tuần. Trong một tuần đó, cô và cậu ta như chó với mèo, vì cô thì luôn thích kiếm chuyện với cậu ta vì thấy cậu ta khó ưa. Ai biểu có mấy trái táo, trái lê mà cũng keo, không biết chia sẻ mà cứ một hai giành lại cho bằng được. Cũng trong thời gian đó, cứ đến khuya là cô bị vật vã do sốt xuất huyết hành. Oái oăm ở chỗ khi cô mơ màng mê sảng, cô nhớ có bàn tay ai đó phụ mẹ cô chườm khăn, rồi cũng đôi tay ấy đem cô ra nhúng nước nhiều nhất vì có lúc cô sốt rất cao. Bác sĩ chỉ định là khi đó phải xối nước ướt đầu để hạ sốt cấp tốc, tránh động kinh.
Cô còn nhớ cả những lúc thấy cậu ta tối tối ra hành lang bệnh viện đứng nhìn xuống lòng đường Hàm Tử, nay là Đại lộ Đông Tây, hay con sông kia. Cô không biết, nhưng khoảnh khắc đó cô thấy cậu ta chông chênh và cô độc lắm. Rồi cô nhớ những buổi chiều cô thấy cậu ta lặng lẽ lấy giấy báo xếp máy bay rồi thả xuống, với ánh mắt đang ánh lên một cái gì đó vui thú, còn môi khẽ cười một nụ cười nửa miệng mà sau này khi thân nhau, cô biết là chỉ khi có tâm sự thì nụ cười ấy mới xuất hiện. Ngày cậu ta xuất viện, cô ghi cho cậu ta cái nick Yahoo của mình rồi bắt cậu ta về nhà phải add gấp. Nhưng hôm sau cô về vẫn không thấy. Và mãi cho đến khi gặp lại cậu ta tình cờ ở một buổi dạo chơi công viên 23 tháng 9 với lũ bạn, thì cô thấy đằng kia có một chàng trai ôm ghita ngồi giữa một vòng tròn người đang mặc áo lớp và chơi bài "Forever".
Lặng lẽ ngồi quan sát, cô phát hiện ra đó là cậu ta, cái cậu "khó ưa" cô gặp tháng trước ở bệnh viện. Cô rình tới lúc cậu ta chia tay bạn bè, tan hàng mạnh ai nấy về thì cô đi lại, giật cái cây đàn rồi ép cậu ta phải đền bù vì dám quên lời hứa với cô. Và đây là lúc cô chính thức "củ hành" cậu ta cho tới bây giờ, và tự lúc nào anh đã là một phần ký ức mà cô không bao giờ muốn xóa nhòa.
Đề xuất Tiên Hiệp: Ma Pháp Công Nghiệp Đế Quốc