"Thứ ta đang kẹp là gì? Là tôn nghiêm của ta đó chứ... TAT..."
Lâm Lập, bác sĩ: "?"
Nhìn Bạch Bất Phàm đang tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn trời, Lâm Lập và bác sĩ đều bật cười.
Đúng là tôn nghiêm thật.
"Thưa ngài, nơi này y quan bất chỉnh, thứ không chiêu đãi." Lâm Lập cười nói.
"Thế nào mới gọi là chỉnh tề?" Đã bị phát hiện rồi thì Bạch Bất Phàm cũng chẳng thèm để ý nữa, hắn nghênh ngang đứng trên máy, thậm chí còn cố tình ngọ nguậy ngón chân, đối đáp với Lâm Lập bằng lời thoại trong phim《Đổ Hiệp》.
"Ít nhất trên cổ cũng phải đeo một cái cà vạt nối liền với trần nhà mới được chứ."
"Vậy ta có... Mẹ nó nhà ngươi đừng có sửa lời thoại lung tung chứ! Thế thì còn là cà vạt nữa không hả?" Bạch Bất Phàm nói được nửa câu thì không tiếp lời được nữa, bực bội nói.
Thế nhưng khi số liệu chiều cao hiện ra, Bạch Bất Phàm liền đắc ý cười lớn:
"Haiz, ta cũng chỉ có 181,2 cm, lần trước đo chiều cao đã là 180,7 cm rồi, mới cao thêm có nửa xăng-ti-mét.
Nhưng mà, lần trước ta đo là hồi giữa tháng tám, đến nay mới qua hai tháng, nếu nửa năm mới cao được nửa xăng-ti-mét thì ta chỉ có nước đâm đầu vào tường mà chết thôi, ngươi nói có đúng không hở, Lâm Lập, người chỉ cao thêm được không phẩy ba xăng-ti-mét."
Bạch Bất Phàm ghé sát vào tai Lâm Lập, thì thầm như ác quỷ, nhấn nhá từng chữ một.
"Hề hề, ta đếch quan tâm." Lâm Lập nghe vậy, quay đầu đi, hờ một tiếng rồi cười khẩy.
"Anh Lâm, huyết áp của anh hình như hơi cao rồi." Đúng lúc này, vị bác sĩ đối diện Lâm Lập ngừng bơm khí vào máy đo huyết áp, nhỏ giọng nhưng nghiêm túc nói.
Lâm Lập: "?"
Đại ca à, không phải chứ?
Lâm Lập quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Bạch Bất Phàm, cả hai cùng chớp chớp mắt.
"Anh Lâm, xem ra anh cũng có chút để tâm đấy." Bạch Bất Phàm nghiêm mặt nói.
"Đậu xanh!! Bác sĩ Lưu! Chuyện này đâu cần phải nói ra ngay lúc này chứ!!"
"Ha ha ha ha!!"
Sau một thoáng im lặng, cả hai đồng thời không nhịn được cười.
Câu "huyết áp cao rồi" của bác sĩ quả thật quá ư là có thẩm quyền, không thể nào phản bác được.
Lâm Lập giơ tay trái không bị quấn máy đo huyết áp lên, đấm mạnh cho Bạch Bất Phàm một cú.
Dĩ nhiên, số liệu thay đổi do cảm xúc dao động trong thời gian ngắn như vậy không thể tính được, thế nên bác sĩ đã đo lại cho Lâm Lập lần nữa.
Số liệu bình thường.
Hai người rời khỏi phòng, Lâm Lập nhìn Bạch Bất Phàm, do tác dụng tâm lý mà cảm thấy góc nhìn từ trên xuống của mình đã nhỏ đi, bèn hoài niệm về những tháng năm tươi đẹp:
"Nhớ hồi ta mười lăm tuổi quá, cũng từng là kẻ không gì không làm được, mỗi ngày cao thêm một chút."
"Lão già nhà ngươi cũng nên lên đường được rồi đó, đừng có ở đây mà hoài niệm nữa."
Bạch Bất Phàm chẳng hề nể nang chút nào, sau đó cố nén nụ cười đắc ý, vỗ vai Lâm Lập, nói với vẻ bề trên:
"Lâm Lập, có cần ta giới thiệu cho ngươi một loại thuốc tăng chiều cao không, chứ ta sợ ngươi bị ta vượt mặt, đến lúc đó mất mặt lắm đó."
"Hầu hết thuốc tăng chiều cao đều là thuế IQ, cung cấp đủ dinh dưỡng còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì." Lâm Lập hoàn toàn không có hứng thú với thứ này, nên khinh khỉnh đáp lại. "Ngươi mà còn tiếp tục uống nữa, không chỉ giới thể hình nhận được hung tin đâu, Bất Phàm ạ."
"Loại của ta không phải thuế IQ, cũng không phải hoóc-môn, ta dùng xong hiệu quả tức thì." Bạch Bất Phàm hơi kích động phủ nhận.
"Đó là vì vốn dĩ ngươi có thể cao lên được, phần lớn là do tác dụng tâm lý mà thôi."
"Tuyệt đối không phải, là công lao của thuốc, ta chắc chắn."
"Thôi đi, nếu thật sự có loại thuốc đó, người ta đã đổ xô đi mua về uống rồi."
"Bởi vì có tác dụng phụ, nhiều người không chịu nổi." Bạch Bất Phàm lắc đầu.
"Hửm? Tác dụng phụ gì?" Lâm Lập nhìn sang.
"Cấn chân."
"Cấn—"
Lâm Lập: (;☉_☉)?
"Mẹ nó nhà ngươi dùng thuốc tăng chiều cao kiểu gì thế hả, Bạch Bất Phàm! Thằng ranh! Nhìn thẳng vào mắt lão tử mà nói chuyện!"
Khi Lâm Lập kịp phản ứng, hắn túm lấy cổ áo Bạch Bất Phàm mà lớn tiếng chất vấn.
"Để trong giày chứ đâu, nếu đo chiều cao phải cởi giày thì để trong vớ, hiệu quả tức thì, có điều lúc đi đường cứ như giẫm lên thảm mát-xa chân vậy, hơi khó chịu." Bạch Bất Phàm tiếc nuối nói:
"Chính vì nhược điểm này mà ta đã từ bỏ việc dùng thuốc lâu dài, không thì bây giờ chắc ta đã cao một mét tám lăm rồi."
Lâm Lập: "..."
Không thể bắt bẻ được, đúng là hiệu quả tức thì, dùng là thấy ngay.
"Chỉ có đối thủ như ngươi mới đáng để ta cao lên." Lâm Lập công nhận. "Còn ta thì thôi, lòng bàn chân ta sợ nhột."
"Thật mong chờ tương lai quá đi, tiểu Lâm à. Đi nào, tiếp theo kiểm tra mục nào? Khoa ngoại? Hay khoa ngũ quan?" Bạch Bất Phàm cầm tờ phiếu xét nghiệm, liếc nhìn các khoa gần đó rồi hỏi.
"Đến chỗ xét nghiệm máu trước đi, sau đó ta định đi chụp CT với siêu âm B-mode, làm xong mấy mục cần nhịn đói này trước đã, còn lại thì ăn sáng xong rồi từ từ làm sau, ta hơi đói rồi." Lâm Lập suy nghĩ rồi nói.
Năng lượng tiêu hao khi tỉnh dậy khác với cảm giác đói bụng, đặc biệt là với người đã quen dậy từ hơn bốn giờ sáng và ăn sáng đều đặn mỗi ngày như Lâm Lập. Hôm nay cũng dậy vào giờ đó nhưng lại chưa ăn sáng, hắn quả thật có hơi đói.
"Hợp lý, ngươi nói vậy ta cũng thấy hơi đói rồi, đi thôi, để ta xem chỗ lấy máu ở đâu." Bạch Bất Phàm gật đầu.
Lấy máu cho một người mất khá nhiều thời gian, nên ở đây có người đang ngồi chờ.
Tuy có thể chen ngang, nhưng làm xong vẫn phải đợi Bạch Bất Phàm, nên lúc nộp phiếu, Lâm Lập nói thẳng với nhân viên là hai người đi cùng nhau.
"Trời đất, một lần lấy tới ba ống máu luôn à?" Ngồi trên ghế ở hành lang, hai người nhìn vào phòng lấy máu, Bạch Bất Phàm chép miệng cảm thán.
"Chắc là vì có nhiều chỉ số cần xét nghiệm, chứ không thể dùng đi dùng lại một ống máu được."
"Đôi khi cũng hiểu cho những người sợ máu, màu đỏ của máu nhìn cũng ghê thật." Bạch Bất Phàm gật đầu bình luận.
"Cũng bình thường." Lâm Lập thì chẳng có cảm giác gì, Mỹ Lệ nữ sĩ đã giúp hắn miễn nhiễm với cảnh tượng này từ lâu rồi.
"À phải rồi, Lâm Lập, ngươi nhóm máu gì?" Bạch Bất Phàm nhớ ra câu hỏi này liền quay đầu hỏi.
"Một bầu nhiệt huyết." Dù biết là hỏi nhóm máu, nhưng Lâm Lập xưa nay vốn không thích nói chuyện bình thường.
Bạch Bất Phàm: "..."
"Ma cà rồng chắc sợ ngươi lắm, hút một ngụm thôi chắc là phỏng rộp cả miệng." Bạch Bất Phàm giật giật khóe miệng, nhận xét sắc bén.
"Đúng là vậy thật." Lâm Lập gật đầu, nhưng rồi như nhớ ra điều gì, hắn quay sang hỏi Bạch Bất Phàm: "Bất Phàm, đố ngươi một câu, giả sử một người vừa bị ma cà rồng và cương thi cắn cùng lúc, thì hắn sẽ biến thành gì?"
"Gì?" Bạch Bất Phàm vô thức hỏi lại.
"Ma cà rồng, vì cương thi là của triều Thanh, mà triều Thanh thì có các hiệp ước bất bình đẳng." Lâm Lập bình thản giải thích.
Bạch Bất Phàm: "?"
Bạch Bất Phàm đầu tiên là chớp mắt, sau đó răng trên bắt đầu cắn chặt môi dưới, tiếng thở rõ ràng trở nên nặng nề hơn, lỗ mũi cũng bắt đầu phập phồng theo cơ thể đang run nhẹ.
Đây là trận chiến của sự nhẫn nhịn của Bạch Bất Phàm.
Thật ra cũng nên thông cảm cho ma cà rồng, dù sao thì ma cà rồng cũng không thể phơi nắng để bổ sung vitamin D, chỉ có thể hút máu thôi.
"Muốn cười thì cứ cười đi." Nhìn bộ dạng của Bạch Bất Phàm, Lâm Lập thản nhiên nói.
"Không được, đậu xanh! Cái này thật sự không cười được! Cười cái này là bị trừ công đức đó!" Bạch Bất Phàm nghiến răng nói với Lâm Lập.
Ai mà ngờ được đang hóng chuyện thiên hạ lại hóng trúng chuyện nhà mình.
Cái chương trình trợ giá cả trăm tỷ của Thanh triều khốn nạn, nguồn gốc lớn nhất của những câu chuyện cười địa ngục phiên bản trong nước, thật đáng chết.
Thế là Lâm Lập cứ im lặng nhìn Bạch Bất Phàm.
"Lâm Lập, mau kể cho ta một chuyện cười đi!" Trong hơn mười giây, cơ thể Bạch Bất Phàm run lên ngày càng dữ dội, hắn nắm chặt hai tay, vẻ mặt khổ sở nói với Lâm Lập.
"Có một con hươu đực chạy rất nhanh, biến thành đường cao tốc." Lâm Lập dùng giọng điệu nửa sống nửa chết kể cho có lệ.
"Ha ha ha ha ha—" Bạch Bất Phàm nghe vậy liền phá lên cười, hình như còn cười ra cả nước mắt, vừa cười vừa vỗ vai Lâm Lập:
"Trời đất, Lâm Lập, chuyện cười này, ha ha, con hươu này, vậy mà lại biến thành đường cao tốc, oách thật! Khéo léo lợi dụng chữ 'lộ' và 'lộc' đồng âm, đúng là một pha chơi chữ đồng âm tuyệt vời, thật khiến người ta không nhịn được cười.
Buồn cười quá đi ha ha ha."
Phản ứng này của Bạch Bất Phàm khiến Lâm Lập cũng phải bật cười: "Ngươi tốt nhất là đang cười vì chuyện cười này đó."
"Chứ còn gì nữa, ta còn có thể cười vì cái gì?" Bạch Bất Phàm nói như thể đó là điều hiển nhiên, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Hy vọng Phật Tổ đã bị lừa rồi.
Có trừ công đức thật thì cũng đừng trừ của mình, mình nhạy cảm lắm, trừ của Lâm Lập ấy, hắn là cái quần rách đáy, miễn nhiễm từ lâu rồi.
Không lâu sau thì đến lượt hai người, máu của Lâm Lập rút ra rất bình thường, không hề tỏa ra kim quang hay tiên khí lượn lờ để tỏ vẻ phi phàm.
Xem ra tên này không có tư chất Đại Đế.
Lấy máu xong, dùng bông gòn ấn vào chỗ tiêm, hai người đi đến địa điểm tiếp theo.
"Ra là một ống như vậy chỉ có năm mi-li-lít thôi à? Ta cứ tưởng nhiều lắm, hóa ra ba ống này mới có 15 mi-li-lít?" Bạch Bất Phàm nhớ lại lời giới thiệu của bác sĩ lúc nãy, nhướng mày nói. "Vậy mà hiến máu phải lấy đến hai trăm, thậm chí bốn trăm mi-li-lít, lượng hóa ra rồi mới thấy con số này khủng khiếp thật."
"Hiến máu là hiến cả một bịch, vốn dĩ đã nhiều rồi." Lâm Lập gật đầu.
"Thanh niên nhiệt huyết Lâm Lập, ngày kia là ngươi thành niên rồi, có phải là có thể đi hiến máu rồi không?" Bạch Bất Phàm hỏi. "Đây là lúc tốt nhất để giải phóng bầu nhiệt huyết của ngươi đó, cả về mặt vật lý lẫn tinh thần."
"Ta không hiến máu." Lâm Lập nghe vậy lắc đầu.
"Ngươi không trung thành! Ngươi thế này mà gọi là thanh niên nhiệt huyết à, ngươi là sâu mọt!" Bạch Bất Phàm lập tức đứng trên đỉnh cao đạo đức mà cười lạnh.
Lâm Lập nhún vai.
Ai mà biết máu của mình vào cơ thể người khác sẽ ra sao, không chừng lại bạo thể mà chết.
Nhưng không thể nói thẳng ra như vậy, may mà Lâm Lập luôn có lý lẽ của riêng mình:
"Bởi vì ta biết rất rõ, là một thằng con trai, chỉ cần ngươi từng hiến máu, máu của ngươi rất có khả năng sẽ giúp một thằng con trai khác chào cờ. Ta không phải gay, cá nhân ta thấy hơi ghê ghê cái chuyện giúp thằng khác chào cờ, nên ta không hiến máu."
Bạch Bất Phàm: (;☉_☉)?
Lý do này khiến Bạch Bất Phàm nghe mà ngớ cả người.
Nhưng Lâm Lập nói hình như cũng không sai.
Nên nhớ, mỗi buổi sáng, cuộc đối thoại thường xuyên xảy ra giữa các tế bào hồng cầu trong mạch máu có lẽ là—
Hồng cầu 1: Anh em, có muốn tới chỗ 'cậu nhỏ' dạo một vòng không?
Hồng cầu 2: OK, đi thôi!
Bạch Bất Phàm nghĩ đến đây, cười gật đầu rồi còn giơ ngón tay cái lên: "Lý do này của ngươi đã thuyết phục được ta, hợp lý."
Đến chỗ chụp CT ngực, bên cạnh là phòng chụp X-quang, nhưng vì hai hạng mục này tương tự nhau, nguyên lý đều liên quan đến tia X, nên mục sau không có trong gói khám.
"Bất Phàm, gần đây có kế hoạch mang thai không?" Đi đến cửa, Lâm Lập quay đầu lại nói với Bạch Bất Phàm.
"Ngươi có bệnh à?"
"Không đùa với ngươi đâu, ở đây có ghi này, chụp CT có một xác suất nhất định ảnh hưởng đến chất lượng tinh trùng và trứng, sau khi chụp xong, mấy con nòng nọc nhỏ của ngươi trong ba tháng tới có thể sẽ có vấn đề, lúc này mà mang thai là rất vô trách nhiệm đó." Lâm Lập chỉ vào tấm biển thông báo trước cửa nói.
"Vậy có ảnh hưởng đến việc quay tay không?"
Nghe nói là thật, Bạch Bất Phàm lập tức trở nên nghiêm túc hơn nhiều, bước lên xem kỹ những điều cần biết trước khi chụp.
May quá, không ảnh hưởng.
"Nửa đời người còn lại không có kế hoạch mang thai, yên tâm đi." Bạch Bất Phàm gật đầu, sau đó nghi ngờ nhìn chằm chằm Lâm Lập: "Ngược lại là ngươi đó, trong vòng nửa năm tới ngươi không định đi đâu thụ tinh nhân tạo chứ?"
"Cút."
"Lâm Lập, nếu ngươi có lỡ sa chân vào con đường lầm lạc, nhớ phải kéo ta theo với nhé." Bạch Bất Phàm khẩn cầu. "Ta vẫn muốn gặp lại Phi Phi một lần nữa, cho dù chỉ có thể cho nàng những con nòng nọc nhỏ đã biến chất."
"Thằng ngốc." Lâm Lập cười mắng, sau đó hỏi:
"Bất Phàm, mục này ta không xếp hàng cùng ngươi nữa, lát nữa cái mục siêu âm B-mode của ta không có trong gói của ngươi cũng không có trong gói của ta, là ta mua thêm, đến đó ta cũng phải xếp hàng.
Nghe nói cũng lâu lắm, nên bên này ta làm xong sẽ qua đó luôn, sau đó ngươi chụp CT xong, nếu ta chưa quay lại thì ngươi qua đó tìm ta nhé?"
"Được thôi." Bạch Bất Phàm gật đầu, không có ý kiến.
Lâm Lập được chen ngang nên nhanh chóng được gọi tên.
"Chào anh, tôi là bác sĩ phụ trách kiểm tra CT, họ Trương." Máy móc và phòng điều khiển được ngăn cách bằng một bức tường kính, bác sĩ trong phòng điều khiển bước ra nói.
"Chào bác sĩ Trương."
Trên ngực mỗi nhân viên trong cơ sở đều có bảng tên, bác sĩ tên là Trương Cường.
"Bây giờ tôi phải làm gì ạ?" Lâm Lập chưa từng chụp CT, nên hỏi.
"Trên người hoặc trong cơ thể có vật kim loại nào không? Mang vật kim loại vào sẽ ảnh hưởng đến kết quả."
"Vậy thì đầu của tôi không thể cho vào máy được rồi." Lâm Lập nghe vậy tỏ vẻ lo lắng.
"Hửm? Đầu của anh từng phải cấy ghép tấm thép vì chuyện gì à? Phần đầu sao?" Trương Cường nghe vậy tò mò hỏi.
Lâm Lập: "Không phải, trong đầu tôi có ý chí sắt đá."
Trương Cường: "..."
Mẹ nhà ngươi.
"Bác sĩ, đùa chút thôi cho thoải mái, trên người tôi không có gì cả, trước khi vào đã kiểm tra rồi." Sau khi cà khịa xong, Lâm Lập cười hề hề, ngoan ngoãn nằm lên giường kiểm tra.
"Được rồi, trong quá trình quét, xin hãy giữ cơ thể hoàn toàn bất động, không di chuyển, chúng tôi sẽ thông báo qua loa khi nào cần nín thở, toàn bộ quá trình mất khoảng 5 đến 10 phút, xin hãy thả lỏng, tôi sẽ giúp anh điều chỉnh tư thế một chút..."
Quá trình quét chính thức bắt đầu, Lâm Lập mở mắt, nhưng không nhìn vào máy mà nhìn vào hệ thống.
Cầu nguyện nhìn vào con số 1.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
"Xong rồi, anh có thể ngồi dậy, quá trình quét đã kết thúc." Khoảng năm sáu phút trôi qua, tiếng động nhẹ của máy móc ngừng lại, giọng nói của bác sĩ vang lên từ loa.
Tìm kiếm và tự mình trải nghiệm... (100/100; 2/4).
Thấy con số thay đổi, Lâm Lập khẽ vung tay.
Tốt quá rồi, phương hướng hoàn thành nhiệm vụ của mình không có vấn đề gì, loại hình đã tăng thêm một.
Vậy thì muộn nhất là ngày mai có thể hoàn thành nhiệm vụ này rồi.
"Anh có thể đi được rồi, đừng quên đồ đạc của mình, nếu sau này có bất kỳ khó chịu nào, xin hãy liên hệ ngay với chúng tôi." Bác sĩ cầm đồ của Lâm Lập đến nói.
"Vâng."
Lâm Lập gật đầu, rời khỏi phòng.
"Còn mấy người nữa thì đến lượt ngươi?" Lâm Lập hỏi Bạch Bất Phàm trước khi đi.
"Chắc là bốn người — dĩ nhiên, với điều kiện là không có vị khách quý nào chen ngang như ngươi." Bạch Bất Phàm trả lời.
"Vậy chắc phải hơn nửa tiếng nữa, ta qua kia trước đây."
Siêu âm B-mode không ở tầng này, Lâm Lập lên tầng trên, theo bản đồ đi đến phòng chẩn đoán siêu âm.
Quét mã lấy phiếu của mình xong, Lâm Lập đưa cho bác sĩ trong phòng chẩn đoán, sau đó ngồi chờ ở cửa xếp hàng.
Trong số những người đang chờ ở ngoài, Lâm Lập trông khá đặc biệt.
Bởi vì tất cả đều là phụ nữ mang thai cùng với chồng hoặc người nhà đi cùng, dường như người đến kiểm tra đơn thuần chỉ có một mình Lâm Lập.
Điều này khiến những người đang chờ khác thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lâm Lập, ánh mắt đầy tò mò và hóng hớt.
Chắc là họ nghĩ Lâm Lập có câu chuyện gì đó.
Thời gian siêu âm B-mode rõ ràng dài hơn nhiều so với CT, về cơ bản trung bình mất khoảng hai mươi phút mới xong một người, cho dù ở đây có hai máy nhưng tiến độ vẫn không nhanh.
Nhưng Lâm Lập cũng chẳng để tâm, vừa nghịch điện thoại giết thời gian, vừa thỉnh thoảng hỏi tiến độ của Bạch Bất Phàm.
Nhưng cho đến khi Bạch Bất Phàm nhắn tin nói rằng hắn đã xong và đang đi lên lầu, bên Lâm Lập vẫn chưa bắt đầu, và có lẽ còn phải đợi một lúc nữa.
Lâm Lập đành phải tiếp tục ngắm gái đẹp vậy.
Có một số blogger thật tuyệt vời, những vị Bồ Tát hào phóng, vô cùng good...
Người thì vừa ngầu vừa đẹp, Vương Trạch không đến xem thì thật đáng tiếc.
"Ể? Lâm Lập?"
Đang đắm chìm trong mấy video nhạy cảm, Lâm Lập nghe thấy giọng nói quen thuộc này.
Ngẩng đầu lên, Lâm Lập ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc nhìn Trần Vũ Doanh xuất hiện ở góc rẽ, đứng dậy: "Lớp trưởng? Sao cậu lại ở đây?"
Trên nét mặt của Trần Vũ Doanh cũng lộ ra vẻ vui mừng không thể che giấu.
"Tớ..." Nàng chỉ về phía sau lưng mình, định giải thích.
Lúc này, Trần Trung Bình và một người phụ nữ với cái bụng hơi nhô lên cũng từ hướng mà Trần Vũ Doanh chỉ bước ra.
"Doanh Doanh, con vừa gọi gì thế?" Trần Trung Bình mặt đầy nghi hoặc, vẻ mặt như vừa nghe thấy điều gì đó rất không muốn nghe, đồng thời ánh mắt cũng nhìn về phía mà Trần Vũ Doanh vừa nhìn.
Sau đó Lâm Lập và Trần Trung Bình chạm mắt nhau.
Đầu tiên là một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Khi nhìn rõ tình hình trước mắt, trong mắt Trần Trung Bình dần hiện lên một biểu đồ hình quạt vô cùng phức tạp, gồm ba phần thất vọng, ba phần hận sắt không thành thép, hai phần hối hận, một phần kinh ngạc và một phần tức giận, ông chỉ vào Lâm Lập, không thể tin được mà hỏi:
"Lâm Lập? Ngươi làm lớn bụng đứa nào rồi!"
Lâm Lập: (;☉_☉)?
Chú à, chú nói thế này thì có hơi bất lịch sự rồi đấy.
Với lại cái vẻ kinh ngạc trong mắt chú là có ý gì?
Nghe thấy câu hỏi không khác gì sét đánh ngang tai này, những phụ nữ mang thai và người nhà của họ vốn đang chờ đợi một cách nhàm chán, trong mắt lập tức bùng lên ngọn lửa hóng chuyện.
Lâm Lập đang chuẩn bị giải thích.
"Lâm Lập—"
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, lại một người nữa lười biếng gọi tên Lâm Lập.
Dĩ nhiên, là Bạch Bất Phàm.
Vì hơi đói, Bạch Bất Phàm vừa xoa bụng vừa bước ra từ góc rẽ, nhìn Lâm Lập ở khu vực chờ, hỏi: "Lâm Lập, bao giờ mới đến lượt thế, ta đói..."
Lời nói đến đây thì đột ngột dừng lại, vì Bạch Bất Phàm đã nhìn thấy Trần Vũ Doanh và Trần Trung Bình.
Lớp trưởng sao lại đến đây?
Sau đó Bạch Bất Phàm lại phát hiện ra khung cảnh có chút kỳ lạ.
Tất cả mọi người trong hành lang, lớp trưởng và ba của nàng, Lâm Lập, bao gồm cả những phụ nữ mang thai hoàn toàn không quen biết đang ngồi và người nhà của họ, ánh mắt dường như đều đang nhìn về cùng một chỗ.
Thế là Bạch Bất Phàm thuận theo ánh mắt của họ, cúi đầu nhìn xuống bụng mình, tay hắn vẫn còn đang xoa xoa ở đó.
Bạch Bất Phàm: "?"
Mọi người nhìn bụng mình làm gì?
Xảy ra chuyện gì vậy?
(Hết chương)
Đề xuất Tiên Hiệp: Phong Thần Bảng (Phong Thần Diễn Nghĩa)
aaaaaaaa
Trả lời3 ngày trước
414 truyện khác, 415 tiếng Trung nha ad
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 ngày trước
ok
1crowxd
Trả lời5 ngày trước
321 toàn chữ Tàu ad ơi
Luftwaffe Luân
Trả lời4 tháng trước
Mong ad ra nhanh, dạo này đang cháy truyện, cần truyện hài hài như này 😘😘