Logo
Trang chủ
Chương 11

Chương 11

Đọc to

Chỉ có mấy bức vẽ bằng sáp màu, mấy bức tượng thạch cao tô màu nham nhở, đống vở với sách học. Từ ngày Minh bị tai nạn qua đời, gia đình vẫn giữ lại những vật này.

Không tìm kiếm được thông tin nào có giá trị, Tuấn về vòng bật máy tính và bắt đầu tìm kiếm về những cái chết mà Phong đã nhắc đến, cũng may bố mẹ Tuấn mới đi, vẫn thanh toán hóa đơn nên Tuấn vẫn có mạng mà dùng, chứ mới xuất ngũ có chút tiền thì sớm muộn gì anh cũng phải kiếm việc mà làm thêm.

Không khó để tìm ra những thông tin quá nổi tiếng của mấy năm trước, gây hoang mang trong người dân, đến nỗi những nhà có con nhỏ phải đưa đi học hay vì để tự đến trường.

Đọc hết đống báo mạng Tuấn cũng không rút ra được điều gì. Thôi kệ, nói rồi Tuấn đi xuống nhà, anh dành ngày hôm nay đi đến nốt những nhà người thân ở xa mà anh chưa qua thăm được. Nhìn phố xá con người có gì khác với 3 năm trước. Cũng là qua nhà họ hàng hỏi xem bố mẹ anh có đổi số điện thoại hay đang làm gì ở Sài Gòn.

Cả ngày chỉ có đi các nơi, nhưng những người họ hàng của Tuấn chỉ nói cũng biết việc bố mẹ ăn vào Sài Gòn và nghe nói là việc làm ăn của bố Tuấn, còn lại cũng không biết gì thêm.

Tối ấy, Tuấn về nhà khi đã gần 11 giờ đêm.

Lảo đảo bước vào phòng tắm, việc Tuấn muốn làm bây giờ là rửa mặt và đi tắm, cả ngày lượn lờ chắc bụi cũng đầy người rồi. Tuấn kéo chiếc khăn tắm, nhúng ướt trong chậu rồi đưa lên lau mặt, nước mát làm anh trở lên tỉnh táo hơn.

Thở dài một hơi rồi Tuấn bỏ khăn xuống, nhìn mình trong gương Tuấn giật mình khi cả mặt anh đầy máu, nhìn xuống cái vật anh đang cầm trên tay, nó không phải khăn tắm mà là tấm da người đang vẫn còn đẫm máu, nhỏ từng giọt xuống nền phòng tắm từng tiếng tí tách.

Tuấn hoảng sợ quẳng nó qua một bên, lấy tay gạt làm chiếc gương trên tường rơi xuống vỡ tan, anh quay lại, trước mặt anh là một thân hình như của thằng bé cấp 2. Toàn thân là máu, không, chính xác là nó chỉ là xương và cơ, như mấy cái mô hình giải phẫu không có chút da nào trên người.

Hai con mắt thằng bé trợn lên nhìn vào Tuấn, tất nhiên là vậy, không có da thì cũng làm gì còn mí mắt. Tuấn hét lên lao thẳng ra ngoài, hất tung cánh cổng và cứ thế chạy ra đường. Ánh đèn pha chiếu đến làm lóa mắt Tuấn, một chiếc xe máy phanh không kịp đâm thẳng vào anh. Tuấn ngã ra đường, mọi thứ mờ dần và anh ngất đi...
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Chuyện Tình Quân Sự
Quay lại truyện Hiến tế
BÌNH LUẬN