Chương 3: Như cá gặp nước
Chương 3: Như cá gặp nước.
Giang Tô sau đó cũng nốc một hớp lớn rồi quay đầu bóc tôm như Lục Cảnh Nam không hề tồn tại.
Bụng anh ta lúc này réo lên òng ọc.
Lục Cảnh Nam nhìn xuống hộp cơm rẻ tiền không có lấy nổi một miếng thịt rồi lại nhìn lên Giang Tô thoải mái nhàn nhã ăn lẩu.
Không còn nhịn nổi nữa, anh ta trực tiếp lao thẳng vào quán, bất chấp ánh mắt lo ngại của phục vụ như e ngại có người vô gia cư đến quấy phá.
Giang Tô không để ý đến anh ta mà tiếp tục bóc tôm, thản nhiên nói:
"Muốn ăn gì thì gọi đi." Ánh mắt hắn hướng về phía menu ra hiệu.
Lục Cảnh Nam không hề khách sáo, kéo ghế ngồi xuống.
"Cậu trả à?"
"Không thì anh tính ở đây rửa bát trừ tiền sao?" Giang Tô nhún vai.
"Tốt." Lục Cảnh Nam cũng không hỏi thêm, lập tức gọi phục vụ mang ra một loạt thịt bò, thịt cừu và hải sản.
Lục Cảnh Nam vừa cầm đũa lên, vừa nghiến răng:"Mẹ nó. Tôi ăn đất ngoài đường, còn cậu thì đang ăn lẩu?"
Giang Tô lười biếng dựa lưng vào ghế, cầm bia lên uống một ngụm, bình tĩnh đáp:"Được mời đi xem mắt hộ."
Lục Cảnh Nam ngừng nhai, trừng mắt nhìn hắn: "Xem mắt hộ mà lại có cả một bàn lẩu thế này?"
Giang Tô thản nhiên nói: "Cô gái kia đến muộn, tôi không muốn ngồi không chờ nên gọi đồ trước. Dù sao tất cả chi phí hôm nay cũng có người trả hộ."
Lục Cảnh Nam: "..."
Nhìn nồi lẩu thơm nức, anh ta quyết định tạm thời nuốt xuống cơn uất hận, cầm đũa gắp một miếng thịt bò thật to, nhúng vào nồi nước sôi sùng sục.
Bụng no đã rồi tính tiếp.
Giang Tô nhàn nhã bóc một con tôm khác, thả vào bát nước chấm rồi đưa lên miệng, chẳng thèm để ý đến ánh mắt bức xúc của Lục Cảnh Nam.
Lục Cảnh Nam thì không khách sáo như vậy.
Anh ta vớ ngay một đĩa thịt, thả ầm vào nồi lẩu cay đỏ rực, nhìn từng lát bò tươi cuộn lại dưới làn nước sôi sùng sục.
Căn lẩu sực nức mùi ớt và gia vị, hương cay nồng xộc lên tận mũi, kích thích đến mức dạ dày anh ta càng kêu to hơn.
Chẳng buồn đợi lâu, Lục Cảnh Nam vớt thịt ra, nhúng qua nước chấm rồi đưa thẳng vào miệng.
Vị cay nóng bùng lên ngay đầu lưỡi, theo sau là độ béo ngậy của thịt bò dù còn chưa chín, hòa quyện với nước chấm đậm đà, khiến anh ta không nhịn được mà khẽ hừ một tiếng đầy thỏa mãn.
Bên kia, Giang Tô lặng lẽ nhìn, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng không nói gì, chỉ tiếp tục thong thả ăn phần của mình.
Cho đến khi thịt đã vơi hơn nửa hắn mới mở miệng:
"Anh đang cố trả thù tôi đấy à? Miếng thịt kia rõ ràng còn sống anh đã gắp ăn rồi?"
"Ăn bù thôi." Lục Cảnh Nam đáp lại qua loa, mặt lại cắm cúi xuống bát.
Giang Tô không tiếp tục truy cứu mà chỉ rót thêm bia cho anh ta như một sự ngầm cho phép.
Hai người cứ thế ăn uống, một bên nhàn nhã thưởng thức còn một bên nhồi nhét như chết đói hấp dẫn không ít ánh mắt.
Ba mươi phút sau,
Lục Cảnh Nam cuối cùng cũng buông đũa, tay ôm bụng, ngả người về sau ghế, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Anh ta lúc này đã không thể ăn thêm dù chỉ một miếng tôm nhỏ nữa.
Giang Tô nhướng mày, nhìn chằm chằm dáng vẻ sắp lăn ra bàn ngủ của đối phương, chậm rãi mở lời:
"Mấy ngày qua, anh sống có chút chật vật?"
Lục Cảnh Nam lập tức ngồi thẳng dậy, hai tay đập mạnh lên bàn, trợn mắt:
"Mẹ nó, cái gì mà có chút chật vật? Tôi không có giấy tờ tùy thân, đến cả chân chạy bàn hay làm bảo vệ cũng không xin được, chỉ có thể ra công trường làm cả ngày vì mấy đồng bạc lẻ. Tối đến không thể thuê khách sạn, mà cũng chẳng có tiền thuê nhà trọ, tôi con mẹ nó khác gì ăn xin không?"
Lục Cảnh Nam nghiến răng.
"Tôi gần như phải giành giật từng suất làm việc với đám người khác, tiền công thì ít đến nỗi tôi không dám tiêu bừa. Ăn mì gói mãi cũng muốn nôn ra, hôm nay may mắn mới mua được hộp cơm có rau đang giảm giá. Tôi nghĩ đời mình đã tàn tạ lắm rồi, thế mà vừa ngẩng đầu lên thì thấy cậu ở đây, ăn lẩu, uống bia, tiêu tiền không phải nghĩ. Cậu nói xem, tôi có tức không?"
Giang Tô lười biếng tựa vào ghế, nhìn Lục Cảnh Nam một lượt rồi nhàn nhạt hỏi:
"Anh ghen tị à?"
Lục Cảnh Nam hừ lạnh: "Không. Tôi chỉ cảm thấy thế giới này quá bất công."
Giang Tô nhếch môi, cầm lon bia lên, cụng nhẹ vào lon bia của Lục Cảnh Nam.
"Chào mừng đến tương lai."
"Mà khoan đã, mẹ nó có phải cậu lôi tôi đến đây không?" Lục Cảnh Nam hất cằm, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Giang Tô nhàn nhạt liếc qua, chậm rãi nhấp một ngụm bia rồi đáp tỉnh bơ:
"Nếu tôi có cái năng lực đấy thì giết người xong đã sớm cao chạy xa bay rồi, còn đến chỗ anh đầu thú làm gì?"
Lục Cảnh Nam suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng có lý. Nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ:
"Nhưng mà sao lúc tôi quay lại kiểm tra phòng thẩm vấn không thấy cậu đâu? Đến cả còng tay cũng biến mất."
Giang Tô chẳng buồn chớp mắt: "Tôi đã sớm nhận ra có gì đó không ổn. Lúc anh hốt hoảng chạy mất, tôi cũng tự mở khóa còng tay, gom đồ rồi lặng lẽ chuồn đi."
Hắn nói câu này với vẻ mặt thản nhiên đến mức Lục Cảnh Nam suýt nữa phun cả ngụm bia ra.
"Cậu có thể tự mở khóa còng tay?"
Giang Tô nhún vai: "Không khó lắm."
Lục Cảnh Nam trừng mắt, có cảm giác bản thân đã bị lừa. Tên này ngay từ đầu đã không hề đơn giản, còn giả vờ đáng thương ở đồn cảnh sát làm gì nữa?
Nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý thôi. Hai người họ mới quen nhau không lâu, Giang Tô chẳng có lý do gì phải vác thêm gánh nặng như anh ta.
Anh ta đành nén bực bội xuống, đổi sang vấn đề quan trọng hơn:
"Vậy giờ chúng ta phải làm sao?"
Giang Tô ngay lập tức sửa lại:
"Không, câu hỏi phải là bây giờ anh phải làm sao."
Hắn chậm rãi đặt lon bia xuống bàn, điềm nhiên tiếp lời:
"Tôi sống ở đây rất tốt, quen được rất nhiều người tử tế. Mấy hôm nữa còn có thể làm lại giấy tờ tùy thân nhờ sự trợ giúp của người quen."
Lục Cảnh Nam trừng mắt.
Cùng bị quăng vào một nơi xa lạ, đối với anh ta đây là địa ngục, nhưng Giang Tô lại như cá gặp nước?
Nhìn dáng vẻ hắn ngồi đây uống bia thong thả, còn có cả kế hoạch tương lai, anh ta cảm thấy thật sự chua xót.
Quan trọng hơn, Giang Tô rõ ràng đã ngầm đồng ý cho anh ta ăn chùa một bữa, nhưng không có vẻ gì là sẽ giúp đỡ thêm.
Lục Cảnh Nam do dự trong giây lát, rồi cắn răng mở miệng:
"Tôi biết mình không có quyền gì đòi hỏi cậu... nhưng mà tôi thật sự cần trợ giúp. Coi như nể tình chúng ta tạm xem là một dạng 'đồng hương' đi?"
Anh ta nói câu này với chút khó xử, nhưng ánh mắt đầy mong đợi.
Giang Tô nghe vậy thì chống cằm, nheo mắt nhìn anh ta vài giây, rồi đột nhiên cười khẽ.
"Anh có biết bây giờ trông anh giống gì không?"
Lục Cảnh Nam nheo mắt đề phòng: "Giống gì?"
Giang Tô thản nhiên đáp:
"Chó hoang đứng trước cửa nhà người ta, vừa bị đuổi đi mà vẫn cố ngoái đầu nhìn vào."
Lục Cảnh Nam: "..."
Thật là muốn đập chết hắn mà.
Lục Cảnh Nam không phải loại người không biết điều, nhưng bây giờ anh ta chỉ có thể mặt dày:
"Cứ coi như là vậy đi. Tôi bây giờ còn thảm hơn cả chó hoang. Chó hoang ít ra còn có người thương tình cho ăn, thậm chí có khi còn được đem về nuôi. Cậu thật sự không giúp, ngày mai có khi báo đăng tin người đàn ông chết đói chết rét giữa đường, trước lúc tắt thở vẫn gắng gượng thều thào: 'Là Giang Tô hại tôi'."
Giang Tô nhướng mày, thong thả nhấp một ngụm bia rồi chậm rãi nói:
"Anh nghĩ tôi làm lại giấy tờ mà vẫn lấy tên là Giang Tô à? Biết đâu tôi còn có thể lấy luôn tên Lục Cảnh Nam?"
Lục Cảnh Nam khựng lại, vẻ mặt đầy hoang mang.
Giang Tô bật cười, khoát tay: "Ha ha, đùa thôi. Tên tôi quan trọng lắm, sao có thể tùy tiện đổi thành của anh được? Thôi, nói tôi nghe xem dạo này anh sống thế nào?"
Hắn tiêu khiển chán chê mới chịu hỏi nghiêm túc.
Lục Cảnh Nam hừ một tiếng, đặt lon bia xuống bàn rồi chậm rãi đáp:
"Sáng tôi dậy ra quảng trường, ăn sáng qua loa rồi theo đám người chờ xe chở đến công trường. Trưa được phát hộp cơm, làm đến chiều tối thì nhận tiền công rồi được đưa về. Lại tạt đại vào tiệm nào đó mua cái bánh hay mì ăn liền, tìm một góc dưới gầm cầu ngủ. Ban đầu tôi tính nấp ở sở cảnh sát cũ, nhưng chỗ đó tồi tàn quá, tôi sợ buổi đêm trần sập xuống đè chết tôi luôn."
Giang Tô chống cằm, ánh mắt đầy hứng thú:
"Nói cách khác, anh sống chẳng khác gì dân lao động phổ thông."
Lục Cảnh Nam hừ một tiếng, không phủ nhận.
"Thậm chí còn không bằng," anh ta cười lạnh, "Dân lao động phổ thông ít ra còn có nhà để về."
Giang Tô khẽ gật gù, như đang suy tư điều gì đó. Một lát sau, hắn chậc lưỡi.
"Nghe thê thảm thật đấy. Nhưng mà cũng đúng thôi, không có giấy tờ tùy thân thì đúng là đến cả làm bảo vệ chung cư hay quét rác cũng không ai nhận."
Lục Cảnh Nam không đáp, chỉ cúi xuống uống ngụm bia vừa được rót cho.
Giang Tô nhấc lon bia lên, thong thả xoay vòng trên tay rồi bất chợt hỏi:
"Nếu tôi giúp anh một tay thì sao?"
Lục Cảnh Nam lập tức cảnh giác, đặt lon bia xuống.
"Cậu giúp tôi? Không có điều kiện gì à?"
Giang Tô đặt lon bia xuống bàn, ngón tay gõ nhịp nhẹ lên thành ghế, khóe môi cong lên như cười như không:
"Tất nhiên là có điều kiện."
Lục Cảnh Nam im lặng nhìn hắn, chờ đợi vế sau.
Giang Tô chậm rãi nói tiếp, giọng điệu đầy vẻ lười nhác:
"Rất đơn giản. Từ nay về sau, anh làm việc cho tôi."
Lục Cảnh Nam nhướng mày: "Làm gì?"
Giang Tô nhún vai, thản nhiên nói:
"Chưa nghĩ ra. Nhưng mà không phải làm công trường nữa đâu, yên tâm."
Lục Cảnh Nam híp mắt nhìn hắn, cân nhắc thiệt hơn.
Anh ta suy nghĩ một chút rồi nhấc lon bia lên, cụng nhẹ vào lon của Giang Tô, cười nhạt:"Được thôi. Nhưng tôi cảnh báo trước, tôi không làm mấy chuyện trái với... phạm pháp đâu."
Lúc này, Lục Cảnh Nam chỉ định nói "trái với đạo đức", nhưng cơn tuyệt vọng lại khiến anh ta chần chừ. Bây giờ còn quan tâm đạo đức chết tiệt gì nữa!
Cuối cùng, anh ta nghĩ: "Dù sao thì làm chút chuyện trái đạo đức cũng còn hơn là chết đói."
Giang Tô nhướng mày, nở nụ cười vô tội:
"Yên tâm, tôi là công dân gương mẫu mà."
Lục Cảnh Nam cười khẩy, trong đầu lại hiện lên hình ảnh hiện trường vụ án của Giang Tô.
Công dân gương mẫu mà lại sát hại hơn ba mươi người.
"Vậy cậu định giúp tôi kiểu gì?"
Giang Tô lười biếng dựa vào ghế, nhấp một ngụm bia rồi tiếp tục:
"Tôi đang ở tạm một chung cư giá rẻ. Tôi quen chủ nhà khi cô ấy đi chợ, bịa ra một câu chuyện thê thảm về việc tôi bị lừa sạch tiền, nên cô ấy đồng ý cho tôi trả tiền thuê theo ngày. Đổi lại, buổi chiều tôi giúp con cô ấy làm bài tập. Anh có thể đến ở với tôi trước, rồi tôi sẽ sắp xếp công việc cho anh sau. Chúng ta sẽ đi từng bước, cứ như vậy đã."
Đề xuất Voz: Ước Thành Thằng Khốn Nạn!
[Luyện Khí]
Truyện này mình viết từ cuối năm ngoái nhưng mà bận thi nên bỏ dở giờ đào lại quyết định viết tiếp. Mong mọi người có thể góp ý chỉnh sửa và đề xuất ý tưởng, cũng rất hoan nghênh nếu có ai muốn được cameo trong truyện. Cảm ơn vì đã dành thời gian đọc.