Chương 4: Sống thất đức
Chương 4: Sống thất đức
"Vậy thì tôi cảm ơn trước, chúng ta làm quen lại từ đầu. Tôi tên đầy đủ là Lục Cảnh Nam."
"Bố tôi họ Giang, mẹ tôi họ Tô. Gọi tôi là Giang Tô."
Điều này thật ra Lục Cảnh Nam đã sớm biết qua hồ sơ của Giang Tô, thậm chí còn tra đến cả tên ông bà hắn là gì thì anh ta cũng biết.
"Mà không phải cậu nói là đang đi xem mắt hộ sao? Sao đến giờ người ta vẫn chưa đến?" Lục Cảnh Nam nhíu mày thắc mắc.
Giang Tô nhàn nhạt đáp, khóe môi cong lên đầy vẻ trêu chọc:
"Người ta đến rồi, nhưng thấy anh ăn uống nhiệt tình quá nên sợ hãi bỏ về trước rồi. Còn tưởng anh là ăn xin được tôi rộng lượng cứu giúp nữa cơ."
Vừa nói, Giang Tô vừa giơ màn hình điện thoại ra cho Lục Cảnh Nam xem, trên đó là tin nhắn của đối phương.
(Xin lỗi, tôi có việc riêng đột xuất không thể đến. Mong anh thông cảm.)
"Đây là...?"
"Đương nhiên chỉ là cái cớ thôi. Lúc anh còn đang bận ăn tôm thì tôi đã thấy đối phương đứng từ xa quan sát rồi mới bỏ đi."
Lục Cảnh Nam khựng lại, trầm mặc vài giây rồi hừ một tiếng:
"Tôi chẳng phải chỉ ăn một bữa cơm thôi sao, có gì mà phải sợ? Rõ ràng là người này tính cách kiêu ngạo khó chiều, tôi đây coi như giúp cậu với bạn cậu nhìn người."
Giang Tô cười nhạt:
"Tùy anh. Dù sao người nhờ tôi cũng chẳng thật sự quan tâm. Anh ta chỉ cần tôi chụp lại bằng chứng là đã có mặt là được."
Hắn đứng dậy, vươn vai một cái: "Nếu anh ăn xong rồi thì đi thôi."
"Thanh toán thì sao?"
"Trả trước rồi, anh không cần lo."
Nghe vậy, Lục Cảnh Nam mới gật đầu an tâm. Sau đó như chợt nhớ ra gì đó, anh ta gọi phục vụ lại, nhờ đóng gói chút đồ thừa mang về.
Lục Cảnh Nam là dân giai cấp vô sản, có cái gì giá trị cũng đều đã đeo sẵn trên người, liền lẽo đẽo đi theo Giang Tô ra ngoài.
"Chỗ cậu ở xa không?"
"Cũng không xa, đi bộ một chút là đến." Giang Tô hờ hững đáp. "Khu chung cư giá rẻ, không rộng lắm nhưng đủ hai ba người ngủ. Anh cũng đừng dắt ai về đấy."
"Tôi là người đã có bạn gái, cậu đừng hòng hắt nước bẩn lên người tôi."
Lúc hai người gần đến nơi thì bị một con mèo vừa đen vừa mập chặn đường.
Nó khẽ rên vài tiếng rồi quấn lấy chân Giang Tô.
"Đưa tôi chút tôm đi." Giang Tô cúi xuống, vuốt ve cục bông mềm mịn bốn chân tròn xoe đang dụi đầu vào ống quần mình.
"Này." Lục Cảnh Nam móc từ trong túi ra hai con tôm, đưa cho Giang Tô một con, còn mình thì tự ăn nốt con còn lại
"Cho tôi sờ với."
Con mèo mun nhanh chóng ăn sạch con tôm, sau đó ngoan ngoãn đưa đầu về phía trước.
Lục Cảnh Nam hai mắt sáng rỡ, đưa tay xoa đầu nó một cách thỏa mãn.
"Chỗ tôi ở không cho nuôi thú cưng, bình thường chỉ có thể sang nhà bạn bè để chơi mèo thôi." Anh ta tự giải thích.
Lục Cảnh Nam sờ chán chê rồi Giang Tô mới ôm con mèo mập lên, tiếp tục dẫn đường.
"Mèo nhà ai đấy?"
"Mèo hoang được mọi người trong khu chung tay nuôi. Mỗi người góp một tí, giờ nuôi nó thành mập rồi. Chủ nhà có xây cho nó một cái ổ nhỏ dưới tầng một."
Hai người một mèo cứ thế đi đến trước khu chung cư cũ.
Khu chung cư nằm trong một góc nhỏ bên đường, tường đã sớm bong tróc vàng ố.
Giang Tô thả con mèo mun mập xuống cái ổ nhỏ dưới gầm cầu thang rồi dẫn Lục Cảnh Nam đi lên.
Hai người dừng ở tầng ba.
Cầu thang hẹp nhưng khu vực trước cửa các căn hộ lại khá rộng, Lục Cảnh Nam còn thấy vài chậu cây xanh mướt đặt xung quanh, có vẻ được chăm chút kỹ lưỡng.
"Nhớ kỹ số nhà nhé, 305." Giang Tô nhấn mạnh.
Nói xong hắn rút chiều khóa mở cửa đi vào, dép trên chân cũng tiện tay đá sang góc.
Bên trong không lớn, còn có chút cảm giác trống vắng. Có một phòng ngủ, một nhà vệ sinh và một phòng khách kiêm bếp.
Phòng ngủ có một cái giường đơn sơ ở góc tường, tủ gỗ và bàn học bên cửa sổ.
Ở trong góc phòng, có một cái bảng gỗ dựng sát tường, trên đó cắm chi chít giấy note đủ màu, nhưng toàn là những con số và ngày tháng không theo thứ tự với nét chữ nghệch ngoặc.
Một mảnh giấy viết: "23.09 – KHÔNG RA NGOÀI. 03.10 – TRÁNH XE BUÝT."
Lục Cảnh Nam liếc qua, cau mày nhưng không hỏi gì.
Trên bàn có một cái đèn lớn hình quả trứng khá ngộ nghĩnh vẫn còn chưa bóc nhãn giảm giá.
"Anh đi tắm xong có thể mặc tạm đồ của tôi, tìm được cái gì vừa người thì mặc. Mai chúng ta đi mua chiếu sau, hôm nay anh chịu khó ngủ tạm trên sàn đi."
Phân phối xong hắn liền cởi áo khoác nhảy lên giường, hai mắt dán vào màn hình điện thoại.
Lục Cảnh Nam tắm xong cả người sảng khoái vô cùng như thể vừa được sinh ra lần thứ hai.
Anh ta đi ra ngoài đã thấy Giang Tô ngủ say như chết.
Tối hôm đó, Lục Cảnh Nam cuối cùng đã có một giấc ngủ ngon từ khi đến đây.
Mà con mèo mun kia đã không biết từ khi nào leo lên nóc nhà ở tòa nhà đối diện chung cư, đôi mắt vàng vốn lười biếng của nó trở nên sắc bén vô cùng, ánh mắt hướng về phía cửa nhà 305.
...
"Cảnh Nam à, em yêu anh nhất trên đời đó."
"Cảnh Nam à, em muốn chúng ta cùng nhau ngắm hoàng hôn."
"Cảnh Nam, trong tim anh, em chiếm vị trí thứ mấy?"
"Đương nhiên là thứ nhất rồi bảo bối."
"Mẹ kiếp, anh nói vậy là còn có cả những người khác đúng không? Còn có người thứ hai, thứ ba đúng không? Đồ tra nam, chia tay đi!"
Lục Cảnh Nam giật mình tỉnh dậy, nhìn sang bên cạnh thì thấy Giang Tô đang cúi xuống từ trên giường thì thầm bên tai mình với vẻ mặt đầy hứng thú.
"Cậu biến con mẹ nó ra cho tôi." Mặt anh ta có chút đỏ lên, gầm nhẹ.
Giang Tô vẫn tỉnh bơ nằm trên giường, một tay ôm điện thoại, tay kia gác lên trán, cười đến cong cả khóe mắt:
"Anh mơ thấy ai thế? Bạn gái à? Còn bị chia tay nữa... Tôi mà là người yêu anh chắc tức chết mất."
Lục Cảnh Nam lồm cồm ngồi dậy, tóc tai rối như tổ quạ, mặt mũi vẫn chưa hết vẻ choáng váng sau cơn ác mộng:
"Tôi đang ngủ ngon sao tự nhiên lại mơ thấy mình bị chia tay? Còn chả phải do cậu giở trò quỷ?"
Giang Tô ngáp dài: "Chỉ hỏi thử thôi mà, ai ngờ anh nhập vai thật."
Lục Cảnh Nam nhíu mày, tay vẫn chống trán, giọng uể oải:
"Cậu có thể không ấu trĩ như vậy không."
"Ờ, thì tôi ấu trĩ." Giang Tô ngồi dậy, nhấc ly nước uống một ngụm. "Thay quần áo đi rồi đi ăn sáng, lát tôi dẫn anh ra tiệm quen xin việc."
Lục Cảnh Nam nghe đến "xin việc" lập tức tỉnh cả ngủ. Anh ta kéo tấm chăn mỏng sang một bên, đứng dậy vươn vai:
"Công việc gì?"
Giang Tô nhún vai, thong thả đáp:
"Quán cà phê nhỏ, thiếu người bưng bê với rửa ly. Tôi quen chủ quán, giới thiệu anh vào tạm. Tạm thời làm qua ngày, chứ tôi chưa nghĩ ra việc gì tốt hơn."
"Nghe cũng ổn." Lục Cảnh Nam không có ý kiến, chỉ cần có tiền lương là đủ.
Giang Tô đưa tạm cho Lục Cảnh Nam một cái áo khoác mỏng màu xanh.
"Anh trước tiên cứ mặc tạm đồ của tôi. Ngày mai là thứ năm có chỗ có chương trình giảm giá, chúng ta đi gom đồ một thể luôn. Tôi cho anh mượn tiền"
"Tốt, sau này tôi sẽ trả cậu đủ."
Buổi sáng mùa thu, thời tiết dịu nhẹ không hề có nắng gắt.
Giang Tô và Lục Cảnh Nam ra khỏi chung cư, con mèo mun mập vẫn nằm gọn trong ổ, ngáp một cái rồi lại rúc đầu ngủ tiếp.
Trên đường, Lục Cảnh Nam hỏi:
"Chủ quán cà phê là người thế nào?"
Giang Tô suy nghĩ một lúc rồi đáp:
"Hơi nóng tính nhưng là người tốt. Thẳng thắn. Có gì không vừa ý là nhặt bất cứ thứ gì gần nhất để ném người ta. Cố gắng đừng phạm lỗi lúc anh ta đang cầm đồ nặng."
Hai người Giang Tô và Lục Cảnh Nam bước vào quán cà phê nhỏ, không khí ấm áp và dễ chịu.
Chủ quán, một người thanh niên cao lớn đầu đội mũ lưỡi trai đen, gật đầu chào Giang Tô.
"Mã ca, đây là người tôi đã trao đổi với anh qua điện thoại."
Giang Tô giới thiệu chủ tiệm cho Lục Cảnh Nam:
"Lục Cảnh Nam, Mã Tân."
"Mã Tân, Lục Cảnh Nam. Bắt tay." Hắn vừa dứt lời liền lập tức cúi xuống, vừa vặn né được một cái giẻ lau bàn từ Mã Tân.
Anh ta ném cho hắn ánh mắt hình viên đạn rồi liếc qua Lục Cảnh Nam rồi đáp:
"Cứ thử xem, nhưng làm việc không được lười biếng."
Lục Cảnh Nam gật đầu, anh ta cảm thấy có nhiều việc thế nào thì cũng không thể so được với công việc ở công trường.
Giang Tô ngồi xuống một góc và bảo:
"Cho tôi cà phê đen."
Chủ quán quay lại quầy pha chế, rồi nhắc Lục Cảnh Nam:
"Ra sau quầy, tôi sẽ dạy cậu pha chế và phục vụ khách."
Giang Tô nhìn anh ta, cười nhạt:
"Nhớ lời tôi dặn, cẩn thận khi anh ta cầm vật nặng."
Sau đó, chủ quán mang cà phê ra cho Giang Tô rồi quay lại bảo Lục Cảnh Nam:
"Vào quầy làm việc. Chúng ta bắt đầu từ cơ bản."
Giang Tô nhận được cà phê liền rời đi, dù sao thì hắn ta cũng có công việc riêng, không thể ở đây mãi được.
Lục Cảnh Nam gật đầu rồi đi theo, dần dần làm quen với công việc mới.
Quán cà phê không đông khách, công việc chủ yếu là lau bàn và nhận đơn từ khách.
Một lúc sau, khi đang lau một chiếc bàn gần cửa, Lục Cảnh Nam bị một vị khách nữ bắt chuyện:
"Cậu mới đến à?"
"Vâng, có vấn đề gì sao?"
"Tạp dề của cậu ngược rồi kìa." Vị khách nọ phì cười.
Lục Cảnh Nam giật mình, nhìn xuống tạp dề đang quấn sai. Anh ta lúng túng một lúc rồi mới mỉm cười đáp:
"À, vâng. Cảm ơn cô đã nhắc nhở."
Cứ vậy cho đến trưa thì Mã Tân thông báo đến giờ nghỉ, mọi người tự đi ăn trưa.
Lục Cảnh Nam còn đang định đi ăn trưa với hai đồng nghiệp mới thì Giang Tô đã xuất hiện mang anh ta đi ăn miến.
"Chỗ này không tệ. Ông chủ Mã cũng không hung dữ như tôi tưởng. Có lẽ lý do cậu thấy cần đề phòng là do cậu hay chọc tức anh ta thôi."
"Nhân tiện thì tôi quên chưa nói nhưng tôi chỉ đăng kí cho anh làm ca sáng và chiều thôi, tối tôi lại dẫn anh đi chỗ khác."
"Đi đâu?"
"Không phải hồi trước anh nói không có giấy tờ tùy thân thì đến cả công việc bảo vệ cũng không xin được sao? Tôi xin được cho anh một công việc bảo vệ rồi đó."
"Tôi cũng chỉ lấy ví dụ a." Lục Cảnh Nam có chút không nói thành lời. Dù Giang Tô nở một nụ cười chân thành nhưng anh ta rất rõ ràng.
Hắn ta là cố tình.
Lục Cảnh Nam cũng dần hiểu hơn về tính cách của Giang Tô.
Hắn hay cười. Nhìn từ ngoài thì rất chân thành nhưng càng quen hắn lâu hơn thì lại càng rõ ràng chân thành của hắn là giả tạo.
Ngược lại, Giang Tô sống rất thất đức, thậm chí có thể gọi là sống "chó", nhưng ít nhất không phải vì ác ý mà càng giống như một đứa trẻ ấu trĩ hơn.
Đề xuất Voz: Cuộc chiến giữa Nhíp xinh và Quần đùi hoa
[Luyện Khí]
Truyện này mình viết từ cuối năm ngoái nhưng mà bận thi nên bỏ dở giờ đào lại quyết định viết tiếp. Mong mọi người có thể góp ý chỉnh sửa và đề xuất ý tưởng, cũng rất hoan nghênh nếu có ai muốn được cameo trong truyện. Cảm ơn vì đã dành thời gian đọc.