Chương 5: Trực đêm

Chương 5: Trực đêm

Hai người ăn trưa xong, Giang Tô thanh toán trước rồi nhanh chóng rời đi.

Lục Cảnh Nam quay lại quán cà phê khá sớm.

Không khí lúc này vẫn còn vắng vẻ, ánh nắng nhạt chiếu qua khung cửa kính tạo thành những vệt sáng mờ trên sàn gạch. Anh ta tìm một góc khuất gần kệ sách, kéo ghế ngả người, tranh thủ chợp mắt.

Đến đầu giờ chiều, lượng khách bắt đầu giảm dần, nhưng không giống buổi sáng.

Lục Cảnh Nam nhận ra rõ sự khác biệt.

Vào buổi sáng đa phần là người đến làm việc, học tập, còn buổi chiều lại là thời điểm bạn bè tụ tập, trò chuyện. Không khí trở nên yên bình hơn, thoải mái hơn.

Cũng lúc này, Mã Tân treo một tấm biển nhỏ lên cửa kính. Lục Cảnh Nam liếc nhìn, trên đó ghi:(Từ 14:00 – Nhận đặt hàng online. Xin ưu tiên khách tại quán trước 14:00.)

Chưa kịp thắc mắc, Lục Cảnh Nam đã nghe thấy âm thanh vù vù đến từ phía ngoài cửa sổ. Khi quay ra, một chiếc máy bay tự động đang hạ xuống, lặng lẽ tiếp cận khu vực giao nhận bên hông quán.

Không lâu sau, thêm vài chiếc khác cũng xuất hiện. Chúng xếp hàng tuần tự như một bầy ong kim loại.

Nhân viên quán nhanh chóng đặt cà phê vào các khung chống sốc kim loại dưới thân drone.

Tất cả các ly đều được đóng gói kỹ lưỡng bằng hộp xốp. Giao dịch hoàn tất, từng chiếc lại cất cánh, biến mất vào bầu trời như chưa từng xuất hiện.

Lục Cảnh Nam ngẩn người nhìn theo, không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Tận mắt thấy công nghệ này vẫn khiến anh ta cảm thấy không thật.

Quả nhiên, tương lai vẫn là tương lai.

Dù trước kia từng nghe nói về hình thức này lúc vẫn còn ở hiện tại nhưng anh ta hiếm khi được chứng kiến tận mắt. Vậy mà chỉ sau 10 năm công nghệ này đã trở nên phổ biến đến vậy rồi.

"Ông chủ, sao giờ quán mới thấy nhận đơn hàng online?" Anh ta quay sang hỏi Mã Tân khi thấy người kia đang pha chế gần đó. "Buổi sáng mới là lúc người ta cần cà phê nhiều nhất mà?"

Mã Tân không ngẩng lên, chỉ vừa đổ nước vừa đáp thản nhiên:

"Bởi vậy nên buổi sáng tôi không mở dịch vụ giao hàng. Quán tôi nhỏ, khách tới ngồi đầy cả rồi, nếu còn ôm thêm đống đơn online thì chất lượng phục vụ giảm thấy rõ. Không khéo cà phê cũng pha dở. Nên tôi chỉ nhận đặt hàng sau hai giờ chiều lúc vơi khách một chút."

Lục Cảnh Nam gật đầu.

Quán lớn có cách vận hành của quán lớn mà quán nhỏ cũng có cách vận hành của quán nhỏ.

Mã Tân không chạy theo xu hướng công nghệ và số lượng như các quán lớn mà tập trung vào chất lượng phục vụ cá nhân tại chỗ. Anh ta cẩn thận với từng đơn hàng, từng ly cà phê riêng.

Tầm khoảng năm rưỡi chiều Mã Tân bắt đầu thu dọn quán, đến đúng sáu giờ thì treo biển đóng cửa.

Không lâu sau đó Lục Cảnh Nam cũng thấy bóng dáng Giang Tô xuất hiện.

Nhưng khác với lúc trưa hắn đi bộ đến bây giờ Giang Tô lại đang lái một chiếc xe đạp điện cỡ nhỏ. Trên đầu hắn còn có một chiếc mũ bảo hiểm hình quả dưa hấu khôi hài.

"Đây là xe đạp điện? Cậu kiếm đâu ra vậy?" Anh ta thắc mắc.

"Đương nhiên là mua rồi, mau lên xe đi. Chúng ta đi ăn tối, lịch làm việc buổi tối của anh bắt đầu từ bảy giờ đó." Giang Tô ra hiệu.

Ngay khi Lục Cảnh Nam vừa ngồi lên xe thì thấy Giang Tô rút từ trong giỏ xe ra đưa cho mình một cái mũ bảo hiểm màu hồng sặc sỡ với tai mèo chói mắt.

Anh ta ngây người một chút rồi mới cam chịu đội lên, vừa đội vừa phàn nàn. "Cậu không thể tìm cái nào bình thường hơn à?"

Giang Tô không quay đầu lại, hắn khẽ cười châm chọc, giọng điệu đắc ý: "Tôi đích thân chọn cho anh đấy. Hợp không?"

Chiếc xe đạp điện bắt đầu lăn bánh rời khỏi con phố nhỏ, tiếng động cơ điện êm ru lướt qua nền đường.

Lục Cảnh Nam ngồi phía sau, đội cái mũ hồng tai mèo, vừa nắm chặt yên xe vừa cố gắng không nhìn vào ánh mắt của người đi đường.

Anh ta nghiến răng hỏi, "Tôi là người trưởng thành đấy, cậu biết không?"

Giang Tô bật cười, "Trưởng thành thì sao? Trưởng thành thì không được đáng yêu à?"

"..."

Hai người dừng lại ở một khu phố cũ, nơi vẫn giữ được nét giản dị giữa lòng thành phố hiện đại.

Quán cháo sườn nằm khuất sau một dãy cửa hàng nhỏ, chỉ có vài chiếc bàn ghế nhựa đặt sát vỉa hè. Trước cửa bốc lên hơi nóng mờ ảo từ nồi cháo to đang sôi lục bục.

Giang Tô gọi hai bát cháo sườn, thêm ruốc và quẩy. Mỗi bát được múc đầy, bốc khói nghi ngút.

Cháo ninh vừa tới, hạt gạo nhuyễn mịn quyện cùng từng miếng sườn nhỏ được róc kỹ, mềm rục.

Trên mặt cháo là một lớp ruốc vàng óng. Quẩy giòn rụm, được cắt thành từng khúc nhỏ, ngấm nhẹ nước cháo khi ăn vào vừa béo vừa mềm.

"Ăn món này buổi tối là chuẩn bài rồi." Giang Tô vừa nói vừa xúc thìa lớn, thổi phù phù rồi nhanh chóng ăn từng ngụm nhỏ.

Lục Cảnh Nam ngồi đối diện, lặng lẽ ăn cháo, ánh mắt có phần dịu xuống. Dù không nói nhiều, nhưng trong lòng anh ta cũng không thể phủ nhận, ấm bụng thật.

Sau bữa ăn, Giang Tô lại chở anh rời khỏi khu dân cư.

Xe đạp điện len lỏi qua những con phố lớn rực đèn, dần tiến vào khu vực trung tâm hiện đại hơn. Đường xá rộng rãi, cây xanh được cắt tỉa gọn gàng, các tòa nhà ở đây đều cao vút, ánh đèn phản chiếu lên lớp kính bóng loáng trông như những khối pha lê khổng lồ dựng giữa đêm đen.

Cuối cùng, họ dừng lại trước một tòa nhà không quá đồ sộ nhưng có thiết kế tinh tế và sang trọng. Bên ngoài treo bảng tên công ty với biểu tượng điện tử phát sáng nhẹ nhàng.

Một người đàn ông trung niên mặc sơ mi chỉnh tề đang đứng đợi sẵn ở lối vào phụ.

Giang Tô nhanh nhẹn bước tới bắt tay, miệng cười vui vẻ như thể hai người đã quen từ lâu.

"Trương ca, làm phiền anh rồi. Đây là người tôi nói sang nay, Lục Cảnh Nam. Lục Cảnh Nam, làm quen đi, đây là Trương Uy Viễn."

"À à, Tiểu Lục hả? Nhìn khỏe mạnh lắm. Bên tôi chỉ cần người có thể thức đêm là được, không có gì phức tạp đâu." Người đàn ông cười xởi lởi, ánh mắt quan sát Lục Cảnh Nam từ trên xuống dưới rồi gật đầu hài lòng.

Lục Cảnh Nam cũng khẽ gật đầu chào hỏi.

Giang Tô xen vào: "Anh ấy tạm thời chưa có giấy tờ tùy thân, nhưng tôi sẽ sớm bổ sung sau. Trước mắt anh cho anh ấy làm ca tối trước nha."

"Không thành vấn đề." Người đàn ông gật đầu, tỏ ra rất dễ tính. Họ tiếp tục nói vài câu chuyện phiếm, bầu không khí thoải mái đến lạ thường.

Nhìn cách Giang Tô nói chuyện và xoay chuyển, Lục Cảnh Nam cũng không khỏi khâm phục trong lòng. Rõ ràng, hắn có những kĩ năng mà anh ta không hề được dạy trên trường lớp.

Khi Trương Uy Viễn rời đi, Giang Tô mới quay sang giải thích:

"Công ty lớn giờ đâu cần bảo vệ theo kiểu cũ nữa. Nhân viên đều có thiết bị nhận diện riêng, ra vào quét tự động. Máy tính hay dữ liệu quan trọng đều sao lưu theo thời gian thực, mất cũng khôi phục được. Trộm cắp khó lắm."

"Vậy tôi làm gì?" Lục Cảnh Nam thắc mắc, cái gì cũng có còn cần anh ta làm gì?

"Anh trông xe dưới tầng hầm. Mấy nhân viên làm khuya hay ngủ lại, cần có người túc trực thôi. Nhiều lắm thì giúp họ dắt xe ra. Công việc nhàn lắm. Nếu ai hỏi thì anh cứ nói là 'hỗ trợ vận hành khu để xe' cho sang mồm."

Lục Cảnh Nam gật đầu.

Giang Tô sắp xếp rất chu đáo cho anh ta.

Trong khi anh ta chật vật không tìm nổi một công việc bình thường thì hắn chỉ cần cắm mắt vào điện thoại mấy tiếng là đã sắp xếp ổn thỏa.

Dưới tầng hầm mát lạnh, ánh đèn trắng sáng dịu trải đều khắp khu để xe.

Bên góc tầng, một buồng kính nhỏ được bố trí dành cho nhân viên bảo vệ. Trong đó, Trương Uy Viễn đã ngồi sẵn, gác chân lên ghế nhựa, tay cầm một cuốn tạp chí du lịch nhàu nát.

Lục Cảnh Nam đẩy cửa bước vào, cất tiếng chào khẽ. "Chào buổi tối."

Trương Uy Viễn liếc lên, nhếch môi cười: "Vào đi, ngồi cho ấm."

Không gian im ắng, thật lâu mới vang lên tiếng còi xe điện quét ngang trần báo hiệu đã nhận diện thành công thẻ nhân viên.

Cả đêm chỉ có vài chiếc xe ra vào, còn lại phần lớn đều nằm yên lặng dưới ánh đèn, phủ một lớp bụi mỏng.

Mới đầu hai người không nói chuyện gì nhiều. Lục Cảnh Nam ngồi một góc, mắt dõi theo màn hình giám sát, tay chống cằm. Trương Uy Viễn thỉnh thoảng lật sách, thỉnh thoảng ngáp dài. Cứ thế hơn một tiếng trôi qua, chỉ có tiếng quạt thông gió chạy đều đều.

"Buồn ngủ chưa?" Trương Uy Viễn đột nhiên hỏi.

"Có chút.." Lục Cảnh Nam thành thật đáp.

"Muốn chơi bài không? Cho đỡ chán?."

"...Cũng được."

Không bao lâu sau, một bộ bài được lấy ra từ ngăn kéo bàn. Trương Uy Viễn chia bài thành thục, hai người ngồi sát bên dưới ánh đèn huỳnh quang cũ, vừa chơi vừa trò chuyện vặt vãnh.

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Trương Uy Viễn hỏi.

"Hai mươi lăm."

Trương Uy Viễn nghe vậy thì gật gù, khẽ huýt sáo một tiếng.

"Trẻ thật đấy. Mới hai lăm mà đã chịu làm đêm rồi, tôi hai mươi lăm vẫn còn lang thang nhảy việc lung tung, khủng hoảng hiện sinh đủ thứ."

Anh ta quăng ra một lá bài, mắt vẫn không rời bộ bài còn lại. "Giờ mới ba mươi mốt, mà tôi đã thấy mình già như ông cụ non rồi."

Lục Cảnh Nam cười nhạt. Anh ta rút một lá, lật ra, không hợp, đành bỏ xuống. "Tôi thấy anh còn khỏe mà."

"Khỏe thì khỏe, nhưng người có tuổi rồi thì đầu óc khác." Trương Uy Viễn ngả người ra sau ghế, duỗi chân. "Hồi mới vào làm bảo vệ ở đây, tôi cũng nghĩ sẽ chán lắm. Nhưng thật ra cũng không tệ. Thỉnh thoảng gặp được người thú vị, nói chuyện một chút cho đỡ buồn."

"Giống như tôi?"

"Ha ha, ý tôi là tiểu tử Giang Tô kia cơ. Nói thật chúng tôi quen nhau chưa được một tuần mà cậu ta đã bá vai bá cổ gọi tôi là đại ca."

Trương Uy Viễn cười khì khì, tay tiếp tục chia bài. "Nhưng tôi lại thấy không tệ. Cậu ta nói chuyện rất dẻo miệng lại phóng khoáng. Kiểu người như thế làm gì cũng dễ được người ta quý."

Lục Cảnh Nam không nói gì, chỉ cúi đầu xem bài.

Anh ta không phủ nhận lời Trương Uy Viễn.

Giang Tô quả thật rất giỏi ăn nói. Biết lựa lời, biết nắm ý, lúc nào cũng cười tươi tắn chân thành như thể cả đời hắn chưa từng làm gì sai.

Cũng chính vì vậy nên phần lớn mọi người đều thấy hắn thân thiện, gần gũi.

Chỉ riêng Lục Cảnh Nam, người từng nhiều lần bị Giang Tô "chơi xấu" một cách hợp tình hợp lý, mới hiểu được đằng sau vẻ bề ngoài khéo léo đó là một tên xỏ lá.

Ngay lúc đó, chiếc điện thoại bàn trong buồng kính đổ chuông.

Trương Uy Viễn với tay nhấc ống nghe, giọng hơi lè nhè vì buồn ngủ:

"Ừ, bảo vệ ca đêm đây... À, được, tầng bốn, đúng không?... Ừ, lát nữa tôi mang lên."

Anh ta gác máy, quay sang nói với Lục Cảnh Nam:

"Phòng kỹ thuật gọi. Họ đặt đồ ăn đêm nhưng bận quá không xuống lấy được, nhờ chúng ta mang hộ lên."

Chỉ vài phút sau, tiếng chuông vang lên. Trương Uy Viễn dẫn theo Lục Cảnh Nam ra trước cửa hầm. Trước mặt họ là một con drone cỡ nhỏ có phần tương tự với đám drone anh ta thấy chiều nay.

Trương Uy Viễn nhấc túi đồ từ khay chuyển hàng ra, lắc lắc kiểm tra. Anh ta lật xem hóa đơn, cười cười:

"À đây rồi, để tôi cho cậu thấy cái gọi là đặc sản ca đêm."

Lục Cảnh Nam nhận lấy tờ giấy ghi chú được nhân viên nhà hàng ghi hộ kèm bên trong.

(Gửi anh bảo vệ ca đêm, đây là chút lòng thành ạ.)

Trương Uy Viễn đưa một cái cho Lục Cảnh Nam: "Ăn đi, coi như được lộc lúc nửa đêm. Bánh đậu đỏ này thơm lắm."

Lục Cảnh Nam nhận lấy. Vị thơm của mè rang quyện với lớp nhân đậu bùi nhẹ lan ra trong miệng.

"Nhân viên công ty lớn làm việc như chó, nhưng bù lại họ cũng khá dư dả." Trương Uy Viễn vừa nhai vừa nói, "Chỉ hai cái bánh này thôi cũng bằng nửa ca trực đêm của chúng ta rồi. Mà họ đặt cả tháng ấy, tuần nào cũng có vài lần."

Không khí trong buồng kính dường như trở nên ấm áp hơn một chút sau mẩu bánh đậu đỏ.

Trương Uy Viễn cầm lấy phần của mình, vừa ăn vừa lầm bầm: "Bên kỹ thuật hay bên thiết kế mấy năm nay đều toàn đám người trẻ mới ra trường nhưng làm việc căng thật. Đêm nào cũng có người ở lại. Có hôm còn ngủ luôn trong văn phòng, sáng hôm sau lại dậy đánh răng rửa mặt ngay tại khu vệ sinh tầng bốn rồi tiếp tục cắm đầu vào máy."

Hai người ăn bánh xong, lại ngồi trở về vị trí cũ. Buồng kính nhỏ vẫn sáng, như một chiếc hộp kín lặng giữa biển xe và bóng tối lạnh lẽo xung quanh.

Lục Cảnh Nam dựa đầu vào tường, khẽ hỏi:

"Vậy... ca đêm có hay xảy ra chuyện gì không?"

Trương Uy Viễn lắc đầu.

"Cũng không nhiều đâu. Phần lớn là yên ắng như đêm nay. Có mấy lần hệ thống nhận diện lỗi, báo nhầm có người lạ vào. Nhưng toàn là nhân viên làm về trễ mà quên quét mã hoặc mặc đồ lạ, hệ thống không nhận ra. Cũng từng có một lần đám bên kỹ thuật nửa đêm giở chứng mang con robot mới ra test thử lúc ba giờ sáng suýt hù tôi rớt tim."

Anh ta cười khan, lấy tay gãi gáy.

"Chỗ này nói là bảo vệ nhưng thật ra là trông xe, tiện tay giữ trật tự một chút. Có lần tôi ngủ gật mà chẳng ai phát hiện. Sếp lớn cũng biết, nhưng hình như chẳng quan tâm lắm. Ha ha, nói trông xe cũng là có chút tâng bốc, không có người trông thì cũng không trộm được, chúng ta chủ yếu là chạy vặt qua loa với dắt xe thôi."

Lục Cảnh Nam nghĩ đến Giang Tô, không khỏi thở dài.

Tên kia đúng là biết chọn nơi.

Vừa nhẹ nhàng, vừa kín đáo, không ai thắc mắc. Một công việc tạm thời hoàn hảo cho người không giấy tờ như anh.

Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Có Thể Giác Ngộ Vô Hạn
Quay lại truyện Hồ Sơ Xuyên Không
BÌNH LUẬN
Ảnh đại diện Đại Sắc Lang
[Chủ nhà]

[Luyện Khí]

14 giờ trước

Truyện này mình viết từ cuối năm ngoái nhưng mà bận thi nên bỏ dở giờ đào lại quyết định viết tiếp. Mong mọi người có thể góp ý chỉnh sửa và đề xuất ý tưởng, cũng rất hoan nghênh nếu có ai muốn được cameo trong truyện. Cảm ơn vì đã dành thời gian đọc.