Chương 6: Ngày nghỉ
Chương 6: Ngày nghỉ
Tầm hai giờ sáng, đống bài đã được chơi đến lần thứ năm mươi. Cả hai đều chẳng còn quá để tâm ai thắng ai thua nữa.
Mắt Trương Uy Viễn lờ đờ, vươn vai một cái rồi ngáp dài.
“Thôi, tôi già rồi, cần ngủ một giấc cho lại người. Tôi đặt báo thức, cậu ngồi trông giúp tiếng rưỡi nha?”
Lục Cảnh Nam gật đầu: “Anh nghỉ đi.”
Trương Uy Viễn đứng dậy, vỗ vai anh một cái, rồi vào góc buồng kính nơi có kê sẵn một chiếc ghế gấp kiêm giường tạm. Chăn mỏng đã gập sẵn. Anh ta đắp qua loa, chưa đến năm phút đã thở đều đều.
Lục Cảnh Nam ngồi lại một mình, chống cằm theo dõi màn hình giám sát. Đôi mắt anh ta mỏi rã nhưng đầu óc vẫn giữ tỉnh táo trong giới hạn. Không khí tầng hầm tĩnh lặng như bị hút sạch âm thanh.
Một tiếng rưỡi sau, báo thức reng lên. Trương Uy Viễn mơ màng bật dậy, dụi mắt, rồi ngồi dậy đổi chỗ cho Lục Cảnh Nam.
“Rồi rồi, đến lượt tôi. Cậu nghỉ đi.”
Lục Cảnh Nam không nói gì, chỉ gật đầu rồi vươn vai, nằm xuống chỗ vừa được nhường lại.
Dù chẳng êm ái gì, nhưng giờ phút này chỉ cần được nhắm mắt, ở đâu cũng có thể ngủ. Anh ta cũng đã quen với kiểu nghỉ tạm này từ những đêm nằm co ro dưới gầm cầu.
Nghĩ thì xa xôi, nhưng thật ra... cũng chỉ mới hôm kia, anh ta vẫn còn vật vờ như kẻ vô gia cư.
Thời gian trôi chậm chạp. Hai tiếng rưỡi kế tiếp kéo dài như ba tiếng rưỡi. Cuối cùng, khoảng sáu giờ, bảo vệ trực ca sáng đến thay ca.
Trương Uy Viễn trò chuyện dăm câu rồi vẫy tay chào, trong khi Lục Cảnh Nam vẫn đang vật vờ như thể hồn sắp rời khỏi xác.
Anh ta lết ra khỏi buồng kính, đứng hít thở vài ngụm khí sớm còn sót lại trong lòng thành phố nhân tạo, thì thấy một bóng người quen thuộc đang khoanh tay dựa vào xe đạp điện trước bãi gửi.
“Lên xe.” Giang Tô cười toe toét.
Lục Cảnh Nam nhìn hắn một cái rồi lại cúi đầu xuống ngay.
Chiếc áo phông Giang Tô mặc hôm nay là màu hồng rực, trên ngực còn in hình một con thỏ đội nón cao bồi cưỡi khủng long. Thật khó để không nhìn.
“…Không ngủ à?” Anh ta hỏi, giọng khàn như người sắp lìa đời.
“Có chứ,” Giang Tô đáp tỉnh bơ. “Tôi là người sống lành mạnh, ngủ chín giờ, dậy bốn giờ.”
Lục Cảnh Nam không phản bác gì, chỉ im lặng trèo lên sau xe. Giang Tô cũng không nói thêm, lặng lẽ đạp xe len lỏi qua các con hẻm nhỏ.
Ánh mặt trời ban mai còn chưa kịp xuyên xuống đáy phố, hơi lạnh ban sớm vẫn còn lửng lơ trong không khí.
Về đến căn hộ 305, Lục Cảnh Nam đá giày qua loa rồi đổ gục ngay trên sàn, ngủ say như chết.
…
Trong giấc ngủ chập chờn, anh ta mơ thấy mình đang đứng trên một sân khấu lấp lánh đèn màu.
Khán giả bên dưới hò reo không ngớt. Một giọng nói vang lên từ loa phóng thanh:
"Và bây giờ! Xin mời siêu sao an ninh Lục Cảnh Nam trình diễn tài năng...gác đêm tuyệt đối!!!"
Lục Cảnh Nam lúc này, trong bộ vest đen thắt nơ đỏ, bước ra, tay cầm một cây đèn pin lớn to bằng ống nước.
Anh nghiêm túc đi tuần quanh sân khấu, mỗi bước đều được phụ họa bằng pháo giấy và tiếng “Ồ!” trầm trồ.
Giang Tô ngồi ở hàng ghế đầu, tay vỗ bôm bốp như cha mẹ xem con thi múa, mặt rạng rỡ như trúng vé số.
“Anh ấy làm được rồi!” Giang Tô vừa khóc vừa cười. “Anh ấy đã bảo vệ tầng hầm an toàn suốt 12 tiếng! Một mình, không nghỉ, không ngủ, không ngáp!”
Cảnh tượng hoành tráng tới mức chính Lục Cảnh Nam trong mơ cũng thấy lạ.
Nhưng chưa kịp nghĩ thêm, một mùi thơm lạ đột nhiên len vào mũi anh ta.
Mùi hành phi cháy cạnh trộn nước tương, kèm theo hơi ấm của xôi xéo vừa bóc lá...
Anh ta mở choàng mắt.
Ánh chiều xuyên qua rèm, rọi một vệt ánh sáng mờ lên sàn. Mùi thơm vẫn còn vương trong không khí.
“Ồ, mũi anh thính đấy.” Giang Tô lên tiếng, tay vẫn thoăn thoắt đổ xôi ra bát, “Tôi vừa mới bóc ra chưa đến một phút.”
Hắn quay đầu, nhướng mày.
“Anh đánh răng đi rồi ra ăn. Hôm nay coi như ngày nghỉ, anh ăn xong thì chúng ta đi mua quần áo. Tí nữa có đợt giảm giá. Nhanh lên không là chỉ còn mấy thứ kì quặc thôi.”
Lục Cảnh Nam gật đầu, anh ta ngoan ngoãn đi đánh răng rồi ngồi ăn xôi.
Lúc này đã là chiều.
Cửa hàng mà họ đến không phải là trung tâm thương mại sáng loáng như Lục Cảnh Nam tưởng, mà là một khu chợ giảm giá nằm sâu trong lòng một khu dân cư tầng thấp.
Hai người đi bộ vào từ một con hẻm nhỏ, băng qua hai ngã rẽ ngoằn ngoèo, cuối cùng dừng lại trước một khu mái vòm lợp bằng nhựa cũ, bên trên treo tấm bảng đèn led nhấp nháy:
(KHU CHỢ TỰ CHỌN – SALE KỊCH SÀN, ĐỒNG GIÁ THEO CÂN)
Ngay cửa vào là biển nhắc nhở với phông chữ to đậm: "Không trả giá. Không đổi trả. Tự chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình."
Lục Cảnh Nam đứng yên nhìn một lúc, không nói gì.
Giang Tô thì khác, mặt sáng rỡ như lợn gặp bùn. “Đi thôi, đến thiên đường của dân lao động rồi đây. Ở đây tìm được đồ mặc được là lời to đấy.”
Bên trong chợ là từng núi quần áo cao đến ngực được dựng lên bằng khung sắt. Chủng loại quần áo đa dạng, mang theo một mùi vải cũ đặc trưng, là kết quả pha trộn của nước giặt rẻ tiền và bụi.
Giang Tô xắn tay áo, nhảy vào một đống gần nhất như đang đào kho báu. “Anh chọn chậm thì chỉ còn mấy cái quần da bó hoặc mấy bộ đồ xẻ hở hang thôi đấy!”
Lục Cảnh Nam ban đầu chỉ đứng nhìn, có phần ngẩn ngơ. Nhưng chỉ một lát sau, cũng lặng lẽ bước tới, bắt đầu bốc từng món lên xem xét.
Lúc đầu còn vụng về, nhưng nhìn Giang Tô thao tác nhanh gọn như dân chuyên, lại học lóm từ mấy người bên cạnh, chẳng bao lâu sau Lục Cảnh Nam cũng thành thạo đến ngạc nhiên.
Sau hơn hai tiếng đồng hồ, hai người rời khỏi khu chợ, mỗi người vác theo một bao tải lớn nhồi đầy quần áo.
Giang Tô vừa đi vừa nhai kẹo cao su không biết lôi từ đâu ra, miệng huýt sáo, cả người nhẹ như bay.
Lục Cảnh Nam đi kế bên, người dính đầy bụi vải, tay ướt mồ hôi, áo sau lưng còn in hằn vết dây vác.
Thế mà không hiểu sao, anh ta lại cảm thấy vui vẻ đến lạ.
Trong vô số thứ lôi được ra từ đống đồ cũ, anh ta cho rằng mình chọn được không ít món hời: quần jeans lành lặn, áo khoác kaki dày dặn, thậm chí còn có một chiếc sơ mi sọc tuy hơi sờn vai nhưng vẫn sạch sẽ và vừa vặn.
“Vui không?” Giang Tô chợt quay sang hỏi anh ta, hắn nhếch mép cười.
Lục Cảnh Nam khẽ gật đầu.
“Vậy thì cố giữ tâm trạng đó đến khi anh giặt xong hết đồng đồ này. Cho dù tôi có tài năng thế nào thì kiếm đủ tiền mua được máy giặt trong một tuần ở nơi xa lạ cũng không khả thi.” Hắn vỗ mạnh vào bao vải trên lưng.
“Ý cậu là…?” Lục Cảnh Nam hỏi yếu ớt, níu giữ một chút hi vọng còn sót lại.
Giang Tô mỉm cười: “Giặt. Tay. Toàn. Bộ.” Hắn nhấn mạnh từng chữ.
Lục Cảnh Nam dành toàn bộ thời gian còn lại trong ngày bên cạnh chậu nước.
Nước lạnh tê tay, xà phòng cắn vào da, bọt trắng phủ kín cả sàn nhà tắm cũ kỹ.
Mỗi chiếc áo, mỗi cái quần đều như đang thì thầm với anh ta: “Anh chọn tôi đấy nhé, giặt cho sạch vào.”
Tới khi giặt xong chiếc cuối cùng, cả người anh ta như vừa thoát khỏi chiến trường. Quần áo thì sạch, nhưng hồn vía thì chắc chắn đã bay mất một nửa, lưng anh ta như muốn gãy làm đôi.
Và ngay lúc ấy, như thể được lập trình sẵn, Giang Tô từ ngoài cửa bước vào đúng lúc. Trên tay hắn là một túi gà rán nóng hổi, dầu mỡ thơm nức.
“Làm tốt lắm.” Hắn ném túi đồ ăn lên bàn, mặt không có chút ăn năn. “Tôi nghĩ anh xứng đáng được trọng thưởng.”
Lục Cảnh Nam không nói nổi một lời.
Anh ta ngồi sụp xuống, như thể chỉ cần chạm vào đất là có thể ngủ một giấc ngay tại chỗ.
Nhưng mùi gà rán vẫn chiến thắng cơn mệt mỏi. Chưa đầy hai phút sau, cả con gà đã biến mất khỏi hộp.
Anh vừa đặt miếng cuối cùng xuống, bụng còn chưa kịp ấm lên thì Giang Tô lại mở lời.
“Xong rồi thì đi thôi.”
“…Đi đâu nữa?” Lục Cảnh Nam ngẩng đầu, giọng yếu ớt như lá tàn cuối thu.
“Phơi đồ.” Giang Tô trả lời tỉnh bơ. “Đồ giặt xong mà không phơi thì mai lại phải giặt lại. Mai anh còn phải đi làm, sao có thể ở nhà giặt quần áo mãi được?”
Chỉ một lát sau, hai người khiêng hai chậu quần áo leo lên sân thượng chung cư trong ánh hoàng hôn tàn úa.
Gió trên cao phả vào mặt lạnh buốt, trời đã chập tối.
Những sợi dây phơi được căng từ lan can sang ống nước, lơ lửng như mạng nhện dày đặc trên nền trời tím than.
Trên sân thượng tầng năm, gió thổi đều đều, mang theo hơi ẩm của một ngày dài sắp tắt. Mặt trời lặn dần sau dãy nhà, nhuộm trời một màu cam nhạt, cũng dần khuất khỏi tầm mắt họ.
Gió nhẹ thổi qua từng cơn, áo quần đung đưa. Hai người vừa phơi xong thì hoàng hôn cũng đã kết thúc từ khi nào không hay.
Mà lúc này một cục bông tròn vo màu đen cũng từ đâu xuất hiện quấn lấy chân Lục Cảnh Nam.
Có vẻ như nó đang ngủ ngon trên sân thượng thì bị hai người đánh thức. Lục Cảnh Nam ngồi bệt xuống đất, chậm rãi đưa tay vuốt chóp đầu mèo một cách lặng lẽ.
“Mau đi thay quần áo đi, chúng ta còn phải đi mua thêm chút đồ nữa. Ít nhất thì anh cũng không thể dùng mãi bàn chải với khăn mặt của tôi được.” Giang Tô cầm lấy hai cái chậu trống không đi xuống trước, giọng hắn vọng lại.
Lục Cảnh Nam sờ thêm một chút rồi cũng nhanh chóng chạy xuống, tìm từ trong tủ của Giang Tô một bộ quần áo bình thường không hình in kì quái, không màu mè để mặc.
Anh ta theo Giang Tô ra bãi đỗ xe công cộng ở sau chung cư, trên đường đi thấy không ít người đang về nhà dần, một lúc lại có người chào hỏi Giang Tô.
Hắn cũng niềm nở đáp lại, không hề qua loa chút nào.
Lục Cảnh Nam bước bên cạnh, nhìn Giang Tô dắt xe, tiện hỏi: “Chỗ đó có xa không?”
“Cũng hơi xa,” Giang Tô đáp, “nhưng là siêu thị gần đại học, bán cho sinh viên nên khá rẻ. Bình thường tôi cũng lười đi, nhưng hôm nay cần mua kha khá.”
Ra tới đường lớn, Giang Tô mới lên xe. Lục Cảnh Nam đội mũ bảo hiểm, ngồi sau, hai tay nắm chặt yên xe.
Trời đã tối dần, đèn đường chiếu sang theo dãy. Xe điện lăn bánh rời khỏi ngõ nhỏ ra đường lớn, từng cơn gió mát thổi qua, phả vào mặt họ.
Đến nơi, Giang Tô gửi xe trong hầm rồi thuê tạm một chiếc xe đẩy nhỏ đưa cho Lục Cảnh Nam đẩy theo sau. Dù trời đã tối nhưng bên trong siêu thị vẫn còn khá đông người.
Vì đây là siêu thị chuyên phục vụ sinh viên nên không chỉ đầy đủ các vật dụng sinh hoạt, đồ gia dụng thiết yếu mà còn bày bán rất nhiều đồ ăn vặt, quầy hàng thức ăn nhanh và đủ thứ linh tinh khác. Nhiều người nhưng siêu thị khá rộng rãi nên không hề có cảm giác chật hẹp.
Giang Tô kéo Lục Cảnh Nam lướt qua các gian hàng, vừa đi vừa chọn đồ ném vào trong giỏ xe.
Lục Cảnh Nam cũng bắt đầu để ý đến quy luật trong cách Giang Tô chọn đồ. Đồ vật mà hắn chọn có thể chia thành hai loại, đồ giảm giá thực dụng và đồ giảm giá kì quặc.
Giang Tô có thể nhanh chóng tìm được bàn chải giá rẻ theo lô nhưng lại mua một chiếc mũ cao bồi chỉ vì nó được giảm giá?
Lục Cảnh Nam nhìn chiếc mũ đó nằm chễm chệ trong xe đẩy, im lặng suy nghĩ. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến tủ đồ của Giang Tô trông như kho đạo cụ bị bỏ quên. Thậm chí ngay bây giờ hắn cũng vẫn đang mặc cái áo màu hồng in hình thỏ đội mũ cao bồi cưỡi khủng long từ sáng tới giờ.
Cuối cùng, hai người rời siêu thị với hai túi đồ lớn treo hai bên xe. Trên đường về, Giang Tô ra hiệu dừng lại ở một quán trà sữa ven đường.
“Tôi đang khát rồi, uống cái gì lạnh lạnh đi. Mệt cả ngày rồi.”
Hắn mua hai ly matcha, đưa cho Lục Cảnh Nam một ly.
Cả hai đứng bên lề, dựa vào yên xe, tay cầm ly trà sữa. Ánh đèn đường phản chiếu bóng hai người trên lớp nhựa đường.
Trà sữa vừa ngọt dịu lại vừa mát lạnh như xua tan cơn ê ẩm toàn thân Lục Cảnh Nam, nhất là cái lưng phải cúi người giặt đồ cả chiều của anh ta.
Uống xong, Giang Tô vứt ly trống vào thùng rác công cộng, rồi đẩy xe ra giữa đường. Lục Cảnh Nam thấy vậy thì lập tức mở nắp ly, dốc nốt trân châu vào miệng, nhai xong mới yên lặng trèo lên phía sau.
Xe điện chạy chầm chậm quay trở về khu chung cư cũ.
Hai người cất xe đi rồi về chia nhau mang đồ lên phòng.
Lục Cảnh Nam sắp xếp xong đống đồ dùng cá nhân mới mua, sau đó ngả lưng vào tường nghỉ ngơi.
Giang Tô thì đang lôi ra cái mũ cao bồi giảm giá, giật mác đi rồi đội lên đầu. Hắn đứng trước gương, ngắm nghía bản thân, gật gù hài lòng.
“Không tệ chứ?” Hắn quay đầu hỏi.
Lục Cảnh Nam nhìn hắn một lúc rồi nói: “…Tôi đang nghĩ cách giải thích với người đi đường rằng tôi không quen cậu.”
Đề xuất Tiên Hiệp: Cẩu Tại Võ Đạo Thế Giới Thành Thánh
[Luyện Khí]
Truyện này mình viết từ cuối năm ngoái nhưng mà bận thi nên bỏ dở giờ đào lại quyết định viết tiếp. Mong mọi người có thể góp ý chỉnh sửa và đề xuất ý tưởng, cũng rất hoan nghênh nếu có ai muốn được cameo trong truyện. Cảm ơn vì đã dành thời gian đọc.