Thời kì dịch Covid, bắt đầu đã có khái niệm học online, họp online.. Đầu tuần ấy là tròn 3 tháng nó ra Móng Cái làm việc.. Dịch dã trong nước cũng căng thẳng dần khi bắt đầu xuất hiện nhiều hơn những người mắc.. Khu vực phong toả cũng dần rộng ra và giãn cách xã hội lần đầu tiên được áp dụng trong phạm vi 15 ngày.. Nó vì là tuyến đầu chống dịch nên vẫn có thể đi lại thoải mái nhưng các nhà hàng, quán cafe, karoke, bar đã buộc phải đóng cửa hết..
Trong cuộc họp giao ban đầu tuần, Sếp hỏi han tình hình của nó rồi gợi ý rút nó về Hạ Long để tham gia tin tức chống dịch dưới này.. Dù sao thì trên biên cũng đã ổn định hết, lâu lâu chỉ cần đi công tác làm vài bài là được.. Qua màn hình rộng, nó để ý thấy Mía cũng đang chăm chú nhìn nó, vì vậy thì nó đánh liều từ chối.. Lấy lí do rằng trên này vẫn còn 1 số chủ đề nó cần làm, nó xin thêm vài tuần nữa để thực hiện, xong xuôi thì nó sẽ về..
Bỗng nó thấy Mía cười buồn, không biết Mía cười vì những câu chuyện mọi người nói vui trêu nó hay là cười vì nó sẽ về nữa..
Đan Thư không phải đi làm ở quán bar nên thời gian cũng rảnh rang hơn nhiều.. Em thường call video nói chuyện với nó vào buổi tối mỗi khi nó đi làm về, em khoe rằng bây giờ em có thời gian, chỉ ở nhà chăm sóc sắc đẹp và học nấu ăn, hẹn bao giờ nó về sẽ nấu cho nó thưởng thức..
-Giãn cách xã hội sợ anh nhỉ, ở ngoài đường không có đi lại hết, trông cứ như ngày tận thế ấy..
Đan Thư vừa cặm cụi thái thịt, vừa trò chuyện với nó..
-Bây giờ bất kì ai cũng là nguồn lây, cũng là F0, vậy nên em phải cẩn thận nhé, tiếp xúc với ai cũng nên giữ khoảng cách..
-Hì, em làm gái thì giữ khoảng cách kiểu gì hả..
-Giãn cách xã hội mà cũng nhận khách hả?
-Vâng, thi thoảng ạ, toàn khách quen họ lén tới thôi nhưng mà ít, hơn chục ngày nay em mới tiếp có 1 khách..
-Em bảo anh Phong là dịch dã, dừng lại 1 thời gian cho ổn ổn đi đã..
-Hì, dừng lại thì lấy gì mà ăn, còn khoản nợ vay ngân hàng của bố em phải trả hàng tháng nữa..
-Em không có khoản tích cóp nào à?
-Em có nhưng không còn nhiều, em mua nhà, mua xe ở đây cũng làm gì còn nhiều đâu.. Với cả tiền tiêu mãi thì cũng hết thôi..
-Tiết kiệm chút nào hay chút đó.. Chứ giờ em dính covid là toang đấy, cẩn thận không thừa chút nào..
Đan Thư cười tươi rồi khoe nó món ăn vừa mới làm xong.. Nó nhìn thôi cũng thấy ngon rồi, chả bù cho nó, hàng quán không mở, công việc nhiều nên toàn xì sụp mì tôm cho qua bữa.. Đợt đó nó giảm cân đáng kể, không còn béo tốt như con lợn nữa..
…
Thế rồi giãn cách xã hội kết thúc sau 15 ngày, mọi thứ trở về bình thường.. Tuần này theo kế hoạch thì nó sẽ trở về Quảng Ninh.. Công việc của nó đã xong từ thứ 4 và sẽ được nghỉ đến tận chủ nhật nhưng nó không về sớm.. Nó muốn ở đây thêm vài ngày, dù sao rời xa nơi này cũng khiến nó buồn đôi chút, nhìn sang quán cafe của nhỏ Như đã đóng cửa im lìm.. Nó không biết chào nhỏ kiểu gì, chỉ đành ghi tạm 1 tờ giấy gửi cho nhỏ, chào mấy câu và để lại thông tin liên lạc.. Hi vọng nhỏ sẽ kết bạn zalo với nó để nó và nhỏ tiếp tục tạo ra những tản văn hay..
Đan Thư sau giãn cách thì lập tức đi xe lên với nó.. Vì hàng quán chả có quán nào mở cả nên nó với em cứ ru rú ở trong phòng khách sạn.. Hết xem phim xong lại ngủ, cứ thế mà trôi qua 1 ngày buồn chán trong thời dịch..
Nó còn nhớ hôm đó là sáng thứ 5, Đan Thư đang ngồi sấy tóc thì có điện thoại.. Em ấn nghe máy trò chuyện, còn nó thì không để ý cho lắm vì nó còn đang đọc sách..
Bỗng nhiên rầm 1 tiếng, nó ngẩng lên thì giật thót mình khi thấy Đan Thư đang nằm sõng xoài trên nền nhà, chiếc điện thoại rơi xuống vỡ tan màn hình.. Nó hoảng quá, vội chạy lại đỡ em dậy..
-Thư, em làm sao thế?
Nó lay mãi nhưng Đan Thư không tỉnh, nó làm theo mấy cách sơ cứu của người bị đột quỵ, ấn huyệt nhân trung và hô hấp nhân tạo liên tục.. Sau vài phút sơ cứu thì Đan Thư dần mở mắt, oà khóc.
-Anh ơi.. anh ơi.. huhu..
-Anh đây, em sao thế?
-Anh ơi, bố em.. bố em..
-Ừ bình tĩnh, em nói đi, làm sao?
-Bố em mất rồi huhu..
Nó như chết lặng người, còn Đan Thư thì khóc nấc lên.. Nó liền cầm điện thoại của em, vào phần cuộc gọi và ấn vào số vừa gọi đến.. Đầu dây bên kia ầm ĩ tiếng khóc, 1 giọng đàn ông vang lên..
-Alo..
-Cháu chào chú, cháu là bạn của Thư, bác Bính, bác Bính làm sao ạ?
Nó lắp bắp khi vừa mới bình tĩnh được đôi chút..
-Bị tai nạn xe máy cháu ạ, cháu bảo Thư về nhà ngay nhé, bố nó đang chuẩn bị được bác đưa về nhà đây.. Bác là bác ruột của Thư..
-Vâng vâng.. Cháu đưa Thư về ngay bây giờ đây ạ..
Nó quay lại, Đan Thư vẫn đang khóc gào lên gọi bố.. Nó liền ôm em lại, xót xa mà vỗ về..
-Đừng khóc nữa, em phải bình tĩnh, nghe anh nhé, bây giờ em mặc quần áo vào.. Sau đó anh đưa em về quê..
Đan Thư dừng như không còn sức để có thể đứng dậy khiến nó phải đỡ em xuống xe.. Sau khi yên vị, nó lái xe để về nhà em.. Suốt cả quãng đường, em khóc đến mức ngất lịm đi làm nó phải dừng lại giữa đường 2 3 lần để em bình tĩnh hơn..
Nó và em đi từ 10h sáng đến tận hơn 8h tối mới về đến nơi bởi vì nó không quen đường.. Vừa xuống xe, Đan Thư đã chạy nhanh vào nhà, ôm chiếc quan tài của bố mà khóc.. Nhìn em gào thét như đang không chấp nhận sự thật này, bên cạnh là nhóc Thiên đang đỡ chị mình với đôi mắt đỏ hoe khiến nó chạnh lòng mà rơi nước mắt theo..
Đám tang mùa dịch chẳng có ai đến nhiều, chỉ lác đác vài người đại diện và chính quyền cũng chẳng cho tổ chức nhiều ngày như trước.. Sáng hôm sau là phát tang, đến 9h tối sẽ đưa tang vì thầy bảo thế..
Nó nghe nói rằng bác trai đi chợ để mua thức ăn từ sớm, sau đó trên đường về thì do tránh 2 thanh niên đi ngược chiều đang phóng với tốc độ cao nên đâm phải cột mốc bên đường và ra đi mãi mãi.. Sáng đó bố mẹ 2 thanh niên cũng sang để viếng, đưa cho bác của Đan Thư 1 số tiền gọi là bồi thường xin lỗi.. Còn về phía em, sau khi nghe thấy người nhà 2 thanh niên đó đến viếng.. Em như phát điên mà lao ra, miệng gào lên liên tục..
-Các người, các người trả lại bố cho tôi.. Trả lại bố cho tôi..
Nó lặng người, đau xót khi nhìn thấy cảnh đó, chỉ biết chạy vào mà ôm em lại.. Đan Thư sau một hồi khùng điên thì ngất lịm tại chỗ khiến cho nó phải bế em lên phòng để em nghỉ ngơi, sau đó nhờ người thân trông giúp..
Còn về phần Thiên, nó thấy nhóc không khóc, chỉ đứng cầm gậy tre rồi cúi đầu đáp lễ với những người đến viếng.. Khoảnh khắc đó nó mới cảm nhận được rằng.. Tất cả những nỗi đau đều có thể qua đi theo thời gian nhưng chỉ có nỗi đau mất người thân là nỗi đau mà chẳng có gì có thể xoa dịu được..
Nó luôn thúc Đan Thư phải ăn 1 chút gì đó vì từ hôm qua đến giờ em chẳng có nổi 1 hạt cơm vào bụng.. Cứ khóc rồi ngất, tỉnh dậy lại ôm linh cữu của bố mà khóc.. Nó nhẹ nhàng ngồi đó, hết lời cũng chỉ khiến em ăn được vài thìa cơm, uống 1 chút nước mà thôi..
Khoảng 4h chiều, nó thấy 1 chiếc mẹc đỗ gần đó và trên xe có 4 người đi xuống, vì nó cận nên cũng không để ý cho lắm, chỉ biết là 3 người con gái với 1 người đàn ông thôi.. Lúc bước vào, nó mới sững người vì đó là anh Phong và 3 đứa bạn của Đan Thư hôm nó gặp ở quán bar..
Anh Phong nhìn thấy nó cũng ngạc nhiên..
-Ơ Nam, sao em lại ở đây?
Nó không biết trả lời thế nào, đành ra hiệu cho anh vào viếng bác trai trước.. Anh Phong sau khi thắp hương làm lễ, vào an ủi Đan Thư, ôm nhóc Thiên để động viên thì cũng ra chỗ nó ngồi.. 3 nhỏ bạn của Đan Thư thì ngồi cùng với em ở bên trong, vừa ôm vừa khóc rưng rức.. Có lẽ là do thương số phận nghiệt ngã của Đan Thư..
-Anh uống nước đi..
-Ừ anh xin.. Sao em lại ở đây thế Nam..
-Vâng, em là bạn của Đan Thư mà..
Anh Phong có vẻ ngạc nhiên, nhìn nó không chớp mắt.. Thấy vậy thì nó đành phải giải thích và kể hết cho anh nghe mọi chuyện.. Nó quen Đan Thư trong hoàn cảnh ra sao, còn kể cả chuyện hôm sinh nhật đó chị gọi Đan Thư ra nữa.. Chuyện của Đan Thư, nó nói ý tóm tắt, tránh nói về công việc của em, anh Phong nghe cũng hiểu hết, gật gù nhấp chén nước chè..
-Thảm nào hôm đó cái Thu lại gọi cho anh hỏi về Thư.. Xong hôm trước còn gọi cho anh nhờ Thư đi ra bãi biển để tìm 1 người hộ, hoá ra là em
-Vâng, à chuyện em ở đây, anh đừng nói cho chị ấy biết nhé..
-Ok anh hiểu mà..
-Anh ở đây mai về hay về luôn?
-Chắc lát anh về luôn, dạo này dịch dã khó khăn nên anh nhiều việc cần lo quá.. Để cho 3 đứa kia ở đây với Thư thôi.. Thế tí em có về cùng anh luôn không?
-Thôi anh ạ, em cũng được nghỉ đến hết tuần, để em ở đây vài hôm, đám xong, Thư ổn thì em xuống..
Anh Phong gật gù, sau đó mở khoá túi cầm tay, lấy ra 1 cọc tiền rồi gọi nó sang ngồi cạnh và đưa cho nó..
-Cái này anh nhờ em cầm rồi xong đám đưa cho Thư giúp anh nhé..
-Tiền gì đây anh?
-Em cứ đưa cho Thư bảo anh gửi là nó hiểu..
Nó dạ vâng xong cất vào túi quần, anh Phong sau 1 hồi trò chuyện thì cũng vào để an ủi và chào Đan Thư, dặn dò 3 đứa kia ở lại xem có việc gì thì giúp xong cũng ra xe để trở về Quảng Ninh ngay sau đó..
Mọi việc xong xuôi cũng đã gần 1h sáng.. Đan Thư sau khi được đỡ từ nghĩa trang về thì cứ ngồi bần thần bên di ảnh của bố.. Nó càng nhìn lại càng thấy thương em, không ngờ chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, em đã trở thành 1 người mồ côi, mất đi cả bố lẫn mẹ.. Nỗi đau này liệu có ai thấu..
-Em ăn chút gì nhé, anh lấy
-Em không muốn ăn..
-Nhìn em hốc hác quá, em không ăn là em ngất ra đây tiếp đấy..
-Em không ăn.. Anh ôm em được không?
Nó nhẹ nhàng kéo Đan Thư vào ôm, em nằm gọn trong vòng tay của nó, bắt đầu rưng rức khóc..
-Tại sao thế anh? Tại sao ông trời bất công thế? Huhu cả đời bố em khổ cực, bây giờ mới được an nhàn một tí thì đã vội vã mà đi rồi.. Em cố gắng, em cố gắng kiếm tiền để làm gì chứ? Anh ơi, em khổ quá, em đau quá, huhu.. Em không còn thiết sống nữa..
Nghe những lời đó, sống mũi nó cay xè, đám bạn của em cũng khóc rưng rức theo.. Nó đưa tay lên, lau đi những giọt nước mắt đang chảy xuống liên tục trên khuôn mặt ấy.. nhẹ nhàng mà an ủi..
-Đừng buồn nữa.. Bây giờ chỉ còn 2 chị em, em phải mạnh mẽ lên để còn làm chỗ dựa cho Thiên chứ.. Nhé, nghe anh, ăn 1 chút gì đi, cả ngày hôm nay em không ăn gì rồi..
Nói rồi nó xuống bếp, lấy tạm cho em bát cơm, vài miếng thịt và chan canh vào để em có thể dễ ăn hơn.. Nó vừa đút vừa an ủi, cuối cùng thì cũng khiến Đan Thư ăn hết bát cơm ấy.. Một bát cơm chan nước mắt..
…
Nó ở với Đan Thư 2 ngày, em cũng đã bình tĩnh hơn và chấp nhận rằng bố đã không còn ở bên cạnh 2 chị em nữa.. Trước khi về lại Quảng Ninh, nó đưa cho em số tiền mà anh Phong đã đưa và dặn em giữ cẩn thận để còn lo việc.. Nó gặp nhóc Thiên, lúc này đã ra dáng 1 người đàn ông trụ cột trong nhà hơn.. Nó kéo nhóc ra sân ngồi thủ thỉ..
-Ngày mai anh phải về rồi, chị em lúc này tâm trạng đang không ổn, anh biết là em cũng buồn không kém gì nhưng em là đàn ông, em phải cứng rắn lên để làm chỗ dựa cho chị em biết không?
-Dạ..
Nó rút ví ra, đếm đủ 5 triệu rồi đưa cho nhóc Thiên
-Anh cho em, em cầm số tiền này trong thời gian tới để lo liệu công việc cho bố.. Những chuyện nhỏ nhặt thì hãy tự mình quyết định mọi chuyện, không hiểu gì thì sang hỏi bác Bình nhé.. Tránh làm chị em thêm chuyện để suy nghĩ..
Nhóc Thiên nhìn số tiền mà nó đưa, lưỡng lự, thấy vậy thì nó dúi vào tay..
-Cầm lấy.. người 1 nhà cả không có gì mà ngại.. Chị em tâm trạng đang không ổn định.. Giúp anh để mắt tới nhé..
-Vâng, em xin anh.. Em cảm ơn anh
Nó vỗ vai nhóc Thiên rồi đứng lên, đi lên phòng Đan Thư.. 3 đứa bạn của Đan Thư thấy nó cũng hiểu ý, đi xuống nhà chuẩn bị đồ đạc để nó có thể nói chuyện riêng với em..
-Anh phải về rồi..
Đan Thư nhìn nó, mắt đỏ ngầu gật đầu.. Nó ngồi xuống giường, sau đó kéo em lại ôm, vỗ về
-Anh ôm Đan Thư 1 cái, mọi chuyện rồi cũng sẽ hết, Đan Thư phải mạnh mẽ lên biết không?
-Vâng..
-Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh nhé.. Anh sẽ lên ngay..
-Vâng..
…
-Anh ơi..
-Anh đây..
-Em cảm ơn anh..
-Không có gì đâu, chuyện anh nên làm mà..
-Chắc phải rất lâu nữa em mới xuống Quảng Ninh được, tí nữa anh đi xe của em, chở 3 đứa bạn em về cùng với nhé..
-Ừ được rồi, em yên tâm nhé..
Nó đứng dậy, Đan Thư đứng lên, ôm lấy nó từ phía sau, áp mặt vào lưng nó mà thủ thỉ:
-Anh về cẩn thận… Cảm ơn anh vì những gì anh đã làm cho em
Nó cũng nắm lấy tay em, sau đó xoa đều lên đó..
-Em cố gắng lên nhé
-Dạ..
…
Nó chở 3 nhỏ bạn của Đan Thư cùng về Quảng Ninh.. Trên xe 3 đứa lăng xăng trò chuyện khá vui.. Nó khá bất ngờ vì Đan Thư là nhiều tuổi nhất trong nhóm nhưng tuổi nghề lại ngang pheo nên tất cả đều xưng mày tao cho dễ sống.. 4 đứa, đều là những cô gái đến từ các tỉnh vùng núi khó khăn, tha hương xuống miền đất hứa với cùng mục đích đổi đời, thoát khỏi cái nghèo, cái đói.. Nó không cổ xuý cho công việc của họ, nhưng nhìn đi cũng phải nhìn lại, dù sao thì nguyên nhân cũng chỉ vì 1 chữ : TIỀN
Xe đến lối rẽ vào đất Quảng Ninh cũng đã hơn 1h chiều, chợt nó nhận được 1 cuộc điện thoại.. Là của nhỏ Ly, thấy vậy nó lái xe vào 1 quán ăn bên đường để nghỉ ngơi đôi chút.. Sau đó thì cũng ấn gọi lại cho Ly..
-Em gọi anh à?
-Anh ơi, anh đang ở đâu vậy?
-Anh đang từ Móng Cái về Hạ Long đây.. - Nó nói dối
-Anh đi đến đâu rồi ạ..
-Bây giờ mới đến Đầm Hà em ạ..
-Anh về thì anh rẽ vào bệnh viện tỉnh nhé..
-Sao vậy? Có chuyện gì thế em?
-Quỳnh Anh nhập viện rồi anh ạ, bị viêm phổi nặng..
-Sao cơ? Dính covid hả - Nó sững sờ hét lên?
-Không anh à, bị viêm phổi chứ không phải mắc covid, nhưng bác sĩ nói nặng lắm..
Nghe đến đây thì nó thở phào nhẹ nhõm, nó chỉ lo Mía dính Covid thôi chứ mấy bệnh đó thì y học tiên tiến, chữa khỏi phát một..
-Ừ anh biết rồi..
-Anh vào luôn nhé anh, anh đến nơi thì gọi cho em, em xuống đón.. Trong này giờ giãn cách ghê lắm, anh phải có thẻ mới lên thăm được..
-Anh cũng chưa biết, tại anh cũng đang có công việc, lúc nào vào được thì anh sẽ vào..
-Anh.. Anh vô tâm thế?
Nhỏ Ly giận dữ khi nghe nó nói vậy, lạnh lùng cúp máy cái bụp.. Nó đứng đó nghĩ ngợi 1 lúc lâu, nó chẳng biết phải xử lí chuyện này như thế nào nữa.. Trong nó bây giờ nửa muốn đến thăm vì lo lắng cho Mía, nửa còn lại thôi thúc nó đừng đi vì nó với em bây giờ nên tách nhau ra hoàn toàn.. Có lẽ gặp nhau chỉ trên phương diện đồng nghiệp sẽ tốt hơn..
Đề xuất Voz: Tháng 7 và nhà hàng xóm...
Nguyen Hai Anh
Trả lời7 tháng trước
vậy là Nam lấy Linh phải không ạ, vì lấy Ngân chỉ là diễn ra trong mơ
Msi Mainboard
7 tháng trước
Lấy Ngân bác ơi :)
Bruh
6 tháng trước
tự nhiên kết có Linh là như nào hả bác?
Gangv
6 tháng trước
@bruh tác giả chấp niệm lớn quá thôi. chứ theo dữ kiện thì lấy Ngân rồi :d âu cũng là cái số
satnat123 [Chủ nhà]
Trả lời7 tháng trước
Đến đây là kết thúc bộ Hồi ký mưa, chúng ta đã cùng nhau đồng hành 4 năm ngoài đời và 12 năm ở trong truyện.. Chắc hẳn sẽ có nhiều bác đặt dấu hỏi cho chap END này về những tình tiết của nó.. Vậy thì tôi xin thưa rằng đây là 2 cái kết, hi vọng rằng nó đều sẽ làm dịu đi những sự nuối tiếc dành cho các nhân vật của độc giả.. Các bác đứng ở 1 góc độ nào đó, đọc truyện và cảm nhận, lựa chọn cho mình 1 cái kết có thể làm thỏa mãn cảm xúc của bản thân.. Còn với tôi, đó chính là những điều tiếc nuối nhất của cuộc đời, vốn dĩ muốn chống lại sự vô thường của nó.. Để có thể tự thay đổi số phận 1 lần.. Hơn 800 ngàn từ với nhiều nhân vật, câu chuyện cùng cảm xúc hỷ nộ ái ố đã đến lúc phải nói lời kết thúc.. Hi vọng rằng các bác sẽ luôn ủng hộ tôi ở bộ mới sắp ra mắt có tên “Hồi Ký mưa phiên bản truyện”.. Mọi yêu thương của độc giả xin gửi về: STK:1018018849 Ngân hàng Vietcombank Để tôi có động lực tiếp tục phục vụ các bác.. Xin cảm ơn ạ..
Nang2007
Trả lời8 tháng trước
Cuối cùng là tác giả lấy ngân vì có sản phẩm hả 😂
Trung Sen
Trả lời8 tháng trước
THẰNG NAM ĐÂU UPDATE TIẾP ĐI ĐANG ĐỌC CUỐN
Nang2007
8 tháng trước
Donate cho tác giả mà bảo ông ý gửi cho
Trung Sen
Trả lời8 tháng trước
Đọc hay quá ai có info mấy nv chính k nhỉ cho mình xin với
Nang2007
8 tháng trước
Chỉ có trang của ông tác giả thôi còn các nhân vật thì chỉ 1 số người biết thôi
Trung Sen
8 tháng trước
CHO MÌNH XIN TRANG TÁC GIẢ VỚI ĐANG ĐỌC HAY THÌ HẾT CHAP
Trung Sen
Trả lời8 tháng trước
đọc cháp 25 26 chỉ muốn chửi đm thằng Nam thôi kkkk tôi đang đọc đến chap 26 chưa đọc hết câu chuyện nhé
Trung Sen
Trả lời8 tháng trước
hay quá mình rất thích đọc mấy cái truyện voz này đọc cả ngày k chán rồi vừa đọc vừa nghĩ về thơi đi học bao nhiêu kỉ niệm ùa về, nhớ thật sự
Msi Mainboard
Trả lời11 tháng trước
bao h ra chap tiếp theo v ad hóng quá 🥲
mai thành
Trả lời11 tháng trước
Chap mới đi thím ơi
Hoàng Hồ Bảo
Trả lời11 tháng trước
Ủa p ngoại truyện nhật ký mại anh 5 6 phần mà k thấy nhỉ