Logo
Trang chủ
Phần 3: Mưa Mùa Thu và Em

Phần 3 - Chương 59

Đọc to

Nó mở mắt nhưng chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ thấy trước mặt là một màu trắng đục mờ thôi.. Có lẽ nó đã ngủ rất lâu nên mắt chưa thể thích ứng được với ánh sáng.. Nó chớp vài cái, hình ảnh trước mắt hiện rõ ra dần.. Đập vào mắt nó là trần nhà, trên đó có vài bóng điện công nghiệp đang sáng choang.. Nó liếc mắt sang, đây là khung cảnh của bệnh viện, có lẽ là phòng dịch vụ bởi nó thấy có cả tivi, tủ lạnh, bàn uống nước các thứ đầy đủ.. Bỗng nó thấy một người con gái đang ngồi ở cạnh giường nó, quay lưng về phía nó và thả tóc, tay vẫn hí húi bấm điện thoại..

Hình dáng này, giống Mía quá, bỗng nhiên trong lòng nó có một chút gì đó hi vọng.. Nó muốn nói nhưng thấy cộm hết ở miệng, không thể nói ra được.. Người nó cũng không thể cử động được vì chẳng còn chút sức lực nào.. Nó cố hết sức đưa bàn tay lên để có thể chạm vào em, em đã trở về với nó rồi sao..

Nó chạm được vào người con gái ấy, không phải là mơ, nó có thể cảm nhận được qua cái chạm tay ấy.. Bất giác người con gái ấy quay lại, nhìn nó rồi tròn mắt..

-Anh.. Anh tỉnh rồi sao..

Một giọng thật quen thuộc, nhưng đây không phải là giọng của Mía.. Nhưng hình dáng kia thì đúng là em mà.. Nó chớp mắt 1 cái, bỗng nhiên hình ảnh trước mặt nó thay đổi, không phải là em nữa.. Mà lại là một người khác.. Đan Thư, em đang nhìn nó với đôi mắt đỏ hoe, trên miệng còn nở 1 nụ cười mừng rỡ..

Lòng nó lại trùng xuống, thất vọng vô cùng. Chút sức lực yếu ớt không đủ để giữ thăng bằng cho cánh tay của nó.. Rồi lại buông thõng xuống giường, Đan Thư thấy vậy thì liền đỡ lấy rồi nắm tay nó..

-Anh đừng cố nhé, để em đi gọi bác sĩ đã..

Nói rồi em chạy ra cửa bấm chuông, một lúc sau thì có ông bác sĩ đi vào và khám cho nó.. Nó không nói được có lẽ vì ống xông ở trong miệng.. chỉ có thể nghe được thôi..

-Tốt rồi, không sao đâu.. Để bệnh nhân nghỉ ngơi rồi chiều thì đưa xuống kia để gây mê nội soi nhé.. Nếu vết loét dạ dày ổn định rồi thì có thể rút ống xông.. Cho Bệnh nhân ăn cháo được rồi..

-Dạ em cảm ơn bác sĩ ạ..

-Không có gì, mà đừng có cho bệnh nhân uống sữa nhé.. Bỏ hết đi..

Ông bác sĩ nhìn vào đống đồ đặt ở trên bàn bên cạnh, chỉ vào đó và nói..

-Vâng ạ, để em mang về.. Thế chiều nay tháo ống xông thì có thể ăn được ạ.. Tại mấy hôm nay em thấy truyền liên tục, em xót ruột quá..

-Ừ tỉnh là ăn được, hôn mê mới phải truyền để lấy sức.. Chiều cứ xuống rồi mang kết quả lên tôi xem tôi quyết định..

-Dạ cảm ơn bác sĩ nhiều ạ, có gì bác sĩ quan tâm giúp ạ..

Nó liếc mắt chỉ thấy Đan Thư đang lấy từ trong túi quần ra 1 chiếc phong bì rồi dúi vào trong túi Blouse trắng của bác sĩ..

-Ôi đã giúp được gì đâu mà câu nệ thế..

-Dạ em có chút quà biếu bác sĩ, mong bác sĩ nhận cho, có gì thì bảo chúng em ạ..

-Ừ ừ được rồi.. Nhưng nghe này, sau này có khỏi, tuyệt đối không cho bệnh nhân đụng vào rượu bia 1 lần nào nữa.. Vết loét đó ăn sâu lắm rồi, cứ rượu bia chất kích thích vào có ngày bục dạ dày là phải mổ mà khâu đấy..

-Dạ vâng, em nhớ rồi ạ..

Nó chỉ nghe được đến thế rồi lại thấy mệt trong người, nhắm mắt và chìm vào mê man sau đó..

Tỉnh dậy ngó sang thì thấy trời vẫn đang còn nắng, có lẽ nó mới ngủ được một chút.. Nhưng cơ thể của nó thì đã có sức hơn.. Đan Thư vẫn ngồi đó, chăm chú đọc cái gì đó rồi lại với tay lên bàn để cầm hộp sữa loại 950gr lên đọc.. Nó cũng không gọi bởi vì có mở miệng ra được đâu..

Một lúc sau thì em quay sang nhìn nó, đúng lúc nó đang nhìn em.. Vậy là em bỏ hết lên bàn, kéo ghế lại ngồi cạnh nó..

-Anh mệt lắm đúng không? Có em đây rồi, đừng lo lắng nhé..

Nó chớp mắt như ra hiệu đã nghe thấy lời em nói.. Em chỉ sụt sịt mũi rồi lại cười buồn.. Sau đó đưa tay lên mà hất lại mái tóc đang rủ xuống mặt nó, rồi xoa lên mặt nó vài cái âu yếm..

-Em thương anh rất nhiều, em thương những gì mà anh đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua.. Nhưng bây giờ có em ở đây rồi, hãy để em cùng anh gánh vác nỗi đau đấy nhé.. Anh không được đẩy em ra nữa đâu, anh có đồng ý không? Không trả lời là đồng ý nha..

Nó không chớp mắt nữa mà nhắm tịt mắt vào.. Nghe những lời đó, nó lại càng đau hơn.. “Không trả lời là đồng ý nha”.. Quỳnh Anh à, từ ngày em đi, anh nhìn đâu cũng thấy em vậy?

Em bỏ anh ở lại đây chống chọi với nỗi đau này 1 mình.. Anh thật sự ám ảnh em à..

Nó được đưa xuống tầng 4 bệnh viện để nội soi.. Lại tiếp tục chìm vào mê man.. Đến khi tỉnh lại, nó đã thấy trời tối và trong miệng nó không còn ống xông nữa.. Lúc này nó mới có thể nói chuyện..

Nó nhìn sang, thấy 2 người con gái đang ngồi nói chuyện với nhau.. Kia là Đan Thư, nó nhận ra rồi, còn một người nữa nó không nhìn rõ bởi vì đang ngồi ngược sáng..

-Đan Thư.. - Nó thều thào gọi..

Đan Thư quay lại, em nhìn nó rồi hớt hải chạy vào giường, nắm lấy tay nó..

-Em đây, em đây..

Nó liếc mắt qua, giờ thì nhìn rõ hơn rồi, là chị.. Chị đang cười rồi nháy mắt tinh nghịch với nó..

-Anh định trốn em à, trốn làm sao được, em tìm được anh rồi đấy.. Em thắng nhé..

-Anh bị sao vậy?

Chị tiến đến gần giường, Đan Thư biết ý nên nhường ghế cho chị và đi đến bàn, cầm chiếc cặp lồng rồi quay ra nói

-Chị ở đây với anh ấy nhé, em đi mua cháo ạ..

-Này chị bảo, em tiện thì chạy hẳn xuống gần chỗ cứu hoả, ở đối diện với Điện Máy xanh ấy.. Ở đó có quán cháo ngon lắm.. Mua thì mua cháo thịt băm nhưng mà nhớ nhờ họ là băm nhuyễn ra một chút nhé.. Đừng để có cục thịt nào to..

-Vâng em hiểu rồi, em chào chị..

-Ừ đi đi xong về đây trông, lát 9h chị phải về rồi..

-Dạ..

Đan Thư dạ vâng rồi ra ngoài đóng cửa lại.. Chị cũng đứng dậy mà ra chốt cửa phòng.. Sự đề phòng của chị là có cơ sở, dù sao thì chị với nó cũng từng là người yêu cũ.. Chị thì đã có chồng, trong vài trường hợp cây ngay vẫn sợ chết đứng theo miệng lưỡi người đời mà..

Chị tiến đến, lấy chiếc cốc rồi ra đổ nước sôi vào để tiệt trùng, sau đó thì rót nước lọc vào, đưa cho nó..

-Anh uống đi, chắc khát lắm đúng không?

Nó gật đầu rồi cố ngồi gượng dậy, chị cũng đỡ nó lên.. Nó cầm cốc nước mà uống sạch, nhưng rất khó để nuốt.. Có lẽ vì cổ họng đã quen với ống xông, bây giờ bỏ ra thì cơ thể chưa quen..

-Anh bị sao vậy?

-Còn sao nữa, uống rượu cho nhiều vào rồi vết loét nó tái phát, lần này không chỉ là viêm loét bình thường nữa đâu mà suýt bục dạ dày đấy.. Xuất huyết ra ngoài..

-Vậy mà không chết được nhỉ?

-Đừng có mà nói liên thiên nữa đi.. Anh vừa phải thôi..

Bỗng chị lườm nó rồi quát.. Nhưng sau đó thì lại giãn cơ mặt ra luôn và nắm tay nó..

-Nghe em này.. Em hiểu cú sốc này với anh rất lớn.. Nhưng mà anh còn nhớ đến lời nói của Quỳnh Anh gửi anh chứ?

Nói rồi chị lấy điện thoại của Mía ở trong ngăn bàn, rồi mở điện thoại và vào phần ghi chú.. Chìa ra trước mặt nó..

-Anh đã hứa với Quỳnh Anh rằng anh sẽ sống hạnh phúc thay cho cả phần Quỳnh Anh nữa.. Vậy sao bây giờ anh thành ra như thế này? Sao cứ tự hành hạ bản thân như vậy?

Nó không trả lời, đôi mắt chỉ đỏ lên chực chờ nước mắt khi nhìn thấy những dòng note đó..

Chị thấy vậy thì hoảng lên, rồi ngồi xích lại mà ôm nó vào lòng.. Chị nhẹ nhàng xoa đầu rồi vỗ về nó..

-Em xin lỗi, đừng xúc động nữa..

-Anh xin lỗi vì những lời nói hôm trước..

-Không sao, em không chấp đâu, vì người nói ra câu đấy có phải là Nam em đã từng yêu đâu.. Đó là do rượu, do nỗi đau và do cả những uất ức của anh mà.. Em hiểu hết, đến em còn hận bản thân em vì việc làm ngày đó thì sao anh lại không thể hận em chứ..

Nói rồi chị đẩy nó ra, sau đó thì đưa 2 tay lên mà xoa mặt nó..

-Anh xem này, bây giờ anh không khác gì một cái xác khô cả, Nam của ngày trước đâu rồi, vui tính tràn trề sức sống đâu rồi.. Nghe em, đừng tự hành hạ bản thân mình nữa.. Quỳnh Anh ở trên kia, vẫn đang dõi theo anh từng ngày đó.. Anh không muốn Quỳnh Anh phải buồn và thất vọng vì anh chứ..

-Không muốn..

-Vậy thì anh phải gắng lên biết chưa.. Sau đợt này tĩnh dưỡng cho khỏi bệnh, sống tích cực lên.. Quay trở về với công việc và cố gắng thật nhiều.. Anh thấy không, đến thời khắc cuối cùng, tại sao Quỳnh Anh lại không gửi lời nhắn gì đến người thân của mình mà chỉ muốn anh không lo lắng để hoàn thành tốt công việc.. Bởi vì Quỳnh Anh đã coi anh là cả cuộc đời của em ấy rồi anh ạ..

Nó gật đầu với chị, 2 dòng nước mắt đã chảy xuống.. Chị hiểu nó quá, hiểu nó đến nỗi có thể nói ra những lời đúng với nỗi lòng của nó để xoa dịu đi sự đau xót ly biệt này..

-Nói cho em nghe, câu nói cuối cùng của Quỳnh Anh gửi cho anh là gì?

-Gió nổi lên rồi..

-Hãy sống cho trọn kiếp này..

Chị đưa tay lên chặn môi rồi tiếp lời câu nói của nó, nhìn nó với một ánh mắt buồn tủi xen lẫn sự đau xót.. Mây đen lại kéo đến rồi, từng ánh chớp nhoáng xé dọc cả bầu trời.. Nó cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, một cơn gió nổi lên khiến cho từng tán cây bên ngoài nghiêng cả, vang lên tiếng xào xạc..

“Quỳnh Anh đang giận anh đúng không? Anh xin lỗi, anh sẽ không sống như thế này nữa.. Hãy yên lòng em nhé”

Đan Thư mở cửa bước vào, chị thấy nó cứ nhìn mãi ra ngoài cửa sổ thì đứng dậy rồi kéo rèm.. Sau đó thì quay ra nói với nó..

-Đừng nhìn nữa.. Cơn mưa không mang đến sự nhớ nhung đâu, nó rơi xuống là để gột rửa đi hết những đau xót của cuộc đời.. Em phải về rồi, hãy cố gắng lên anh nhé..

Nó gật đầu, chị lấy cái túi xách rồi mặc chiếc áo dạ vào, sau đó thì quay sang Đan Thư mà nói

-Chăm sóc Nam cho chị nhé, viện phí chị đã ứng trước ra nhiều hơn so với chỗ yêu cầu.. Cần gì tốt nhất thì cứ dùng, thiếu thì gọi cho chị nha..

-Vâng, em chào chị..

Nói rồi chị quay sang nó

-Em về đây.. Nào nói em nghe thêm một lần nữa.. Gió nổi lên rồi…

-Hãy sống cho trọn kiếp này.. - Nó đáp lại..

Chị gật đầu nở 1 nụ cười tươi, sau đó vẫy tay lên chào nó và bước ra ngoài..

-Em không bảo người ta cho nhiều gia vị đâu, nên sẽ hơi nhạt một chút nhưng mà tốt cho dạ dày của anh.. Anh chịu khó nhé..

-Ừ cảm ơn em..

Đan Thư dừng lại vài giây, rồi lườm nó một cái.. Sau đó thì xúc rồi thổi phù phù thìa cháo cho nó, xong đút như kiểu mẹ đang nịnh con ăn vậy..

-Này, em không giận anh sao?

-Anh thì có gì mà em phải giận chứ?

-Vì đã đẩy em ra rồi còn quát tháo em nữa…

-Chẳng sao cả, em quen rồi, mà chính vì điều đấy nên em lại càng yêu anh hơn..

-Tại sao?

-Nếu anh giống như những thằng đàn ông khác, thì anh đã coi em như công cụ để thoả mãn bản thân rồi.. Đây anh lại muốn tách em ra, chỉ vì anh không muốn có lỗi với chị Quỳnh Anh.. Điều này chứng tỏ anh có trách nhiệm và luôn thật lòng với tình yêu của mình..

-Nhưng rồi anh vẫn ngủ với em đấy thôi..

-Lúc đó trên thực tế anh cũng có yêu chị Quỳnh Anh đâu, 2 người cãi nhau và chia tay mà.. Em sống chỉ nhìn vào thực tế thôi.. Vả lại, nếu như hôm đó em biết anh vẫn đang yêu chị ấy mà lại đề nghị ngủ với em.. Thì có lẽ em sẽ nghĩ khác, thậm chí còn từ chối..

Đan Thư vừa nói vừa đút cháo cho nó ăn, nó thì nuốt chẳng nổi nữa bởi cổ họng nó vẫn đang đang rất rát.. Nhưng cứ khi lắc đầu là em lại lườm nó rồi cứ thế mà tống vào mồm nó thôi..

-Hôm đó trên bãi biển, anh có thấy 1 người chạy ra từ bar về phía anh.. Rồi còn ngã ra nữa.. Có phải là em không?

Đan Thư không nói gì, chỉ đặt hộp cháo lên trên bàn rồi ngồi dịch vào trong giường, sau đó đưa chân lên, kéo quần cao hơn mắt cá chân rồi chỉ vào đó..

-Đây này, ngã trật cả mắt cá nhân luôn.. Hôm nay em mới đỡ đó..

Nó nghe vậy thì hoang mang, nó đá bóng va chạm trật mắt cá chân thường xuyên.. Mà lần nào ít cũng phải 3 4 ngày mới có thể đi lại bình thường được.. Thấy vậy nó hỏi..

-Anh ở viện được mấy ngày rồi..

-Hôm nay là ngày thứ 4 rồi..

-Vậy anh hôn mê mấy ngày?

-3 ngày rồi ạ..

3 ngày mà chỉ giống như 1 giấc ngủ trưa vậy.. Không ngờ nó lại vào trạng thái hôn mê sâu như thế.. Cũng có thể là do vết thương, do cả men rượu nữa.. Vì suốt mấy ngày đó, có ngày nào nó tỉnh táo đâu..

-Vậy em là người đưa anh đi viện hả..

-Vâng, em chạy đến nơi thì đã thấy anh ngất đi rồi.. Trên áo anh còn toàn máu nữa.. Em sợ quá nên cứ gào khóc rồi mọi người xúm vào giúp đưa anh đi viện.. Xong rồi chị Thu với chồng chị ấy cũng đến.. Anh bị xuất huyết dạ dày, cũng may chưa bục dạ dày đấy.. Không là phải mổ nội soi để khâu luôn..

-Ừ anh biết rồi, em vất vả rồi..

-Em biết hết chuyện rồi.. Thật sự khổ cho anh quá..

Rồi Đan Thư sụt sịt mũi, thở hắt ra vài cái sau đó lại tiếp tục đút cháo cho nó ăn.. Bát cháo bé tí ngày trước nó hắt xì cái là hết trong một nốt nhạc mà giờ đánh vật cả tiếng mới gần hết..

-Điện thoại của anh đâu?

-Em mang đi sửa rồi.. Sợ thật đấy, vỡ nát hết cả cái màn hình mà vẫn có thể dùng được..

-Ừ vậy đưa anh điện thoại kia..

Đan Thư lưỡng lự rồi cũng lấy chiếc điện thoại của Mía, nhưng lại nắm chặt không đưa cho nó..

-Bây giờ anh cần ổn định tâm lí để dưỡng bệnh cho khỏi đã.. Anh đừng mở ra xem nữa, đây là điện thoại của chị Quỳnh Anh, em biết.. Em sẽ giữ hộ anh cẩn thận.. Bao giờ anh khoẻ, thì em đưa lại cho nhé..

-Ừ vậy thì đưa đây để anh mở nhạc anh nghe, anh muốn nghe nhạc để ngủ

Đan Thư kéo ngăn bàn rồi để chiếc điện thoại vào đó.. Sau đó thì mở túi xách, lấy ra chiếc điện thoại của mình..

-Anh muốn nghe bài nào, em mở cho anh nghe..

-Nổi gió rồi của Châu Thâm

Em mở cho nó nghe, từng giai điệu của bài hát cứ thế vang lên trong căn phòng yên tĩnh ấy.. Nó vì tác dụng phụ của thuốc, lại thêm từng lời bài hát buồn mà từ từ chìm vào giấc ngủ..

Ở viện ngót 1 tuần thì nó được xuất viện kèm theo 1 đống thuốc.. Nó có nhờ anh Thái lấy hộ nó cái sổ BHXH kèm theo BHYT nhưng vì nó ở phòng dịch vụ nên cũng mất khá nhiều tiền.. Chị thì đã đóng toàn bộ viện phí cho nó, thậm chí còn thừa ra và cầm về được đâu 3 4 triệu thì phải.. Có lẽ khỏi bệnh, nó sẽ sang để trả lại chị..

Việc nó đi viện, nó giấu tiệt, cũng may chị hiểu nó nên không có thông báo cho thằng Hưng hay mẹ nó biết.. Nó không muốn ở nhà biết xong lại lo lắng, kéo xuống đây ầm ĩ chuyện lên.. Lần trầm cảm lúc Mai Anh đi, mẹ nó đã già đi vì suy nghĩ về nó nhiều lắm rồi.

Việc đầu tiên khi xuất viện là Đan Thư đưa nó đến 1 cửa tiệm cắt tóc.. Nó nhìn thì quen mắt lắm.. Hoá ra là anh chàng ngày trước từng theo đuổi Đan Thư.. Nhưng giờ nghe cách nói chuyện khách sáo thì em với anh ta có lẽ chỉ như 2 người bạn..

Nó cắt bỏ mái tóc bù xù lởm chởm, cạo râu cho sạch sẽ.. Anh chàng kia còn vuốt tóc cho nó theo kiểu undercut.. Xong xuôi thì Đan Thư đứng đằng sau nó, nở một nụ cười tươi..

-Lại trở về với bộ dạng đẹp trai cuốn hút ngày trước rồi.. Nhớ nha, từ giờ đừng để em thấy bộ dạng lúc trước nữa.. Em muốn thấy là thấy anh như thế này này..

Khách sạn của nó ở sau khi nghe thấy nó trình bày rằng đi viện gấp cộng thêm cả bệnh án nên cũng đồng ý giảm 30% tiền phòng.. Nó thanh toán 2 triệu hơn rồi lấy đồ đạc.. Kỉ luật của nó cộng vào là 1 tháng 1 tuần, nên còn tận 3 tuần nữa nó chẳng biết ở đâu cả.. Cứ định về nhà thì trong lòng nó lại ngăn cản, nó còn nặng lòng với Mía lắm, không muốn rời xa nơi này một chút nào..

Đang suy tính phương án thì Đan Thư đã chở nó về thẳng nhà của em.. Thấy nó ngạc nhiên ú ớ thì em trả lời luôn

-Hôm anh còn đang bất tỉnh, cơ quan anh có người vào thăm.. Em cũng nghe kể rồi, anh bị dính kỉ luật, mọi người cứ tưởng anh về nhà.. Ai ngờ anh lại thuê nhà nghỉ để ở.. Em nghĩ rằng anh không muốn xa chị ấy, nên cứ cố chấp mà ở lại đây.. Thôi thì giờ về nhà em ở nhé..

-Nhưng rồi em tiếp khách thì thế nào?

-Tiền đâu có quan trọng bằng anh, em nói rồi mà.. Với cả giờ em cũng lên quản lí rồi.. Em cũng được % từ nhân viên nên giờ em ít tiếp khách lắm.. Em sẽ nghỉ trong lúc anh ở đây với em, nếu mà có khách quen họ muốn thì em thuê khách sạn chứ không đưa về nhà nữa..

Nó không trả lời, chỉ im lặng rồi gật đầu thôi.. Vậy là anh Phong đã giữ đúng lời nói với nó.. Nhưng như vậy thì trong lòng nó lại dấy lên nỗi lo nhiều hơn.. Bởi nếu có chuyện gì thì em là người bị nắm đầu và phải chịu mọi trách nhiệm với hành vi của mình..

-Em phải cẩn thận đấy..

-Em hiểu mà, anh yên tâm nhé..

Tối đó Đan Thư đi chợ nấu cơm cho nó ăn.. Toàn các món đồ chay tự làm thôi bởi nó vừa bình phục được một chút.. Không quen ăn mấy đồ dầu mỡ khô cứng.. Nên em có làm súp cá hồi với vài món cháo hải sản để nó thưởng thức.. Đan Thư nấu ăn ngon lắm, ngập phòng đều là mùi thơm của thức ăn.. Ngửi thôi đã muốn ăn luôn cả người nấu rồi..

Em đưa nó điện thoại đã sửa, đã được thay màn hình mới cứng..

-Của anh này, em tìm mãi mới có 1 quán uy tín còn màn zin để thay cho anh đó.. Họ thay từ màn 1 chiếc khác sang..

-Sao phải tốn kém thế?

-Vì đây là đồ đã từng là của em.. Mà em cấm nhé, có việc gì bực cũng không được trút giận lên nó.. Thấy nó là thấy em, anh đập nó thì có khác gì đang đánh vào mặt em không?

-Ừ anh xin lỗi..

-Mà chiếc đồng hồ em tặng anh đâu, hay lại quăng xuống biển cho cá ăn rồi ạ?

-Yên tâm, anh để nó trong tủ, không sao hết..

-Vâng.. Thế đợi em đi tắm rồi mình đi ngủ.. Ngủ sớm dậy sớm, thức khuya cũng không tốt cho dạ dày của anh..

-Đưa trả anh điện thoại của Quỳnh Anh đây..

Đan Thư lưỡng lự nhưng cũng lờ đi câu hỏi của nó, chỉ mở tủ ra lấy bộ quần áo ngủ rồi quay người bước vào trong nhà tắm..

-Em không nghe anh nói gì sao, đưa cho anh điện thoại của Quỳnh Anh..

Nó không gắt gỏng mà chỉ nói bằng một giọng nhẹ nhàng, thản nhiên.. Nhưng đến lần thứ 3, Đan Thư vẫn lờ đi không nghe thấy.. Lúc này nó mới bắt đầu nói to hơn..

-Đưa cho anh, em giả bộ không nghe thấy gì sao?

-Không, anh nghịch điện thoại của anh đi?

-Đưa đây? - Nó bực tức hơn..

Đan Thư thấy nó gắt gỏng lên liền để lại bộ quần áo lên ghế rồi bước ra khỏi phòng, sau đó cầm 1 chai rượu tây và bước vào..

-Em sẽ đưa cho anh, nhưng trước khi em đưa, anh có thể giúp em 1 việc được không?

-Em nói đi..

-Trước tiên, em hỏi đã.. Anh có tình cảm với em đúng không? Tình yêu hay tình thương gì cũng được.. Anh trả lời thật lòng..

-Ừ anh có..

-Vậy em muốn anh ngồi đó, nhìn từng hành động của em.. Rồi trả lời cho em 1 câu hỏi tiếp theo..

Nó không hiểu em muốn làm gì, nhưng cũng gật đầu đồng ý..

Bỗng Đan Thư tháo nút chai rượu đó rồi đưa lên miệng tu ừng ực.. Nó ngỡ ngàng mất vài giây rồi cũng tá hoả chạy ra để giật lại Chai Chivas 18 Mizunara đã hết hơn 1 nửa.. Nó hoảng hồn đẩy Đan Thư vào trong nhà wc

-Đi vào móc họng nôn hết ra, không thì lát nữa mềm hết người bây giờ?

-Bỏ ra..

Đan Thư hất tay nó, sau đó đưa tay lên quệt lau miệng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn nó rồi hét lên.. Đây cũng là lần đầu tiên nó thấy em to tiếng với nó..

-Anh vừa chứng kiến hết tất cả đúng không? Từ hành động đến bộ dạng của em.. Vậy lúc này trong người anh cảm thấy thế nào?

Nó im lặng không nói gì, chỉ nhìn em trân trân, còn em thì ngước lên nhìn nó với ánh mắt giận dữ..

-Nhìn em lúc này thật đáng sợ đúng không? Vậy anh đã hiểu ra chưa.. Bộ dạng của anh từ sau khi chị Quỳnh Anh đi là như vậy đó.. Anh thấy xót cho em không? Nếu anh có thì hãy tự cảm nhận lấy.. Bởi vì đó cũng là cảm giác mà em, chị Thu và tất cả những người yêu quý anh đều nhận được.. Kể cả chị Quỳnh Anh có linh thiêng, chị ấy cũng sẽ nhìn anh như ánh mắt anh nhìn em lúc này thôi..

Nó dường như hiểu ra ý nghĩa của hành động và lời nói của Đan Thư, liền ngồi sụp xuống.. Trong đầu nó lúc này là hàng nghìn, hàng vạn câu hỏi được đặt ra..

Có lẽ Đan Thư nói đúng, nó của lúc này, trông thật khốn nạn, thảm bại..

-Điện thoại của chị Quỳnh Anh.. Em để ở trong tủ.. Anh có thể lấy ra và xem.. Nhưng em hi vọng rằng, đây là lần cuối cùng anh có thể chiều lòng với cảm xúc của anh.. Từ ngày mai, hãy trở lại là anh của ngày đầu gặp em.. Đừng sống mãi trong sự tiêu cực, hãy sống cho cả chị ấy nữa..

Đan Thư cầm lấy bộ quần áo rồi đi vào trong nhà tắm.. Đến cửa phòng, em lại quay lại, nói nhỏ chỉ đủ cho nó nghe..

-Chị ấy đã trở thành 1 cơn gió để có thể theo anh suốt cả cuộc đời.. Còn anh, hãy sống sao cho trọn kiếp này..

Đề xuất Voz: Oan hồn trong xóm trọ
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Nguyen Hai Anh

Trả lời

7 tháng trước

vậy là Nam lấy Linh phải không ạ, vì lấy Ngân chỉ là diễn ra trong mơ

Ẩn danh

Msi Mainboard

7 tháng trước

Lấy Ngân bác ơi :)

Ẩn danh

Bruh

6 tháng trước

tự nhiên kết có Linh là như nào hả bác?

Ẩn danh

Gangv

6 tháng trước

@bruh tác giả chấp niệm lớn quá thôi. chứ theo dữ kiện thì lấy Ngân rồi :d âu cũng là cái số

Ẩn danh

satnat123 [Chủ nhà]

Trả lời

7 tháng trước

Đến đây là kết thúc bộ Hồi ký mưa, chúng ta đã cùng nhau đồng hành 4 năm ngoài đời và 12 năm ở trong truyện.. Chắc hẳn sẽ có nhiều bác đặt dấu hỏi cho chap END này về những tình tiết của nó.. Vậy thì tôi xin thưa rằng đây là 2 cái kết, hi vọng rằng nó đều sẽ làm dịu đi những sự nuối tiếc dành cho các nhân vật của độc giả.. Các bác đứng ở 1 góc độ nào đó, đọc truyện và cảm nhận, lựa chọn cho mình 1 cái kết có thể làm thỏa mãn cảm xúc của bản thân.. Còn với tôi, đó chính là những điều tiếc nuối nhất của cuộc đời, vốn dĩ muốn chống lại sự vô thường của nó.. Để có thể tự thay đổi số phận 1 lần.. Hơn 800 ngàn từ với nhiều nhân vật, câu chuyện cùng cảm xúc hỷ nộ ái ố đã đến lúc phải nói lời kết thúc.. Hi vọng rằng các bác sẽ luôn ủng hộ tôi ở bộ mới sắp ra mắt có tên “Hồi Ký mưa phiên bản truyện”.. Mọi yêu thương của độc giả xin gửi về: STK:1018018849 Ngân hàng Vietcombank Để tôi có động lực tiếp tục phục vụ các bác.. Xin cảm ơn ạ..

Ẩn danh

Nang2007

Trả lời

8 tháng trước

Cuối cùng là tác giả lấy ngân vì có sản phẩm hả 😂

Ẩn danh

Trung Sen

Trả lời

8 tháng trước

THẰNG NAM ĐÂU UPDATE TIẾP ĐI ĐANG ĐỌC CUỐN

Ẩn danh

Nang2007

8 tháng trước

Donate cho tác giả mà bảo ông ý gửi cho

Ẩn danh

Trung Sen

Trả lời

8 tháng trước

Đọc hay quá ai có info mấy nv chính k nhỉ cho mình xin với

Ẩn danh

Nang2007

8 tháng trước

Chỉ có trang của ông tác giả thôi còn các nhân vật thì chỉ 1 số người biết thôi

Ẩn danh

Trung Sen

8 tháng trước

CHO MÌNH XIN TRANG TÁC GIẢ VỚI ĐANG ĐỌC HAY THÌ HẾT CHAP

Ẩn danh

Trung Sen

Trả lời

8 tháng trước

đọc cháp 25 26 chỉ muốn chửi đm thằng Nam thôi kkkk tôi đang đọc đến chap 26 chưa đọc hết câu chuyện nhé

Ẩn danh

Trung Sen

Trả lời

8 tháng trước

hay quá mình rất thích đọc mấy cái truyện voz này đọc cả ngày k chán rồi vừa đọc vừa nghĩ về thơi đi học bao nhiêu kỉ niệm ùa về, nhớ thật sự

Ẩn danh

Msi Mainboard

Trả lời

11 tháng trước

bao h ra chap tiếp theo v ad hóng quá 🥲

Ẩn danh

mai thành

Trả lời

11 tháng trước

Chap mới đi thím ơi

Ẩn danh

Hoàng Hồ Bảo

Trả lời

11 tháng trước

Ủa p ngoại truyện nhật ký mại anh 5 6 phần mà k thấy nhỉ