Dũng Khùng ngoắt một cô nhân viên lại kẹp một tờ polime xanh vào tay rồi hỏi đường:
- Chào người đẹp cho anh hỏi...
- Anh đi hướng này ạ!
Chúng tôi lại tiếp tục đi sâu vào trong, từ đây nhìn xuống khu vườn được derco hoàn hảo cho đám cưới với những chiếc ghế gỗ sơn trắng xen giữa đám cỏ xanh non. Hoa hồng trắng mà Hoàng Linh yêu thích được chọn làm tông màu chủ đạo cho lễ cưới.
Bốn gã cao lớn trông khá điển trai mang vest lịch lãm thu hút ánh nhìn của mấy cô phù dâu và đội múa ở bên trong phòng trang điểm. Mạnh Hào cười nhe răng vẫy tay chào mấy em.
- Mấy ẻm phù dâu xinh chưa kìa! - Lâm Mạnh Hào nhỏ giọng.
- Có lẽ là bạn chơi chung Hoàng Linh trong giới.
Tôi trả lời hắn rồi tiếp tục bước vào. Từ xa hắn ta thấy Bình Bình - An An! Hai đứa trẻ sinh đôi em họ Hoàng Linh, năm xưa cả hai vẫn thường bắt tôi bế.
Bình Bình cao lớn đứng cạnh chị gái. Đám trẻ con lứa sau này lớn nhanh thật. Bình Bình - An An phía xa nhìn thấy tôi định kêu lên nhìn khẩu hình miệng đoán chúng nó lại định gọi:
- Anh rể!!!
Sau cùng có lẽ thấy cả bốn người chúng tôi khả nghi mặt lấm lét như ăn trộm nên kịp ghìm lại. An An nay đã là thiếu nữ, cái vibe trong trẻo mà con nhỏ mang lại trông cứ như bản sao hoàn hảo của Hoàng Linh năm 15 tuối khiến tôi ngỡ ngàng nhìn ngắm trong thoáng chốc.
- Êk! Thằng ấu dâm! Cô dâu của mày bên trong!
Dũng Khùng nhìn An An rồi húc vào tay tôi. Nói đoạn nó ghé tai:
- Cơ mà giống nhau mày nhỉ! Hay là...
Tôi đem ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Dũng Khùng. Hắn ta nuốt khan ngụm nước bọt rồi cười hề hề:
- Đúng ánh mắt này rồi. Cái khí thế muốn ăn tươi nuốt sống mỗi lần tao nói lời tục tĩu về con bé Linh của mày!
Lúc này quan khách bên ngoài đã dần tiến vào vị trí ghế ngồi, trong phòng thợ trang điểm đã hoàn tất. Có lẽ cô dâu chú rể đang quay phóng sự ngắn cho lễ cưới thì phải. Tôi có chút ngẫm nghĩ chưa biết phải làm sao, Dũng Khùng đã hùng hục đòi xông vào.
- Mày Khùng à? - Tôi nhanh tay kéo gã lại.
- Đúng! - Dũng Khùng khuôn mặt vốn đang lạnh băng đột nhiên quay lại nhìn tôi cười gật đầu.
" Con mẹ nó! Đâu tự nhiên có chữ Khùng trong tên!"
Tôi có phần dở khóc dở cười với gã to con này. Tất cả hình ảnh đó lọt vào mắt An An. Cô bé ghé tai cậu em của mình nói điều gì đó. Bình Bình gật đầu khẽ rồi tiến vào phòng chờ. Một lát thằng bé đi ra tay khoác vai một gã trông khá đẹp trai trong trang phục chú rể. Cả hai ôm vai bá cổ nói điều gì đó. Mạnh Hào cũng nhanh chóng vào bên trong và đi ra cùng ekip quay chụp.
Tôi ngước nhìn An An, cô bé nhìn tôi mỉm cười rồi nháy mắt tinh nghịch.
- Cố lên người anh em! Tất cả phụ thuộc ở mày!
Dũng Khùng ghé tai, Phong Thỏ Đế vỗ vai tôi rồi đẩy về phía cảnh cửa. Khẽ thở ra một hơi, chỉnh lại chiếc nơ trên cổ tôi bước vào bên trong.
Trong căn phòng lộng lẫy với rèm cửa màu trắng và những chiếc gương lớn. Một cô gái trong bộ váy cưới ngồi trước gương để chuẩn bị cho ngày trọng đại của mình.
Nhìn bóng lưng trần cùng chiếc cần cổ trắng ngần và kiêu hãnh không khó để nhận ra là một cô gái tuyệt mỹ. Tôi có chút thẫn thờ nhìn dáng hình Hoàng Linh phản chiếu trong gương. Cô ấy lúc này đang cúi đầu nhìn xuống đôi tay của mình.
Ngày trọng đại vì sao em ấy không vui nhỉ?
Nghe thấy tiếng mở cửa Hoàng Linh theo phản xạ nhìn vào gương và ngay lập tức đứng lên lao vào lòng tôi trách móc:
- Sao cậu bảo không có về được? Cậu còn lừa tớ. Hức hức! Tớ cứ tưởng ngày trọng đại thiếu đi cậu..
Tôi xé lòng, an ủi con bé:
- Ngoan nào! Không khóc. Trôi lớp make up lát lên hình xấu xí lắm đấy. Tao giả vờ tạo bất ngờ cho mày thôi. Đời nào tao không về! Haha!
Tôi và em nhìn nhau cười, nụ cười của Linh vẫn trong như cái năm hai đứa mười bảy tuổi lúc tôi khen nấu ăn giỏi, sáng như đoá hướng dương mọc ở cánh đồng sau trường Trần Phú và đẹp tựa hoa Trà trắng rụng lên mái tóc con bé trong những năm tháng ấy.
- Tớ cứ tưởng cậu không về! Buồn lắm luôn í. Cũng sắp 30 tuổi đầu rồi vẫn còn thích nói dối!
- Ban đầu tao tính vậy. Nhưng nhớ lại những chuyện xảy ra trong mười mấy năm qua giữa hai đứa tao ý định tới cướp cô dâu đây!
- Hihi! Cậu vẫn hay đùa như trước!
Hoàng Linh che miệng cười rồi bỗng lặng im khi thấy thái độ nghiêm túc của tôi. Ánh mắt con bé lúc nãy ngỡ ngàng, có chút khó tin, vui mừng và rồi tiếc nuối chạy qua trong thoáng chốc.
- Cậu diễn như thật ấy?
- Giả sử chồng không diễn vợ có theo chồng không?
Tôi đứng nhìn em, trong đầu bắt đầu suy nghĩ mông lung. Thật nhiều thật nhiều năm về trước tôi không thể nói lời yêu em vì lúc đó còn mãi lao vào cuộc vui. Luôn quan niệm năm 30 tuổi mới chịu kết hôn. Cưới sớm phí cả đời trai.
Thật nhiều thật nhiều năm trước lúc tôi muốn nói lời yêu em nhưng lại sợ mất đi một đứa bạn thân.
"Người yêu tao đầy, thế nhưng bạn thân khác giới chỉ có một. Lỡ yêu nhau không hợp rồi chia tay thì sao..."
Suốt mười mấy năm tôi đã bỏ lỡ cả vạn cơ hội nói với em lời tỏ tình. Cũng đã vô tâm làm cho cô gái đứng trước mặt đây đau không biết bao nhiêu cho xiết.
- Nếu là thật tớ sẽ rất vui và thực sự cảm ơn cậu!
Hoàng Linh lúc này lên tiếng, ánh mắt em trong sáng và thiệt thà như con người em vậy. Em cúi đầu hai tay nắm chặt. Giọng cũng thay đổi theo:
- Nhưng giờ muộn rồi Gia à! Tớ vui lắm. Tớ chờ câu nói đó của cậu suốt 13 năm trời. Từ lúc còn là một cô nữ sinh ngây ngô ở trường trung học. Cho tới ba tháng trước lúc anh ấy cầu hôn tớ vẫn còn chờ cơ đấy. Hi Hi! Cố chấp lắm phải không?
Em nở nụ cười tự giễu, vẫn xinh đẹp nhưng nó không còn là của tôi nữa.
- Anh ấy thực sự rất tốt, anh luôn trận trọng tớ như nữ thần của đời mình, làm tớ cảm thấy bản thân không xứng đáng với những điều đó. Ngày anh ấy cầu hôn phản ứng đầu tiên là gì cậu biết không? Tớ nghĩ đến cậu! Lúc đó tớ đã gọi cho cậu, tớ bảo muốn vào ở cạnh cậu, tớ muốn trực tiếp hỏi cậu về cảm xúc thực sự của chúng ta.
- Lúc đó tớ đã lấy hết can đảm để hẹn gặp cậu sau một quãng thời gian thật dài chúng ta không còn như trước đây. Ngày đó chỉ một câu nói cậu cần tớ. Có lẽ... Cậu biết không? Sau cái đêm ở căn nhà nhỏ trong cánh rừng mơ Mộc Châu nhiều năm về trước...
Nói tới đây Hoàng Linh có chút ngập ngừng có chút hoài niệm nơi đáy mắt:
- Quả thực sau ngày đó tớ nghĩ đã xem cậu là người đàn ông cuối cùng của đời mình. Sau ngày đó dù cậu vẫn hững hờ nhưng tớ không dám gật đầu với một ai khác bởi... Tớ...tớ từng nói sẽ trao lần đầu của tớ cho người đàn ông cuối cùng cậu còn nhớ chứ?
Hoàng Linh lại khóc, lần thứ năm trong cuộc đời tôi chứng kiến con bé rơi nước mắt. Và nó rơi vào ngay trước hôn lễ của mình bởi một thằng khốn nạn như tôi.
Tôi đứng chết lặng, có những việc đối với một kẻ khốn nạn, khốn nạn từ đầu đến chân đang đứng đây có khi chỉ là một vấn đề không quá quan trọng, nhưng với một cô gái như Hoàng Linh lại là một điều trọng đại và thiêng liêng trong cuộc đời.
Khẽ thở ra, tim như quặn thắt, muộn? đã muộn rồi sao? Tôi nhớ về những tin nhắn vào mấy tháng trước, thời điểm tôi chìm đắm trong men say trong căn phòng kín và đống cảm xúc tiêu cực.
Sau cùng Linh ngừng khóc, cả hai ngồi lại nói về những câu chuyện cũ trước đây và cả lời hứa sau ba mươi tuổi nếu vẫn còn cô đơn chúng tôi sẽ kết hôn cùng nhau. Tôi nhắc lại lời hứa giữa cánh đồng hướng dương trong đêm mưa phùn và gió Đông năm đó. Nơi cây cầu trên cao có hai người đã ôm chặt lấy nhau.
- May cho mày ghê! Mấy tháng nữa qua sinh nhật là phải lấy tao như đã hứa rồi. Hihi!
Hoàng Linh mỉm cười khúc khích.
Bên ngoài của có tiếng tranh cãi. Tôi đứng dậy nhìn Hoàng Linh rồi mỉm cười:
- Mày mặc váy cưới đẹp lắm luôn! Hihi! Có câu này năm đó tao quên chưa nói để giờ nói hộ nha.
Tôi nhìn em đôi mắt cố ánh lên ý cười trong sáng nhất có thể, khẽ thở nhẹ và nói:
- Linh ơi! Tớ thích cậu. Thích nhiều lắm. Tớ không biết những ngày tháng sau tớ sống sao nếu thiếu đi cậu. Cảm ơn đã quan tâm chăm sóc một thằng như tớ mười mấy năm đã qua!
- Haha! Tôi cười! Hoàng Linh cũng mỉm cười...
- Tớ cảm ơn! - Đó là câu cuối cùng Hoàng Linh nói cùng tôi.
Bước ra ngoài. Dũng Khùng cùng Mạnh Hào đang đứng chắn ngang cửa. Gã chú rể đứng tranh cãi, sau lưng là đám bảo an đang cố tiến vào phòng.
Hắn ta nói lớn mặt đỏ như gấc:
- Các người là ai? Tránh ra! Tránh ra trước khi 113 tới!
Lúc tôi bước ra, hắn ta có phần giật mình nhìn tôi có lẽ trong nhiều bước ảnh trên facebook Hoàng Linh gã chẳng xa lạ gì kẻ đứng trước mặt.
Tôi mỉm cười bắt tay hắn:
- Mình là Gia! Bạn thân Hoàng Linh, hôm nay lễ cưới của đứa bạn thân mình nên hai đứa tâm sự chút. Có chút đường đột mong bạn thông cảm giúp mình nhé!
Nét mặt hắn ta tái đi trong thoáng chốc. Sau đó có lẽ vì sợ tin đồn không hay gã mỉm cười bắt tay tôi.
- Chào cậu! Lát ở lại uống chén rượu mừng nhé!
- Tất nhiên rồi! Tôi vỗ vai hắn và bước xuống sảnh lễ cưới..
Dũng Khùng cùng hai gã bạn khó hiểu bước theo tôi.
- Sao lâu thế? Cái Linh không chịu theo à? Lý nào lại thế? Mày sợ nó theo mày hiện tại sẽ khố nên từ bỏ à?
Gã bạn tôi vừa đi vừa lảm nhảm một tràng sau lưng. Ba mươi tuổi đầu cả rồi, lăn lộn giữa làn ranh sống chết ngần ấy năm. Điều đó cũng chẳng khiến chúng tôi thay đổi tính cách khi đứng cạnh nhau.
Trong tiếng Pinano du dương của bản nhạc quen thuộc. Cô dâu và chú rể bước ra giữa những cánh hoa hồng tung bay và tiếng vỗ tay của đám đông. Bong bóng bay đầy hướng lên bầu trời, những cánh hoa hồng được rải xuống.
Hoàng Linh nhìn tôi cả hai mỉm cười thật tươi. Rồi em quay đi, như muốn cuốn phim tua chậm ánh mắt em dần rời khỏi tôi hướng ánh nhìn về phía gã đàn ông kia.
Tôi bước ra bên ngoài cổng, phía sau lưng cô dâu chú rễ chạm môi giữa những lời hô vang và tiếng chúc tụng. Mắt tôi ươn ướt, có thứ gì đó từng giọt long lanh rớt xuống môi mặn đắng. Có lẽ là những giọt mưa cuối Đông...
Đề xuất Voz: Vẽ em bằng màu nổi nhớ
alex phạm
Trả lời3 tháng trước
nghiêm túc mà nói nếu bro viết truyện này khoảng 2015 thì có khi vượt trội hơn mấy truyện khác đấy , câu từ rất chất lượng
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cảm ơn bạn. Cơ mà chuyện này mình viết ngắt quãng, lần cuối cùng cơ bản xong cốt truyện là vào tầm đâu đó 2-3 năm trước. Mọi người đọc chắc sẽ thấy gần như có 4 phần viết với tâm thế khác hẳn nhau. Phần đầu mình viết trước những năm 2010 với tên truyện khác dạng hồi ký ngày bé ngây ngô ảnh hưởng phong cách Nguyễn Nhật Ánh. Phần giữa viết những năm cuối đại học tức là mấy năm sau đó rồi ngừng. Khúc này yêu đời và độ tuổi ngông cuồng nên ban đầu dự tính viết hơi hướng tiểu thuyết giang hồ đâm chém chút. Sau khi cô bạn thân đi lấy chồng ngày đó gặp nhiều biến cố suy sụp nên viết tiếp ý định sửa kết thành cả hai đến với nhau. Đọc những chương đó chắc cũng phần nào lộ ra ý định kết hôn cùng cô bạn thân. Cuối cùng chưa viết xong tầm sau covid bất ngờ mình kết hôn trong sự ngỡ ngàng của những người xung quanh, duyên phận thực sự diệu kỳ vậy đó. Lúc này viết tiếp phần kết nhưng tâm trạng cũng khác. Đó tới nay rảnh thì sửa lỗi chính tả này kia vô tình gặp web này nên đăng lên.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
nói chung mình tay ngang, dân chuyên Toán viết truyện mà 😆 Cả thanh xuân chỉ viết đúng mỗi câu chuyện này. Mấy nay đang nghiên cứu viết chút về chủ đề giả tưởng liên quan tới lịch sử cũng là một trong những đam mê nhỏ của mình ngày bé.
alex phạm
3 tháng trước
b nên úp nhiều web khác , web này chủ yếu dân voz hoài niệm nên vào đọc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
truyện của mình viết bối cảnh chủ yếu dành cho cuối 8x đầu 9x đọc hoài niệm. Thỉng thoảng cũng vào sửa vài chương cho nó theo trend ngày nay ví dụ như bài hát mới hot hay câu nói nổi trên mạng mà hợp hoàn cảnh câu chuyện, ví dụ như bài wrongtime hay câu trụ vương thế nhân trách nhầm ngài 😆 Lứa sau này đọc khó cảm vì môi trường họ lớn lên khác chúng ta. Còn để thật hay như nhà văn có tiếng thì chưa tới. Nên ở đây là phù hợp nhất.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
Trả lời3 tháng trước
Ước mơ những kỷ niệm cũ được nhắc nhớ khi đọc một câu chuyện nào đó cũng hoàn thành. Bản thân mình viết ngớ ngẩn, văn phong lỗi tùm lum vẫn cảm ơn 20K lượt đọc từ anh em. Câu chuyện mình viết hoàn thành khoảng 80% từ 2-3 năm về trước, có những chương sửa tới hơn 30 lần vẫn chưa được mượt mà. Mấy tháng này về quê rãnh rỗi dành thời gian ngồi sửa lại đăng lên đây. Mình sắp về lại thành phố lớn, phần sau không có thời gian miêu tả chi tiết cũng như trau chuốt lại ngôn từ mong anh em cảm thông. Chào thân ái!
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
@hoacomay: truyện nhắc lòng yêu nước, Bách Việt, Triều Tây Sơn, Vua Quang Trung đại phá 29 vạn quân thanh, Giai đoạn Pháp thuộc, Nạn đói 1945, 12 ngày đêm quân dân ta bắn máy bay ở hà nội, hình như có chiến dịch biên giới cao bằng bắc giang lạng sơn, hình như có nhắc tới anh hùng La Văn Cầu chặt tay chiến đấu tạm tới đó. Có gì anh em bổ sung.
nguyen9x
3 tháng trước
à Phượng Hoàng Trung Đô với Bạch Y tướng quân như bạn hoacomay nói nữa.
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
vẫn nghĩ kết hôn với cô chị Hoàng Linh cái kết viên mãn hơn cô em họ. tiếc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cuộc sống mà!
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Hai chữ duyên phận nó kỳ lạ lắm. Rất nhiều người từng rơi vào trường hợp yêu một ai đó trong nhiều năm cảm tưởng sống chết vì họ chẳng tới được. Sau khi chia tay tình cũ lâu năm gặp người mới và kết hôn nhanh chóng sau đó.
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
VL, yêu nhầm chị hai được nhầm em gái à? ông tác hồi đi học còn bế vợ 😀
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
sử sách nhà Nguyễn không ghi về các cô công chúa nhà Tây Sơn nhưng sĩ quan pháp năm đó theo chân Vua Gia Long viết có 5 cô công chúa trong đó có 1 cô 16 tuổi rất đẹp, 1 cô 12 tuổi con công chúa Ngọc Hân, 3 cô còn lại da ngăm nhưng cũng dễ thương. Ngoài ra có thêm 3 con trai. Tất thảy đều bị lăng trì. Lâu lâu tác mắc lỗi chính tả đọc khó chịu chút nhưng có những chi tiết thú vị hơn là 1 câu chuyện tình yêu
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
4 tháng trước
Những ngày này bản thân rãnh rỗi nên viết thôi ạ. Mình không phải dân chuyên nên cố gắng khắc phục. Có những chương sửa tới 20-30 lần để dò lỗi chính tả với cả cho mượt hơn. Có điều vẫn dính lỗi. Có gì người ae thông cảm.
nguyen9x
3 tháng trước
cuối cùng cũng có bác nghĩ giống mình. Để mình liệt kê lại cho xem
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
để đọc tư đầu xem tác viết tới bao nhiêu sự kiện trong lịch sử
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
4 tháng trước
Câu chuyện mình cố ghép nối những thứ đã xảy ra những năm qua. Có người đọc hay bình là vui rồi. Liệt kê xem nhé.
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
Đọc vài chương mới để ý tác viết về lịch sử Việt Nam rất nhiều. Vua Quang Trung với phượng hoàng trung đô ở núi Quyết dân Nghệ An biết nhiều.Còn Bạch Y Tướng Quân nắm hữu quân khi tấn công 29 vạn quân Thanh sách sử có ghi lại ít lắm.Vị này đúng là họ Đặng giống họ nhân vật trong truyện.Còn một vị tướng họ Đặng khác cũng không rõ quê quán sau khi bị bắt tuyệt thực rồi mất nữa. Để đọc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
Trả lời4 tháng trước
Chắc có bạn sẽ thắc mắc hoa trà trắng cổ thụ xuất hiện từ đầu tới cuối truyện là gì. Hoa trà trắng thực ra là một giống chè xanh. Dân bản xứ thường mỗi năm sẽ cưa ngang gốc để cây mọc ra nhiều nhánh, vừa tiện thu hoạch lại sản lượng cao dùng làm trà hoặc trực tiếp om nước chè xanh uống. Vườn chè nhà mình có tuổi thọ còn nhiều hơn cả ông cố mình, năm xưa cứ để nó mọc cao lớn lên. Hoa trà ( chè ) thường có 6 cánh to màu trắng, nhuỵ vàng. Những cây trà đủ lớn hoa nở trắng hương thơm thoang thoảng thu hút bao nhiêu là ong bướm. Cây trà (chè) là cây thân gỗ có tuổi thọ trung bình 30-60 năm, có những cây sống cả hàng trăm năm. Đặc biệt vùng núi cao phía Bắc có nhiều gốc chè Shan tuyết mọc ở độ cao 1400m có tuổi thọ lên đến 500 năm.
nguyen9x
Trả lời4 tháng trước
nghi sau này quay xe lắm, cha nội này vẫn còn tơ tưởng Đan Quỳnh con đó mà quay lại níu kéo thì xác định. Mà đoạn cuối bỏ xứ đi biệt tích khéo nhiều năm sau Hoàng Linh nó bế con ra chào chú đi con bạn má nè
An quên mật khẩu
4 tháng trước
Bạn đang cố chứng minh cái gì vậy ? Lạc đề và không liên quan. Nguồn gốc của nó từ bên trung mà ra cả thôi. Bên vn mình ăn theo mà ra. Giống như xem phim kiếm hiệp thì cũng thần tượng, đặt tên giống thế. Đừng có làm trò cười nữa 😂
nguyen9x
4 tháng trước
có nhiều thứ là cách biệt thế hệ, có nói e cũng chẳng hiểu đc đâu. Đọc mấy truyen đăng trên web này thấy e đi cãi lộn ở truyên khác đến mức ngta phải xoá bình luận là biết cỡ nao rồi đó. Thôi bỏ đi hơi đâu mà cãi mấy thứ vẩn vơ này cho mat thoi gian
An quên mật khẩu
4 tháng trước
Cãi ? =)) Truyện thế nào người đọc sẽ nói thế đấy. Mỗi người một ý. Còn bạn thì sao ? Vào áp đặt quan điểm rồi bảo thế này thế nọ. Cách biệt thế hệ hay là cổ hủ lạc hậu =))