Trong khoảnh khắc đó bao nhiêu trách móc, bao nhiêu uất hận, bao nhiêu câu hỏi ngần ấy năm đều theo gió đêm bay đi hết. Tôi tiến về phía em, cởi vội áo khoác quàng lên bờ vai gầy của em:
-Bên ngoài lạnh thế sao em ăn mặc kỳ vậy?
-Em chờ anh!
Đan Quỳnh lên tiếng, giọng nói này chẳng phải vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ mỗi tối hay sao. Tôi nhìn em ánh mắt lúc này có lẽ chưa từng dịu dàng đến vậy:
-Em...đợt này gầy quá. Lại không chịu ăn uống đúng bữa rồi phải không?
-Em sắp chết rồi!
Đan Quỳnh trả lời tôi với chất giọng bất cần, trong bóng đêm em đứng đó bóng dáng cô đơn làm sao.
Nãy giờ gặp tôi Đan Quỳnh vẫn đeo khẩu trang lớn kín mặt, tôi liền bảo em:
-Ăn nói bậy bạ, anh đánh cho bây giờ. Mà gặp anh còn đeo khẩu trang làm gì?
-Đợt này mặt em nổi tan nát, làm mọi cách càng nặng thêm. Nhan sắc giảm sâu. Mặc kệ em chẳng quan tâm, em giờ không cần bất cứ gì nữa!
Con bé trả lời tôi bằng chất giọng buông xuôi. Tôi có phần ngây ngốc. Có lẽ phải là con gái mới hiểu nhan sắc quan trọng thế nào. Tôi cũng chẳng rõ tình trạng tệ đến mức nào có thể khiến một cô bé xinh đẹp hoạt bát trở thành hiện tại, liền lên tiếng dỗ dành:
-Thế mở khẩu trang ra anh xem nào? Không sao đâu
-Khồngggggg! Gớm lắm. Anh thấy mắc công không ăn nổi cơm.
-Không tin anh à? Mở ra cho anh xem tình trạng thế nào. Trong mắt anh em có thế nào vẫn là người con gái xinh đẹp nhất thế gian.
Nói câu này giọng tôi có phần thất lạc. Không phải lẻo mép của một đứa vốn đào hoa đâu. Trong mắt tôi Đan Quỳnh luôn xinh đẹp là như thế.
Tôi vẫn thường hay mơ về một ngày hai đứa về chung nhà. Chúng tôi sẽ có những đứa con xinh đẹp và vâng lời. Chúng tôi sẽ già cùng nhau, sẽ tới thời điểm ốm đau bệnh tật lúc đó Đan Quỳnh không còn là cô công chúa nhà Đan Khanh xinh đẹp khiến bao chàng vây quanh nữa.
Lúc đó có thể tóc em bạc trắng, khuôn mặt có đầy nếp nhăn, em có già đi, xấu đi trong mắt người khác. Tôi vẫn sẽ mỗi sáng gọi em thức dậy và nói rằng:
-Dậy đi công chúa xinh đẹp. Anh yêu em!
Gạt đi dòng suy nghĩ ảo ảnh trong tim, tôi nhẹ nhàng và từ tốn nói chuyện với em. Sau một lúc thuyết phục Đan Quỳnh cũng chịu mở khẩu trang ra.
Trong ánh đèn mờ ảo vẫn nhìn rõ những vết sẹo, những mụn bọc còn mưng mủ trên khuôn mặt em. Chúng nó mọc chi chít chồng lên nhau. Quả thực chẳng thể nhìn nổi bóng dáng của cô gái khiến mọi chàng trai say mê ngay lần gặp đầu trên khuôn mặt em hiện tại.
Đan Quỳnh quay đi chỗ khác, bộ dạng hấp tấp cúi đầu như cố trốn tránh:
-Giờ thì anh thấy rồi đấy! Tởm lợm không. Anh có thể về! Anh về đi!
-Hở? -Mải ngắm em nên tôi mới kịp phản ứng lại. Có lẽ thấy tôi đứng ngẩn người con bé tủi thân. Ngay lập tức tôi đáp lời:
-Anh thấy cũng bình thường mà. Để anh liên hệ mấy người quen xem tình trạng em sao. Trước bạn anh có đứa bị giống em mà khỏi nhanh lắm.
Tôi đành bịa chuyện an ủi con bé. Chắc hẳn Đan Quỳnh đã làm đủ mọi cách trị liệu nhưng tình trạng không khỏi trong một sớm một chiều nên con bé mới stress thành ra vậy.
-Thật á? -Đan Quỳnh thốt lên, mắt con bé lúc này sáng lắm. Gần như muốn lao về phía tôi để hỏi han.
Chẳng hiểu sao trong mắt tôi lúc này con bé vẫn đẹp, dáng người đó vẫn quyến rũ. Chẳng có bất cứ ai xinh hơn em ấy.
Có lẽ trong mắt kẻ tình si cô gái của hắn có ra sao vẫn là người phụ nữ tuyệt vời nhất thế gian. Dù sao trong mắt Chí Phèo Thị Nở của hắn vẫn là cô gái quyến rũ cơ mà.
Không vội vào nhà, chúng tôi đi dạo cạnh nhau. Vâng bạn không nghe nhầm đâu. Gần một giờ sáng giữa đêm lạnh chả ai muốn ra đường hai chúng tôi vai kề vai đi dạo giữa thành Vinh.
Thành Phố đêm nay thật đẹp và yên bình. Sau 5 năm trở lại đêm thành Vinh vẫn thế. Gió đêm mang theo hơi lạnh thổi vội cuốn theo những chiếc lá cuối cùng rơi xuống nền gạch. Đường phố vắng tanh chỉ còn mỗi một quán ăn khuya còn sáng đèn.
Em sánh vai bên tôi đi qua phố vắng, những hàng cây cao im lặng nghe tiếng con tim đập khẽ.
Đi một đoạn tôi cố tình bước đi chậm lại, rồi đứng nép sau gốc cây to. Đan Quỳnh vẫn hồn nhiên đi về phía trước, đột nhiên giật mình nhìn quanh không thấy ai.
Hơn 12h đêm, đường vắng tanh và đột nhiên phát hiện ra mình bị bỏ rơi giữa khung cảnh đó...
Ánh mắt em có phần hốt hoảng, vội vã nhìn trái phải rồi đứng lặng gọi tên tôi:
-Anh ơi!
-Gia ơi! Anh đâu rồiii?
-Em sợ ấy...
Không gian lặng im,
-Anh ơiii, nửa đêm rồi nha. huhu! Em không giỡn đâu.
Đáp lại Đan Quỳnh vẫn là bóng đêm im lìm. Lúc ra cổng đón tôi con bé không mang cả điện thoại. Ngay lúc này có lẽ nếu khóc để ông bụt hiện lên và nói vì sao con khóc để được về nhà hẳn con bé cũng khóc sạch nước mắt đấy.
Sau cùng tôi nghe giọng Đan Quỳnh reo lên:
-A! Em thấy anh rồi ấy. Anh bước ra đây đi đừng trốn nữa em thấy anh rồi!
Tôi biết thừa con bé làm trò, cơ mà thấy em sắp khóc tới nơi, nãy giờ như thế là đủ rồi nên vẫn bước ra:
-Anh đứng sau gốc cây to, chỗ này tối vậy em nhìn được giỏi ta!
Đan Quỳnh lúc này cười phá lên:
-Haha! Anh bị lừa rồi! Già đầu bị trẻ con lừa. Em vờ nói vậy để a ra đó.Chứ làm gì thấy được Hihi.
-Bị dụ rồi Lêu Lêu! -Con bé che miệng cười vui như một đứa trẻ.
Tính tình con bé vẫn hồn nhiên như xưa, chỉ một trò đùa nhỏ cũng khiến Đan Quỳnh vui vẻ trở lại. Thấy một trò đùa nhỏ đã thay đổi không khí thành công, Đan Quỳnh tâm trạng đã khác hơn, Tôi ngồi xuống ghế đá bên đường nhìn em hồn nhiên kể những câu chuyện vẩn vơ.
Cả hai đang tâm sự vui vẻ không chú ý lúc này xuất hiện hai vị khách không mời đang tiến gần.
Hai gã đàn ông trung tuổi nồng nặc hơi men, thấy bóng lưng quyến rũ của Đan Quỳnh từ xa liền đi tới. Mặc dù khuôn mặt tàn phá nặng nề thế nhưng từ phía sau bóng lưng của Đan Quỳnh vẫn khác biệt lắm. Người đẹp đôi lúc chỉ cần bóng lưng cũng đủ.
Còn hai gã kia len lút tiến lại gần có lẽ lợi dụng đêm khuya vắng ý định làm điều gì đó sai trái. Một giọng nói hèn mọn pha lẫn tiếng nấc của rượu:
-Em gái! Đi theo bọn anh...ức...vui vẻ đi!
Đan Quỳnh giật mình, ánh mắt hoang mang nhìn lại hai kẻ trước mặt. Em run run tay bám vào góc áo tôi.
Tôi nhìn qua, khuôn mặt lạnh lẽo bình tĩnh lạ thường. Thế nhưng máu trong cơ thể dường như sôi lên. Khó lắm mới dụ được Đan Quỳnh vui lên một chút. Hai kẻ chán sống nào lại xuất hiện lúc này?
Tôi đứng im, thủ thế như báo chuẩn bị vồ mồi. Chỉ chờ hai gã đó tiến lên ngay lập tức ra đòn để bẻ nhẹ vài lóng xương. Quả thật lúc đó chỉ chờ có thế. Không hiểu sao trong đầu lúc này chỉ nghĩa tới viễn cảnh máu me và độc ác như có thứ gì đó thôi thúc. Dường như có dòng máu tàn bạo ẩn sau nhiều năm nay có dịp toả ra chiếm lấy cơ thể.
Hai gã đàn ông từng bước tiến lại gần. Tôi nhếch môi và chờ đợi.
-ĐM xấu thế!
-Dáng ngon mà nhìn mặt muốn ói. ĐM đi thôi mày! Đi quá quán chơi đĩ tạm thôi mầy.
Hai gã đàn ông bỏ lại câu nói rồi nhanh chóng đi thẳng. Tôi lao theo, một bàn tay lạnh lẽo giữ lấy tôi. Cứ ngỡ con bé sẽ buồn lắm chẳng ngờ lúc này khuôn mặt em bình tĩnh lạ thường:
-Thôi mà anh! Họ đi rồi. Đừng anh!
Tôi quay lại nhìn em ngạc nhiên, không rõ vì lâu này thường xuyên nghe những lời chê bai hay lo sợ tôi gặp chuyện nên Đan Quỳnh tỏ ra bình thản đến vậy. Trong trí nhớ của tôi cô công chúa nhà Đan Khanh không hề dễ chọc. Cách hành xử hiện tại chẳng hề giống Đan Quỳnh mà tôi biết đến chút nào.
-Nhưng mà hai thằng đó dám...Tôi vẫn chưa nuốt được cơn tức, thế nhưng ngẫm lại sợ em suy nghĩ nhiều đành ngồi xuống ghế cùng em.
-Họ nói đúng mà anh. Em giờ còn không dám soi gương nói gì người khác.
Đan Quỳnh nhỏ giọng.
Tôi ngay lập tức phản bác:
-Tào lao đi, anh thấy em luôn xinh đẹp. Nhất là đôi mắt em. Từ cái ngày đầu tiên thấy em anh đã lạc vào đôi mắt em rồi!
-Hihi. Anh lại an ủi em rồi! -Đan Quỳnh nở nụ cười có phần chua chát.
-Thật đấy cho anh ngắm kỹ đôi mắt em thêm nào.
-Đừng hònggg nhen!
Tôi sát lại gần bên, Đan Quỳnh liền nhắm mắt lại, có lẽ tính trẻ con nổi lên con bé che đi để không cho tôi ngắm mắt em. Thế nhưng có lẽ em cũng chẳng thể hiểu được hành động nhắm mắt lại miệng mỉm cười trước mặt tôi lúc này quyến rũ tới nhường nào.
Và gần thật thật gần, khoảng cách giữa tôi và em lúc này chỉ vài cm. Tôi nhìn rõ từng sợ lông mi em đang run lên. Dưới ánh đèn đường tôi tự hỏi sao trên đời có người con gái xinh đẹp tới vậy...
Từng chút, từng chút một. Tâm trí tôi như bị thôi miên, nhẹ nhàng không cưỡng lại được môi tui chạm nhẹ lên đôi môi Đan Quỳnh.
Em vẫn nhắm mắt như vậy thật lâu...
Hai bờ môi mơn trớn nhau trong đêm lạnh giá. Thật lâu sau đến khi chuông điện thoại của tôi rung lên kéo hai chúng tôi trở về thực tại.
Đan Quỳnh lặng im ngồi cạnh tôi giọng nhỏ xíu mà cố lắm tôi mới nghe thấy:
-Anh không kiểm tra điện thoại à? Ai gọi anh cho anh giờ này chắc hẳn có việc quan trọng đấy.
À! -Tôi lúc này đờ người, mở điện thoại ra xem.
"là Hoàng Linh... Con bé gọi cho tôi giờ này làm gì nhỉ."
Ngó đồng hồ gần 1h sáng tôi có chút giật mình thầm nghĩ.
Điện thoại lại rung lên, lập tức bắt máy:
-Nghe nè Linh!
Giọng nói quen thuộc của con bạn thân của tôi vang lên trong loa.
-Gia ơi...tớ vào đó ở cùng cậu ít ngày được không? -Hoàng Linh nói từng chữ nặng nề khiến tôi có phần hốt hoảng:
-Sao thế? Có chuyện gì à?
Những năm qua, sau vài cuộc thi và tham gia mấy MV ca nhạc, Hoàng Linh dần có chút tiếng tăm trong giới.
Trước hay sau khi dự sự kiện nào đó con bé đều giữ thói quen video call cho tôi. Cũng có vài lần có những cuộc gọi khá muộn nhưng thật hiếm khi gọi vào thời điểm này.
Có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra, suy nghĩ khiến tôi có phần hốt hoảng.
Đề xuất Nữ Tần: Ta Tại Tu Tiên Giới Siêu Nghiêm Túc Dời Gạch
alex phạm
Trả lời3 tháng trước
nghiêm túc mà nói nếu bro viết truyện này khoảng 2015 thì có khi vượt trội hơn mấy truyện khác đấy , câu từ rất chất lượng
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cảm ơn bạn. Cơ mà chuyện này mình viết ngắt quãng, lần cuối cùng cơ bản xong cốt truyện là vào tầm đâu đó 2-3 năm trước. Mọi người đọc chắc sẽ thấy gần như có 4 phần viết với tâm thế khác hẳn nhau. Phần đầu mình viết trước những năm 2010 với tên truyện khác dạng hồi ký ngày bé ngây ngô ảnh hưởng phong cách Nguyễn Nhật Ánh. Phần giữa viết những năm cuối đại học tức là mấy năm sau đó rồi ngừng. Khúc này yêu đời và độ tuổi ngông cuồng nên ban đầu dự tính viết hơi hướng tiểu thuyết giang hồ đâm chém chút. Sau khi cô bạn thân đi lấy chồng ngày đó gặp nhiều biến cố suy sụp nên viết tiếp ý định sửa kết thành cả hai đến với nhau. Đọc những chương đó chắc cũng phần nào lộ ra ý định kết hôn cùng cô bạn thân. Cuối cùng chưa viết xong tầm sau covid bất ngờ mình kết hôn trong sự ngỡ ngàng của những người xung quanh, duyên phận thực sự diệu kỳ vậy đó. Lúc này viết tiếp phần kết nhưng tâm trạng cũng khác. Đó tới nay rảnh thì sửa lỗi chính tả này kia vô tình gặp web này nên đăng lên.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
nói chung mình tay ngang, dân chuyên Toán viết truyện mà 😆 Cả thanh xuân chỉ viết đúng mỗi câu chuyện này. Mấy nay đang nghiên cứu viết chút về chủ đề giả tưởng liên quan tới lịch sử cũng là một trong những đam mê nhỏ của mình ngày bé.
alex phạm
3 tháng trước
b nên úp nhiều web khác , web này chủ yếu dân voz hoài niệm nên vào đọc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
truyện của mình viết bối cảnh chủ yếu dành cho cuối 8x đầu 9x đọc hoài niệm. Thỉng thoảng cũng vào sửa vài chương cho nó theo trend ngày nay ví dụ như bài hát mới hot hay câu nói nổi trên mạng mà hợp hoàn cảnh câu chuyện, ví dụ như bài wrongtime hay câu trụ vương thế nhân trách nhầm ngài 😆 Lứa sau này đọc khó cảm vì môi trường họ lớn lên khác chúng ta. Còn để thật hay như nhà văn có tiếng thì chưa tới. Nên ở đây là phù hợp nhất.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
Trả lời3 tháng trước
Ước mơ những kỷ niệm cũ được nhắc nhớ khi đọc một câu chuyện nào đó cũng hoàn thành. Bản thân mình viết ngớ ngẩn, văn phong lỗi tùm lum vẫn cảm ơn 20K lượt đọc từ anh em. Câu chuyện mình viết hoàn thành khoảng 80% từ 2-3 năm về trước, có những chương sửa tới hơn 30 lần vẫn chưa được mượt mà. Mấy tháng này về quê rãnh rỗi dành thời gian ngồi sửa lại đăng lên đây. Mình sắp về lại thành phố lớn, phần sau không có thời gian miêu tả chi tiết cũng như trau chuốt lại ngôn từ mong anh em cảm thông. Chào thân ái!
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
@hoacomay: truyện nhắc lòng yêu nước, Bách Việt, Triều Tây Sơn, Vua Quang Trung đại phá 29 vạn quân thanh, Giai đoạn Pháp thuộc, Nạn đói 1945, 12 ngày đêm quân dân ta bắn máy bay ở hà nội, hình như có chiến dịch biên giới cao bằng bắc giang lạng sơn, hình như có nhắc tới anh hùng La Văn Cầu chặt tay chiến đấu tạm tới đó. Có gì anh em bổ sung.
nguyen9x
3 tháng trước
à Phượng Hoàng Trung Đô với Bạch Y tướng quân như bạn hoacomay nói nữa.
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
vẫn nghĩ kết hôn với cô chị Hoàng Linh cái kết viên mãn hơn cô em họ. tiếc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cuộc sống mà!
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Hai chữ duyên phận nó kỳ lạ lắm. Rất nhiều người từng rơi vào trường hợp yêu một ai đó trong nhiều năm cảm tưởng sống chết vì họ chẳng tới được. Sau khi chia tay tình cũ lâu năm gặp người mới và kết hôn nhanh chóng sau đó.
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
VL, yêu nhầm chị hai được nhầm em gái à? ông tác hồi đi học còn bế vợ 😀
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
sử sách nhà Nguyễn không ghi về các cô công chúa nhà Tây Sơn nhưng sĩ quan pháp năm đó theo chân Vua Gia Long viết có 5 cô công chúa trong đó có 1 cô 16 tuổi rất đẹp, 1 cô 12 tuổi con công chúa Ngọc Hân, 3 cô còn lại da ngăm nhưng cũng dễ thương. Ngoài ra có thêm 3 con trai. Tất thảy đều bị lăng trì. Lâu lâu tác mắc lỗi chính tả đọc khó chịu chút nhưng có những chi tiết thú vị hơn là 1 câu chuyện tình yêu
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
4 tháng trước
Những ngày này bản thân rãnh rỗi nên viết thôi ạ. Mình không phải dân chuyên nên cố gắng khắc phục. Có những chương sửa tới 20-30 lần để dò lỗi chính tả với cả cho mượt hơn. Có điều vẫn dính lỗi. Có gì người ae thông cảm.
nguyen9x
3 tháng trước
cuối cùng cũng có bác nghĩ giống mình. Để mình liệt kê lại cho xem
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
để đọc tư đầu xem tác viết tới bao nhiêu sự kiện trong lịch sử
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
4 tháng trước
Câu chuyện mình cố ghép nối những thứ đã xảy ra những năm qua. Có người đọc hay bình là vui rồi. Liệt kê xem nhé.
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
Đọc vài chương mới để ý tác viết về lịch sử Việt Nam rất nhiều. Vua Quang Trung với phượng hoàng trung đô ở núi Quyết dân Nghệ An biết nhiều.Còn Bạch Y Tướng Quân nắm hữu quân khi tấn công 29 vạn quân Thanh sách sử có ghi lại ít lắm.Vị này đúng là họ Đặng giống họ nhân vật trong truyện.Còn một vị tướng họ Đặng khác cũng không rõ quê quán sau khi bị bắt tuyệt thực rồi mất nữa. Để đọc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
Trả lời4 tháng trước
Chắc có bạn sẽ thắc mắc hoa trà trắng cổ thụ xuất hiện từ đầu tới cuối truyện là gì. Hoa trà trắng thực ra là một giống chè xanh. Dân bản xứ thường mỗi năm sẽ cưa ngang gốc để cây mọc ra nhiều nhánh, vừa tiện thu hoạch lại sản lượng cao dùng làm trà hoặc trực tiếp om nước chè xanh uống. Vườn chè nhà mình có tuổi thọ còn nhiều hơn cả ông cố mình, năm xưa cứ để nó mọc cao lớn lên. Hoa trà ( chè ) thường có 6 cánh to màu trắng, nhuỵ vàng. Những cây trà đủ lớn hoa nở trắng hương thơm thoang thoảng thu hút bao nhiêu là ong bướm. Cây trà (chè) là cây thân gỗ có tuổi thọ trung bình 30-60 năm, có những cây sống cả hàng trăm năm. Đặc biệt vùng núi cao phía Bắc có nhiều gốc chè Shan tuyết mọc ở độ cao 1400m có tuổi thọ lên đến 500 năm.
nguyen9x
Trả lời4 tháng trước
nghi sau này quay xe lắm, cha nội này vẫn còn tơ tưởng Đan Quỳnh con đó mà quay lại níu kéo thì xác định. Mà đoạn cuối bỏ xứ đi biệt tích khéo nhiều năm sau Hoàng Linh nó bế con ra chào chú đi con bạn má nè
An quên mật khẩu
4 tháng trước
Bạn đang cố chứng minh cái gì vậy ? Lạc đề và không liên quan. Nguồn gốc của nó từ bên trung mà ra cả thôi. Bên vn mình ăn theo mà ra. Giống như xem phim kiếm hiệp thì cũng thần tượng, đặt tên giống thế. Đừng có làm trò cười nữa 😂
nguyen9x
4 tháng trước
có nhiều thứ là cách biệt thế hệ, có nói e cũng chẳng hiểu đc đâu. Đọc mấy truyen đăng trên web này thấy e đi cãi lộn ở truyên khác đến mức ngta phải xoá bình luận là biết cỡ nao rồi đó. Thôi bỏ đi hơi đâu mà cãi mấy thứ vẩn vơ này cho mat thoi gian
An quên mật khẩu
4 tháng trước
Cãi ? =)) Truyện thế nào người đọc sẽ nói thế đấy. Mỗi người một ý. Còn bạn thì sao ? Vào áp đặt quan điểm rồi bảo thế này thế nọ. Cách biệt thế hệ hay là cổ hủ lạc hậu =))