Logo
Trang chủ

Chương 102

Đọc to

Có lẽ không phải một nửa còn lại nào của nhau cũng sẽ được ở bên nhau, không phải ai cũng may mắn có được bạn đời là tri kỷ của mình, ai cũng có lựa chọn riêng cho họ, trong số đó có người hài lòng nhưng cũng có người cảm thấy tiếc nuối… vấn đề là, có phải họ sẽ sống tiếc nuối trong suốt quãng đời còn lại, hay chỉ là nhất thời…

Hôm nay là một ngày đặc biệt, chính xác là 388 ngày kể từ lúc Sunny biến mất khỏi cuộc đời của Tibu. Cả đêm cứ trằn trọc mãi không ngủ được, Tibu nhìn sang bên cạnh, Jenny vẫn say sưa ngủ sau một ngày làm việc mệt mỏi. Nhìn cô ấy tự nhiên biết bao, càng ngày càng trở nên xinh đẹp và trưởng thành hơn rất nhiều. Tibu tự hỏi rằng có lẽ nhiều người sẽ phải ganh tỵ với viên ngọc sáng mà Tibu đang có trong tay.

Jenny thở từng nhịp đều đặn, thỉnh thoảng trở mình và quay lại ôm lấy Tibu, thật sự đúng là trong quãng thời gian này, có những lúc Tibu cảm thấy mình rất hạnh phúc, nhưng thứ hạnh phúc này rất kỳ cục, nó không bình yên, trong thâm tâm lúc nào cũng như có điều gì đó cắn xé, khó chịu, thổn thức và không bình thường.

Tibu bỗng nhớ lại ngày đó, ngay sau cái đêm nghe điện thoại của Sunny, sáng hôm đó thì không thấy Sunny đến trường, không phải mà tự nhiên Tibu đa nghi, chỉ là đây là lần đầu tiên thấy Sunny vắng mặt. Mấy ngày sau đó, trời mưa rất nhiều, mỗi ngày đến lớp mắt Tibu vẫn hướng về chiếc bàn cũ kỹ và quen thuộc của Sunny, nó vẫn trống… như nỗi lòng của Tibu, trống vắng, cô đơn và mất phương hướng.

Mọi thứ dần trở nên nhạt nhòa, bỗng chốc những cố gắng Tibu đã làm giống như những giọt mưa, thấm vào đất và tan biến…

Một tuần sau đó, thì Tibu đã biết được câu trả lời, thầy giáo chủ nhiệm đã thông báo trước lớp Sunny nghỉ học và đi Pháp du học. Dò hỏi mãi mới biết tối hôm đó Sunny sẽ ra sân bay. Tibu chạy thật nhanh, như điên như dại, cố gắng cứu vớt những gì sắp mất đi. Nhưng viễn cảnh đó nó không như trong phim, tìm kiếm mãi nào thấy Sunny, chỉ có Tibu một mình đứng ngay chốn đông người run rẩy và chết lặng đi. Cứ nghĩ trong đầu rằng sẽ thét gào lên cái tên Sunny giữa chốn đông người, nhưng nào dám…

Để rồi khi mệt mỏi bắt đầu hằn lên gương mặt đó, Tibu lại bước đi như người vô hồn, miệng cười một cách gượng gạo. Có lẽ đau khổ tột cùng không phải là những giọt nước phía trong đôi mắt, mà là những nụ cười vô hồn, cười trên cái sự thật, cười vào sự trớ trêu, và cười vào chính bản thân mình…

- Anh, sao không ngủ đi? Khuya lắm rồi mà. Jenny cựa mình, rồi nắm lấy tay Tibu.

- Ừ, anh biết rồi. Em ngủ đi Jenny.

Tibu chợt thở dài, kéo chăn lên đắp cho Jenny, rồi nhắm mắt ráng lê lết cho qua hết đêm dài vô nghĩa…

Sáng sớm thức dậy, Tibu xếp hành lý để chuẩn bị về Đà Lạt mấy ngày. Hôm nay là sinh nhật của Sunny. Chẳng hiểu sao Tibu lại muốn về, có lẽ vì cái nơi đó vẫn luôn chứa đựng những kỉ niệm đẹp và ngọt ngào nhất của hai đứa. Sắp xếp xong mọi thứ, Tibu không quên để lại cho Jenny một vài dòng.

“Honie à, anh về Đà Lạt chơi mấy ngày nhé, anh nhớ mấy thằng trên đó quá. Em nhớ chăm sóc cho mình thật tốt khi không có anh ở đây nhé. Anh sẽ sớm trở về với em. Hôn em!”
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN