Logo
Trang chủ

Chương 103

Đọc to

 Lạt những ngày đầu mùa Đông, lạnh buốt hết hai bàn tay. Sương mù vẫn cứ buông xuống và che mờ cả mặt hồ. Nhiều thứ thay đổi quá, nhưng cái cảm giác về nó vẫn nguyên vẹn như thế, một chút lưu luyến và nhớ nhung.

Đồi thông tin, nơi đầu tiên Tibu biết đến thứ gọi là nụ hôn đầu đời, nơi mà Tibu đã nói lời yêu thương đến Sunny, nơi Tibu đã buông lời thề rằng phần còn lại của cuộc đời sẽ bên cạnh Sunny, yêu thương và chăm sóc cho cô ấy đến khi mình không còn thở được nữa.

Tibu khẽ rùng mình, rùng mình vì cái lạnh chợt lùa qua. Từ lúc nào mọi chuyện bỗng trở nên vô nghĩa. Mặt trời bắt đầu xuống núi dần, đứng từ phía trên cao có thể thấy nó chậm chạp đi xuống một cách rõ ràng, những trai những gái đang yêu nhau đang ôm chặt lấy nhau để xua tan cái lạnh lẽo, và chắc một điều rằng họ đang nhìn Tibu một cách tò mò.

Tibu cứ ngồi đấy, vài tiếng đồng hồ trôi qua. Chẳng làm gì cả, chỉ nhìn và suy nghĩ. Mơ hồ, mọi chuyện sao mơ hồ quá. Bỗng chốc tưởng chừng như chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng thật sự. Hơn ba năm về trước, ngay tại nơi Tibu đang ngồi, họ trao nhau một nụ hôn tưởng chừng như chẳng có điều gì có thể ngọt ngào hơn thế, hạnh phúc hơn thế… nhưng rồi 3 năm sau, mọi chuyện chỉ còn trong miền ký ức. Tháng qua tháng năm nối liền nhau, Sunny mãi đi và chẳng quay trở lại. Mà dường như đó chính là sự trừng phạt dành cho Tibu, dành cho sự vô cảm và yếu đuối của Tibu.

Đồi thông tin Đà Lạt một buổi chiều yên tĩnh và ấm áp hiện lên trong miền ký ức của Tibu, Sunny đang chạy trên những đám cỏ xanh rì và mượt mà, không ngừng quay lại nhìn Tibu mỉm cười rồi thì thầm ba tiếng "em yêu anh" một cách nhẹ nhàng, khuôn mặt đó toát lên vẻ hạnh phúc tưởng chừng như không thể có điều gì hơn được.

“Anh nè, mai mốt mình cưới nhau, con của mình sẽ là Tini, tên anh và em nhé. Anh thấy dễ thương không? Anh phải luôn bên cạnh em đến hết đời luôn nhé. Phải quan tâm chăm sóc và không ngừng yêu thương em. Đến khi em già không còn xinh đẹp nữa thì anh cũng phải yêu em nhé!”

“Anh nè, nhẫn cặp của mình, hãy chôn nó tại đây anh nhé, ngày hai đứa tốt nghiệp mình sẽ lấy nó lên, và dùng làm nhẫn đính hôn. Hãy để nơi chứa đựng những kỉ niệm tuyệt vời nhất che chở và bảo vệ cho tình yêu của hai đứa mình, nghe anh!...”

Ừ, anh vẫn yêu em sau bao nhiêu tháng ngày Sunny à. Vẫn luôn như thế. Chỉ có điều anh không thể ở bên cạnh để chăm sóc em nữa rồi, ai sẽ bảo vệ cho em mỗi khi em cần. Em đã ở một nơi rất xa anh rồi, mà nơi đó tuyết rơi khi đông về, liệu có ai đó mang đến ấm áp cho em không?...

Tibu đứng dậy đi về phía gốc cây, chậm rãi và từ tốn đào chiếc hộp lên. Nhưng hình ảnh về Sunny càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn, thứ vốn hằn sâu trong tâm trí và trái tim Tibu bao lâu nay. Chiếc hộp màu xanh đã trở nên sờn cũ vì thời gian, sau khi mở nó ra thì Tibu chết lặng đi, những giọt nước mắt bắt đầu ứa đầy trên hai khóe mắt Tibu và dần nhỏ xuống. Chiếc nhẫn của Sunny không còn nữa, thay vào đó chỉ là vài dòng chữ, nó ngắn ngủi nhưng đủ bóp nghẹt và cứa nát trái tim Tibu…

“Em đã lấy đi chiếc nhẫn, thứ thuộc về mình. Nếu đọc được những dòng chữ này, anh phải sống thật tốt. Hãy trân trọng và yêu thương Jenny như anh đã từng thương yêu và nâng niu em, em không xứng đáng với anh. Em xin lỗi… lần gọi điện thoại đó, em chưa kịp nói yêu anh… Em yêu anh, Ti à!”

Tibu xé nát cái hộp, hai tay nắm chặt, nước mắt vẫn rơi không ngừng, trong lòng ấm ức vô cùng, tại sao mọi chuyện cứ phải như thế, hai con người yêu nhau tại sao vẫn không thể nào ở bên nhau. Nó đơn giản lắm mà. Cứ thế… cứ thế… Tibu chạy, chạy, và chạy mãi. Chạy đến khi hai chân không còn chút sức lực nào và cũng chẳng đủ tỉnh táo rằng mình đang ở đâu. Hai mắt mờ đi trông thấy, vì nước mắt hay là vì kiệt sức… trong tiềm thức, Tibu chỉ nhớ mang máng rằng nghe thấy tiếng mọi người la lên và chạy về phía mình.

Đề xuất Tiên Hiệp: Luyện Khí 10 Vạn Năm (Dịch)
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN