Logo
Trang chủ

Chương 104

Đọc to

Mọi thứ sao bỗng trở nên hư ảo và cực kỳ mơ hồ, Tibu biết mình đang trong một giấc mơ, một giấc mơ quá đỗi kỳ lạ, Tibu có thể nghe thấy tim mình đập một cách chậm chạp và khó khăn. Cả cơ thể cứ hụt hẫng, và không thở được. Tibu đang bước đi trong một không gian kỳ lạ, hai bên đầy những bức tranh vô nghĩa, chỉ một tông màu xám ảm đạm và tối tăm.

Lê từng bước chân đi mãi nhưng vẫn không tới điểm dừng, cửa ra vẫn trở nên quá xa vời, tiếng thì thầm "em yêu anh" cứ phảng phất hai bên tai Tibu, nhưng giọng nói đó quá xa lạ. Rồi bỗng xuất hiện một cô gái ngồi trên ghế phía cuối đường, quay lưng về phía Tibu, các bước chân càng ngày càng khó nhấc lên, nhịp đập Tibu dần đến con số không, tim như ngừng co bóp, không thể thở một chút nào nữa.

Nhưng rồi cũng đến được điểm cuối, nhưng đó là lúc cả cơ thể Tibu trở nên bất động, nỗi sợ hãi kéo dài chạy dài từng đốt một nơi sống lưng, Tibu nhìn cô gái miệng há hốc không thốt nên lời, Sunny ngồi đó… Sunny chính là cô gái đó, đôi mắt Sunny… nó chỉ có một màu hoàn toàn đen nhìn về phía trước vô hồn.

Aaaaaaaaaaaaaaaaaa. Tibu giật mình tỉnh dậy, thở hồng hộc, hai tay vẫn còn nắm chặt lấy cái mền, cả người ướt đẫm vì mồ hôi.

- Tibu tỉnh rồi hả mày? Gì mà la lên vậy? Mơ thấy gái hả? Haha.

Như chưa kịp hoàn hồn, Tibu không nghe thấy hoặc có thể không để ý đến mọi thứ xung quanh. Đồng tử trong đôi mắt của Tibu vẫn giãn đến mức tối đa, nỗi sợ hãi vẫn còn nguyên nơi sống lưng. Rồi hai bàn tay của Nhân đặt lên vai Tibu lay nhẹ.

- Tibu, Tibu sao vậy mày? Nhân sốt sắng nhìn Tibu.

Tibu quay lại nhìn Nhân và căn phòng, lại là mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện, nó xộc lên mũi đến khó chịu. Mọi người đều ở đây, cái đám anh em và cả Linh, bạn thân của Tibu và Sunny.

- À, ừ tao không sao. Mới thấy ác mộng thôi. Ủa mà có chuyện gì vậy, sao tao ở đây?

- Mày chạy từ đồi thông tin xuống tới gần vườn hoa thì ngất xỉu, các bác sĩ nói mày kiệt sức vì không ăn uống gì mà ráng vận động mạnh. Ủa mà mày chạy đi đâu vậy? Xe mày đâu?

Tibu hơi nhíu mày, rồi quay lại nhìn Nhân.

- Ừ không sao đâu, đừng lo. Tao chạy bộ tập thể dục á mà. Ủa Linh cũng ở đây hả, lâu lắm mới gặp Linh. Linh khỏe không?

- Ừ Linh khỏe, Tibu sao vậy? Lên đây mà không báo ai biết.

- Ừ, muốn đem bất ngờ cho mọi người thôi mà. À mà cả năm nay Linh có gặp hay liên lạc gì với Sunny không?

Thấy vẻ mặt Linh đột nhiên trở nên hơi bối rối và khó nói. Tibu thấy hơi chột dạ, liền lên tiếng:

- Sao vậy Linh? Có chuyện gì sao?

- À…. ừhmmmm….. Linh ấp úng càng làm cho Tibu trở nên lo lắng nhiều hơn.

Thấy thế Tibu bèn lên tiếng xin lỗi mọi người, và nói mấy đứa bạn ra ngoài hết để Tibu nói chuyện một mình với Linh.

- Sao Linh, giờ chỉ còn Tibu và Linh. Linh biết gì thì cứ nói Tibu biết đi. Xin Linh đó.
 

Đề xuất Voz: Ma ban trưa - thể loại tâm linh
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN