Tui về phía thùng bia, lấy thêm hai lon nữa, rồi đưa cho Beo.
- Thôi uống đi, đừng làm hỏng cái không khí đêm nay, quên nó đi… người anh em.
- Vậy còn chuyện của Sunny, không phải mày làm tất cả mọi chuyện vì nó, sao giờ lại có Jenny nữa. Tao chẳng hiểu gì cả.
Nhìn về phía biển, xa xăm và không có điểm dừng, Tibu bỗng trở nên suy tư một cách kì lạ, rồi lại thở dài.
- Biết gì không Beo, tao có linh cảm là Sunny đã nhớ lại tất cả rồi. Nhưng…
- Nhưng sao? Beo sốt sắng.
- Nếu vậy thì truyện trù ếm không phải là có thật sao?
Không phải tự nhiên mà cảm giác sợ hãi bao trùm lấy Beo và Tibu, nó chạy rần rần hết cái sống lưng. Ánh mắt Beo nhìn Tibu có phần hoảng loạn và đầy lo lắng.
Rồi Tibu bật cười:
- Nếu lỡ một ngày nào đó tao chết đi, không biết bao nhiêu người sẽ khóc thương? Ngày tiễn đưa, bạn bè và anh em, cái đoàn xe đó chắc đông lắm nhỉ, phải tới cả trăm xe.
- Đm, mày nói gì vậy Tibu, bớt khùng dùm tao cái.
- Nếu thật sự có ngày đó, tao sẽ tự mình tìm đến một bãi cát thật đẹp, thật mịn, nằm dài trên đó chờ những phút giây cuối cùng trôi qua trong tiếng gió biển, trong tiếng sóng rì rào. Nghe có vẻ thú nhỉ. Cái chết mà nhiều người mơ ước. ha ha ha.
Đến lúc này thì Beo cũng chẳng nói thêm gì nữa, uống cạn hết lon bia.
- Mà Beo nè, cuộc đời này không có gì là tao chưa nếm trải, đắng cay ngọt bùi, sinh ly tử biệt. Có những người anh em tốt nhất, những người con gái tuyệt vời nhất, được sinh ra bởi một ông bố và bà mẹ vĩ đại. Điều đó chẳng phải khiến biết bao nhiêu người ganh tỵ sao.
…
….
Rì… rào….. rì rào…. Sóng biển cứ nhẹ nhàng cất lên khúc hát bất tận không bao giờ kết thúc, quyến rũ và bình yên. Hai thằng nằm dài trên bãi cát, cùng nhau thở dài…
- Ôi… cuộc đời….!!!