Nhật Lệ là một bãi biển rất đẹp thuộc thành phố Đồng Hới của tỉnh Quảng Bình, nơi đây được chọn làm địa điểm tập luyện cho các thành viên của đoàn Việt Nam tham gia chuyến thám hiểm. Giáo trình đã được thiết kế từ nhiều tháng trước và sẽ được hướng dẫn trực tiếp bởi các chuyên gia có kinh nghiệm của Việt Nam cũng như phía Hoàng gia Anh. Đến cuối khóa học, tất cả các thành viên sẽ phải tham dự một buổi kiểm tra thể lực, do tính chất quan trọng của chuyến đi nên bất cứ ai không đạt yêu cầu chắc chắn sẽ bị loại.
18h, 10-02-2024
Chiếc xe bon bon lướt đi trên đường ra sân bay Nội Bài. Trời đang dần tối, những ánh sáng yếu ớt cuối ngày dần nhường chỗ cho bóng đêm. Ngồi ngắm nhìn khung cảnh bên đường qua ô cửa sổ bé xíu của chiếc xe Hạ Anh thấy trong lòng tràn đầy háo hức, đã rất lâu rồi bản thân cô chưa có lại cảm giác này. Nhớ khi còn nhỏ, cô luôn háo hức biết nhường nào trước mỗi chuyến đi cùng bố, bố sẽ kể cho cô thật tường tận về lịch sử và nhiều câu chuyện thú vị mỗi khi đến một vùng đất mới, lắng nghe và giải thích từng câu hỏi ngớ ngẩn của cô, nếu câu nào không trả lời được bố sẽ xin khất lại và luôn giải đáp khi tìm ra câu trả lời thích hợp cho một đứa con nít. Những ký ức hiện về khiến cô nhớ bố da diết, giá như bố còn sống để có thể chia sẻ cùng cô niềm vui này thì thật tốt biết bao, cả mẹ nữa, hai người đã mãi rời xa cô mất rồi, chỉ còn lại một mình cô lẻ loi trên thế gian với những ký ức hạnh phúc năm xưa, chuyện sinh ly từ biệt thật không ai có thể đoán trước.
Do thời tiết không thuận lợi nên chuyến bay bị trễ gần hai tiếng, thời gian chờ đợi khiến cô thấy hơi mệt. Cô dự định khi xuống sẽ ăn nhẹ rồi gọi taxi về khách sạn nghỉ ngơi mà không đi ăn tối như dự định ban đầu. Khi đáp xuống sân bay, vừa mở điện thoại để đặt xe thì cô thấy xuất hiện tin nhắn:
“Anh tên Huy, anh cũng tham gia đoàn thám hiểm, được phân công nhiệm vụ đón em ở sân bay. Anh đến rồi, khi nào em đến nơi thì gọi lại cho anh.”
Tin nhắn được gửi đi từ cách đây hơn một tiếng trước, chắc anh ấy đã phải đợi rất lâu. Thôi, gọi lại để anh ấy đưa về vậy, dù sao cũng đã mất công đợi mình lâu như vậy cô không lỡ từ chối. Khi đã ngồi yên ổn trên xe, cô nói xin lỗi anh vì để anh đợi lâu nhưng anh cười lớn bảo:
“Không sao, đây là chuyện ngoài ý muốn, không có gì đáng bận tâm.”
Sau đó anh đưa cô đến một nhà hàng gần bờ biển. Lúc đến nơi, nhìn khung cảnh thơ mộng lại thêm mùi thức ăn tỏa ra khiến cô cảm thấy bụng đói cồn cào. Tối hôm đó cô đã có một bữa ăn rất ngon miệng và thoải mái, được nghe những bản nhạc khá thú vị, hòa quyện cùng tiếng sóng biển nhẹ nhàng vỗ, trong không gian ấm cúng. Anh Huy cũng là người rất có khiếu hài hước nữa. Lúc ra về anh dặn:
“Cần gì cứ ới anh, chỉ 10 giây sau là anh có mặt.”
Cô nhẹ nhàng đáp lại, không quên nói lời cảm ơn anh thật nhiều rồi sau đó xuống xe đi vào sảnh khách sạn làm thủ tục nhận phòng.
Sau khi tắm xong, cô pha cho mình một ấm trà nóng để mang ra ban công ngồi, thói quen này dần hình thành sau những chuyến đi cùng với bố ngày trước. Xoa xoa cốc trà nóng trên tay rồi ngắm nhìn về phía xa nhất của bờ biển, cảm nhận từng cơn gió khe khẽ vui đùa cùng những sợi tóc, mọi thứ thật đẹp đẽ, yên bình. Cô lặng lẽ để cho cơ thể và tâm hồn hòa vào không gian, xóa hết mọi vướng bận trong lòng. Bất chợt có tiếng chuông báo tin nhắn, là tin nhắn của Gia Huy, haizz cái tên ngốc này:
“Đến nơi chưa người đẹp?”
Cô nhắn lại:
“Tôi tới từ mấy tiếng trước rồi, hôm nay chủ tịch bận gì hay sao mà nhắn tin cho người ta muộn thế?”
“Ờ nay bận đi nhậu với bên khách hàng, say quá. Thôi ngủ sớm đi nhé, tôi buồn ngủ với mệt quá rồi, ngủ ngon, bye.”
“Ừ thế Huy ngủ đi, ngủ ngon.”
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi khiến cô có đôi chút hụt hẫng, nhưng sau cùng nghĩ lại cô cũng tự thấy mâu thuẫn với chính mình. Cô vừa sợ mất nhưng cũng không hiểu rõ điều gì đã ngăn cản mình bước tiếp. Cô và Gia Huy bắt đầu học cùng nhau khi lên cấp hai, tình cờ sau đó bố cô lại đến làm cố vấn cho một dự án của công ty do bố Gia Huy làm chủ, mà bố của hắn cũng mê lịch sử dữ lắm thế là hai người trở nên thân thiết. Ban đầu gặp hắn cô không có ấn tượng gì nhiều, chỉ chào hỏi bạn bè xã giao như bình thường. Mọi chuyện thay đổi khi vào giữa năm lớp sáu trên đường về, cô bị tai nạn xe đạp ngay ở cổng trường, chính Gia Huy là người đã băng một mạch qua đường giữa dòng xe để chạy đến che chắn rồi sau đó đưa cô đi bệnh viện. Sau khi cô ra viện, cũng chính hắn là người đưa cô đi học mỗi ngày cho đến khi chân của cô bình phục. Mưa dầm thấm lâu, dần dần thì hai đứa cũng đã trở nên thân thiết, tuy chẳng bao giờ Gia Huy nói rõ nhưng cô cũng có thể cảm nhận được tình cảm của hắn dành cho mình, chỉ là giữa hai người nếu tiến thêm thì sợ là sẽ đánh mất tình bạn suốt nhiều năm còn nếu không thể tiến tới thì e rằng sẽ trở thành hai kẻ xa lạ.
Nhớ lại chuyện trước đây, vào hôm mà cô thông báo sẽ sang Anh để học thạc sĩ, nghe xong hắn chỉ ừ, một câu chúc mừng hay hỏi thăm cũng không có khiến cho cô thấy bực mình, buồn bã kinh khủng. Lúc đó cô nghĩ chắc là mọi chuyện coi như chấm dứt từ đây rồi, không còn hy vọng gì nữa. Vậy mà khoảng hai tuần sau hắn gọi cho cô, nói rằng sắp tới cũng đi du học bên đó, chuyên ngành về kinh tế hay quản trị gì đó. Mới đầu cô còn tưởng hắn đùa mà sau hỏi đi hỏi lại mấy lần hắn vẫn nói là thật, thái độ vô cùng nghiêm túc thì cô mới tin. Cô hỏi hắn tới tấp là tại sao lại làm vậy, cô không tài nào hiểu được. Học cùng nhau từ nhỏ nên cô biết Gia Huy có năng khiếu và rất đam mê âm nhạc, rất muốn được trở thành một nhạc sĩ, ca sĩ nổi tiếng trong tương lai. Vào thời điểm đó Gia Huy đang là một ca sĩ rất có triển vọng, đang dần tạo được tên tuổi của bản thân và cũng có một lượng người hâm mộ nhất định. Khi ấy cô còn đòi hẹn gặp, bảo là hãy suy nghĩ cho kỹ, đây là ước mơ của Gia Huy mà, sao đang thành công lại bỏ ngang như thế thì đáng tiếc lắm, đi du học mấy năm về là không còn cơ hội nữa đâu, giới nghệ sĩ bây giờ đào thải nhanh lắm, không biểu diễn một thời gian là họ quên mình luôn đó. Nhưng sau tất cả, hắn chỉ nhẹ nhàng nói lại:
“Bản thân đã suy nghĩ rất kỹ rồi, âm nhạc chỉ là đam mê nhất thời thôi, sau cùng vẫn phải đi học để kế nghiệp gia đình vì đã hứa với bố mẹ từ trước đấy, không thể làm khác được. Hạ Anh đừng có suy nghĩ nhiều, mình đã quyết định rồi.”
Dù lý do đưa ra có như vậy nhưng liệu có phải Gia Huy vì muốn ở bên cô nên mới làm như vậy hay không? Tính của hắn đâu phải là người từ bỏ đam mê của mình dễ dàng thế. Vốn dĩ cô đã định hỏi hắn như vậy, định một lần nói rõ mọi khúc mắc trong lòng, định đưa ra thêm các lý do khác để khuyên can nhưng sau một phút chần chừ cô lại giữ tất cả trong lòng. Dù biết là sai trái và ích kỷ nhưng hình như chính bản thân cô có chút cảm thấy vui sướng và hạnh phúc khi cô biết rằng sẽ có Gia Huy đồng hành cùng mình trong những tháng năm sắp tới. Cô tự nhủ vậy là cô sẽ không cô đơn nơi đất khách quê người nữa rồi.
Uống hết cốc trà nóng trên tay, cô đi vào bên trong xem lại một lần nữa lộ trình tập luyện cho hai tuần sắp tới, có vẻ cũng không quá khó như suy nghĩ ban đầu của bản thân, sau khi xem kỹ hết mọi khả năng cô tin là mình sẽ hoàn thành tốt, ước mơ bao lâu nay đã đi được đến giờ mà còn thất bại thì thật đáng tiếc, cô tự nhủ sẽ cố gắng hết sức, cô tin là mình sẽ làm được, sẽ đủ thể lực để tham gia chuyến đi tháng tới, nhất định là như vậy.
Sau hai tuần luyện tập cô thấy cơ thể của mình khỏe lên rất nhiều so với trước đây. Được hướng dẫn bởi những người có chuyên môn đã giúp cô học được thêm nhiều kiến thức mới về dinh dưỡng, kỹ năng rèn luyện bản thân và quen được nhiều người bạn mới. Trong quá trình sinh hoạt và luyện tập, co rất nhiều chuyện dở khóc dở cười mà cô dự định sẽ viết lại khi trở về, nó sẽ là một phần ký ức đáng nhớ mà cô nghĩ mình cần trân trọng. Buổi tối trước đợt kiểm tra thể lực cô có đôi chút lo lắng, nằm xoay ngang dọc không sao ngủ được. Dù phần lớn là tự tin sẽ vượt qua nhưng cô vẫn lo nhỡ có chuyện gì bất trắc, cô đã đợi ngày này lâu quá rồi, nếu bỏ lỡ e là sẽ không có thêm lần thứ hai. Sau cùng dù chuyện gì thì cũng chỉ đành cố gắng hết sức mọi chuyện còn lại cũng không phải do mình có thể quyết định, nghĩ vậy cô mới yên tâm mà ngủ thật ngon đêm hôm đó.
Và trong buổi kiểm tra thể lực hôm đó đã không có bất ngờ nào xảy ra, không chỉ riêng cô mà với tất cả mọi người, không có thành viên nào bị loại, tất cả mọi người sẽ có mặt ở hang động lớn nhất thế giới, xin chúc mừng - câu nói của một huấn luận viên vang lên khi người cuối cùng kết thúc phần thi. Điều này khiến ai cũng vui mừng phấn khởi, dù sao sau khoảng hai tuần luyện tập cùng nhau giữa mọi người đã có sự gắn kết nhất định, nếu ai đó phải ra về thì thật là đáng tiếc. Do vẫn còn nhiều việc phải làm và nhiều thứ cần phải chuẩn bị trong những ngày sắp tới nên tối hôm đó mọi người chỉ tổ chức một buổi liên hoan nhỏ rồi về nghỉ ngơi sớm, không quên hẹn nhau khi nào chuyến đi kết thúc sẽ làm một bữa ra trò, không say không về.
Đêm cuối cùng ở Nhật Lệ, một bữa tiệc trang trọng được tổ chức trên bờ biển cho tất cả các thành viên tham gia chuyến thám hiểm và còn có sự góp mặt của quan chức Bộ ngoại giao hai nước, một vài nhà khoa học cùng với lãnh đạo địa phương. Hôm đó cô để ý thấy có một vị thứ trưởng Bộ Công An tham dự, ngồi ở hàng ghế đầu nhưng lại không hề được giới thiệu, cô có hơi chút tò mò nhưng sau đó cũng gạt phắt đi, chuyện nhà nước mình không nên quan tâm làm gì.
Bữa tiệc hôm đó cô mặc một chiếc váy màu trắng, trễ hai vai và một chút ở phía trước ngực, thời gian luyện tập vừa qua đã giúp thân hình của cô săn chắc và thon gọn hơn trước, hòa quyện trong ánh đèn giữa sâu thẳm biển đêm, nhìn cô thật lộng lẫy và nổi bật. Sau một vài phát biểu ngắn gọn, chủ yếu là lời động viên khích lệ tinh thần, mọi người bắt khai tiệc và thưởng thức âm nhạc, tiếng trò chuyện rôm rả khắp mọi nơi. Đến khoảng 21h giờ bữa tiệc kết thúc, mọi người về khách sạn tất cả mọi thứ đều đã sẵn sàng cho chuyến đi, ai ai cũng háo hức và khẩn trương.
Tiếng chuông báo thức vừa kêu là cô đã choàng tỉnh, mọi đồ đạc đã được cô chuẩn bị kỹ lưỡng từ tối qua, sau khoảng 10p vệ sinh cá nhân và 5p dọn dẹp phòng, kiểm tra kỹ lại thêm một lượt nữa, cô xách hành lý đi về phía thang máy để đi xuống dưới sảnh. Do chuyến đi lần này kéo dài nên khối lượng công việc và số trang thiết bị phải mang theo là rất lớn, phía Việt Nam có 30 người, phía Hoàng gia Anh có 10 người cộng thêm 30 người trong đội hậu cần, kỹ thuật, mang vác, sơ sơ cũng khoảng 70 người một con số lớn hơn tưởng tượng ban đầu của cô rất nhiều. Khi xuống sảnh, nhìn qua một lượt thì hầu hết mọi người đều đã có mặt, bữa sáng cũng đã được chuẩn bị xong xuôi, những chiếc xe cũng đã đến đủ và rất nhiều người đang bê những vật dụng trang thiết bị, hành lý nên xe.
Đúng 5h sáng ngày 01-03-2024, khi trời còn chưa sáng, chiếc xe đầu tiên lăn bánh rời khỏi khách sạn để tiến về nơi tập kết đầu tiên trong hành trình. Phía sau những chiếc xe khác cũng nối tiếp nhau đi theo, cô ngoái nhìn lại cho đến khi mọi thứ khuất xa hoàn toàn, và tự nhủ "Sơn Đoòng ơi, Hạ Anh ta tới đây".
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật
Hoàng Vũ Anh
Trả lời8 tháng trước
Gộp hết các phần vào thành 1 list như kia là sai rồi