Logo
Trang chủ
Chương 46: Vô tình lên nhầm thuyền

Chương 46: Vô tình lên nhầm thuyền

Đọc to

“Hàn Tương Tú, Tam nữ Hàn gia ở Xuyên Châu, được tiền bối Khổng Việt tiếp dẫn.”

“Trương Đại Lực, người thôn Trương gia, Phụng Thành, Chương Châu, được tiền bối Triệu Hỏa tiếp dẫn.”

Lúc này, một đám thiếu nam thiếu nữ thành thật khai báo lai lịch bản thân cùng danh tính người tiếp dẫn của mình. Chẳng mấy chốc, đã đến lượt Thạch Mục.

“Thạch Mục, người Phong Thành, được tiền bối Diệp Hồng Dược của Diệu Âm Tông tiếp dẫn.” Thạch Mục hơi do dự một chút, nhưng sau cùng vẫn nói ra.

“Cái gì, Diệu Âm Tông, Diệp Hồng Dược? Gan ngươi thật lớn, dám ăn nói hàm hồ trêu đùa ta sao!” Đại hán áo lam vốn đang cúi đầu ghi chép vào một cuốn sổ nhỏ, vừa nghe xong liền ngẩng phắt đầu lên, hung hăng nói.

“Vãn bối không dám. Trên người vãn bối còn có một phong thư do Diệp tiền bối viết cho quý tông, cùng một khối Huyền Tử Lệnh.” Nói đoạn, Thạch Mục thành thật lấy từ trong ngực áo ra khối ngọc giản và Huyền Tử Lệnh, đưa tới.

“Tôn tiền bối? Ngươi nói là Sư bá Tôn Thiên Long, hay là Tôn lão của Nội môn Huyền Thiên Điện?” Đại hán áo lam thấy vậy nhất thời ngây người, nghi hoặc hỏi lại.

“Vãn bối cũng không rõ lắm.” Thạch Mục thản nhiên đáp.

“Nói vậy, ngươi không phải đến đây tham gia khảo hạch đệ tử nhập môn, mà là đệ tử của Diệu Âm Tông sao?” Đại hán áo lam vẫn chưa nhận ngọc giản và Huyền Tử Lệnh ngay, ngược lại lộ ra một tia kỳ quái hỏi lại.

“Lần này vãn bối đến đây quả thực là muốn gia nhập Huyền Vũ Tông. Phong thư mà Diệp tiền bối muốn gửi cho Tôn tiền bối, chính là một phong thư đề cử mà thôi, vậy nên lúc nãy vãn bối mới nói vậy.” Thạch Mục cười khổ một tiếng, đáp.

Nghe Thạch Mục nói vậy, những thiếu nam thiếu nữ khác đều kinh ngạc quay đầu nhìn lại.

Đại hán áo lam sau khi nghe xong, ánh mắt chớp động vài cái. Một lát sau, hắn vung tay hất bay ngọc giản và Huyền Tử Lệnh khỏi tay Thạch Mục xuống đất, hung hăng nói:

“Hừ, nếu muốn gia nhập bổn tông thì không cần nói thêm! Dù là ai viết thư đề cử ngươi, trước mặt ta cũng chỉ là một mảnh giấy vụn. Bây giờ, tất cả đều xuống khoang dưới cho ta. Không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được đặt chân lên boong tàu một bước. Kẻ nào dám làm trái, đừng trách ta không nể tình!”

Vừa thấy thái độ hung dữ ấy của đại hán, đám thiếu nam thiếu nữ tự nhiên không dám có ý kiến gì thêm, nhao nhao gật đầu.

Lúc này, từ trong khoang thuyền lại bước ra mấy tên phó tòng mặt đầy vết sẹo, mặc y phục màu xám, dẫn đám người đi xuống khoang thuyền bên dưới.

Mãi đến lúc này, tuy trong lòng Thạch Mục có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nhặt ngọc giản và Huyền Tử Lệnh lên, không nói hai lời đi theo những người khác xuống khoang thuyền bên dưới.

Đại hán áo lam vẫn đứng đó lạnh lùng theo dõi nhất cử nhất động của Thạch Mục. Thấy hắn không có ý định cãi lại hay tranh chấp gì, ngược lại còn lộ ra một tia ngoài ý muốn.

“Hắc hắc, tiểu gia hỏa này có vẻ rất thông minh, có lẽ hắn đã nhìn ra được điều gì rồi.”

Đợi đến khi tất cả mọi người đã xuống hết khoang thuyền bên dưới, sau lưng đại hán áo lam bỗng nhiên hiện ra một luồng hắc khí. Một hắc bào nhân đeo mặt nạ hình hổ tựa như từ hư vô mà hiện ra.

“Cốt Hổ, hiện tại ngươi vẫn chưa nên hiện thân. Đừng quên trước khi đến đây, môn chủ đã phân phó thế nào. Mọi việc ở đây đều do ta làm chủ!” Đại hán áo lam thấy vậy, sắc mặt liền trầm xuống.

“Yên tâm, ta sẽ không quấy nhiễu ngươi làm việc đâu. Chẳng qua ta thấy chi bằng trực tiếp quẳng tên tiểu tử vừa nãy xuống thuyền cho xong. Dù sao lần này chúng ta đã đắc tội với Huyền Vũ Tông rồi, bây giờ lại tiếp tục đắc tội Diệu Âm Tông nữa thì cũng chẳng phải chuyện sáng suốt gì.” Kẻ đeo mặt nạ hổ hờ hững nói.

“Hừ, chỉ một Diệp Hồng Dược thì có thể đại diện cho Diệu Âm Tông sao? Tam tông Đại Tề và Song môn Viêm Quốc ta vốn dĩ không hợp nhau, chẳng phải chưa từng tranh đấu với Diệu Âm Tông bao giờ. Hơn nữa, tên tiểu tử này lại chỉ được ném cho một miếng ngọc giản rồi bị đuổi đến điểm tiếp dẫn tầm thường này, rõ ràng quan hệ của hắn và Diệp Hồng Dược cũng chẳng sâu đậm gì. Nhưng mà tên tiểu tử này có vẻ cũng lanh lợi đó. Ta vốn còn tưởng hắn sẽ cãi lại vài câu, lúc đó ta sẽ trực tiếp giết hắn coi như giết gà dọa khỉ, nhưng nếu hắn đã như thế thì tha cho hắn một lần vậy.” Đại hán áo lam cười lạnh nói.

“Ngươi đã nói vậy thì ta còn nói gì được nữa. Dù sao đợi đến lúc kẻ của Huyền Vũ Tông xuất hiện, ta chỉ phụ trách giúp ngươi cuốn lấy một tên cường địch trong số đó mà thôi.” Kẻ đeo mặt nạ hổ nhún vai nói.

“Kẻ tiếp dẫn của Huyền Vũ Tông trước đó đã bị ta và ngươi hợp lực đánh cho trọng thương phải chạy trốn. Bây giờ lại phái thêm một gã võ giả cấp Tiên Thiên đến đây, đến được đây ít nhất cũng mất một ngày một đêm. Khi đó, chúng ta đã nhờ lực lượng Thuận Phong Phù mà chạy đến cửa sông giao giới giữa hai nước, đâu cần sợ bọn chúng nữa.” Đại hán áo lam tính trước nói.

“Điều này cũng đúng, trước hết ta thi pháp đã.” Kẻ đeo mặt nạ hổ gật đầu, lấy ra một mảnh da thú màu vàng nhạt từ trong áo. Trên mặt mảnh da thú còn mờ ảo ẩn hiện những linh văn màu bạc nhạt và mấy hoa văn không rõ tên.

“Đáng tiếc linh lực còn lại của tấm Thuận Phong Phù luyện chế từ da Ma Phong Hổ này e rằng chỉ còn dùng được thêm một lần cuối cùng nữa thôi.” Đại hán áo lam nhìn mảnh da thú, trên mặt lộ ra một tia đáng tiếc.

“Trong môn vì trả thù chuyện Huyền Vũ Tông lần trước, đã không ngại cho chúng ta xâm nhập sâu vào địa bàn địch nhân thì sao có thể không bỏ ra một ít vốn gốc chứ.” Cốt Hổ nhàn nhạt nói, thần sắc nghiêm túc, miệng lẩm bẩm vài câu rồi ném tấm da thú trong tay lên phía lâu thuyền.

“Phốc” một tiếng.

Tấm da thú xoay tít một vòng, sau đó phun ra từng đạo linh văn màu xanh đan xen, bất ngờ tạo thành một màn sáng xanh biếc. Sau khi lóe lên một lần nữa, màn sáng hợp nhất cùng bề mặt cánh buồm lớn nhất của lâu thuyền.

Một khắc sau, lâu thuyền đột nhiên rung lên một cái. Gần buồm chính bỗng sinh ra một cỗ cuồng phong, thổi chiếc thuyền lớn vút tới phía trước.

Đại hán áo lam thấy vậy, cười ha hả.

Kẻ đeo mặt nạ hổ lại cười hắc hắc một tiếng, sau đó biến mất trong hư không.

***

Bên dưới khoang thuyền, tầng cuối cùng được chia thành bảy tám gian phòng, chứa đựng chừng hơn trăm tên thiếu nam thiếu nữ.

Thạch Mục và hơn mười tên thiếu nam thiếu nữ khác cùng ở trong một gian phòng. Sau khi đám người cảm nhận thuyền bỗng nhiên rung nhẹ một cái rồi tăng tốc trôi đi, cuối cùng cũng nhịn không được mà bắt đầu nói chuyện với nhau.

Có người tự giới thiệu thân phận và gia thế, có người lại kể qua một vài sự tình liên quan đến Huyền Vũ Tông. Chỉ trong chốc lát, phần lớn mọi người đều tụm lại thành một đám.

Chỉ có Thạch Mục vẫn im lặng ngồi xếp bằng ở một góc vắng vẻ, cúi đầu không nói.

“Vị đại ca này, vừa rồi ta nghe nói huynh được tiền bối Diệu Âm Tông đề cử đến, phải không? Nếu đã thế, sao huynh không trực tiếp gia nhập Diệu Âm Tông mà lại muốn gia nhập Huyền Vũ Tông vậy?” Một nữ hài chừng mười ba mười bốn tuổi, lúc trước cũng bị ném lên thuyền giống như Thạch Mục, ngồi gần Thạch Mục. Nàng len lén dò xét hắn một lát, bỗng nhiên mỉm cười hỏi.

Thạch Mục nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

Mới phát hiện, nàng tuy tuổi còn nhỏ nhưng dung mạo tú lệ, dáng người thon dài, mơ hồ đã là một tiểu mỹ nhân.

“Ta cũng muốn gia nhập Diệu Âm Tông, nhưng Diệp tiền bối nói Diệu Âm Tông chỉ thu nữ đệ tử, không thu nam đệ tử, nên ta chỉ có thể đến nơi đây.” Thạch Mục thở dài một tiếng, chậm rãi đáp.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Nô Lệ Bóng Tối
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN