Tựa hồ không màng đến những ánh nhìn khác lạ của người xung quanh, Thạch Mục liên tục vung búa, tiếng "keng keng" vang vọng, tấm sắt đỏ rực không ngừng biến hóa. Động tĩnh này rất nhanh đã thu hút ánh mắt của đám thợ rèn lực lưỡng có mặt tại đó. Nhìn Thạch Mục chỉ dựa vào cánh tay trần vạm vỡ, không hề vận chút chân khí nào mà vẫn nhẹ nhàng nhấc bổng thiết chùy nặng hai trăm cân, bọn họ đều không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Một lúc sau, dưới sự công phá của thiết chùy trong tay họ Thạch, khối kim thiết vốn chứa đầy tạp chất đã thu nhỏ lại chỉ còn một phần mười. Mặt thép rực lửa dần dịu đi, để lộ màu đen kịt thuần túy. Một đại hán đứng gần đó thấy vậy, khẽ lẩm bẩm thán phục, vẻ mặt kính sợ tiến lại gần hắn, dùng kìm lớn gắp lấy khối tinh thiết vừa mới luyện thành. Thạch Mục thấy thế bèn vẫy tay ra hiệu. Đại hán vốn có chút do dự lập tức nhanh chóng đặt khối tinh thiết đỏ rực xuống. Họ Thạch lại tiếp tục nện búa vào khối nguyên liệu mới. Ba thiếu niên kia thấy Thạch Mục nhanh chóng luyện xong một khối tinh thiết như vậy, khuôn mặt đều lộ vẻ bất mãn. Ngược lại, lão bản đứng ngoài thấy vậy, thoạt tiên có chút giật mình nhưng rất nhanh nụ cười trên mặt ông ta ngày càng đậm, nội tâm vô cùng hài lòng với tốc độ của Thạch Mục.
Thạch Mục cứ thế rèn xong bốn khối tinh thiết mà sức lực không hề suy suyển. Khi hắn chuẩn bị nện búa xuống khối thứ năm thì ba thiếu niên đằng xa đã mệt bở hơi tai, bèn trừng mắt nhìn sang họ Thạch rồi cắn răng, không ngừng tay, tiếp tục thôi động chân khí rèn luyện tinh thiết. Đến khi đối phương thực sự không thể gắng gượng thêm nữa, Thạch Mục vẫn đang chuyên chú rèn đập khối tinh thiết thứ mười hai. Tâm tình hắn lúc này vô cùng tốt. Mỗi khối tinh thiết chín mươi lượng, chỉ trong vòng chưa đầy nửa canh giờ, đã có gần nghìn lượng bạc rơi vào túi.
Sắc mặt ba gã trai trẻ gần đó lúc này đã trở nên trắng bệch. Bọn họ dùng ánh mắt khó tin nhìn một loạt động tác nhẹ nhàng của Thạch Mục. Lòng tin có thể đối đầu với hắn cũng theo đó hoàn toàn tan vỡ. Nhóm đại hán bên cạnh lò lửa cũng trở nên cực kỳ hưng phấn. Tình cảnh này có thể nói là vô cùng hiếm gặp đối với những người này. Bọn họ thậm chí còn bắt đầu suy đoán liệu Thạch Mục có thể tiếp tục rèn ra bao nhiêu khối tinh thiết. Có người nói mười khối, có kẻ dự đoán mười lăm khối, người mơ mộng nhất cũng chỉ dè dặt hô lên con số ba mươi. Triệu lão bản chẳng biết từ khi nào đã đến trước lò rèn chừng mấy trượng, chăm chú quan sát động tác của Thạch Mục.
Tuy nhiên, họ Thạch cũng không chú ý đến những thay đổi xung quanh. Toàn bộ tâm thần đều dồn vào tấm thép đỏ bừng trước mặt. Rèn sắt cũng cần kỹ xảo nhất định, ngoài việc bền chí dai sức còn phải có khả năng nắm giữ tiết tấu, biết cách dùng ít sức nhất nhưng vẫn mang lại hiệu quả tối đa. Khi khối tinh thiết một trăm lẻ hai được rèn xong, hắn mới phát hiện toàn bộ thiết lô ở đây đều đã hoàn thành công việc. Tiếp đó, khi ngẩng đầu nhìn lên, Thạch Mục phát hiện ba gã trai trẻ ở góc kia đang trố mắt nhìn hắn. Chưa hết, đám thợ rèn trong cửa hàng cũng dành cho hắn ánh mắt như vừa trông thấy quái vật. Tuy vậy, Thạch Mục vẫn tỏ ra bình thản như không. Khi nhìn thấy thần sắc kích động của lão bản tiệm rèn, hắn lập tức tiến đến, cười nói:
“Triệu sư huynh, đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, còn về tiền công…”
“À, lần này sư đệ đã giúp ta một chuyện lớn, đây là chín ngàn hai trăm lượng bạc, đệ hãy nhận lấy.” Triệu lão bản đã chuẩn bị tiền sẵn nên vừa nghe Thạch Mục nói thế liền móc từ trong túi ra chín tờ ngân phiếu giá trị một ngàn và hai tờ giá trị một trăm đưa cho Thạch Mục.
“Còn hai mươi lượng bạc lẻ kia, đệ cứ cầm lấy đi, đó là ta thưởng thêm cho ngươi.” Triệu lão bản thấy Thạch Mục vừa định lấy từ bên hông ra ít tiền lẻ thối lại liền xua tay nói.
“Đa tạ Triệu sư huynh!” Thạch Mục hơi sững sờ, ánh mắt lóe lên rồi chậm rãi thu ngân phiếu vào.
“Triệu Bình ta và Thạch sư đệ tuy mới gặp nhau nhưng lại rất hợp ý. Ta thấy vừa rồi sư đệ không hề dùng chút chân khí nào đã rèn cả trăm khối tinh thiết, thực sự không phải người thường. Phải chăng sư đệ được trời ban cho sức khỏe phi thường, thân thể mạnh mẽ không gì sánh được? Nếu có hứng thú, sư đệ có thể gia nhập Ly Hỏa Hội của chúng ta? Hội chúng ta chủ yếu tập hợp nhiều người tu luyện thể thuật, mỗi tháng đều được cung cấp một số đan dược và vài quyển Hậu Thiên vũ kỹ. Gia nhập vào đây, tài năng của sư đệ sẽ được phát huy triệt để, đặc biệt rất có lợi cho cuộc đấu lớn một năm sau.” Triệu lão bản vừa thấy Thạch Mục định xoay người rời đi liền giữ lại, nói một tràng.
“Triệu sư huynh là người của Ly Hỏa Hội?” Thạch Mục có chút bất ngờ hỏi.
“Ừm! Thật ra Ly Hỏa Hội của chúng ta tuyển chọn người vô cùng khắt khe, so với Tôn Linh Các và Huyết Long Hội thì càng khó gia nhập hơn. Tất nhiên tài nguyên cung cấp cũng nhiều hơn hẳn. Sư đệ nên suy nghĩ kỹ một chút. Cần biết rằng nếu chỉ dựa vào thực lực bản thân mà muốn nổi bật trong tông môn thì vô cùng khó khăn.” Triệu Bình vẻ mặt thèm khát nhìn Thạch Mục, không đợi Thạch Mục nói thêm gì đã vội thuyết phục.
Ba thiếu niên đứng bên cạnh nghe thấy lời Triệu Bình, ánh mắt liền tỏa sáng, cả người nôn nao, hận không thể lập tức đáp ứng thay cho Thạch Mục. Ly Hỏa Hội chính là nơi mà những đệ tử tu luyện thể thuật như họ luôn khao khát được gia nhập. Cả mấy người bọn họ tới đây làm nhiệm vụ một phần vì tiền, một phần vì biết đây là cửa hàng thuộc Ly Hỏa Hội nên muốn thông qua lần nhiệm vụ này để kết thân với Triệu Bình, từ đó tăng thêm cơ hội được gia nhập trong tương lai.
Thạch Mục trầm ngâm suy nghĩ, điều này nằm ngoài dự đoán của cả ba người kia. Hậu Thiên vũ kỹ và cuộc thi đấu lớn một năm sau chính là điều mà hắn luôn tâm niệm trong lòng. Bởi vì tu luyện hai loại công pháp, hắn rất muốn có được Hậu Thiên vũ kỹ để tăng cường thực lực. Hôm nay khi nhìn thấy Lam Phượng và Bạch Thạch tỉ thí, nhận thấy sự cường đại của Hậu Thiên vũ kỹ, hắn lại càng thêm khao khát. Còn về cuộc thi đấu lớn một năm sau thì càng khiến hắn quan tâm, vì đây là cơ hội để hắn có thể đứng vững trong tông môn.
“Triệu sư huynh quá khen! Ta chỉ là thân thể cứng cỏi, hơn nữa lại tu luyện công pháp cường hóa thân thể nên lực mới mạnh hơn người khác đôi chút. Tại hạ thực lực yếu kém, chỉ e làm Triệu sư huynh thất vọng thôi.” Thạch Mục trầm mặc một lát, sau cùng vẫn cười nhẹ từ chối trong áy náy. Tuy rằng Thạch Mục rất muốn gia nhập nhưng hiểu được thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, lại thêm Hoắc Mậu từng nói sơ qua nên hắn rất kiêng kỵ việc gia nhập bất kỳ thế lực nào ở đây. Đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn từ chối.
Ba thiếu niên bên cạnh nghe được câu trả lời của Thạch Mục thì lộ ra vẻ không thể tin được, nhìn Thạch Mục như nhìn một kẻ ngu ngốc. Triệu Bình đang định khuyên bảo thêm điều gì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Thạch Mục thì những lời vừa trôi lên miệng lại nuốt ngược vào bụng, lắc đầu tiếc nuối, không nói thêm gì nữa. Sau khi Thạch Mục nói lời từ chối, dù trong lòng có chút tiếc nuối nhưng lại không hối hận về quyết định của mình. Hắn lấy lý do trên người đầy mồ hôi, khó chịu, hướng về Triệu Bình chắp tay chào rồi vội vã rời khỏi tiệm rèn.
Đề xuất Voz: Đơn phương