Logo
Trang chủ

Chương 71: Linh Pháp Điện

Đọc to

Hoàng hôn buông xuống, trời chập tối.

Thạch Mục ôm số thù lao gần vạn lượng bạc, sải bước trở về.

Chỉ một nhiệm vụ rèn sắt đơn giản như vậy mà đã kiếm được gần vạn lượng bạc, khiến lòng hắn dâng lên sự thỏa mãn khôn nguôi. Hắn tự hỏi liệu sau này còn có cơ hội nhận được nhiệm vụ béo bở đến vậy nữa chăng.

Hắn rẽ vào một lối đi dưới chân núi, trước mắt hắn hiện ra một tòa kiến trúc mái nhọn lợp ngói xám, chiếm một diện tích không hề nhỏ.

Kiến trúc như vậy khá phổ biến trong sơn cốc; trên đường đến lò rèn, hắn cũng chẳng mấy để tâm. Giờ đây, khi liếc nhìn xuống, hắn mới nhận ra trước cửa tòa kiến trúc màu xám kia treo một tấm biển cực lớn, trên đó khắc ba đại tự: “Linh Pháp Điện”.

Thật lạ là phía trước tòa kiến trúc màu xám này lại có hơn chục người đang tụ tập, tất cả đều hiếu kỳ nhìn vào bên trong điện, song không một ai dám tiến thêm một bước.

Trong lòng Thạch Mục không khỏi dấy lên sự tò mò, liền dừng bước.

Ngay khoảnh khắc ấy, một luồng cuồng phong đột ngột cuộn trào ra từ trong đại điện. Trước mặt đám người đang vây quanh cửa đại điện, cát đá đột nhiên cuộn mù mịt, một cỗ lực mạnh mẽ đẩy bật đám đông lùi lại phía sau.

Tiếng "vút" vang lên, một bóng đen vọt ra, bị cuồng phong bao bọc rồi ngã nhào xuống bên ngoài cửa đại điện, phát ra tiếng "ầm" nặng nề.

Thạch Mục đứng khá xa đại môn nên không bị cuồng phong ảnh hưởng đến.

Nhưng ánh mắt hắn khẽ lóe, thấy rõ bóng đen kia chính là một thiếu niên trẻ tuổi, nước da ngăm đen, thoạt nhìn tuổi tác cũng trạc hắn, nhưng toàn thân lại bị đủ loại dây leo xanh thẫm trói chặt, buộc thành một khối tròn vo như cái bánh chưng, chỉ lộ ra độc một cái đầu và hai chân.

Khi bị văng ra từ trong cửa điện, thiếu niên da đen hiển nhiên đã ngã rất đau, nhe răng nhếch miệng, vật vã hồi lâu trên mặt đất mà không tài nào bò dậy nổi.

“Nhạc huynh!”

Hai người trong đám đông lập tức chạy ra, rõ ràng là quen biết với thiếu niên ấy, nhưng ánh mắt cả hai đều lộ vẻ sợ hãi khi nhìn vào bên trong cửa, nhất thời không dám đưa tay ra đỡ thiếu niên đang nằm trên mặt đất dậy.

“Chút thiên phú ấy mà cũng dám chạy tới khảo thí, đúng là phí thời gian của lão tử!” Một giọng nói già nua, hùng hổ truyền ra từ trong cửa, giọng điệu vô cùng mất kiên nhẫn.

Thiếu niên da đen trên mặt đất quằn quại mấy phen. Nhờ sự giúp đỡ của bạn bè, hắn mãi mới giãy giụa thoát khỏi đám dây leo. Sắc mặt đỏ bừng, hắn nhìn vào trong cửa đại điện.

“Không thể nào! Lúc ta ở trong gia tộc rõ ràng đã từng mời người đến khảo nghiệm riêng cho ta rồi, ta rõ ràng có thiên phú thuật sĩ, hơn nữa đã bắt đầu học thuật pháp căn bản rồi.” Sắc mặt thiếu niên lúc xanh lúc tím lúc lại đỏ bừng, không cam lòng cãi lại.

“Hừ! Đừng có đánh đồng cách đánh giá thuật sĩ học đồ của người ngoài với Bổn Môn! Ai chẳng biết để bồi dưỡng một thuật sĩ cần lượng tài nguyên gấp mười lần so với võ giả cùng cấp! Ngươi nghĩ Bổn Môn sẽ bỏ ra ngần ấy tài nguyên khổng lồ để bồi dưỡng cái loại thuật sĩ chỉ có lực cảm ứng nguyên tố cấp một sao? Muốn trở thành thuật sĩ học đồ chính thức của Bổn Môn, ít nhất cũng phải có khả năng khiến Thủy Tinh Cảm Ứng sáng đến ba độ trở lên!” Giọng nói truyền ra từ trong cửa càng thêm nóng nảy.

Thiếu niên da đen nghe thấy lời ấy, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng được hai người bạn dìu đi, sắc mặt xám xịt.

“Những kẻ bên ngoài còn muốn khảo thí thiên phú thuật sĩ thì tất cả hãy tự cân nhắc cho kỹ vào! Nếu còn có kẻ nào tự tiện xông vào, sẽ không có chuyện bị quẳng ra dễ dàng như vậy đâu. Hừ, các ngươi nghĩ lão phu có nhiều thời gian rảnh rỗi lắm sao?” Giọng nói trong đại điện lại lạnh lùng truyền ra. Sau đó, tất cả lại chìm vào tĩnh lặng.

Đám người đang vây xem bên ngoài điện nghe thấy vậy, đều nhìn nhau rồi bắt đầu xì xào bàn tán.

Thạch Mục lắng nghe mọi người bàn tán, sau một lát, cuối cùng hắn cũng hiểu ra, thì ra nơi đây chính là Linh Pháp Điện, là nơi trong Hắc Ma Môn dùng để khảo nghiệm và đánh giá thiên phú thuật sĩ của các đệ tử nhập môn.

Có điều, nơi này không khảo nghiệm miễn phí, mỗi người sẽ phải nộp lệ phí ba ngàn lượng bạc.

Hơn nữa, vị quản lý nơi này hiển nhiên có tính tình cổ quái. Nếu người khảo thí không đủ thiên phú, chẳng những sẽ nộp tiền vô ích, mà còn rất có khả năng bị làm nhục một trận như vừa rồi.

Đám người bên ngoài đại điện xì xào một lúc, dù có kẻ đã có chút dao động, nhưng khi nhớ đến cảnh tượng thiếu niên da đen vừa rồi, nhất thời dũng khí lại giảm hẳn, không một ai dám bước vào cửa điện nữa.

Thạch Mục khẽ chớp mắt, ngẫm nghĩ đến những nhiệm vụ ban thưởng hậu hĩnh mà chỉ có thuật sĩ mới được nhận mà hắn từng nhìn thấy trong Quảng Nguyên Điện, lại sờ tập ngân phiếu dày cộm trong tay áo. Hắn hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm rồi sải bước tiến vào cửa điện.

Những người ngoài điện thấy Thạch Mục đi vào đều lộ vẻ kinh ngạc trên mặt, nhao nhao xúm lại xì xào hỏi thăm thân phận của Thạch Mục.

Thạch Mục mặc kệ sự tình bên ngoài, chậm rãi bước vào trong đại điện.

Bên trong cửa điện là một hành lang rộng lớn cao vài trượng, đi hết hành lang sẽ thấy một đại điện trang nghiêm bề thế hiện ra.

Trong điện khá rộng, song lại không bài trí quá nhiều đồ vật. Bên tay trái có đặt một chiếc bàn lớn bằng gỗ lim, một lão giả áo xám đang ngồi sau bàn, thần sắc nhàn nhã. Trong tay lão cầm một cuốn sách ố vàng, đọc đến mê mẩn.

Phía bên phải đại điện là một bệ đá hình tròn, cao hơn mặt đất khoảng một xích, rộng chừng một trượng, trên đó khắc đầy những hoa văn uốn lượn kỳ lạ.

Xung quanh bệ đá dựng nhiều tinh trụ, đường kính lớn bằng miệng chén ăn cơm, đủ mọi màu sắc, không cây nào giống cây nào cả. Hơn nữa, mặt ngoài những tinh trụ này đều khắc các đường vân ô vuông, tổng cộng chia làm chín ô từ dưới lên trên, thoạt nhìn vô cùng huyền diệu.

Sau khi nhìn rõ bệ đá và các tinh trụ trên mặt đất, trên mặt Thạch Mục lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

Lão giả ngồi sau bàn gỗ lim lớn nghe tiếng bước chân thì ngẩng đầu.

Lão ta vóc người nhỏ gầy, tóc hoa râm, đôi mắt tam giác, vẻ mặt xấu xí, toát lên vẻ cực kỳ cay nghiệt.

Lão giả thấy kỳ lạ, đảo mắt một cái, đặt cuốn sách trong tay xuống, cũng chẳng đứng dậy, chỉ liếc Thạch Mục một cái.

“Đến kiểm tra đấy à? Trước hết, hãy báo tên và thân phận của ngươi.” Lão giả áo xám hừ một tiếng, nói với giọng lãnh đạm.

“Tại hạ Thạch Mục, là đệ tử mới gia nhập tông môn hai tháng trước đó.” Thạch Mục chắp tay đáp.

Lão giả áo xám đánh giá Thạch Mục một lượt từ trên xuống dưới, cười lạnh một tiếng: “Ngươi không thấy cảnh tượng bên ngoài ban nãy sao? Có gan đến khảo thí thiên phú thuật sĩ, là ôm tâm lý may rủi đấy à?”

Thạch Mục nghe vậy, vẻ mặt khẽ biến đổi, im lặng không nói.

“Những kẻ như ngươi, lão phu thấy không ít rồi. Không chịu chuyên tâm tu luyện, đầu óc toàn nghĩ mấy thứ viển vông. Linh Pháp Điện tuy là nơi khảo thí thiên phú thuật sĩ của đệ tử thật đó, nhưng lão phu đây cũng chẳng rảnh rỗi mà hao tâm tổn trí đi khảo thí bừa bãi cho bất kỳ kẻ vớ vẩn nào đâu. Nếu không muốn lại phí phạm ngân lượng rồi chịu nhục thì mau cút ra ngoài!” Lão giả áo xám trừng mắt nhìn Thạch Mục, lạnh lùng nói.

Thạch Mục lấy ra ba tờ ngân phiếu từ trong người, sắc mặt không đổi, đặt lên bàn gỗ lim.

Trên mặt lão giả áo xám lộ rõ vẻ kinh ngạc, híp mắt nhìn Thạch Mục hồi lâu. Thạch Mục thần sắc vẫn thản nhiên, lẳng lặng đứng đó.

“Hừ, lòng can đảm của tiểu tử ngươi cũng không tệ lắm!” Trong mắt lão giả áo xám hiện lên một tia dị sắc, hừ một tiếng rồi đứng dậy.

“Tới, đứng lên bệ đá kia.” Lão giả áo xám tiến đến bên bệ đá, lấy ra một cây thước ngọc từ trong ngực áo. Trên đó khắc đủ loại hoa văn kỳ dị, có phần tương tự với hoa văn trên bệ đá.

Trong lòng Thạch Mục thấy vui mừng, vội vàng làm theo lời lão giả, nhanh chóng sải bước lên bệ đá.

Miệng lão giả áo xám thấp giọng lẩm bẩm điều gì đó. Trên người lão tỏa ra một luồng ánh sáng màu xanh biếc, rót vào cây thước ngọc trong tay.

Từng đạo hoa văn trên thước ngọc nhanh chóng bừng sáng. Lão giả áo xám vung tay, một luồng hào quang rực rỡ từ thước ngọc bắn ra, dung nhập vào trong bệ đá.

Ầm ầm...

Các hoa văn trên bệ đá hình tròn đều đồng loạt sáng bừng lên, tỏa ra một thứ hào quang kỳ dị. Đồng thời, không khí cũng rung chuyển, phát ra tiếng ầm ầm vang dội.

Sắc mặt Thạch Mục khẽ biến đổi. Ánh hào quang kỳ dị tỏa ra từ bệ đá bao phủ lấy thân thể hắn. Một cỗ khí tức ấm áp từ dưới chân luồn vào cơ thể, nhanh chóng lưu chuyển một vòng khắp cơ thể rồi lại chảy ngược về bệ đá.

Độ sáng của các hoa văn trên bệ đá đột nhiên ảm đạm đi, nhưng các tinh trụ xung quanh lại bắt đầu biến hóa.

Một tinh trụ màu lam, một tinh trụ màu đỏ, và một tinh trụ màu đen đồng loạt phát sáng.

Ba cây tinh trụ đều bắt đầu phát sáng từ dưới lên trên.

Trong đó, tinh trụ màu lam chỉ có một ô vuông bừng sáng, tinh trụ màu đỏ sáng lên hai ô vuông, còn tinh trụ màu đen lại dần dần sáng lên đến tận ô thứ năm, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Lão giả áo xám chứng kiến cảnh tượng này, trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Đề xuất Voz: Tai nạn đáng ngờ
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN