Logo
Trang chủ
Chương 9: Chém cương thi

Chương 9: Chém cương thi

Đọc to

Khi Thạch Mục còn đang ngỡ ngàng, con quái vật hình người tanh tưởi kia đã gầm khẽ một tiếng, lao vút về phía hắn.

Thạch Mục hít sâu một hơi, quẳng những tạp niệm trong đầu, không nói một lời lướt nhanh về phía trước. Cổ tay hắn khẽ run, đơn đao trong tay liền hóa thành vô số hàn ảnh quét tới.

Vang lên mấy tiếng “Phanh! Phanh!” trầm đục!

Đơn đao chém liên tiếp bốn năm nhát lên ngực quái vật, nhưng tựa như chém vào thân cây khô, chỉ để lại vài vết thương mờ nhạt. Chỉ có vài tia máu lục nhạt rỉ ra, căn bản chẳng thể gây ra chút thương tổn thực sự nào cho nó.

Thấy vậy, hai tay quái vật kia phình to, lao tới toan ôm cứng lấy Thạch Mục.

Thạch Mục hoảng hốt. May mắn thay, do thời gian này hắn thường xuyên khoác ô giáp đi lại trong núi, hiệu quả của nó giờ đây đã thể hiện rõ ràng. Tuy hắn chưa từng tu luyện loại khinh công nào, nhưng thân hình chỉ khẽ quay tròn đã tránh khỏi hai cánh tay thô to của quái vật, xuất hiện sau lưng nó. Ánh đao tiếp tục lóe lên, lại thêm bốn năm vết thương xuất hiện bên hông quái vật.

"Rống!"

Tuy chỉ bị thương nhẹ, nhưng quái vật lại bị chọc giận. Thân thể nó chợt uốn éo, nửa thân trên lập tức quay ngược lại, hai cánh tay vung lên, hung hăng giáng xuống Thạch Mục.

Một tiếng “Oành!” nặng nề vang lên.

Đòn công kích lần này của nó quả nằm ngoài dự liệu của hắn, giờ đây muốn tránh cũng đã không còn kịp. Hắn chỉ còn cách giơ đao quét ngang thân mình, toàn thân hắn liền như một bao tải, bị ném văng ra ngoài.

Lưng Thạch Mục nện mạnh vào một cây cột đá thô to gần đó. Mãi đến khi gượng dậy được, hai mắt hắn đã tối sầm, thân hình đứng không vững. Thế nhưng quái vật chẳng có ý buông tha hắn, hai chân nó đạp mạnh xuống đất, hai tay giương lên, mang theo một mùi tanh tưởi nhào tới.

Thạch Mục gầm nhẹ một tiếng, không những không tránh né, mà còn run tay, đơn đao trong tay lại hóa thành sáu đạo đao ảnh chém xuống.

Một tiếng trầm đục vang lên!

Năm ngón tay Thạch Mục nóng bừng, đơn đao rời tay bay vút đi, “Vèo” một tiếng, lập tức cắm sâu vào xà ngang đại điện. Toàn thân Thạch Mục cũng theo quán tính đạp lùi mấy bước ra ngoài.

Quái vật gầm lên một tiếng thê lương, không ngờ lại bị mấy đạo đao ảnh này đánh lui. Không những trên cánh tay có thêm bốn vết thương, mà trên mặt còn hằn hai vết đao thật sâu. Máu tươi bắn tung tóe, nhuộm xanh cả thân nó.

"Tiểu ca, nhược điểm của Cương thi là đầu nó, hãy công kích chỗ đó!" Nam tử trung niên đứng bên kia thấy vậy, lúc này mới chợt nhớ ra điều gì, vội vàng kêu lên.

Không ngờ lời này của y lại khiến quái vật chú ý.

Giờ đây, nó đã biết Thạch Mục không dễ trêu chọc, nhưng lửa giận trong lòng không có chỗ phát tiết. Gần như không chút suy nghĩ, nó gầm lên một tiếng, quay phắt người đánh về phía đống lửa.

"Không!"

Nam tử trung niên thấy cảnh này sợ tới mức hồn phi phách tán, nhưng giờ đây con gái mình còn đứng sau lưng, muốn tránh cũng không thể được. Y chỉ còn cách kiên quyết cầm đoản kiếm trong tay ném ra, sau đó xoay người ôm chặt lấy con gái.

Không ngờ y lại dùng thân mình để bảo vệ thiếu nữ đứng phía sau.

"Xoẹt!"

Một cánh tay quái vật khẽ động đã dễ dàng đánh bay đoản kiếm, đồng thời cánh tay còn lại vươn ra, năm móng tay cực kỳ sắc bén của nó lập tức xuyên qua y phục nam tử, trực tiếp cắm sâu vào thân thể y.

Nam tử trung niên kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi phun ra.

"A!" Thiếu nữ bị cha mình ôm thấy vậy, gương mặt lập tức trắng bệch, kêu lên một tiếng thét thê lương.

Đúng lúc này, một cảnh tượng khó tin bất ngờ xuất hiện.

Không ngờ quái vật đang mở cái miệng hôi thối toan cắn xuống cổ nam tử, thì khi nghe tiếng thét của thiếu nữ, thân hình nó cũng run rẩy, kêu thảm một tiếng. Cánh tay nó lập tức rụt lại, hai tay ôm đầu, loạng choạng lùi về sau, vẻ mặt thống khổ tột cùng.

Ngay khoảnh khắc này, tiếng gió chợt nổi lên. Thạch Mục lấy một tốc độ kinh người vọt tới sau lưng quái vật, nhảy vọt cao hơn một trượng. Hai cánh tay tung ra, hai nắm đấm hung hăng giáng xuống hai bên đầu quái vật.

Một tiếng “Oành!” thật lớn vang lên!

Hai nắm đấm tựa hai quả chùy sắt giáng xuống, khí lực vô cùng lớn, khiến đầu quái vật nổ tung như trái dưa hấu. Máu tươi xanh lục của nó bắn tung tóe khắp nơi.

Thạch Mục thấy cảnh này cũng vội vàng giậm mạnh chân xuống đất, toàn thân bắn ngược về sau, sợ bị máu của quái vật bắn dính vào người.

Thi thể không đầu của quái vật chỉ lung lay vài cái rồi đổ sụp xuống đất.

Hai tay Thạch Mục nắm chặt, cố giữ vững thân hình, hít sâu một hơi, nhưng sắc mặt không khỏi tái nhợt.

Vừa rồi tuy chỉ giao thủ trong chốc lát, nhưng sự đáng sợ của đầu Cương thi này còn mạnh hơn những dã thú hắn từng chém giết rất nhiều. Nếu không phải vừa rồi bị tiếng thét của thiếu nữ làm cho quấy nhiễu, e rằng hắn không thể một kích đắc thủ dễ dàng như vậy.

Đương nhiên điều này cũng bởi hắn có sức lực hơn người thường, lại thêm Toái Thạch Quyền đã luyện tới gần Đại Thành. Nếu không, cho dù biết đầu quái vật kia là nhược điểm, thì tay không của một Võ Đồ cũng còn lâu mới có thể trọng thương nó.

"Phụ thân!"

Lúc này, tiếng kêu thảm của thiếu nữ mới truyền tới từ phía bên kia.

Thạch Mục nghe tiếng liền quay đầu lại, chỉ thấy giờ đây thiếu nữ đang ôm chặt nam tử kia, hai tay cố gắng chặn lại vết thương cực lớn trên ngực y, thế nhưng máu loãng vẫn không ngừng tuôn ra, không cách nào ngăn lại được.

"Tiểu ca, Tiểu ca. . ."

Giờ đây, nam tử trung niên lại chẳng để ý tới động tác của con gái mình, gương mặt tái nhợt của y vẫn cố cất tiếng gọi Thạch Mục.

"Phụ thân, người đừng nói nữa, con sẽ tìm Đại phu giúp người cầm máu. . ." Thiếu nữ thấy vậy thì nghẹn ngào nói.

"Vô dụng thôi Tú nhi, vi phụ cũng hiểu đôi chút về y đạo. Giờ đây tâm mạch của ta đã đứt, chỉ sợ trong chốc lát sẽ về cõi âm. Cả đời này những gì nên hưởng thụ ta đều có được, coi như giờ đây có chết cũng chẳng còn gì nuối tiếc. Chỉ có duy nhất một việc ta vẫn không yên lòng, đó là con mà thôi." Nam tử trung niên nghe vậy, cười khổ nói, song ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Thạch Mục.

Thiếu nữ nghe lời này lại càng thêm đau lòng.

"Chung đại thúc, ngài có điều gì muốn căn dặn ta chăng?" Thạch Mục thở dài, cuối cùng cũng bước tới, ngồi xuống bên cạnh nam tử.

Tuy hắn có dự cảm rằng mình sẽ gặp phiền toái, thế nhưng trong hoàn cảnh này, nếu bảo hắn mặc kệ thì hắn cũng không thể làm được.

"Tiểu. . . tiểu ca, ngươi và phụ tử hai người chúng ta có thể. . . có thể gặp nhau ở nơi này, cũng coi như có duyên phận. Giờ đây ta đã sắp về cõi vĩnh hằng, nhưng ta không đành lòng. . . để Tú nhi lẻ loi một mình trên thế gian này, nên muốn gửi gắm nàng. . . cho tiểu ca ngươi." Nam tử trung niên thở hổn hển nói.

"Gửi gắm cho ta thì không cần đâu. Dường như lệnh thiên kim có hôn ước với Ngô gia, ta có thể đưa nàng tới Ngô gia rồi mới đi." Thạch Mục nghe xong hơi ngẩn người ra nói.

"Ngô gia. . . hắc hắc. . . hắc. . . nếu ta vẫn còn sống, thì sẽ có cách để Ngô gia đồng ý, thế nhưng giờ đây. . . Ngô gia chắc chắn sẽ không thừa nhận hôn sự này. Nếu như ngươi đưa. . . đưa tiểu nữ tới đó sẽ. . . sẽ. . ."

"Nếu không được, ta sẽ đưa Tú nhi cô nương tới thân thích khác của ngài." Đôi mày Thạch Mục nhíu chặt, ngắt lời y nói.

"Chung gia ta từ khi suy tàn thì đã. . . đã chẳng còn thân thích nào nữa. Tú nhi, con hãy nghe cho kỹ. . . hôn sự của con và Ngô gia từ nay hủy bỏ. . . Tiểu ca, ta thấy ngươi cũng không phải người thường. . . ta cũng không cầu ngươi cưới hỏi đàng hoàng tiểu nữ, chỉ cần ngươi đáp ứng cho Tú nhi làm tiểu thiếp, làm cho từ nay về sau nàng cơm áo không lo, ta cũng có thể nhắm mắt xuôi tay. Nếu ngươi là Võ Giả thì vật gia truyền của Chung gia ta có lẽ sẽ có ích với ngươi, đây coi như sính lễ của tiểu nữ. Nếu như ngươi làm chuyện có lỗi với nàng, Chung Minh ta dù có hóa thành quỷ cũng không tha cho ngươi!" Nam tử trung niên như hồi quang phản chiếu, nói ra một câu cuối cùng, lại run rẩy lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ, nhét vào trong tay Thạch Mục. Sau đó, y quát to một tiếng, đã không còn chút hơi thở nào nữa.

"Phụ thân!"

Thiếu nữ vừa nghe lời nguyền rủa của cha mình, vốn đang kinh ngạc đến nỗi ngay cả tiếng thút thít nỉ non cũng quên mất. Nhưng khi thấy phụ thân mình trút hơi thở cuối cùng, nàng lập tức nằm xuống, ôm cứng lấy thi thể, khóc rống lên.

Thạch Mục đứng bên cạnh, tay cầm hộp gỗ, trợn mắt há mồm, nhất thời không biết phải làm sao.

"Vị công tử này, trước khi lâm chung, e rằng thần trí của cha ta đã mơ hồ, ngươi không cần coi đó là thật. Chờ tới khi đến Phong Thành, phiền ngươi hãy đưa ta tới Ngô gia." Không biết qua bao lâu, thiếu nữ rốt cuộc mới ngừng tiếng khóc, giương hai mắt sưng đỏ, nói với Thạch Mục.

"Chung cô nương, ta thấy lời của Chung đại thúc nói cũng thật có chút không phải lẽ, vật này cô hãy nhận lấy." Thạch Mục nghe vậy cũng khẽ thở ra một hơi, lúng túng trả lời rồi đưa hộp gỗ cho thiếu nữ.

"Thứ này ta chưa từng thấy bao giờ, nhưng nếu là vật cha ta tặng ngài thì ta sẽ không dám nhận lại. Hơn nữa nếu không phải công tử đã chém giết quái vật này thì e rằng ta cũng sẽ không giữ được tính mạng." Thiếu nữ lại lắc đầu.

"Chung cô nương, không cần gọi ta là công tử gì cả. Ta họ Thạch, tên Mục. Thôi vậy, bên ngoài hình như đã tạnh mưa, ta sẽ giúp cô an táng thi thể của lệnh tôn, nếu không để lâu sẽ hấp dẫn dã thú tới đây." Thạch Mục nghe vậy, chần chờ một lát rồi mới cất hộp gỗ đi, nói.

"Vậy làm phiền ngươi, sau này Thạch đại ca cứ gọi ta là Chung Thanh Tú." Thiếu nữ nhìn qua thì có vẻ nhu nhược, nhưng sau khi khóc một trận xong thì lại trở nên kiên cường hơn nhiều.

Một khắc sau, tại sườn núi phía sau ngôi miếu cổ, thiếu nữ quỳ gối trước một ngôi mộ, cố nén bi thương trong lòng, dập đầu ba cái, rồi mới cẩn thận theo Thạch Mục rời đi.

Sau khi hai người trở lại ngôi miếu, chỉ thấy tuy thi thể của quái vật hình người vẫn còn nguyên chỗ cũ, nhưng thân thể của nó lại bắt đầu hư thối nhanh chóng, xung quanh lại rỉ ra một dòng chất lỏng xanh lục, khiến cho đại điện ngập trong một mùi tanh tưởi khó chịu.

Chung Thanh Tú thấy vậy thì không dám lại gần, Thạch Mục chỉ nhíu mày rồi nói:

"Thứ này quỷ dị như vậy, cũng không nên để lại ở đây. Chung cô nương, cô hãy chờ một lát, ta sẽ xử lý thi thể này."

Thiếu nữ nghe vậy thì gật đầu liên tục.

Thấy vậy, Thạch Mục mới quay người rời khỏi đại điện. Lát sau, hắn mới mang theo mấy tấm lá chuối thật to, đi tới cạnh quái vật.

Hắn cúi người, nhanh chóng gói ghém thi thể nó, rồi hai tay nâng lên, định mang ra ngoài.

Một tiếng “Đùng” vang lên.

Một vật bỗng rơi ra từ trong mấy chiếc lá.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tam Thốn Nhân Gian (Dịch)
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN