Logo
Trang chủ
Chương 7

Chương 7

Đọc to

Vì nhà còn thiếu thốn nhiều thứ nên Hà cứ lăng xăng sợ Chinh không quen mà ngại không dám nói.

- Dùng tạm khăn mặt của Hà nhé!

Chinh nhìn chiếc khăn mỉm cười, Hà ít về nên chiếc khăn này vẫn còn mới, không như mấy chiếc kia, chắc Hà nghĩ Chinh đang phân vân không biết dùng cái khăn nào trên dây.

- Sợ mọi người không thích thôi, chứ Chinh dùng khăn nào cũng được!

Chinh lẩm bẩm, không biết Hà nghe được không.

Nhà Hà còn nghèo, mọi đồ đạc trong nhà đều rất đơn sơ, giản dị nhưng cái gì cũng sạch sẽ, ngăn nắp.

...

...Lại một đêm, lại những đợt gió heo may tràn về lạnh tê tái, Chinh ngồi thẫn thờ không biết viết gì nữa.

Có nỗi buồn nào len lỏi trong tâm hồn mà Chinh không nhận ra.

Lâu rồi, Chinh thờ ơ với tất cả, sống khép mình, lặng lẽ.

Ăn, ngủ, làm việc… ngày lại ngày,… cứ như vậy.

Đến lúc này đây, Chinh bàng hoàng nhận ra, hình bóng của Hà hình như không còn sâu đậm trong lòng Chinh nữa.

Chỉ thoảng khi còn vướng bận về 1 kỷ niệm gì đó khi qua một con phố quen, một hàng quán cũ…

Chẳng lẽ, mình lại có thể thay đổi nhanh như vậy? việc mà trước đó Chinh đã cố gắng bao năm không thực hiện được.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thôn Thiên Ký
Quay lại truyện Kể lại một chuyện tình
BÌNH LUẬN