Nhoi lên được mới biết là mình còn sống, thở một lát rồi nghĩ đến bé Liên còn nằm bên dưới nên quyết định xuống kéo em ấy lên bằng được. Chả nghĩ được nhiều đến vậy đâu cứ thế phi xuống, vừa xuống vừa quờ quạng và xác định cái vị trí vừa rồi. Xuống phải đến 4m thì chạm đáy, tay em đụng trúng đầu bé. Hai tay em túm tóc bé rồi dùng chân đạp mạnh xuống đáy đẩy lên trên. Có vẻ như là bé chưa chết vì thấy cái đầu bé cứ ngắc ngắc đập vào tay em.
Lôi được hẳn lên mặt nước em nhoai người ra tay vịu lấy mạn thuyền. Rồi cũng kéo được bé lên, người bé mềm nhũn lạnh toát. Nhìn da bé nhợt nhạt, môi thâm đen, thậm chí hai cái đầu vú cũng tóp lại thâm đen sì luôn. Em kéo hẳn vào trong lều, quờ được cái đèn bật sáng lên và để cạnh. Lấy hai tay ấn ngực một lúc thì bé phụt nước khỏi miệng ra và từ từ thở được.
Giờ bình tĩnh mới nhận ra mình khóc từ lúc nào không hay, bé Liên cũng bắt đầu khóc. Đúng là phải ở giữa cái ranh giới giữa sống và chết thì mới nhận ra nó đáng sợ đến thế nào, việc chứng kiến tận mắt người mình yêu thương mất đi nó sợ hãi ra sao. Hai đứa ôm nhau một lúc rồi tìm quần áo mặc vào. Bé Liên ngồi im trong lều còn em ra nổ máy phóng về. Có chuyện gì không biết, cái thuyền mình neo chắc rồi mà, bé Liên tự nhiên sao lại như người vô hồn nhảy xuống sông. Dù sao cũng may mắn và từ giờ sẽ chẳng bao giờ dám dẫn người thân mình ra sông nước như vậy nữa. Âu cũng là một kinh nghiệm, nếu lần sau cứu người chết đuối thì nên để người ta gần chết hãy phi xuống không thì bị kéo chết cùng như chơi, thế nên việc nhiều người rõ ràng bơi giỏi chết cùng với đám không biết bơi là ở cái chỗ đó.
Ngồi đợi đến tầm 6h thì em dẫn bé Liên lên đường để bắt xe ôm về. Xong xuôi lững thững ghé vào đám ma một chút xem đưa đi chôn chưa tiện thể gặp mẹ xin mẹ cho về chứ sợ lắm rồi ở đây nữa có mà chết lúc nào không biết. Vào đám ma thì vẫn thấy đông người lắm, đội cờ quạt chiêng trống và chiếc xe tang vẫn còn nguyên. Tưởng phải nghe lời thầy hạ huyệt từ lúc 5h rồi chứ, vào hỏi mẹ mới biết được là khi mấy ông khiêng quan tài vừa ra khỏi cửa thì đột nhiên hai ông đi đầu vấp phải cái thành gỗ giáp hiên ngã bò xoài ra làm rớt cỗ quan tài xuống. Quan tài ông Tầm bị bung hai tấm vách ra, một tấm gãy nên không dùng được nữa. Chắc là người nhà mua phải gỗ đểu, mọi người đâm ra phải chờ người nhà đi mua cỗ quan tài mới. Em vào được một lát thì mọi chuyện đâu vào đó và chuẩn bị rước ông đi.