Logo
Trang chủ
Chương 16

Chương 16

Đọc to

Nó thề là nó cay lắm rồi, nhưng vì lỡ nhận lời với con Q rồi nên nó im lặng... lẳng lặng đi ra ngoài thôi. Con Quỳnh thì đứng lên:

- Tôi quen ai là quyền của tôi, anh có quyền gì mà nói? Hôm nay tôi coi anh như người bạn nên mới đến dự sinh nhật anh, biết trước vậy thì tôi đã không đến.

Rồi nó cũng chạy theo nhỏ. Nó nắm tay nhỏ từ từ đi ra khỏi sảnh tiệc dưới sự soi mói của rất nhiều người... Trong đó lại xuất hiện một đôi mắt buồn, nhìn về phía nó, nhưng không bàn tán hay xì xào gì, chỉ im lặng và nhìn... dõi theo bước chân nó đang từ từ tiến ra khỏi đây. Cái nơi dành cho những kẻ giàu có...

Nó gần như chết lặng khi bắt gặp ánh mắt đó, lầm lũi bước đi, không dám nhìn vào đôi mắt ấy, như đứa trẻ mắc phải lỗi lầm.

Trên đường về, nhỏ Quỳnh xin lỗi nó nhiều lắm, nhưng tâm trí nó không để ý đến những điều nó phải nghe trong bữa tiệc đó. Lòng nó đang rối bời bởi ánh mắt của em... Đôi mắt buồn!

Đưa nhỏ Quỳnh về tới nhà, mặc dù nhỏ kêu để nhỏ đưa nó về, nhưng nó không chịu, nó kêu với thằng Tuấn đón rồi. Vậy là nó lững thững đi bộ về nhà... dù rất xa, nhưng nó muốn đi bộ, để thư giãn đầu óc, để xoá đi nỗi buồn trong lòng.

Đang lầm lũi đi dưới những hàng cây hai bên đường thì nó nghe tiếng xe máy rú ga... Thầm nghĩ chắc lại là mấy thanh niên đua xe, nên nó tiếp tục đi, nhưng tiếng xe càng ngày càng gần, và rồi...

Nó mở mắt ra, nó đang nằm trong bệnh viện... cũng may nó không sao, chỉ bị trầy xướt nhẹ, đầu hơi nhức, chắc nó bị té, nên vậy thôi. Nhìn xung quanh thì thấy thằng Tuấn đang ngồi cùng con Quỳnh và Khanh...

Con Quỳnh thì khóc, đôi mắt đỏ hoe, bờ vai rung lên từng cơn... Riêng Khanh chỉ ngồi nhìn nó và im lặng...

Thở dài... Thấy nó tỉnh nên tất cả chạy đến hỏi han, thằng Tuấn chọc nó:

- Anh hai lại thử thắng xe người ta hả?

Hai người kia thì không hiểu gì, chỉ hỏi xem nó có sao không. Nó nói không sao rồi kêu thằng Tuấn đưa hai nhỏ về, nhỏ Quỳnh thì không chịu, đòi ở lại... Nhưng nó nói nó muốn ở một mình... Vậy là sau một hồi tranh cãi, tất cả cũng đi về... chỉ riêng nó ở lại trong căn phòng đầy mùi sát trùng...

Vắt tay lên trán, suy nghĩ về tất cả mọi chuyện, nó nhận ra rằng... Chạy trốn cuộc sống này không hề đơn giản... Nó chỉ mới vừa bắt đầu bước chân vào cuộc sống đầy giông tố này thôi...

Đang mãi suy nghĩ thì thằng Tuấn bước vào...

- Anh hai thấy sao rồi?

- Bình thường à... không có gì đâu, thôi nghỉ đi, mai rồi về...

- Lúc nãy có chuyện gì đúng không anh hai?

- Quỳnh nói với mày hả?

- Không! Nhưng những chuyện như vầy, đâu phải anh em mình mới trải qua...

- Ừm, đúng là có chuyện, nhưng không chắc tao bị vậy là do chuyện đó, chắc chỉ tai nạn thôi...

Thằng Tuấn không nói nữa... nó cũng im lặng và suy nghĩ... Cũng mong là chuyện ngoài ý muốn...

Rồi nhịp suy nghĩ của nó lại hướng về Khanh... Gần đây nó suy nghĩ về người con gái này hơi nhiều, phải nói là nó suy nghĩ về nhỏ mỗi ngày... Không được rồi, phải thoát khỏi suy nghĩ này thôi...

Và nó đã nghĩ đến Quỳnh, cảm giác nó dành cho nhỏ là gì nhỉ, một chút tò mò, một chút rung động... hay là một chút tà ý xuất hiện ở buổi sáng nay... Và nó quyết định sẽ tán tỉnh nhỏ, bản tính hiếu thắng của thằng con trai lại cuồng cuồng chảy trong huyết mạch của nó...

Và nó chìm vào giấc ngủ...

Nhưng nó không biết được, nó đã quá vội vàng...

Nó đã không làm chủ được suy nghĩ của mình...

Nó đã nôn nóng muốn che lấp bóng hình một người con gái bằng bóng dáng của một người khác.

Nó không biết được rằng việc nó làm đều gây tổn thương cho cả hai người đều yêu thương nó...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần
Quay lại truyện Khi Tôi 25
BÌNH LUẬN