Sau cái đêm nằm viện đó, nó quyết định sẽ tán Quỳnh để gạt bỏ hình bóng K trong tâm trí. Sáng hôm sau, thức dậy nó đã thấy K ngồi bên cạnh, nó im lặng... Bản thân nó muốn nói gì đó với em... Nhưng không thể, nó quyết định từ bỏ... Im lặng để tạo ra khoảng cách giữa em và nó...
Được một lúc thì Quỳnh vào... Cơ hội của nó đã đến... Nó bảo Quỳnh dìu nó ra ngoài thanh toán viện phí rồi về. K vẫn ngồi đó, im lặng dõi theo... Nó buồn lắm, nhưng nó đã quyết định rồi... nó sẽ trả lại cho em nụ cười ngày nào... Ra đến quầy thu tiền viện phí, cô y tá bảo đã có người thanh toán. Nó nghĩ chắc thằng Tuấn trả tiền rồi nên cũng không nghĩ nhiều, nó và Quỳnh vào phòng dọn đồ rồi về. K chắc đã về từ lúc nãy rồi...
Dọn đồ đạc xong rồi đi về phòng, đồ đạc không nhiều nên cũng nhanh thôi. Về tới phòng thì thấy thằng Tuấn đang khóa cửa phòng.
- Ủa anh hai sao về sớm vậy?
- Ừ, tao đâu thích ở chỗ đó...
- Dạ thôi anh hai vào phòng nghỉ đi... Nói rồi nó mở cửa phòng cho hai đứa đi vào.
Bước vào phòng, nó chỉ muốn nằm xuống, đầu nó lại cảm thấy đau. Nằm suy nghĩ vẩn vơ rồi nó lại chìm vào giấc ngủ... Lạ thật! Sao nó lại như vậy nhỉ? Thức dậy thì nó thấy Quỳnh đang nhìn nó, đôi mắt ướt đẫm...
Nó đưa tay lau giọt nước mắt còn đọng lại trên bờ mi của Quỳnh...
- Em đừng khóc... Anh sợ giọt nước mắt.
- Dạ em hứa sẽ không khóc nữa.
- Thôi mình đi ăn nha em... anh đói rồi, mà mấy giờ rồi em?
- Dạ, 2 giờ chiều rồi anh
Mới đó mà đã 2 giờ chiều, nó ngủ lâu quá rồi... mà thằng Tuấn đâu rồi ta? Mấy ngày nay thấy nó sao sao ấy, để tối nay hỏi nó thử...
Rồi hai đứa cũng đi kiếm chỗ ăn, không biết do uống thuốc tây nhiều hay sao mà miệng nó đắng nghét... Ăn cũng không thấy ngon, trệu trạo nhai đại cho xong bữa...
Ăn xong, nó chở Quỳnh ra quán cà phê hôm bữa... Đơn giản vì nó muốn uống cà phê, muốn được cảm nhận vị đắng, để không cảm thấy đắng lòng vì quyết định của nó.
Chờ nhỏ tiếp viên đem thức uống xong, nó ngồi nhìn Quỳnh, làm nhỏ ngại đỏ mặt, nhưng đó là cách tấn công của nó... Còn Quỳnh thì cứ lấy tay vuốt tóc e lệ...
- Cảm ơn em đã giúp anh nha...
- Dạ, cũng tại em mà anh mới bị vậy mà.
- Thôi đừng nói chuyện đó nữa. Anh muốn nghe chuyện của em...
- Chuyện gì???
- Lí do em ngồi ở cây cầu đó???
...
Quỳnh kể một mạch chuyện tình của mình... đại loại là hai đứa quen nhau từ lúc hè, khi Quỳnh từ thành phố về nghỉ hè. Rồi Quỳnh vào thành phố học, thằng này ở đây lăng nhăng với con khác. Bạn bè của Quỳnh biết được nên kể cho Quỳnh, vậy là Quỳnh trở về... và gặp thằng đó, hai đứa cãi vã, rồi Quỳnh buồn, lại không dám về nhà. Vừa kể vừa khóc, nó cảm thấy tình cảm của nó dành cho Quỳnh lớn hơn một chút. Nó chuyển sang ghế cạnh Quỳnh, lau nước mắt và kéo đầu Quỳnh dựa vào vai mình.
- Thôi nín, em đã hứa không khóc nữa rồi mà, có anh ở bên em rồi đây.
Quỳnh không nói gì, chỉ gục đầu vào vai nó và khóc...
Đến chiều thì chở Quỳnh về phòng. Trên đường đi, Quỳnh vòng tay ôm nó, tựa vào vai nó và... cặp vếu thì tì hẳn vào lưng nó... Tà ý ngày càng dâng cao trong lòng...
Về phòng, kêu Quỳnh về nhà, còn nó thì đi tắm. Tắm xong đi ra ngoài thì thấy thằng Tuấn và nhỏ Dung đang ngồi nói chuyện với nhau, mắt nhỏ có vẻ như mới khóc. Thấy nó, nhỏ liền lau đi rồi đứng dậy đi về... Chắc thằng này làm gì nhỏ rồi...
- Mày làm gì con người ta mà nó khóc vậy?
- Có gì đâu, cãi nhau đó mà... nó ấp úng trả lời...
Quan sát vẻ mặt thằng này thấy có vẻ nó đang giấu gì mình nên nó nói:
- Mày đang giấu gì tao???
- Không có đâu anh hai
- Tùy mày, nhưng đừng để tao biết...
Thằng Tuấn ngồi im lặng, nhìn nó đăm chiêu thấy tội...
- Thôi đi ăn cơm, rồi về nghỉ.
- Dạ...
Hai thằng đi ra quán cơm bình dân làm hai suất... xong lại rủ nhau đi dạo... rồi về phòng ngủ, mai còn đi làm... Hai thằng đang trên đường về thì có ba cái xe đứng giữa đường, chặn xe của hai thằng lại... Thì ra là chủ nhân bữa tiệc sinh nhật hôm nọ...
- Chào anh bạn...
- Chào anh, có việc gì không anh? Nó lịch sự đáp lại...
- Không có gì, chỉ là muốn đập mày một trận thôi mà, nói rồi thằng kia bay lên đạp cho một cái, làm nó té lăn quay, thằng Tuấn quăng xe, chạy lại đỡ nó. Đứng dậy, nó tiến tới gần thằng kia:
- Tao không biết lý do và cũng không muốn biết lý do mày đánh tao. Nhưng mày chỉ đánh tao được một lần, cũng như đây là lần chào sân của tao ở cái đất này thôi.
Nói rồi nó đấm vào bụng thằng kia một cái, thằng đó khuỵu xuống, nó nắm cổ áo thằng đó và nói nhỏ... "Đừng làm phiền tao".
- Đi về thôi Tuấn.
Thằng Tuấn không nói gì chỉ lấy xe rồi chạy đi... Trên đường về, thấy thằng Tuấn im im, nên nó bắt chuyện:
- Sao nãy mày không nhảy vô đánh phụ tao, làm tao bị đánh đau quá trời...
- Thôi đi ông nội, nó đâu phải là đối thủ của anh, thì em ra tay làm gì, với lại mấy đứa đứng ngoài, nhìn thôi là em biết tụi chết nhát rồi.
Hai thằng cười như điên rồi phóng xe về...
Về đến phòng thì thấy Quỳnh đứng trước cửa...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Ước Thành Thằng Khốn Nạn!