Em bỏ lỡ câu nói vì biết mình đã hớ, nhưng không qua mắt được ba người con gái nãy giờ im lặng, cả ba dồn dập hỏi em liên tiếp, em phải cầu cứu thằng Tuấn mới thoát được sự tra khảo của ba mụ ấy...
- Nhưng anh sao?
- Đâu có gì, thôi ăn cơm đi, đồ ăn nguội hết rồi...
- Đừng có xạo anh giấu gì tụi em đúng không?
- Đâu có, tại sắp tới công ty thằng Tuấn nhiều việc nên sợ không lo đám cưới được cho bé Khanh đó chứ... Phải không Tuấn?
Thằng Tuấn đang xà nẹo với con Linh, nghe nhắc tên, mặt nó ngơ hẳn luôn... nhưng như em đã nói từ trước, nó là thằng anh em hiểu ý em nhất nên rất nhanh nó trả lời và giải thoát em khỏi vòng vây...
- Đúng rồi, công ty chuẩn bị đi vào hoạt động, hiện tại chỉ có Tuấn với Linh và anh hai, nên sợ nhiều việc...
- Hy vọng là sự thật, đừng để em phát hiện ra hai người giấu cái gì nhé...
Câu hâm dọa đó là của Badgirl, em lạnh hẳn sống lưng, không biết thằng Tuấn thì sao... Nhưng thấy mọi chuyện có vẻ êm xuôi nên cũng cười cười nói nói cho qua chuyện, chứ nói lung tung một hồi có khi vỡ mặt thật chứ chả chơi...
Duy chỉ có Boss là không nói nữa, mà nhìn em một cách dò xét... Nhưng em đâu có dễ lộ ra như vậy... Em có thể kiềm chế cảm xúc của mình trong lúc này... Em có thể khiến người ta hiểu sai về những gì em đang làm và đang suy nghĩ...
Cơm nước xong xuôi, thì phải trả lại sự yên bình cho ngôi nhà vốn có, nên mạnh ai nấy về... Cô thì đi nghỉ... bọn em đi về khách sạn... Quỳnh đi về nhà, giờ chỉ còn em với Boss, Badgirl...
Thằng Tuấn thì về phòng hú hí với vợ nó rồi... Nó nỡ lòng nào đẩy em vào chuồng với hai con cọp cái...
Thôi cũng đành chịu trận chứ biết làm sao, em tính thuê thêm phòng cho hai đứa kia ở, nhưng Badgirl nói khỏi, tối nay em ấy về thành phố...
Nói thì nói vậy, chứ cũng thuê thêm một phòng cho Boss, chứ không thể chung chạ kiểu này được... Và cũng như Badgirl, thuê phòng xong thì em ấy không chịu về phòng mà chui qua phòng em ở ké...
Lấy lý do là sợ em với Badgirl làm bậy thì mất sự công bằng... xin lỗi cuộc đời phát... ai nói là ở chung với hai người con gái là sướng...
Chứ em là thấy khổ chết luôn... Nằm giữa những núi đồi trập trùng... mà không làm ăn gì được... Máu trong người chảy cuồn cuộn, muốn phát điên lên được ấy chứ...
Nhưng không thể làm bậy được, em đã nhất quyết chuyện tình cảm với những người còn lại thì em không thể gieo hy vọng cho bất kì ai...
Ngủ không được nên em đành đi uống cà phê một mình, mặc cho hai con nhỏ cứ nhì nhèo đòi theo, nhưng em không đồng ý, lấy lý do cần yên tĩnh suy nghĩ...
Vậy mới thoát được hai con nhỏ... Qua quán cà phê thường uống... Gọi cà phê, rồi lại ngắm cảnh, hôm nay không đem theo laptop hay iPad nên chả có gì mà cắm đầu vào... Như vậy cũng hay, thỉnh thoảng ngồi cà phê, nghe nhạc ngắm cảnh... Âu cũng là một thú vui...
Đang nhâm nhi cà phê và ngắm gái đẹp thì em có điện thoại... Là Quỳnh gọi...
- Anh nghe nè...
- Anh đang ở đâu vậy, em gặp anh một chút được không?
- Ừm, em qua quán xxx nha, anh đang ngồi ở đây...
- Dạ...
Đề xuất Tâm Linh: Những câu chuyện kì bí của "Người Lính"