Sau đêm mưa gió đó thì... Nó lại trở về với cuộc sống bình thường và có phần thầm lặng hơn... Cuối tuần này là thằng Tuấn về Vũng Tàu và chuẩn bị đi Singapore... Nó cũng sẽ quyết định khi thằng Tuấn bay nó sẽ về tiễn thằng anh em lên đường đi tìm tương lai.
Nó và Quỳnh tối nào cũng gọi điện cho nhau... Như đôi chim quấn quýt không thể xa rời...
Và ngày thằng Tuấn trở về Vũng Tàu cũng tới... Cả ngày hôm nay Dung cứ bám càng thằng Tuấn, như không muốn thằng Tuấn ra đi, thằng Tuấn thì hứa sẽ sớm quay về mà cưới con nhỏ... Sự chia ly này làm nó nhớ tới Thủy... Ít ra thằng Tuấn còn có lời giải thích cho Dung... Còn Thủy... Sao em đối xử với anh như vậy??? Nó đã hỏi rất nhiều lần như vậy nhưng vẫn chưa tìm được lời đáp...
Buổi tối hôm ấy, nó chở thằng Tuấn ra bến xe... Dung không muốn ra tiễn, vì nhỏ sợ không cầm được lòng, nhỏ đã hứa không khóc trước mặt thằng Tuấn... Vậy là cuộc chia ly này chỉ có hai thằng bạn, hai thằng anh em mà thôi.
Thằng Tuấn lên xe rồi, nó đã đi tìm tương lai cho mình rồi... Còn mày thì sao đây Anh??? Tương lai của mày là gì??? Không phải mày đang chạy trốn hiện tại khốn nạn hay sao??? Tại sao mày lại làm khổ thêm một người nữa... Mày có yêu Quỳnh không??? Từ ngày Quỳnh đi Sài Gòn, nó luôn dằn vặt mình bởi câu hỏi ấy...
Khi xe vừa khuất bóng, nó bắt gặp một người con gái đứng khuất phía sau... , cô ấy nhìn theo bóng dáng chiếc xe ấy, chiếc xe đang đi nhanh về phía trước, nước mắt cô tuôn rơi... Là em... chắc em ra tiễn thằng Tuấn, vậy mà bấy lâu nay mình ngộ nhận tình cảm của em... Mình vị hoang tưởng... Bỗng trong lòng cảm thấy hơi hụt hẫng... Nhưng cũng thấy bớt khó xử trong những ngày về sau...
Tiến lại gần em... Mình lên tiếng:
- Nó đi rồi sẽ về mà em... Em đừng khóc nữa...
Bất chợt em nhìn lên, thấy mình, em khóc dữ dội hơn rồi em tiến tới tát mình một cái... Đau! Cái tát mạnh... Đau lắm nhưng mình cười... Bỗng em ôm lấy mình, em vừa khóc vừa nói:
- Đồ độc ác... Em nghĩ mình đã mất anh...
Đơ người... Mình không thể tin được những gì mình đang nghe...
- Đồ độc ác... Tại sao anh đối xử với em như vậy??? Anh nói đi???
- Ừ, anh ác lắm, anh lấy đi nụ cười của em và trả lại em những giọt nước mắt... Em hãy ghét anh đi, em cứ coi như anh không tồn tại đi... Em sẽ tìm lại được nụ cười của mình... Ghét anh nha em...
- Không... Em yêu anh, em không thể ghét anh... Em đã cố làm điều đó... Nhưng không được...
Mình cuối xuống hôn lên má em và nói:
- Xin lỗi, đừng yêu anh... Em sinh ra là để Hạnh Phúc...
Em không nói gì nữa, mình đưa em về, trên đường về hai đứa không nói gì với nhau...
Đêm nay từng cơn gió lạnh lại về... Nhìn từng làn gió lùa vào mặt em... Nhìn muốn được che chở cho em... Nhưng mình không muốn phản bội lại người con gái kia... Người con gái đang yêu mình... một người con gái chịu nhiều đau thương...
Quỳnh à! Anh có lỗi với em. Anh không thể làm chủ con tim mình... Tha lỗi cho anh...
Về phòng, sự im lặng bao trùm lấy căn phòng này... Nó cảm thấy cô đơn. Bên nó giờ không còn thằng Tuấn, Quỳnh đang ở xa... Chỉ còn nó ngồi đây, giữa căn phòng này với nỗi cô đơn và những suy nghĩ dày xéo...
Hôm sau nó vẫn đi làm... Giờ đây nó phải tập cuộc sống một mình...
Ra đến cửa thì gặp hai chị em nhỏ, nhỏ Dung thì nhìn tiều tụy đi nhiều, riêng em thì có vẻ tươi tắn hơn. Em nhìn thấy nó và cười... Nụ cười như ngày hôm nào...
Chiều đi làm về, vừa tới phòng thì em đã chạy qua:
- Anh tắm rửa rồi qua nhà ăn cơm... Mẹ em kêu anh...
- Ừ, em về trước đi...
Nhỏ chạy đi, bỗng nó gọi
- Em cười đẹp lắm...
Nhỏ đỏ mặt chạy đi, nó thì vào nhà tắm rửa.
Hôm nay cô nấu canh chua cá lóc... Món mẹ nó vẫn hay làm... Lại nhớ mẹ rồi...
Đang ngồi suy nghĩ thì cô gọi:
- Con làm sao vậy Anh?
- Dạ tại con thấy cô nấu canh chua nên con nhớ mẹ con ở nhà
- Ừ, thôi con ăn đi.
- Dạ
Suốt bữa ăn, nhỏ Dung thì cứ lầm lũi ăn, còn em thì gắp đồ ăn cho mọi người, mặt em vui lắm, làm mẹ em ngạc nhiên hỏi:
- Hôm nay chị hai có gì vui vậy???
- Dạ...
Em ngập ngừng không trả lời, làm mẹ em hỏi thêm lần nữa...
- Dạ tại anh Anh hứa dạy kèm con môn toán nên con vui đó mẹ...
Lần này thì nó đơ tiếp, nó có hứa hả ta? Khi nào vậy??? Nó hơi ngạc nhiên...
- Ừ vậy thì tốt rồi, vậy con ráng giúp giùm em nó nha Anh...
- Dạ, lần này thì nó bị bắt ép rồi, không thể từ chối được nên nó đành gật đầu...
Ăn xong thì cô đi nghỉ vì hơi mệt... Nó cũng ra về vì sợ bị "săm" Đùa đấy, nó tính về phòng để nói chuyện với Quỳnh, cả ngày nay không nói chuyện với nhỏ rồi...
Vừa nằm xuống, tính lấy điện thoại gọi Quỳnh thì có tiếng gõ cửa... Chán nản không biết ai gọi giờ này... Lại đứng lên ra mở cửa thì thấy em...
- Có gì không em???
- Con Dung nó nhờ em hỏi anh Tuấn thích màu gì, nó đan khăn tặng anh Tuấn...
- Ờ, hình như thằng Tuấn thích màu trắng đó em...
- Còn anh?
"Quá khứ"
Sao phòng của Anh toàn màu đen vậy? Thủy không thích màu này, nhìn tối thui thấy ghê à...
Vì màu đen huyền bí... vì nó cho Anh cảm giác tự tin...
- Sao anh không nói gì hết vậy?
- Ừ, anh hơi mệt
- Anh đau ở đâu hả?
- Không anh thấy hơi nhức đầu thôi.
Nhỏ không nói nữa mà đi lại gần nó rồi kéo nó nằm xuống, đầu gác trên đùi nhỏ và rồi...
Cắt... dừng lại đi... không có 18 đâu các thím đừng tưởng bở nhé...
Nhỏ xoa đầu cho nó, thật dễ chịu... nó lại chìm vào giấc ngủ... Trong cơn mơ nó thấy Thủy, Quỳnh, Khanh đang nhìn nó giận dữ... Ba người con gái gào thét trước mặt nó, họ chửi nó...
Giật mình thức giấc, nó thở dài vì đây chỉ là cơn mơ... Nó thấy tội lỗi lắm, nó đang làm gì vậy??? Trước đây là Thủy, mới đây là Quỳnh, giờ đây lại là Em... Làm sao đây? Làm sao để thoát khỏi cái định mệnh này đây???
Giật mình bởi tiếng điện thoại reo... Nhỏ Quỳnh gọi...
- Anh nghe!
- Anh làm gì nãy giờ em không gọi điện thoại được?
- Ừ, anh mệt nên nằm nghỉ thôi, em học bài xong chưa?
- Mới học xong là em gọi anh liền nè.
- Ừ.
- Hôm nay có gì vui không anh?
- Không em, mà anh sắp làm gia sư rồi?
Buộc miệng nó nói với nhỏ, thôi kệ, coi như nói trước cho nhỏ luôn cho rồi, dù sao thì cũng chẳng giấu được.
- Ghê vậy? Cho ai vậy anh?
- Con của cô chủ nhà, năm nay nó thi 12 nên kèm giùm nó môn toán.
- Dạ...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Bát Đao Hành