Logo
Trang chủ
Chương 20

Chương 20

Đọc to

Rồi hai đứa nói chuyện một lúc lâu, trao nhau bao câu yêu thương... Ngượng miệng làm sao, nhưng phải ráng thôi... Nó đã có lỗi với Quỳnh rồi...

Cuối cùng nó cũng được đi ngủ sau màn tạm biệt 10 phút đồng hồ của Quỳnh...

Tối hôm sau thì nhỏ Khanh mang tập vở qua phòng nó thật... Haiz mấy tháng rồi không đụng tới sách vở, không biết còn nhớ được bao nhiêu đây?

Nó hỏi nhỏ Quỳnh không biết chỗ nào để nó còn nghiên cứu mà giảng... Thì nhỏ nói là giảng hết từ đâu luôn...

Vậy là nó kêu nhỏ Quỳnh tự làm bài tập trên lớp, chỗ nào không hiểu thì hỏi, còn nó thì ngồi đọc lại sách để nhớ bài...

Ngày đầu tiên của nhiệm vụ gia sư trôi qua êm ả, không có gì đặc sắc hết, chỉ là những kiến thức cơ bản cần nắm về đạo hàm, tích phân...

Sau khi học xong, em rủ nó đi dạo... Nó từ chối, vì biết Quỳnh sắp gọi...

- Anh không đi đâu, anh thấy hơi đau đầu...

Nhỏ không nói, nhỏ giận dỗi thu xếp tập vở đi về... Còn lại đây mình nó, trong căn phòng vắng... Mới đây thôi, chỉ vài phút trước căn phòng vẫn còn hơi ấm, vẫn còn tiếng nói cười...

Giờ đây thì im lặng... Nỗi cô đơn lại bao trùm...

Khoảng thời gian sau thì mọi việc vẫn bình thường, sáng đi làm, tối về kèm em Khanh...

Dạo này chắc chú B biết chuyện em và Quỳnh nên có vẻ ân cần hơn nhiều, cho làm quản lí, rồi tăng lương các kiểu...

Khoảng 1 tháng thì em Quỳnh có về một lần và chúng em vẫn chơi trò lego... Nhưng cảm giác đéo có thích thú nữa ạ... Cứ hôn hít xuýt xoa... mặc bảo hộ và chiến...

Còn về em Khanh, thì vẫn dạy kèm em ấy, em ấy đã vui hơn nhiều so với thời gian trước đây, cười nói nhiều, và điều đó càng khiến em cảm thấy có lỗi...

Tết... Cái khoảng thời gian thiêng liêng, cần hơi ấm của gia đình... Thì em lại không về, em quyết không về cho đến khi thời gian đủ 1 năm (nhưng có 1 lần về Vũng Tàu, nhưng không về nhà...

Đó là lần thằng Tuấn đi Singapore, em về Vũng Tàu rồi ở nhà nó, sau hôm nó đi thì em lại đi lên Buôn Ma Thuột luôn)

Và đó là cái tết đầu tiên của em nơi lạ... Không khí tết đến gần, nó rộn ràng háo hức lắm các thím ạ... Ngoài đường mọi người trang hoàng nhà cửa, những nhánh mai, đào được mọi người mua về như tô điểm thêm đất trời Tây Nguyên... Lòng em cũng háo hức... Háo hức bởi cái không khí vui nhộn ngày tết...

Hàng đêm, em và Khanh cùng nhau đi ra phố đêm, cùng nhau đi dạo dưới không khí trong lành của mùa xuân, cùng nhau kể về những cái tết của hai đứa...

Dù không ai nói với ai, nhưng mỗi người vẫn mặc định người kia là tình yêu của riêng mình... Và đất trời này, không gian này là của riêng hai đứa...

Rồi, Quỳnh về Buôn Ma Thuột, mọi thứ xáo trộn tất cả... Và em đã nói dối cả hai nhiều hơn... Nhưng như có sự sắp đặt của số phận...

Đêm nay là đêm giao thừa, mọi người đang quây quần bên mâm cơm gia đình... Trẻ con được mặc thêm những bộ quần áo mới, mọi thứ diễn ra rất tấp nập và vui vẻ... Còn nó, nó đang ngồi tự kỉ giữa căn phòng tối.

Mọi người đang hạnh phúc bên gia đình, nó thì đang chạy trốn... Chạy trốn sự quan tâm yêu thương của gia đình. Nó cảm thấy có lỗi với ba mẹ, với tất cả thành viên trong gia đình nó.

Đang ngồi tự kỷ thì Khanh sang phòng nó... Mấy ngày trước nó đã nói với em là nó không về... Còn với Quỳnh thì nó nói nó đã về Vũng Tàu ăn tết với gia đình. Nó muốn em có thời gian với gia đình, và nó không muốn em nhìn thấy nó trong bộ dạng này...

- Lên nhà em ăn cơm đi anh.

- Thôi, anh không lên đâu, em lên nhà đi, anh ngủ đây...

- Anh không lên đừng trách, mẹ gọi anh đấy...

Nó không muốn lên, bởi nó muốn một mình lúc này, nó cần một khoảng lặng... Nhưng cô kêu rồi, không lên cũng không được. Ngồi dậy, tìm cái áo nào coi được nhất để mặc vào, dù gì thì cũng là ngày tết, tới nhà người khác ăn mặc sao coi cho được chứ...

Lên nhà thì thấy Cô, có mấy bạn trẻ nữa... Đang ngồi trò chuyện rất vui vẻ... Haiz, lại tự kỉ mất thôi...

- Con chào cô ạ, chào mấy bạn!

- Ừ, ngồi đi con, chờ Khanh với Dung dọn lên rồi mọi người cùng ăn luôn nha.

- Dạ để con xuống bếp phụ dọn lên...

Xuống tới bếp thì thấy nhỏ Dung đang sắp xếp đồ ăn, còn Khanh thì đang chiên cái gì đấy... Thấy nó nhỏ Dung lên tiếng:

- Anh! Anh hai, sao giờ này mới qua...

- Con này, tự nhiên kêu anh Anh bằng anh hai... Nhỏ Khanh đỏ mặt nạt con em...

- Chị hai vô duyên, anh Tuấn kêu anh Anh bằng anh hai thì em cũng kêu bằng anh hai... Hay là... Á em biết rồi, em đi mách mẹ.

Nhỏ Khanh thì cứng miệng, còn nó chỉ nhìn và biết cười trừ trước hai chị em nhỏ này... Đứng không cũng kỳ nên nó nói:

- Em chiên gì đó, để anh chiên cho, chứ không dầu văng phỏng đó.

- Thôi anh lên nhà đi, em làm xong rồi...

Không cho làm thì thôi, càng tốt, nói vậy chứ hồi đó nó không biết nấu ăn là gì... Chứ giờ thì hơi bị bá rồi...

Vậy là quanh quẩn phụ chị em nhỏ dọn đồ ăn... Mọi thứ xong xuôi hết, nó cũng lên nhà trên, để còn xơi cơm chứ, nãy giờ lăn vào bếp rồi còn gì.

Ngồi vào mâm cơm, cảm giác ấm cúng như mọi năm tràn về... Nồi thịt kho tàu thơm nghi ngút, bánh chưng, tất cả các món ngon ngày tết đều có ở đây...

Tâm trạng phấn chấn hơn khi xung quanh tiếng cười nói của mọi người vẫn vang lên... Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện với nhau thật vui vẻ.

Mấy người kia là bạn của Khanh và Dung, cũng có mấy người hỏi thăm nó này nọ, nó cũng trả lời qua loa cho qua chuyện...

Cô cũng hỏi thăm nó, tết nhất tính làm sao? Cô còn rủ nó qua nhà cô ăn tết...

Đặc biệt trong số các bạn trẻ, có một bạn nam, nhìn menly vãi cả ra... Hay liếc mắt nhìn em lắm... Em thì e thẹn vãi ra... Cứ nhìn trân trân vào bạn ý...

Sau này mới biết, bạn ý đang theo đuổi em Khanh...

Ăn xong thì mọi người rủ nhau đi chơi, rủ cả em nữa, nhưng em từ chối, lấy lí do gọi điện về cho gia đình...

Mặt hai chị em Khanh thế này này, mặt em như này... Mặt thằng mặt nồi kia như này:...

Vậy là sau khi dọn dẹp xong chiến trường của bữa cơm thì em xách ass về phòng tự kỉ tiếp... Thím nào từng xa quê vào ngày tết mà hàng xóm xung quanh mở toàn nhạc tết, có cả bài: "Xuân này con không về" chưa???

Em thề là lúc đó em chỉ muốn đi sang phòng trọ đó và xiên ngay đứa mở bài đó... Em buồn đến rơi nước mắt các thím ạ... Cảm giác đó nó buồn man mác, như đang thiếu đi một thứ gì đó thiêng liêng và quan trọng lắm ấy...

Nhưng cũng hay... Nằm suy nghĩ về cuộc đời, suy nghĩ về tháng ngày đã qua...

Đang phiêu bồng theo từng suy nghĩ miên man, thì có 1 bác ở cạnh bên sang gõ cửa:

- Ku ơi, sang phòng bác chơi, tết nhất mà tao thấy mày nằm ru rú ở nhà vậy???

- Dạ con sang ngay... Cũng may là trước tết cũng có mua ít bánh mứt, thôi thì đem sang góp vui với bác vậy.

Hai bác cháu kéo bàn ra sân, bác pha trà ngồi uống cho ấm, đúng là ở vùng tây nguyên, đêm xuống hay sáng sớm, có chén trà uống thì ngon miễn bàn luôn...

Hai bác cháu ngồi tâm sự với nhau khá nhiều về cuộc sống, bác là cựu chiến binh, không vợ con gì, giờ đi làm bảo vệ sống qua ngày, nhưng bác luôn yêu đời...

Bác chỉ cho nó nhiều kinh nghiệm quý báu trong cuộc sống... Nó thầm cảm ơn ông trời, hôm nay lại đem đến cho nó một người thầy, một người bạn...

Đang ngồi nói chuyện với Bác thì có điện thoại:

- Alo! Dung à, anh nghe đây?

- Chị hai em say quá, anh ra chỗ xxx chở chị em về được không?

- Ừ, anh ra ngay...

Chào bác, vào phòng dắt xe ra và nó phóng tới cái địa chỉ mà Dung vừa nói... Tới nơi thì thấy cảnh tưởng hơi bị sốc... Em Khanh thì mặt mũi đỏ kè, tay chân thì múa loạn xạ, mặc cho nhỏ Dung và các bạn xung quanh ngăn cản. Còn bạn nam cao to vật vã thì cứ đòi đưa em ấy về.

Cơ mà em ấy hò hét thôi rồi... Cứ như thú sổng chuồng... Em hơi bị cóng rồi, nhưng lỡ đến rồi thì vào thôi.

Em bước tới gần Khanh thì em ấy nhìn thấy em rồi cười, rồi nói, rồi ôm mặt khóc như kiểu bị điên ấy ạ...

- Về thôi em, đừng để mẹ lo...

- Không, em không về, em thích đi chơi...

- Chị hai ơi, chị say rồi về đi - Nhỏ Dung khuyên, nhưng em không nghe...

- Thôi mọi người dìu Khanh ra xe đi để mình đưa Khanh về... - Bạn nam cao to chia sẻ

- Thôi, anh say rồi, chở chị Khanh về nguy hiểm lắm... - Nhỏ Dung lại lên tiếng.

- Đâu, anh đâu có say...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Phong Thần Bảng (Phong Thần Diễn Nghĩa)
Quay lại truyện Khi Tôi 25
BÌNH LUẬN