Logo
Trang chủ
Chương 2

Chương 2

Đọc to

Ba ngày sau thì hai thằng lên đường để chinh phục cung đường mới... Đồ đạc đã chuẩn bị kỹ lưỡng như mọi lần. Hai chiếc 67 lần lượt nối đuôi nhau chạy thẳng ra quốc lộ 1 hướng về Ngã Ba Dầu Giây... Vì nó đã lên kế hoạch đi từ Vũng Tàu - Lâm Đồng - Buôn Ma Thuột. Cung đường nhiều đèo và rừng núi....

Bỏ qua phần vi vu trên con chiến mã nhé vì nó không liên quan...

Ngày thứ hai trong chuyến đi... Tụi nó đặt chân đến TP Buôn Ma Thuột lúc 10 giờ đêm. Đứng trước tượng đài thành phố lúc này nó cảm thấy lạnh từ sương đêm, lạnh từ khí hậu của đất rừng Tây Nguyên... Thằng Tuấn thì đang lôi con D700 ra tí tách liên tục và xuýt xoa cái máy chụp ngon....

- Anh hai ơi con này ngon quá, về em cũng kiếm một con mới được, cầm con này mà đi cua gái là hết bài.

Lúc nào nó cũng nghĩ tới gái thôi, cũng phải thôi, nó đẹp trai, nhà giàu, gái theo nó vô số. Còn mình thì... đang mải mê suy nghĩ thì thằng Tuấn đập vai.

- Sao ngẩn người vậy anh hai?

- Không có gì, qua kia uống sữa đậu nành đi....

- Đâu đâu?

Chỉ cho nó thấy một chị đang lúi cúi đong sữa cho một cô đi bán rau rồi hai thằng từ từ qua đường. Kéo ghế xuống ngồi, tay vẫn xoa vào nhau như tìm chút hơi ấm....

- Cho em hai sữa nóng chị ơi!

"Hai em chờ chị xíu nghen" chị tay vẫn thoăn thoắt cột bịch sữa.

Hơi nóng từ ly sữa bốc lên, thơm quá, đúng là sữa nấu có khác.... Nó cảm thấy ấm hơn chút khi uống từng ngụm sữa nóng...

"Hai em ở thành phố lên đúng không?" Tiếng chị bán sữa cất lên trong khi hai thằng đang chiến đấu với ly sữa nóng....

- Dạ tụi em đi phượt đó chị!

- Đi phượt là đi đâu??? Đi buôn lậu gỗ hả?

--- Không để thằng lanh chanh này kịp nói, nó trả lời luôn....

- Dạ tụi em ở thành phố lên đi kiếm việc làm đó chị....

- À thì ra vậy! Sao không ở thành phố mà lên tận đây lận em?

- Dạ! Tại anh hai em bị bệnh đó chị.

Bà chị ngạc nhiên còn thằng Tuấn thì cười nham nhở....

- Thằng bạn em nó chọc chị đó, không có gì đâu chị!

Lúc sau thì hai thằng tính tiền rồi kiếm một cái khách sạn để nghỉ ngơi, mai tiếp tục lên đường đến Gia Lai...

Sau khi ổn định xong chỗ nghỉ ngơi thằng Tuấn hỏi nó.

- Sao anh hai lại nói với chị đó là đi kiếm việc làm vậy?

- Tự nhiên tao muốn sống ở đây, thành phố này.... Thôi ngủ đi mai đi tiếp....

Hàng về hàng về!!! Em gõ bằng điện thoại nên có gì các bác bỏ qua...

Sau tuần lễ rong ruổi ở Tây Nguyên, thì cũng đến lúc trở về....

Cảm giác chán nản lại xuất hiện, cảm giác phải đối mặt với cái áp lực vô hình tự mình đặt ra nó khủng khiếp lắm, nó đè chặt suy nghĩ... Không thể dứt ra được.

Như đoán được tâm lý của nó, thằng Tuấn khuyên nó hãy quên đi, tìm trường khác học cũng được mà...

Nhưng đâu ai có thể hiểu, tại sao suốt 3 năm cấp 3 nó cố gắng học, cố gắng bù lỗ trống kiến thức để có thể thi đậu đại học, để có thể gặp lại một người với lời hứa.... "Mọi chuyện sẽ được giải thích khi Anh 25"

Lại một lần nữa nó đặt chân tới thành phố Buôn Ma Thuột, nhưng lần này là buổi trưa hè. Khác với cái nắng oi ả của mùa hè ở Vũng Tàu, thì cái nắng ở đây có vẻ dễ chịu hơn với nó... Tìm một quán cà phê gần Trung tâm Thành phố để nghỉ chân chuẩn bị cho chuyến trở về theo quốc lộ 14.

Bước vào quán cà phê đang nhộn nhịp với giai điệu của bài hát "Tôi Đi Tìm Tôi" chả hiểu sao năm đó lại được nghe bài hát này... Cũng từ đó dâng lên trong nó một nỗi niềm muốn được đi tìm cái gì riêng cho bản thân.

Đang mãi mê với suy nghĩ đó thì...

- Anh hai uống gì kêu đi kìa, người ta đang đợi anh gọi kìa!

Giật mình nhìn lên thì thấy con bé tiếp viên đang nhìn nó với ánh mắt khó chịu....

- Cho ly cà phê.

Con nhỏ không thưa không rằng ngúng nguẩy đi vô. Thằng cô hồn kia thì ánh mắt như muốn nuốt chửng cái mông của nhỏ đó.

- Ù uôi! Ghê nha bữa nay uống cà phê luôn... Như người lớn luôn nha.

Thằng Tuấn đá đểu nó sau khi tráng miệng cái mông xong.

- Kệ tao!

Thật ra thì cà phê nó biết uống từ khi 15 tuổi, ba nó có thói quen pha cà phê uống mỗi sáng nên nó cũng được hưởng lây. Nhưng từ khi người đó đi khỏi cuộc đời nó thì nó đã tự biết pha cà phê cho mình mỗi sáng sau khi pha cho ba một ly. Cà phê đắng lắm, nhưng cũng không đắng bằng việc người ra đi không lời giải thích. Cho đến tận bây giờ, nó bắt đầu một ngày với ly cà phê không đường...

Trở về nhà sau 1 tuần đi khám phá những miền đất mới... Tâm trạng nó cũng vậy, không có gì thay đổi, vẫn im lặng, vẫn lặng lẽ âm thầm... Rồi một buổi tối sau khi cơm nước xong ba nó hỏi:

- Giờ con tính sao đây?

- Con sẽ đi làm 1 năm rồi sẽ đi học lại. Buột miệng nó nói vậy, dù chưa biết nó sẽ làm gì, ở đâu?

- Tùy con vậy.

Ba nó là vậy, luôn tôn trọng suy nghĩ của nó.

Mọi việc cứ thế trôi qua êm đềm, như báo trước những cơn giông tố cuộc đời đang chuẩn bị ập vào cuộc đời nó. Rồi nó sẽ phải đối mặt với mọi thứ, đối mặt với xã hội đầy phức tạp này.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thần Võ Thiên Tôn
Quay lại truyện Khi Tôi 25
BÌNH LUẬN