Em vẫn đứng quan sát thôi ạ, cơ bản vì đang đông người, nên cũng ngại, nhưng thấy em Khanh quằn quại một hồi mà vẫn chưa có kết quả gì từ cuộc tranh luận kia nên em mới lên tiếng:
- Thôi, để mình chở Khanh về cho. Dung em đỡ chị Khanh ra xe rồi theo anh đưa chị về nha, xe em để lại đây, tí anh đèo em ra lấy sau.
- Dạ
Vậy là dìu em ấy đi ra ngoài, cơ mà đang đi thì em nghe nhói ở phía sau ót... Và sau đó thì tiếng la hét của mọi người...
Thì ra bạn nam cao to kia đã cho em một chai bia vào đầu... Xót bỏ mẹ ra, thốn đến tận rốn, cơ mà em cũng ráng cùng Dung dìu em Khanh ra xe, để chở em ấy về.
Về đến gần nhà thì Dung bảo em chạy theo hướng khác để về phòng của em, vì em nó sợ đưa Khanh về nhà lúc này thì chết...
Về đến phòng thì Dung dìu Khanh vào phòng em... Em thì ngồi trước phòng xoa vết thương của mình... Đau vãi ra, có tí huyết, cơ mà ít thôi nên không phải xoắn.
Lo cho Khanh xong thì Dung ra ngoài, em lấy xe chở Dung ra quán lúc nãy để lấy xe, đi trên đường sợ bỏ mẹ, sợ bị thanh niên cao to lúc nãy hấp thì bỏ mẹ.
Nhưng cũng may là thanh niên ấy không có manh động. Nhưng đời thường có những diễn biến bất thường trong cái vòng xoáy Xã Hội...
Đang chở Dung ra quán thì em gặp người yêu em, đang ngồi sau xe thằng mặt lồn nào đấy, ôm eo nó nữa, cười nói rất tươi... Mặt em tối sầm lại, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần và chở Dung ra quán, lấy xe xong, em bảo Dung về phòng lo cho Khanh, còn em thì chạy theo hướng cái xe vừa nãy, mong là mình nhìn lầm.
Chạy cả buổi trời vẫn không thấy cái xe ấy đâu, lòng tự nhủ là mình nhìn nhầm thôi... Lại 1 lần nữa xin phép đm cuộc đời, cái xe ấy lại xuất hiện, từ trong một quán cà phê đi ra, em đang nắm tay người ấy, mặt cười nói vui vẻ...
Nấp vội vào một góc, lấy điện thoại gọi em... em không nghe máy... Nó hiểu rồi...
Nó đi lang thang, lang thang khắp phố phường, mọi ngóc ngách có thể đi, chẳng ai biết nó đi về đâu, chẳng ai biết nó đang nghĩ gì...
Chỉ biết nó buồn, nó cảm thấy chán nản, nó muốn buông xuôi... Và rồi nó dừng lại ở chân tượng đài, ngay giữa Trung tâm Thành phố... Nơi mà cách đây vài tháng nó lần đầu tiên đặt chân đến Thành phố này...
Nó ngồi ở đó... Nhìn dòng xe đang chen nhau, nhìn từng dòng người đang vui vẻ... Nó suy nghĩ nhiều lắm, suy nghĩ về những kỉ niệm giữa nó và Quỳnh... Suy nghĩ về tình cảm của cả hai...
Đang chìm trong những kí ức đó thì có tin nhắn:
- Em đây! Nãy giờ em ngồi canh nồi bánh nên không biết anh gọi... Anh đang làm gì đó, có nhớ em không???
- Ừ, anh đang ngồi chơi với mấy người bạn, nhớ em nhiều lắm. Thôi anh bận rồi, mai nói chuyện nhé...
- Dạ
Nhớ em ư??? Nó nhớ em nhiều lắm chứ? Nhưng sao em lừa dối nó??? Nó như con thú hoang, máu huyết chảy rần rần trong huyết mạch, nó muốn đạp phá, nó muốn trút bỏ cái gánh nặng ưu phiền này...
Được rồi, các người đối xử như thế với tôi, thì tôi sẽ đáp lại tất cả với các người...
Nó vùng dậy và đi về phòng... Về phòng thì Dung vẫn ngồi đó cùng Khanh, Khanh tỉnh dậy rồi, nhưng hai chị em vẫn chưa về...
- Sao hai chị em không về nhà??? Nó hỏi khi vừa bước vào phòng...
- Tụi em chờ anh.
- Ừ, thôi anh về rồi, hai đứa về nhà đi...
- Em muốn nói chuyện với anh- Nhỏ Khanh lên tiếng
- Vậy thôi em đi chơi với bạn nha- Hai anh chị vui vẻ, nhỏ Dung nói mà khuôn mặt đểu dễ sợ, không biết thằng Tuấn có bị cắm sừng không đây...
Im lặng, không gian giờ đây chỉ còn nghe tiếng nhạc xuân ở xa vọng về... Nó cũng im lặng, vì chẳng biết nói gì... Nhỏ cũng im lặng...
Cả hai tâm hồn dường như đang mãi mê chạy theo những suy nghĩ riêng... Và rồi nó lên tiếng:
- Không phải em muốn nói gì sao???
- Em tưởng anh biết điều em muốn nói???
- Anh không biết.
- Đồ độc ác... Em cứ tưởng những ngày qua, anh phải hiểu tình cảm em dành cho anh chứ...
- Xin lỗi em, nhưng anh không xứng đáng với tình cảm của em dành cho anh... anh chỉ là... ... Nói nhiều lắm nhưng vẫn bị át đi bởi tiếng khóc của Khanh...
- Tại sao chứ? Em có gì không tốt chứ???
- Em tốt, nhưng anh không thể làm khổ em, em hiểu chứ???
Và rồi nó kể hết cho nhỏ nghe mọi chuyện, chuyện về Thủy, Quỳnh... Nhỏ ngồi tựa vào vai nó, nghe nó kể và khóc...
Nó kể hết cho nhỏ, mong được sự cảm thông cho tâm trạng của nó... Nhưng trái ngược với điều nó muốn, nhỏ nhìn thẳng vào mắt nó và hỏi:
- Em chỉ muốn biết một điều thôi? Anh chút tình cảm nào với em không???
Không dám nhìn thẳng vào em, không dám nói lên câu trả lời, nó chỉ thở dài và gật đầu... Nhỏ ôm chầm lấy nó, khóc và nói:
- Em chờ anh... Em sẽ chờ anh đến khi anh có được câu trả lời cho bản thân anh, được không anh???
- Tại sao em làm vậy??? Có cần thiết phải như vậy vì một người như anh không???
Nhỏ cắt lời nó:
- Có, vì em yêu anh, chỉ vậy thôi...
Sau đêm gia thừa ấy, nó có nói chuyện với Quỳnh một lần về chuyện hai đứa, Quỳnh cũng thừa nhận là không làm chủ được tình cảm và đã phản bội nó... Quỳnh mong nó tha thứ... Nó cũng đã suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng nó cũng xem Quỳnh như em gái...
Còn Khanh thì sau đó nó gần như không muốn gặp nhỏ nữa, nó tránh mặt nhỏ rất nhiều, và cũng gần tới kỳ thi nên Khanh cũng lo ôn tập nhiều nên hai đứa cũng ít gặp nhau...
Thời gian trôi đi nhanh... Cũng gần đến lúc em sẽ quay về Vũng Tàu... 1 năm rồi, nhanh lắm... Dạo gần đây, em thì thấy bồn chồn không yên... Chắc sắp phải xa nơi này, nơi mà em đã có những kỉ niệm đầu tiên về cuộc sống tự lập...
Và ngày đó tới, chào tạm biệt mọi người ở chỗ làm, nó quay về phòng, thu xếp đồ đạc... Cũng may năm vừa qua chẳng mua sắm gì nhiều nên cũng
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Thần Cung Côn Luân - Ma Thổi Đèn