Em chần chừ mãi... Không biết có ý đồ gì đây... Nhưng rồi thôi, con chym nó không nghe lời cái đầu... Vậy là đành phó mặc cho số phận...
Em leo lên giường nằm mà đầu óc cứ nghĩ mông lung... Rồi từ từ em ngủ lúc nào không biết luôn... Tỉnh dậy thì thấy Boss đang nằm trên ngực em...
Tay em thì bị em nó ôm cứng ngắc... Cảm giác tê tái ở bàn tay từ từ xuất hiện, giống như bị chuột rút vậy... Vội vàng rút tay lại... Mặc cho em nó cố níu giữ...
- AA, bỏ ra... tê tay quá...
- Ư..ư, cho em ngủ miếng nữa...
- Ngủ con khỉ, tê tay anh quá, em bỏ ra coi...
- Hì hì...
Sau một hồi bóp tay, quay tay các kiểu thì bàn tay mới có cảm giác lại... Lúc này Boss cũng tỉnh ngủ rồi... Bản mặt tội nghiệp lại trương ra... Tay thì giả bộ nắn nắn tay em ra điều xin lỗi vì đã làm em tê tay...
Mặt thì còn say ngủ nên nhìn vãi lắm... Em lật điện thoại coi thì 3 giờ mấy rồi, tính đưa Boss lên SG rồi tối đi BMT luôn... Vậy là dậy, cơ mà Boss không chịu... Em nó kéo em nằm xuống... Nói là nói chuyện xíu cho tỉnh ngủ rồi dậy...
Thôi cũng được...
- Đó, chuyện gì thì nói đi... Nhanh còn đi SG... Không là tui cho ở đây luôn đó...
- Hihi, em biết anh đâu nỡ cho em ở đây...
- Nhiều chuyện, có nói không?
- Em hỏi anh một chuyện được không?
- Chuyện gì?
- Anh hứa đừng chửi em thì em nói...
- Rồi, nói đi, úp mở hoài, bực mình nha.
- Dạ... Anh còn yêu Chị Thủy nhiều lắm hả?
- Sao tự nhiên hỏi lạ vậy?
- Tại lúc nãy anh ngủ mơ, gọi tên Thủy quá trời...
- Ờ...
Em ngại ngùng bỏ lửng câu trả lời, mà lòng thì thấy hoang mang vô cùng... Đúng là em vẫn suy nghĩ chuyện về Thủy, không thể gạt bỏ ra khỏi tâm trí được...
Nhưng em đã xác định từ lâu về mối quan hệ với Thủy... Nhưng nghe về sự thật của Thủy, em không tài nào thoát ra khỏi nỗi ám ảnh đó... Thoáng một chút buồn rồi em lấy lại phong độ ngay...
- Tại sao em muốn biết?
- Tại em yêu anh mà...
- Yêu nhiều không?
- Nhiều như vậy nè...
Vừa nói vừa đưa tay diễn tả... Nhìn thôi rồi luôn... Y chang như mấy đứa con nít... Làm em phì cười... Vì không thể chịu đựng nổi cảnh tượng lúc đó...
- Em yêu anh... Nhưng anh chưa sẵn sàng để yêu em... Hiểu chứ?
- Tại sao? Trước đây chẳng phải hai đứa mình...
- Đừng nhắc chuyện đó, đó là thứ rào cản giữa anh và em...
- Em hiểu rồi... Em xin lỗi, em hứa sẽ làm cho anh thấy là em yêu anh thật sự... Nhưng em vẫn muốn biết về chị Thủy?
- Biết về cái gì, và để làm gì?
- Biết về mọi thứ...
- Thật sự em muốn nghe sao? Chẳng phải anh đã kể với em trước đây sao?
- Điều em muốn biết nhất là tình cảm của anh kìa...
- Giữa anh và cô ấy, giờ chỉ còn là người bạn...
Nói đến đó, em rơi nước mắt luôn... Em không trách Boss, bởi vì Boss chưa biết chuyện về Thủy... Em vẫn muốn giấu kín về điều đó... Thấy em khóc... Boss đưa tay lau nước mắt...
Lúc này em thấy mình thật yếu đuối... Em mệt mỏi, và không muốn giấu sự thật đó nữa... Em cần người tâm sự để nhẹ lòng hơn... Nếu như thằng Tuấn có ở đây... Chắc chắn em sẽ tâm sự với nó...
Nhưng nó đang lo việc ở BMT, nên em không muốn nó lo lắng thêm... Thôi thì tri kỷ có là bao... Em cởi bỏ những tâm sự cùng Boss...
Boss ngồi lắng nghe chuyện về Thủy... Và Boss cũng không kiềm được lòng mình... Em nó thổn thức như chính mình là người trong câu chuyện... Và cuối cùng em nó xin em đi chung qua Úc bằng được...
Đầu tiên em cũng không muốn cho Boss đi cùng... Nhưng thấy năn nỉ mãi nên em cũng siêu lòng đồng ý... Nhưng cũng không chắc là em nó sẽ đi cùng em được... Vì thời gian cuối năm em nó đâu có rảnh rỗi...
Thôi thì cứ hứa đại... Chưa biết khi nào sẽ đi được...
Sau khi ngồi tâm sự tỉ tê với nước mắt, thì em hối Boss đi chuẩn bị để về SG... Tối nay em còn đi BMT... Lại một lần nữa tạm biệt VT... Em phải đi về vùng đất Tây nguyên...
Đi để thực hiện nốt những thứ còn dang dở...
Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân