Rồi mọi người chúc rượu ba và mẹ mình... Không khí có vẻ vui hơn được chút... Mọi người dường như đã hiểu và thông cảm cho gia đình mình nên có những xích mích trước đây, nhân ngày hôm nay đều đã được gỡ bỏ...
Đó là điều tôi mong mỏi nhất trong ngày... Cuối cùng thì sự chuẩn bị cho chuyến đi của ba mẹ cũng đã xong. Nhân lúc mọi người đang ăn uống vui vẻ, tôi lấy lý do đi vệ sinh để tiến hành kế hoạch đã bàn với chú Hải.
Cầm điện thoại trên tay, tôi nửa muốn tiến hành, nửa ngập ngừng lo sợ... Và rồi, tôi thu hết can đảm, bấm số chú Hải...
- Con đây chú, cho xuất quân nha chú, chú hứa với con nha, "tốt thí" là con!
- Ok, chú hứa, và chú hứa, chắc chắn đảm bảo cho con và gia đình đoàn tụ trong thời gian sớm nhất.
- Con cảm ơn chú...
Tôi tắt điện thoại, xóa toàn bộ danh bạ, xóa log điện thoại, tin nhắn, tất cả thông tin đều xóa sạch. Bước ra bàn, tôi cố tỏ vẻ bình tĩnh và cười nói vui vẻ với mọi người...
Tất cả mọi người đều không biết, chỉ vài phút nữa thôi, cuộc vui sẽ tàn... Một đứa con, một thằng anh em sẽ bị áp giải vào chiếc xe bít bùng.
Và rồi điều đó đã xảy ra... Âm thanh tiếng còi hụ của những chiếc xe cảnh sát đã át đi tiếng cười nói vui vẻ của những người anh em... Như một phản xạ, tất cả quay ra ngoài cổng, một vài thằng có tật liền chạy ra phía sau nhà...
Nhưng người đã quá quen với những chuyện này thì ngồi im... Họ đang chờ đợi xem trong số những người ngồi đây, ai là kẻ sẽ phải theo những nhân viên chấp pháp ngoài kia...
Người tiến vào nhà đầu tiên là trung tá xxx, người quá quen thuộc với anh em trong giới ở Vũng Tàu, người đã đọc lệnh bắt giữ không biết bao nhiêu người anh em của họ... Như một lẽ thường tình của công việc... Anh bước vào nhà, trịnh trọng đọc lệnh khám xét và tạm giữ đối tượng...
Đối tượng đó chẳng ai khác là tôi. Tất cả đều ngạc nhiên, bởi trước đây, tôi làm việc rất cẩn thận và có dù che rất chắc, tại sao người bị bắt giữ là tôi, tất cả đều rất ngạc nhiên... Ba mẹ tôi thì không giữ bình tĩnh nữa rồi... Ba tôi chửi thề, còn mẹ thì gào thét...
Thằng Tuấn bắt đầu móc điện thoại bấm số, tôi biết nó gọi cho ai, nhưng giờ này số điện thoại đó đang thuê bao... Mấy người anh em thân thì bắt đầu có biểu hiện chống cự công an để hòng giải vây cho mình...
Nhưng tôi xua tay... Ra vẻ bình thường và can mọi người...
- Mọi người cứ bình tĩnh, cứ để họ làm việc của họ... Đừng ai ngăn cản...
- Mời anh đọc biên bản và ký nhận...
- Ok anh...
Trả lời đồng chí xxx xong, tôi ngồi im lặng lẽ nhìn họ khám xét nhà mình... Tất nhiên chẳng kiếm được thứ gì bất lợi cho mình cả... Chỉ là vài giấy tờ sổ sách thu chi của mấy cơ sở làm ăn... Tuyệt nhiên đó là giấy tờ sạch.
Anh em, bắt đầu bừng tỉnh và tới hỏi han mình, ba tôi cũng bình tĩnh hơn, ba đang nói chuyện với đồng chí xxx. Còn mẹ thì ngồi đó ôm em gái mình và khóc...
Tôi hiểu những gì mẹ đang nghĩ... Nhưng tôi không thể nói ra khi ba mẹ chưa an toàn ở bên kia trái đất... Con xin lỗi, nhưng con chỉ muốn tốt cho gia đình...
Sau quá trình lục soát các kiểu thì cũng đã đến lúc tôi được giải ra xe để về công an thành phố... Cái còng cụp vào hai tay mình, cảm giác khó tả lắm... Tôi chỉ kịp quay lại vẫy tay chào anh em, rồi leo lên xe... Cánh cửa xe đóng sập lại...
Cái không khí nóng và ngột ngạt xông vào người... Thật khó chịu... Lên xe, tôi vẫn còn nghe tiếng gọi của anh em, còn nghe tiếng gọi của ba mẹ... Còn nghe thấy được tiếng động cơ xe đang đuổi theo chiếc xe bít bùng...
Lúc này trên xe, không khí đã đã ngột ngạt hơn do xe đã chạy rồi... Mấy anh lính trẻ thì háo hức lắm, vì vừa bắt được một thằng có tội và nghĩ rằng sắp được thăng chức cũng nên. Nhưng họ đâu biết rằng, họ cũng chỉ là con tốt trên bàn cờ của sếp lớn...
Đặc biệt có thằng còn rất trẻ, tỏ ra láo lếu, nó hất hàm với mình...
- Gia đình cũng khá đó, ít ngày nữa kêu gia đình sắp xếp đi, lên trên trại còn thoải mái...
Tôi cũng éo thèm trả lời... Chả nhẽ lại chửi vào mặt nó... Nên thôi, im lặng để mọi việc ổn thỏa... Chả biết xe chạy được bao lâu... Chỉ biết sau một hồi nghĩ ngợi mông lung thì tôi thấy xe dừng hẳn... Mấy thằng ngồi trên cabin xuống mở cửa...
Những thằng trong buồng thì dắt mình xuống, đưa vào phòng làm việc luôn... Tôi cũng chả vội làm gì... Cứ từ tốn xin điếu thuốc để ngậm vài ngụm... Tiếc là tụi nó éo cho... Đành nhịn!
Tụi nó bắt đầu giở hồ sơ của mình, toàn là gây rối trật tự các kiểu... Và bắt đầu lấy cung... Có trò mớm cung các kiểu nữa... Nhưng phần này tôi không kể nhé... Chả có gì hay ho cả...
Tụi nó lấy cung chán chê, hết đổi thằng này tới thằng khác... Cũng chả khai thác được gì có lợi... Tôi vẫn cứ nhây nhây với tụi nó...
Nhìn đồng hồ đã gần 5 giờ chiều, biết là kế hoạch sắp bắt đầu nên tôi giả bộ mệt, đòi nghỉ... Vậy là tụi nó cho mình về buồng để nghỉ ngơi...
Về buồng chẳng bao lâu thì có thằng lính nghĩa vụ vô kêu mình lên phòng làm việc tiếp, biết là chú Hải đã vô nên tôi cũng đi lên luôn... Lên phòng thì chả có ai ngoài chú Hải...
Chú hỏi
- Nãy giờ tụi nó có làm nghiệp vụ không?
- Dạ không chú, chắc tại con nhìn hiền hiền nên tụi nó chưa làm...
- Ừm, để chú dặn tụi nó... Giờ con tính tiếp tục theo kế hoạch chứ hả?
- Dạ, cứ như vậy, giờ chú cho con mượn điện thoại để bắn tin ra ngoài cái...
- Yên tâm, nãy chú nhắn tin cho thằng Tuấn rồi, giờ con kêu cả nhà đi ăn đi, rồi tối chú vào nói chuyện dặn dò cho cả nhà yên tâm...
- Dạ.
Tôi lấy điện thoại chú, nhắn tin kêu thằng Tuấn dắt ba mẹ đi ăn rồi khi nào có tin thì vào theo hướng dẫn của chú Hải... Còn mình thì được đưa về buồng và được phát cho cơm trại... Éo mẹ, lần đầu ăn cái loại này, khó nuốt bỏ mẹ, nhưng cũng ráng... Được cái mình được sắp xếp ở riêng, rồi còn được chú Hải quang cho gói 555 nên hơi bị thoải mái...
Đề xuất Tiên Hiệp: Hảo Hữu Tử Vong: Ta Tu Vi Lại Tăng Lên