Kế hoạch này khá mạo hiểm, và người nắm giữ phần thắng của tôi lúc này chính là thằng Tuấn.
Chỉ cần nó không bán đứng tôi thì tôi sẽ thắng trong kế hoạch lần này... Và một lần nữa, tôi đã đặt niềm tin đúng chỗ.
Nằm trong buồng giam lúc này... Nước mắt tôi rơi!
Không chỉ rơi, mà nó còn chảy thành dòng... Tôi không yếu lòng, tôi đang lo lắng cho tương lai phía trước của gia đình mình...
Liệu kế hoạch đó có thành công như tôi mong đợi không??? Liệu tất cả những thứ mà tôi cùng gia đình cố gắng bao năm qua có bị đổ sông, đổ biển không??
Liệu tôi có bị bán đứng từ những người tôi đã tin cậy không? Liệu tôi đang cầm cán dao hay thực tế tôi đang chơi với lưỡi dao?
Cứ vậy, tôi nằm trong bóng tối và suy nghĩ... Cái suy nghĩ mông lung, không tìm được lối thoát...
Nó như một vòng lẩn quẩn... Và tôi lại châm thuốc, lại rít... Lại nghĩ về gia đình...
Rồi tôi nghe tiếng chân tiến gần về phía buồng giam... Tôi ngồi dậy, cố gắng nhìn xem đó là ai??? Là một cán bộ trực, anh ta tới phòng tôi rồi mở cửa buồng...
Kêu tôi lên trên phòng làm việc... Lẳng lặng tuột xuống giường, chỉnh sửa đầu tóc quần áo tí rồi theo lão đó lên luôn... :go:
Tới cửa phòng thì thấy ba mẹ, và thằng Tuấn cùng chú Hải đã ngồi sẵn ở đó... Nước mắt tôi chực chờ rơi xuống, tôi kịp nén lại, đưa tay vuốt vài giọt lệ vừa kịp tuôn ra... :adore:
Tôi sốc lại tinh thần trước khi đối diện với những người thân. Tôi ngồi xuống ghế, chưa kịp nói câu nào thì mẹ tôi lại khóc... Ba tôi thì ngồi im... còn thằng Tuấn thì nhìn chú Hải...
Tất cả như đang chìm lặng trong khoảnh khắc này... Chú Hải lên tiếng trước, xóa tan đi không khí ảm đạm này...
- Thôi, cả nhà nói chuyện nhé, chú ra ngoài có việc, tí trao đổi với A sau nhé!
- Dạ, con cám ơn chú.
Chú Hải đi ra ngoài rồi, chắc lúc chú ra có dặn mấy anh cán bộ nên thấy phòng chả còn ai... không gian tĩnh mịch, trái ngược với sự ồn ào náo nhiệt của ngoài kia...
Mọi người nhìn nhau, chưa ai cất lên lời nào... Nước mắt rơi từ phía người mẹ... Ba thì im lặng... Thở dài... Thằng anh em thì tỏ ra bất lực... Tôi không tài nào chịu nổi cảnh tượng này...
Tôi cũng thút thít rồi... Cố gắng lắm, cố gắng thở một cái rồi bắt đầu câu chuyện...
- Con xin lỗi ba mẹ... Con biết hiện giờ ba mẹ lo lắng cho con lắm... Nhưng con xin ba mẹ hãy yên tâm vì con... Không phải tự nhiên mà con ra như thế này đâu... Tất cả những gì con làm hôm nay đều có dự tính, nhưng hôm nay con không nói được, con hứa sau khi cả nhà mình an toàn con sẽ kể rõ cho ba mẹ...
- Huhu, mày làm gì mà không tính toán trước, để hôm nay phải vào đây hả con??? Tao với ba mày biết sống sao...
- Thôi, bà bình tĩnh... con đã nói nó có dự tính... Bà cứ nghe nó thử một lần xem sao???
Nghe lời ba mẹ nói mà em đau như cắt, từng này tuổi đời, lăn lộn biết bao sóng gió... cuối cùng người bên cạnh lo lắng lại là ba mẹ và thằng anh em thân thiết...
Cũng chẳng dám trách ai... cũng do mình chọn lựa con đường này, cũng do mình chọn lựa thôi...
- Ba mẹ phải tin con, con hẹn sẽ gặp ba mẹ ở bên kia... nhanh thôi, nhưng giờ con cần gia đình phải nhanh chóng đi định cư theo kế hoạch trước đây...
- Làm sao mà đi được, mày đang chịu cảnh tù tội, làm sao mẹ đi được hả con???
- Mẹ bình tĩnh đi, mẹ có thấy là con vào đây mà không ai làm khó dễ sao???
- Con nó nói đúng đó bà... Tôi tin nó, bà cũng phải tin nó nữa chứ...
- Dạ con cám ơn ba... Giờ mọi chuyện con sắp xếp ổn rồi... chỉ cần nhà mình an toàn bên kia là bên này con sẽ có cách để ra khỏi đây... và sớm qua bên đó với ba mẹ, ba mẹ cứ yên tâm.
- Uhm, ba biết rồi, ba tin con, ba sẽ khuyên nhủ mẹ con, con ráng giữ gìn sức khỏe. Nếu có gì bất ổn cứ bắn tin ra ngoài... Rồi ba sẽ lo cho con.
- Dạ con cám ơn ba... Ba cho con xin lỗi. Nhờ ba về nhà thắp cho con nén nhang xin ông bà phù hộ gia đình.
- Uhm, thôi con có gì nói với thằng Tuấn thì nói đi. Ba với mẹ ra ngoài gặp ông Hải để gửi gắm con.
- Dạ, con cám ơn ba mẹ...
Ba mình dợm người kéo mẹ đi, nhưng bà không chịu, bà cứ ngồi đó, khóc rồi than khổ, than trời than đất... Mình cũng đến là muốn hủy bỏ hết, để chỉ cần ở với gia đình, mình không thiết tính toán gì nữa...
Mình đã có ý định từ bỏ tất cả... Nhưng rồi mình hiểu ra... đã leo lên lưng cọp thì khó mà leo xuống... :chaymau:
Ba mình cuối cùng cũng kéo mẹ ra được... Giờ chỉ còn thằng Tuấn và mình... nãy giờ mình không để ý nó... Đến khi chỉ còn hai thằng mình mới thấy...
Nó khóc! Nó cũng như mình! Không thể chịu đựng nổi cái tình cảm của gia đình, của anh em...
- Mày thôi đi Tuấn! Tao tin tưởng mày nên nhờ mày giúp gia đình, giờ mày ủy mị vậy thì sao tao dám...
- Anh cũng như em thôi mà!
Nói rồi, hai thằng bật cười, mà nước mắt thì rơi... Chả thằng nào dám nhìn vào mặt thằng nào... Bởi chữ ngại... Hai thằng Tuấn nếm chịu biết bao cay đắng tủi nhục, nhưng chưa hề rơi nước mắt...
Nhưng đến hôm nay thì hai thằng lại rớt nước mắt trước tình cảm như bây giờ....
- Thôi, bàn việc chính nè... Ngày mai sẽ có người giao visa và vé máy bay. Mày phải đảm bảo cho ba mẹ và con út lên máy bay. Sau đó canh thời gian và liên lạc sdt xxxxxxxxxxxx này để hỏi thăm tình hình... Sau khi có tin ba mẹ ok thì tìm cách bắn tin vào cho tao.
- Ok anh, nhưng anh cho em biết kế hoạch của anh được không? Có gì em sẽ hỗ trợ...
- Mày tính cướp tù như trong phim hả? Không có đâu Tuấn, chuyện này chỉ khi mày bán đứng tao tao mới thua... Còn không thì chỉ hơn 1 tháng sau tao sẽ ra... ra đường đường chính chính.
- Ghê vậy hả?
- Uhm. Mà mày cũng cẩn thận... Mày là người đang giữ sự an nguy của tao nên đi đứng coi trước coi sau...
- Em biết rồi. Lo cho ba mẹ với anh xong em sẽ tạm lánh một thời gian luôn...
- Uhm... Còn đây cầm lấy... nó sẽ cho mày biết phải làm gì hết tao không ra được. Nhớ là Trạng chết chúa cũng băng hà.
- Dạ...
- Rồi, thôi về đi, đưa ba mẹ về cẩn thận, nhớ đừng cho ai biết tao đã "rớt".
- Ok, nhưng em nghĩ mấy đứa làm ăn chung ở VT biết hết rồi...
- Uhm, đứa nào ghét tao biết càng tốt.
Đề xuất Tiên Hiệp: Nghịch Thiên Tà Thần [Dịch]