Thằng Tuấn đi ra luôn, còn em ngồi trong phòng... Khoảng 5 phút thì chú Hải vô...
- Có hối hận không con???
- Giờ có hối cũng muộn rồi mà chú.
- Uhm, Từ giờ sẽ không ai được thăm con nữa... Khi nào có lệnh chuyển trại chú sẽ báo cho gia đình lên thăm.
- Dạ... con cám ơn chú, có gì chú giúp con liên lạc để biết tin gia đình.
- Rồi, chú hứa... Chú cũng cám ơn mày hy sinh cho tất cả mọi người...
- Dạ, cũng vì gia đình và một số chuyện cá nhân con mới đồng ý thôi chú.
- Ok, giờ về phòng nghĩ đi, chú dặn mấy đứa rồi, con đừng lo.
- Dạ...
Xong chú Hải kêu anh cán bộ đưa mình về buồng... Một đêm dài không chăn êm nệm ấm... Một đêm dài với biết bao suy nghĩ.
Cơ thể quá mệt mỏi với những suy nghĩ và những gì đang xảy ra nên mình thiếp đi lúc nào không hay...
Tỉnh dậy thì thấy trời đã sáng, cơ thể nó mệt hơn bình thường... Mình uốn éo vài cái, rồi ngóng chờ những gì sẽ tiếp đến...
Chả phải lần đầu nằm buồng nhưng có lẽ không quen với những gì đang xảy ra nên cũng có chút bỡ ngỡ...
Ngồi không cũng buồn tay, buồn chân, mình đi quay quẩn trong phòng cho qua thời gian... Rồi cũng được anh cán bộ hướng dẫn đi VSCN các kiểu...
Nghĩ cũng thú vị, ngoài đời thì ngang tàng, vào đây rồi thì phải ngoan ngoãn nghe lời, không thì ăn đòn thay cơm...
VSCN đâu đấy thì được bữa sáng... Nhìn thôi là nản... Cơ mà cũng ráng ăn tí mì gói... Ưu tiên lắm đây chứ chả đùa đâu... Đối tượng đặc biệt cơ mà...
Lại ngồi trong buồng chờ làm việc... Chả biết làm gì... Lại ngồi nhặt lá, xé chơi... Rồi thắt con rít bằng lá... Nhặt lá viết lên tường...
Đặc biệt là đọc mấy dòng thơ trên tường của các anh em đi trước, có những bài thơ não lòng, cũng có bài cười ra nước mắt...
17 tuổi anh làm du đãng
Dám xăm mình, chẳng sợ gian nan
Thằng nào thấy ghét là phang
Chán học hành anh lao vào nghiện ngập
Chán thầy cô anh cắp sách ra trường
Chân chồn gối mỏi lạc về đâu
Giấc mộng phù hoa đã rũ mầu
Gót lãng không còn ai trải bậu
Trời phiêu chẳng có bạn vơi sầu
Niềm cay giọt tủi lòng đau thấu
Nỗi đắng rơi hờn dạ khổ sâu
Trả lại xin đời năm tháng dẫu
Tâm hồn vỡ nát bởi vì ngâu
Bài sau mình nhớ nhất, bởi tâm trạng giống mình lúc đó... Còn nhiều bài nữa, mà quên mẹ nó rồi, chỉ có lúc lên trường thì giao lưu với anh em mấy bài hát... Mà giờ ngồi lai rai với mấy đứa mới quen bên này hay hát cho chúng nó nghe.
Mà lên trên đó mình học được nhiều cái lắm, mấy chap sau sẽ kể cho anh em.
Quay lại lúc đó nhé! Sau khi tự giải trí đủ trò thì cũng đến lượt mình lên làm việc... Cũng là những thằng hôm qua làm việc với mình... Cũng bổn cũ soạn lại...
Lật giở hồ sơ, rồi bắt ngồi lấy lời khai... Làm tường trình các kiểu... Cũng chả có gì hot để kể... Mình chỉ viết linh tinh các kiểu cho có lệ...
Mà hình như mấy thằng này cũng đã được làm tư tưởng nên cũng nhây nhây với em... Chả gắt gỏng hay các kiểu... Cũng tà tà làm việc... Hôm qua xin thuốc thì éo cho... Hôm nay thì chúng nó mời liên tục...
- Tôi thấy cậu quen lắm...
- Em sao quen được mấy anh, chắc mấy anh lộn người đó...
- Đùa vui thôi, giờ toàn là anh em... Làm việc nhẹ nhàng thôi, mai mốt ra đường chơi còn gặp nhau...
- Ok anh, anh cứ làm việc thôi, có gì thì em sẽ khai đúng thôi.
- Rồi, tạm dừng ở đây, về phòng đi...
Nói xong nó lệnh cho anh công an sáng đưa mình lên, giờ lại đưa mình về. Anh công an này nhìn hiền phết... Chắc là không có cơ nên chỉ an phận...
Về phòng lại nằm chán chường... Chờ đợi ngày tháng trôi qua... Tới bữa thì ăn, ăn xong thì ngủ... Có điều thuốc hết nên hơi vật tí...
Chờ mãi éo thấy thằng nào đi ngang xin thuốc...
Cuộc đời lên voi xuống chó mấy hồi các thím ạ... Ở ngoài hút thuốc, vứt nữa điếu, vào đây vật thuốc đành kiếm "dế nhủi" để phê...
Cũng may hôm qua có thuốc và quệt để phê... Nên giờ tìm lại và phê... Cuối cùng cũng chẳng còn nhủi để hút... Đành nhịn thèm chờ lúc làm việc lại xin...
Nhục như chó... Nhưng biết làm sao... Tình cảnh giờ như mình đã là quá tốt.
Đề xuất Bí Ẩn: Thần Cung Côn Luân - Ma Thổi Đèn