Phần trước là hành trình nằm buồng của mình trong ngày đầu tiên bị giam... Quả thật, một ngày chỉ có 24 tiếng đồng hồ, với thế giới bên ngoài thì trôi qua rất nhanh...
Nhưng trong hoàn cảnh lúc đó, mình cảm tưởng như phải một tuần lễ vậy... Rồi những ngày sau đó cũng vậy...
Cứ sáng, trưa, chiều, tối... Khi nào tụi CA (công an) muốn là mình phải lên làm việc, tụi nó đưa mình đi tùm lum hết, quán xá của mình... đưa đi khám các kiểu...
Chẳng có gì ngạc nhiên... Chỉ ngạc nhiên một điều là khi bị đưa đi... chẳng có con đỉa nào bám theo để nắm tình hình về mình...
Chú Hải thì có bắn tin là ở ngoài đã ổn, kế hoạch cứ tiếp tục... Nhưng đó không phải là điều mình muốn nghe, nên cứ ậm ừ cho qua... Bởi điều đó mình muốn nghe từ chính thằng Tuấn thôi.
Cứ quanh quẩn, làm những chuyện lặp đi lặp lại một cách nhàm chán... Thế mà cũng hơn nửa tháng trôi qua... Và tối hôm kết thúc lệnh 9 ngày thì thằng Tuấn xuất hiện...
Gặp nó, mình vui mừng không kể xiết... Mình muốn nghe từ nó là ba mẹ mình đã ổn... Tất cả đều ổn... Và ngày hôm đó, đúng là ngày vui nhất trong hơn nửa tháng ở đây. Tiếc là mình không thể xả láng để ăn mừng niềm vui đó.
Cả ngày hôm đó mình bồn chồn không yên... Bởi sau hôm nay mình sẽ phải nhập trường. Đã kết thúc lệnh 9 ngày, và theo kế hoạch là mình sẽ nhập trường để kẻ đứng sau âm mưu hại mình thấy được mình đã bị ăn hành do chính người đó sắp đặt...
Nhưng cả ngày vẫn chưa có tin tức gì mới về ba mẹ... Hơn chục ngày rồi, mình không có tin của thằng Tuấn, đó là điều mình lo lắng nhất trong thời gian qua...
Cả ngày cứ đi tới, đi lui... rồi lên làm việc, rồi lại trở về phòng... Những cuộc trao đổi giữa cán bộ và mình, mình đều không để tâm... Thứ mình mong ngóng lúc này là một tin báo chính xác và cụ thể từ người anh em đang ở ngoài kia...
Cuối ngày, tất cả vẫn như cũ... Không một thứ gì cho thấy là thằng Tuấn sẽ báo tin cho mình... Thật sự lúc đó mình suy sụp lắm... Mình cảm thấy hụt hẫng...
Cảm thấy lo lắng và mệt mỏi... Mình suy nghĩ nhiều, suy nghĩ liệu có chuyện gì bất ổn cho kế hoạch này không? Liệu mình có bị bán đứng không???
Phần cơm tối được đưa vào từ nãy, nhưng mình không ăn nổi... Chỉ ngồi rít thuốc và ngóng mắt về phía ánh đèn của gác canh phía trước cổng... Lẳng lặng rít và châm điếu mới... Và rồi tất cả như vỡ òa khi đồng chí công an xuống buồng của mình và kêu mình lên phòng làm việc.
Lúc đầu mình cũng chưa hết lo lắng, mình nghĩ chắc là lên làm thủ tục mai chuyển lên trường thôi... Nhưng khi vào phòng thì thấy thằng Tuấn đã ngồi sẵn trong đó...
Mình cười tươi hết cỡ... Cố gắng kiềm chế chút cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào trong tâm trí cũng như cơ thể của mình lúc này... Mình ngồi xuống chờ đợi những thứ mình đã ngóng chờ trong suốt thời gian qua.
- Anh Hai hút thuốc không?
- Tao mới hút rồi, ba mẹ sao rồi, ổn chưa?
- Anh từ từ, nóng làm gì???
- Tao nóng ruột lắm rồi, gần chục ngày qua không có tin gì... Sốt ruột lắm...
- Anh không tin em hả?
- Mẹ, mày nói đại đi...
- Em giỡn với anh chút thôi, để coi anh nằm buồng gần nửa tháng sao rồi... Chứ ba mẹ ổn rồi. Đã sắp xếp, chỗ ăn ở bên kia tốt hết rồi... Đích thân chú Hải có gọi điện qua bên kia nhờ người quen nữa... Em cũng gọi điện số mà anh đưa. Tiếc là em không thể đưa anh coi hình ba mẹ bên đó.
- Ừm, thôi ít ngày nữa lên kia rồi đưa tao coi. Tao tin tưởng mày, nên mày nói vậy tao thấy đỡ hơn rồi. Đừng làm tao thất vọng là được...
- Anh đừng lo, em có làm cái gì đi nữa, cũng không dám làm hại đến ba mẹ và anh đâu.
- Ừm. Tao hy vọng mày vẫn là anh em của tao...
- Anh sao vậy?
- Tao nói vậy thôi, tại tao đang đánh cược với tất cả mà.
- Em biết rồi, à mà hôm nay là hết 9 ngày, vậy mai anh phải lên trường rồi phải không??
- Ừm, mai là đi rồi, đi Phước Cơ.
- Ok, vậy để em nói chú Hải rồi sắp xếp lên thăm anh.
- Ừm... Mày dạo này sao rồi, làm ăn ổn không?
- Ổn thì cũng ổn, mà không thì cũng không anh ơi!
- Là sao?
- Thì anh bị trong đây, em thuê người về lo trên BMT (Buôn Ma Thuột), chứ em không muốn lên đó.
- Đù, mới mở ra mà giờ mày lại quăng cho người khác... Không sợ hả?
- Sợ gì anh? Em tính mở công ty đó để anh em mình làm lại, mà giờ anh lại dự tính hướng khác... Em cũng nản quá...
- Thôi, cố lên. Rồi cũng qua thôi. Tao tính nán lại một thời gian rồi cũng bắt đầu lại.
Đề xuất Tiên Hiệp: Tâm Ma