Ngồi chơi hút thuốc, nói chuyện tào lao với anh em một lát cũng tới giờ cơm trưa... qua buồng này thì tôi được lên dân chơi luôn, nên chả cần làm gì, ăn ngon ngủ kỹ... chơi bời thỏa thích...
Cơm nước xong, lại lăn ra ngủ, tới giờ thì dậy lại chơi bời, cơ mà nó hơi cuồng chân, nên tôi hay đi lại thẩn thơ, nhìn ra cửa các kiểu, anh em trong phòng thấy cũng khuyên nhủ nhiều lắm...
Họ đâu hiểu hết chuyện của tôi, là tôi tự nguyện vào đây... là tôi tự chọn lấy con đường này... Tôi cũng gật gù cho họ vui... chứ trong lòng não nề lắm...
Ngày mai lại là cuối tuần, người nhà của những con người tội lỗi sẽ lên thăm nhiều hơn... Nhưng tôi biết, ngày mai, thậm chí vài tuần nữa, không biết có ai đến thăm tôi không?
Vì tôi biết, thằng Tuấn còn có chuyện phải làm, đâu thể lên thăm tôi suốt, tôi không trách nó... tôi chỉ trách bản thân... tự chọn lấy con đường cô độc để mà đi...
Cả đêm tôi không thể chợp mắt nổi bởi những suy nghĩ cứ lẩn vẫn trong đầu không thể thoát ra... có lúc, tự nhiên nước mắt tuôn ra... cảm thấy bất lực trước những ngày tháng sắp tới... không biết cuộc đời này sẽ xô đẩy tôi về đâu...
Và rồi ngoài kia, trời bắt đầu hừng sáng... xa xa đã nghe những tiếng gà gáy báo hiệu một ngày mới..., tôi đã một đêm không ngủ, tôi nhẹ nhàng đứng dậy... gấp chăn màn, rồi xuống sàn dài, uốn éo vài cái... Cố gắng không để phát ra tiếng động tránh làm phiền mọi người...
Rồi bắt đầu lục tục có người dậy... Rồi tới thằng lính anh M hô "buồng dậy"... tất cả như một cái máy, đều tỉnh dậy, có vài kẻ vẫn mệt mỏi trở mình, nhưng rồi cũng bật dậy, trước những tiếng động sinh hoạt...
Cả buồng VSCN xong đâu đấy thì tới tiết mục ăn sáng... mì gói muôn năm... lần đầu tiên tôi ăn mì mà cảm thấy ngon như vậy, không thịt thà, không rau cỏ gì, chỉ là mì vụn... đổ ít nước sôi... cơ mà nó ngon... kiểu như cơ thể lâu ngày thiếu thốn nên cảm thấy ngon lạ với những món dân dã hằng ngày...
Ăn mì mà nước mắt lại rơi... cảm thấy những ngày qua tôi sống khá là vô nghĩa... không biết quý trọng những gì tôi có... cứ mãi chạy theo những thứ xa vời... đã đánh mất đi những thứ quý giá bên cạnh mình lúc nào không hay...
Anh em thấy tôi như vậy đều động viên an ủi tôi... cảm giác ấm lòng khi có những con người không quen biết mà lại thương cảm cho tôi...
Tiết mục ăn sáng xong thì bắt đầu có anh em được gia đình đến thăm, quản giáo cho gọi họ... phần còn lại ai cũng nhấp nhổm chờ đến lượt mình... Tôi thì biết chắc là không có ai rồi nên nằm đọc sách luôn... Lão M thấy vậy hỏi tôi..
- Sao vậy, lại tủi thân hả thằng kia?
- Dạ đâu có anh, tại ngồi không cũng buồn mà...
- Thôi không phải khéo che, tao hiểu cảm giác đó mà...
- Dạ.
Rồi cũng tới lão được thăm nuôi, để tôi lại với mấy anh em chưa có người nhà đến thăm và mấy anh em vừa thăm về... nghe họ tâm sự về chuyện gia đình, tôi cũng quên mất nỗi mặc cảm của mình...
Rồi bỗng, tên tôi lại được gọi... hơi hoang mang xíu... bởi người thân của tôi cũng đâu còn ai... mấy cậu thì chắc là không đi rồi, chắc là mấy người quen hay bà con gì được cậu nhờ đi thăm thôi... thôi thì có còn hơn không!
Tinh thần bỗng phởn lạ kỳ... vừa đi vừa huýt sáo nữa... tí thì ăn "©ôи ŧɧịt̠ ngựa" của "thầy"...
Nhưng đời éo như mơ các thím ạ... ra bàn thăm nuôi... người mình không mong đợi lúc này nhất lại xuất hiện... Khi mình chưa chuẩn bị đủ tinh thần để đối diện và chơi bài ngửa lại xuất hiện...
Thật quý phái và cao sang... cặp kính đen to che gần hết khuôn mặt... như kiểu đang quan sát động tĩnh xung quanh... rồi người đó thấy em đi ra... người đó tháo cặp kính đeo lên trên đầu... nụ cười xuất hiện...
Tôi cảm thấy ngột ngạt và bức rứt... nhưng rồi phải đối diện thôi. Một lần cho một kết thúc cuộc chơi!
Đề xuất Bí Ẩn: Trùng Cốc Vân Nam - Ma Thổi Đèn