Đã bao giờ anh em rơi vào cái tình cảnh biết trước người đó sẽ phải đối diện với mình, nhưng lại chưa chuẩn bị tinh thần chưa?
Nó hoảng loạn, nó lo lắng...cảm giác bất lực kinh khủng...Đó là cảm giác của mình ngày hôm đó...Đến giờ này mình vẫn còn nhớ rõ...:adore:
Một phần lo lắng, một phần khinh bỉ cái con người đối diện...Bởi mình biết rõ, kẻ đẩy mình vào con đường này chính là bà ta...Đó là trùm cuối, mẹ của Boss.
Người mà thời gian qua đã nắn gân mình không biết bao nhiêu lần, đủ khiến mình đau đầu...Nay phải đối diện với con người này...Trong bộ dạng của một kẻ tù tội, nó còn ám ảnh hơn nữa...
Bởi lẽ mình sẽ thấy được cái sự chứng tỏ "người chiến thắng là bà ta". Cũng đúng thôi, chấp nhận cuộc chơi này, điều cả mình và chú Hải muốn là bà ta thấy được sự khổ sở của mình...Để bà ta không thể làm những điều khác gây hại đến những người liên quan.
Quản giáo dẫn mình ra đến bàn thăm nuôi, rồi lão lại rút đi một chỗ khác, như kiểu đã được dặn trước. Mình ngồi xuống ghế, cố tình kéo dài thời gian, đủ để sốc lại tinh thần chuẩn bị đón nhận những gì sắp xảy ra. Mình biết chẳng có gì to tát và nghiêm trọng, nhưng nó sẽ chạm đến tự ái và lòng tự trọng của một con người như mình...Đó là điều mình lo sợ nhất!
Chẳng thể kéo dài thêm được lâu, nhưng mình cũng đã có thể đối mặt, ít nhất là vào lúc này. Khẽ mỉm cười, gật đầu chào bà ta. Như người đang nắm giữ ván cờ, bà ta không vội vàng gì để kết thúc, bà ta chơi trò vờn đuổi với mình...:canny:
- Con sao rồi? Ổn không? Con có cần cô giúp gì không? Nghe tin con bị nạn mà cô bận quá, không thăm con sớm hơn được.
- Dạ, con ổn cô ạ, với gia đình con và con thì chuyện con như thế này đã biết trước cả rồi, chẳng qua là nó sẽ đến lúc nào thôi.
- Cô thấy tiếc cho con quá, tương lai của con đáng lẽ sẽ tốt hơn nhưng....:nosebleed:
Vẻ mặt của bà ta lộ rõ ý định dìm chết mình trong từng lời nói, cố tình nhấn mạnh để cho mình biết, chống đối bà ta thì kết cục của mình sẽ là như thế này....Nhưng mình đâu để bà ta đắc ý như vậy được. Mình chặn ngay...
- Dạ, tương lai của con bấp bênh lắm cô ạ...Bởi mang trong người dòng máu của gia tộc thì khó có thể tránh khỏi nếu là một người con thương cha thương mẹ. Ngày con chấp nhận đi theo con đường của gia đình cũng là ngày con đã đặt sẵn một chân trong nhà tù...Nên dù con có cố gắng, có thay đổi thì kết quả cũng chẳng thể tốt hơn được là mấy...
- Sao con lại nói vậy, tương lai là do mình nắm giữ chứ?
- Dạ con biết chứ, nhưng xã hội này không thể chấp nhận những con người như con, à mà cô hôm nay đến thăm con có việc gì không?
- Con tinh ý đó, cô muốn hỏi con một vấn đề liên quan tới chú B?
- Dạ, con cũng không chắc, vì lâu rồi không gặp chú.
- Cô biết con biết chuyện này...
- Dạ, cô cứ nói!
- Ừm, cô muốn hỏi con là phải chú B đang dự tính thoát vốn ở Việt Nam và định cư ở nước ngoài?
Nghe tới đây là mình đủ hiểu vấn đề, thì ra bà ta muốn vào hỏi thăm tình hình về chú B, đúng là chú B đã có ý định thoái vốn và định cư. Cái này thì mình biết lâu rồi, nhưng mình vờ vịt để xoắn bà ta tí. Cũng là cách trả thù nhỏ nhen thôi...:sogood:
- Dạ, chuyện này thì con không biết cô ơi. Dự tính lớn vậy thì sao chú B nói cho con nghe được.
- Thế hả? Cô lại nghĩ con là người tư vấn cho chú ấy chứ? Con là người giới thiệu môi giới định cư cho chú B cơ mà...
- Dạ, đúng là con có giới thiệu, nhưng là vấn đề du học cho con gái chú ấy thôi cô ơi...
- À, ra thế!
- Dạ... còn chuyện chú B thì con không rõ lắm bởi lâu rồi con không gặp chú B. Nhưng mà con nghĩ không sớm thì muộn chú B cũng thoái vốn thôi cô ạ...
Câu nói đầy kinh bỉ phát ra từ miệng mình, như một đòn phản công cố gắng nắm giữ tình thế ván cờ...nhưng không ngờ nó lại hiệu quả ghê gớm...
Mặt bà ta lập tức thay đổi ngay, từ thái độ cửa trên, từ thái độ dò xét chuyển sang trạng thái đề phòng và ra chiều thắc mắc câu nói của mình...
- Thôi thì cô không ngại nói thẳng với con, cùng chơi bài ngửa nhé con trai?
- Dạ, con đâu đủ tư cách gì để thỏa thuận với cô.
- Cô biết, chú B tin tưởng con nhất, nên cô muốn con khuyên chú đừng vội rút vốn đầu tư.
- Cô đề cao con quá rồi, con làm gì đủ khả năng đó...
- Con đừng như vậy, cô hiểu vấn đề mà...chỉ cần chú B đồng ý tiếp tục đầu tư thì cô sẽ có cách để con ra khỏi đây.
Lần này thì tới mình tái mặt, không ngờ bà ta lại thẳng thừng đề nghị như vậy...Một cuộc đổi chác cả hai cùng có lợi...nhưng người bất lợi lại là ân nhân của mình lúc xưa...
Mình chắc chắn không đánh đổi kiểu đó, nhưng cũng ra chiều suy nghĩ ghê lắm...Thật tế là mình đang nghĩ xem sẽ trả lời như thế nào cho nó vẹn toàn, bởi nếu không khéo thì mình không thoát ra được, mà lại còn liên lụy đến chú Hải.
- Dạ, con cũng không thể làm gì khác thưa cô. Quyết định đầu tư hay thoái vốn giờ không còn ở phía con nữa...mà nó nằm ở phía người đại diện cổ đông mới rồi. Con giờ đây chỉ là thằng tù tội thôi.
- Vậy là con quyết định không giúp cô?
- Dạ, con không dám, chỉ vì con không còn có khả năng nữa, một người tù tội thì có làm được gì hả cô?
- Đành vậy, cô chúc con mau quay về với cuộc sống, vậy nhé chàng trai...Chào con...
- Dạ con chào cô...
Đang tính đứng lên chào bà ta rồi quay về, cơ mà chưa được yên nữa...Bà ta lại bồi thêm cho một câu mà tí thì mình té mẹ nó ra sàn nhà...:byebye:
- À quên, còn một người muốn gặp con...Chắc con cũng đang chờ đợi...
- Dạ...
Đề xuất Voz: Ở trọ vùng cao