Chương 65

Chap này chán quá các bác ạ, hôm nay em mới nhận được lệnh đi công tác mấy ngày, chả muốn làm gì hết. Thông cảm cho em nhé, có gì em bù sau. Hôm sau thì chở Boss lên lại Sài Gòn làm việc... Còn em thì bắt đầu chuẩn bị cho trò chơi với Boss lớn và Boss Nhỏ.

Tối qua chở Boss về Vũng Tàu chơi, có hỏi ý kiến của Boss về lời đề nghị, Boss chấp nhận lời đề nghị... Nhưng Boss ra điều kiện, nếu Boss thắng thì em phải

chăm lo cho Boss như là một người bạn trai... Tức là dính nhau như sam ấy... Sáng chở đi làm, trưa đi ăn cùng, chiều chở về nhà, tối đưa lên giường và ru ngủ (cái cuối em chém gió tí thôi nhé)

Thấy Boss đặt điều kiện thì em cũng đặt điều kiện luôn, gì thì gì cũng phải công bằng mới được... Điều kiện của em đơn giản thôi... Nếu trong 3 ngày, Boss không tìm được em, thì đừng bao giờ tỏ ra thân thiết với em, coi em như một người bình thường và đừng bao giờ cố bước vào cuộc sống của em thêm một lần nào nữa. Nghe xong thì Boss rưng rưng nước mắt, im lặng hồi lâu rồi cũng gật đầu đồng ý.

Chả phải em ghét bỏ gì Boss cả, với những việc trước mắt em sắp phải đương đầu thì thà thẳng thắn ngay từ đầu, sẽ tốt cho tất cả mọi người. Chấp nhận trò chơi này là em đã để tâm đến tình cảm của mình lắm rồi, vẫn còn chút tình cảm xót lại trong em. Chở Boss lên công ty, rồi em quay về nhà luôn, tại hôm trước có làm đơn xin nghỉ ngày 3-9 rồi, nên về nhà thu xếp công việc chuẩn bị mai đi Đà Lạt. Lâu rồi không đặt chân tới vùng đất cao nguyên ấy... Đi tìm cảm giác đượm buồn của một câu chuyện... (đời em nó thế).

Dọn dẹp nhà cửa đâu đấy, kiểm tra lại máy ảnh... Em chạy lên công ty phát nữa... Làm đơn xin nghỉ tiếp 3 ngày... Lần này thì dễ thở thôi, Boss ký ngay, còn chị hai GD thì có thắc mắc chút, nhưng cũng duyệt luôn... Vậy là xong xuôi thủ tục.

Trưa đi ăn cơm với Boss luôn, có cả Linh và Lão Kiên nữa... Mẹ kiếp, bình thường đi ăn cơm với anh em, có 25k/phần. Hôm nay đi ăn cơm văn phòng...

Đắt lòi mắt các bác ạ... 45k/phần... Đệt, đúng là cơm cho nhà giàu... Một bữa ăn nhiều khi bằng cả một ngày ăn của người khác... Xót vãi cả linh hồn... Nhưng không sao, anh Kiên đẹp trai đã ga lăng trước hai người đẹp, nên em cũng được ké phần luôn. Hí hí, đỡ tốn 45k... Ha ha ha.

Ăn uống xong xuôi các thứ thì em về nhà, nằm ngủ cho khỏe, giờ mà ra đường nóng đừng hỏi... Chiều thì điện thoại cho "Phương Trang" đặt một vé đi Đà Lạt trong đêm... Xong đâu đấy, cảm thấy mọi chuyện đã ổn, nên em cũng đi kiếm gì bỏ bụng, rồi chạy ra quán cà phê DJ bên bờ kè Trường Sa, ngồi ngắm gái cho nó sướng... 9 giờ... Em chạy qua đoạn Lê Hồng Phong, khu vực mà xe Phương Trang đông như quân Nguyên ấy.

Lấy vé, gửi xe các kiểu, xong rồi lên xe... Rời thành phố mang tên Bác để đi đến vùng cao nguyên lạnh lẽo kia. Chuyến xe Phương Trang lặng lẽ rời bến... Hai bên đường ánh sáng đầy màu sắc từ những chiếc bảng quảng cáo phát ra... Rồi từ từ cũng lùi lại phía sau... Chiếc xe lao nhanh về phía trước, để lại những muộn phiền phía sau. Nơi nó đến, sẽ là những ngày trầm lắng cho chút tâm sự buồn của một kẻ lang thang cô độc.

Lấy điện thoại ra nhắn tin cho Boss: "Trò chơi của em và chị bắt đầu rồi đấy... OK?" Rồi chuyển chế độ im lặng, quăng vào ba lô.

Thiếp đi trong những suy nghĩ lo toan... Bản nhạc du dương vẫn phát ra đều đặn hai bên tai... Em muốn ngủ một giấc, không muốn suy nghĩ gì hết, hãy để tất cả diễn ra theo sự sắp đặt của ông trời.

Hãy để trò chơi số phận này diễn ra theo đúng trình tự đã được tạo dựng... Em chấp nhận chơi với số phận, như một sự thử thách bản thân...

Để xem cuối cùng, số phận của em ra sao, để xem những gì mọi người đối đãi với em là như thế nào?? Ai là bạn??? Ai là thù???

Xe cứ lăn bánh trong đêm... Em ngủ một giấc thật đã, cảm giác rời bỏ cái thành phố đầy bon chen kia, để tìm về một nơi yên bình... Thật đã, tạo cho em cảm giác thoải mái trong phút chốc...

Thức dậy bởi tiếng ồn ào, tiếng hò hét của cánh tài xế xe ôm... Thì ra là xe đã đến bến... Thảo nào có chút cảm giác xe lạnh len lỏi vào trong cơ thể em...

Vươn vai cho bớt mỏi, xách cái ba lô đồ bước xuống xe... Bỏ mặc những lời mời của các bác xe ôm... Em bước đi lầm lũi về phía chợ Đà Lạt... Nơi mà mỗi khi em đặt chân tới thành phố sương mù này, em đều trú tại cái khách sạn quen thuộc đó...

Đúng là một thành phố yên bình, xe cộ thì vắng, mặt đường lúc nào cũng ướt ướt, như vừa mới mưa vậy...

Đến nơi, vào gặp lễ tân thì con bé nhận ra em...

- Chào anh, lâu rồi không thấy anh...

- Ừm, chào em, mấy tháng rồi còn gì? Cho anh đặt một phòng đơn 3 ngày nha em...

- Dạ, sao lần này anh ở ít vậy???

- Ừm, anh thu xếp được ít nên lên vài bữa thôi...

- Lại đi tìm cái nhà thờ giữa rừng thông hả anh?

- Ừm...

Đưa CMND cho nhỏ lễ tân xong, nhận chìa khóa, rồi em lên phòng... Quăng cái ba lô lên giường, em nằm phịch xuống cái giường êm ái đó...

Tính làm một giấc cho nó đã sau chuyến đi dài đêm qua... Em lấy cái điện thoại để trong ba lô ra xem...

Một đống cuộc gọi nhỡ từ Boss, thằng Tuấn... Và có vài tin nhắn 090... Thôi kệ tía nó, tiếp tục lăn ra ngủ... Trong mơ, em thấy mình đang ngồi trong một nhà thờ...

Ngồi ở dãy cuối cùng, chắp tay cầu nguyện... Phía trên, cha đang làm lễ cho một đám cưới... Cô dâu rạng rỡ tươi cười trong ngày hạnh phúc...

Em cố nhìn xem cô dâu là ai??? Nhưng em không thể nhìn rõ được, mặt nó cứ nhòe đi... Rồi em tỉnh giấc...

Thức dậy nhìn đồng hồ thì đã 2 giờ chiều, em dậy VSCN xong rồi đi xuống chợ xem kiếm gì bỏ bụng mới được, tối qua giờ chưa ăn gì rồi, loanh quanh phố chợ cũng có vài quán ăn.

Em chọn phở, món ngon Việt Nam... Ở đâu cũng có món này, mỗi vùng miền có hương vị khác nhau...

Ăn uống xong xuôi thì đi về khách sạn, mướn một cái xe máy cho việc đi lại vài ngày tới đây... Về tới khách sạn thì nhỏ lễ tân cũng vừa tan ca...

- Về sớm vậy em?

- Dạ, em hết ca rồi...

- Ừm, vậy đi cẩn thận nha...

- Tối nay anh có cần hướng dẫn viên như mọi lần không?

- Nếu em rảnh.

- Ok, có gì em gọi anh...

Cũng như mọi lần, tối đến là em cùng nhỏ lễ tân này lang thang khắp Đà Lạt... Không một đích đến, cứ mãi lang thang trong những khu chợ đêm...

Và lần này cũng vậy, tối đó em và nhỏ cũng dạo bước trong những khu chợ đêm... Cũng rong ruổi bên những gánh hàng rong... Cũng là những câu chuyện không có đầu...

Chẳng có kết thúc...

Những mẩu chuyện cứ tuôn trào giữa hai con người xa lạ... Chẳng chút ràng buộc, e dè... Giữa em và nhỏ chỉ đơn giản như những người bạn lâu ngày gặp lại...

Cùng nhau tâm sự trút bỏ những muộn phiền trong lòng...

- Tại sao anh muốn tìm một cái nhà thờ giữa rừng thông?

- Anh thích như vậy.

- Khó hiểu thật...

- Ừm, những sở thích quái gở mà em...

- Mai anh lại đi nữa đúng không?

- Ừm, có thể mai anh đi Langbiang...

- Tiếc là em không theo anh được...

- Em ở đây mà, khi nào đi chả được...

- Thích đi với một người khó hiểu như anh...

Im lặng ngồi nhìn ra đường, em cảm nhận cái lạnh đang gia tăng trong không khí... Chợt em thấy nhỏ rùng mình...

- Thôi về em, lạnh rồi, em mà bệnh là anh không đền nổi đâu...

- Ok anh, anh ngủ ngon... Nói rồi nhỏ dợm bước đi về phía ngược lại với em...

Còn em thì từ từ đứng lên, đi về khách sạn... Bỗng nhỏ quay lại nói với em:

- Chúc anh mai sẽ tìm được nơi cần đến... Anh thật khó hiểu...

- Cám ơn em...

Quay về khách sạn... Rửa mặt cho tỉnh táo rồi em cũng cuộn mình trong cái mền bông to tướng... Trời Đà Lạt mùa này mưa phùn lạnh quá... Đúng là chỉ có điên mới chọn Đà Lạt để đi chơi vào mùa này...

Em điên thật rồi... Nhưng đó là sở thích, là ước nguyện của em... Đừng ai hỏi lý do vì sao... Vì em cũng chả biết giải thích thế nào...

Đà Lạt! Ngày đầu tiên!

Đề xuất Voz: Ao nước tròn, cái giếng méo, cây thị vẹo, cây khế khòng khoeo
Quay lại truyện Khi Tôi 25
BÌNH LUẬN