Chương 66
Sáng hôm sau thức dậy, tâm trạng có chút phấn khởi hơn hôm qua. Theo kế hoạch trong đầu, hôm nay sẽ đi Langbiang, cao nguyên hùng vĩ của Đà Lạt. Sau khi ăn uống xong xuôi, Nó lấy chiếc xe máy đã thuê hôm qua, mua ít đồ ăn, nước uống, đeo máy ảnh trước ngực rồi bắt đầu cuộc hành trình.
Sau khi vượt khoảng hơn chục cây số, huyện Lạc Dương đã hiện ra trước mắt, chẳng bao lâu nữa Nó sẽ đến được Langbiang. Gửi xe, mua vé các kiểu rồi Nó cũng lên xe jeep để đi lên Langbiang. Sau bao gian khổ thì cũng lên được đỉnh núi. Dưới tầm mắt Nó bây giờ là cả một thành phố bé nhỏ chìm trong sương mù.
Trải cái áo mưa ra, Nó ngồi ăn bánh, uống nước và đưa máy ảnh chụp những cảnh đẹp tuyệt vời mà thiên nhiên đã ban tặng cho thành phố này. Ngồi ngẩn ngơ với cảnh đẹp đất trời thì có một số bạn trẻ nhờ chụp ảnh hộ. Nó cũng vui vẻ đứng lên, cầm máy chộp vài bức cho các bạn. Cảm thấy nhói lòng vì xung quanh hầu như ai cũng đi chung với bạn bè hay gia đình, riêng Nó thì cô độc giữa thế giới xung quanh. Đây là quyết định của Nó, sự lựa chọn của bản thân Nó. Có một anh chàng tiến tới gần Nó:
- Sao bạn đi có một mình?
- Mình thích độc hành trong những hành trình khám phá.
- Ồ! Thú vị thật, mình là Tân, rất vui được làm quen với bạn, còn kia là nhóm bạn của mình. Chúng ta có thể đi cùng nhau được không?
- Rất vui được làm quen với bạn và mọi người.
Vậy là Nó gia nhập với nhóm bạn vừa quen, tất cả ngồi thành vòng tròn, rồi cùng nhau ca hát những bài hát về Đà Lạt, những bài hát về tình yêu.
Đến trưa thì Nó chia tay mọi người, một mình tiếp tục "hạ sơn", lại chạy về thành phố Đà Lạt, trong cái đói cồn cào.
Về đến Đà Lạt thì việc đầu tiên là kiếm gì bỏ bụng để lấp đầy cơn đói đang hành hạ.
Ăn uống no say thì Nó chạy qua một quán cà phê rất quen thuộc, "Daily Cafe".
Chọn một cái bàn trong góc, có hướng nhìn bao quát toàn bộ khung cảnh, một ly cà phê và một gói thuốc, Nó thả hồn đi về những nơi xa thẳm...
Những nơi tận cùng của tâm trạng... chìm trong âm điệu du dương của những bài tình ca.
Một bạn gái bị chụp lén:
Lại một ngày nữa trôi qua, trò chơi gần kết thúc rồi. Điện thoại của Nó đã lên tới hàng trăm cuộc gọi nhỡ, Nó vẫn không trả lời bất cứ cuộc gọi nào, Nó muốn sống cho riêng Nó trong khoảng thời gian này...
Khoảng thời gian ngắn ngủi...
Chiều nay Nó sẽ đi nhà thờ. Nó muốn thử cảm giác ngồi ở cuối nhà thờ, nhìn lên thánh giá, tưởng tượng ra viễn cảnh, người con gái mình yêu thương sẽ kết hôn với người khác sẽ như thế nào?
Nó muốn thử cái cảm giác mà nhân vật Mon trong chuyện My Life trải qua. Nó tự hỏi lòng liệu Nó có đủ dũng cảm để chịu đựng phút giây đó hay không?
Liệu Nó có thể nhìn thấy người con gái Nó yêu thương hạnh phúc được không?
Ngồi đây, phía trước mặt là Tượng Chúa Jesu, Ngài như đang nhìn Nó, một kẻ ngoại đạo, không cầu mong gì cả, không xin được tha thứ lỗi lầm, chỉ ngồi đó...
Lặng nhìn lên tượng thánh, thả hồn mông lung theo từng dòng cảm xúc.
Bỗng có một bàn tay đập vai Nó. Quay lại thì một người phụ nữ lớn tuổi đang đứng trước Nó, một người phụ nữ nhân hậu.
Bà là sơ của nhà thờ.
- Con có chuyện gì buồn sao?
- Dạ, không sơ ạ, con chỉ muốn ngồi một chút ở đây thôi.
- Ta nhìn thấy con nhìn Ngài rất lâu? Phải chăng con muốn cầu xin Ngài che chở?
- Không thưa sơ, con không theo đạo.
- Đâu nhất thiết phải theo đạo mới được xin Ngài che chở đâu con trai.
- Dạ, cám ơn sơ.
Rồi người phụ nữ bỏ đi, để Nó lại với sự trống trải. Phải rồi, đâu chỉ có những người theo đạo mới được sự che chở của đất trời, của thánh thần.
Nghĩ vậy nên Nó cũng chắp tay cầu nguyện, Nó nguyện cầu cho những người Nó yêu thương được mạnh khỏe, cầu chúc cho người con gái Nó yêu được hạnh phúc.
Dẫu biết rằng lời cầu nguyện chỉ là liệu pháp tâm lý, nhưng Nó cũng mong là phép màu sẽ xảy ra, xảy ra với trường hợp của Nó.
Biết đâu được, ngày mai trời sẽ sáng...
Vậy là kết thúc thêm một ngày nữa rồi. Đêm về trên phố lạnh.
Sáng hôm sau, tức là ngày cuối cùng của trò chơi ba ngày. Hôm nay quyết định sẽ không vật vờ như hai ngày đầu nữa. Quyết định sẽ đi tham quan các kiểu, không tự kỷ một mình ở thành phố này.
Vậy là bật dậy ngay, vệ sinh cá nhân, chải chuốt vuốt keo các kiểu, lúc này mới có 6 giờ sáng thôi.
Ra đường nhìn những tà áo dài tung bay phấp phới dưới không khí ẩm ướt như đang mưa, các em gái cấp ba nô đùa nhau trên đường đến trường.
Cũng lia máy làm vài tấm gọi là.
Nhưng xui rủi thay, vừa ăn sáng xong, tính chạy ra hồ Xuân Hương chơi thì cơn mưa ập tới. Chán nản đứng trú mưa bên vỉa hè.
Nhìn từng hạt mưa bay bay làm lòng buồn không tả nổi.
Đứng chờ lúc lâu thì mưa cũng bớt, nhưng chùn chân mất rồi, vậy là quyết định ra quán cà phê hôm trước ngồi thôi, chứ mưa gió chả biết đi đâu.
Lên quán cà phê, thì con nhỏ phục vụ hình như nhớ mặt Nó hay sao ấy, gặp Nó nhỏ cười tươi chào Nó:
- Hôm nay lại vị trí cũ hả anh?
- Ừ, ngồi đó mà chụp hình lén khách em là em mách đó.
- Hì hì, thấy người ta đẹp thì chụp thôi mà.
Vậy là Nó lại chọn cái bàn trong góc như hôm qua. Lần này con bé mang cà phê ra cho Nó xong rồi ngồi tám với Nó luôn.
- Anh ở đâu vậy, nhìn anh không phải người Đà Lạt?
- Anh ở Sài Gòn.
- Ồ, anh đi chơi hả?
- Không, anh chờ người yêu.
Con bé ngạc nhiên nhìn Nó, rồi quay quay nhìn xung quanh như đang tìm kiếm cái gì đó. Cũng không hiểu sao Nó lại bảo là chờ người yêu.
Mà lúc đấy lại nghĩ về Boss nữa. Chắc là Nó mong đợi thật rồi.
Đề xuất Voz: Magic The Gathering: Từ Rút Đến Tarmogoyf Bắt Đầu