Chương 67

Khách vào, con bé lại đi phục vụ, chốc chốc lại nhìn về phía Nó. Nó thì lúc đó ngồi gõ chap cho mọi người, nghe nhạc, lâu lâu lại lôi cái máy ảnh ra chụp vài cảnh xung quanh.

Và tiếp tục chăm chú gõ chap. Đi vui chơi nhưng không quên nhiệm vụ.

Ngồi say sưa gõ chap, lúc này không quan tâm đến xung quanh nữa, cảm xúc đang đặt cho câu chuyện này. Bỗng thấy con bé phục vụ đi tới gần.

Đưa cho một tờ giấy, nói là có người đưa cho. Nói là có người gửi.

Bản tính tò mò nên mở tờ giấy ra luôn: "Game Over".

Nhìn nét chữ thì biết là của ai rồi. Hơi bất ngờ. Chẳng lẽ đây là số phận của mình sao?

Quay lên hỏi con bé:

- Người đưa tờ giấy này đâu rồi?

- Chị ấy ngồi đằng kia.

Nhìn theo tay con bé chỉ, chỉ thấy phía sau lưng, nhưng dáng vóc quen thuộc đó thì không lẫn vào đâu được. Vậy là thua rồi.

Nhờ con bé mang cà phê sang bàn đó. Từ từ tiến về phía cái bàn góc xa kia.

Ngồi xuống, Boss thì nhìn thẳng vào, thì không dám nhìn vào Boss. Thở dài.

- Anh thua rồi, em giỏi lắm.

Boss không nói mà im lặng, rồi dòng nước mắt từ từ tuôn rơi. Con phục vụ thấy vậy liền nhiều chuyện:

- Chị đừng khóc, anh sáng giờ ngồi đây chờ chị đó.

- Ờ đúng rồi, sáng giờ ngồi đây nè, chờ hoài em mới xuất hiện.

Nó lanh miệng nói theo để khỏi ngại trước con bé phục vụ này.

- Cám ơn em, cho chị một ly cam vắt nha.

- Dạ.

Nhỏ phục vụ đi rồi, Boss nhìn rồi nói:

- Thua rồi, thì nhớ những gì đã hứa, đừng thất hứa là được.

- Ok, anh hứa giữ lời.

Chờ con phục vụ đem nước ra xong thì Boss kêu qua ngồi chung với Boss.

- Anh qua đây ngồi cho em mượn vai anh chút, tối giờ em không ngủ được.

Đành ngồi qua.

- Sao không ngủ được, mà em lên đây bằng gì?

- Em đi xe khách.

- Ờ...

Lại tiếp tục im lặng, thì ngồi lặng lẽ nhấp cà phê, Boss thì có vẻ mệt nên hơi thiếp đi.

- Anh có biết hai ngày qua em tìm anh khổ cỡ nào không?

- Anh đâu biết.

- Phải rồi, đi lên đây chơi sướиɠ quá biết gì nữa.

- Hì hì.

- Tối qua mà em không tâm sự với con Linh, chắc là em mất anh thiệt rồi.

- Hả? Sao con Linh nó biết đi Đà Lạt? đâu nói ai biết đâu.

- Em cũng đâu biết, tối qua buồn nên gọi nó đi cà phê, hai đứa tâm sự nhiều lắm, kể cho nó nghe về chuyện này. Nó cũng suy nghĩ giúp nhiều lắm, mà hên sao nó hỏi bây giờ tháng mấy, em nói tháng 9, vậy là nó chắc chắn anh ở Đà Lạt luôn. Lúc đầu em cũng không tin, rồi nó lôi về nhà, đưa cho coi một đống hình chụp năm ngoái, cũng đúng tháng này, cũng mấy cái nhà thờ, cũng là đỉnh Langbiang, cũng là quán cà phê này. Lúc đó vui lắm, ra bến xe mua vé đi liền. Vừa xuống xe là đi tìm luôn.

Tìm mấy cái nhà thờ mà chụp, rồi bờ hồ mà không thấy, nghĩ là thua rồi, nhưng cũng may là còn quán cà phê này. Vậy là tới đây và gặp. Đồ đáng ghét.

Vừa kể, vừa khóc. Đưa tay lau nước mắt cho, vuốt tóc rồi nói:

- Thôi nín, già đầu còn khóc nhè. Giờ thua rồi, mặc xác hành hạ.

- Ai thèm, chỉ muốn giữ lời hứa.

- Thôi, đi về khách sạn nghỉ ngơi đi, tối rồi về.

- Dạ.

Kêu tính tiền xong, chở về khách sạn. Tính mướn cho thêm một phòng, mà kêu không cần (chắc dụ).

Vậy là đưa lên phòng, kêu vô rửa mặt rồi đi ăn.

Chở ra chợ đi ăn uống, rồi mua ít quà về biếu mọi người. Xong hai đứa kéo nhau về khách sạn ngủ. Leo lên giường tính ngủ thì thấy ngại, vẫn ngồi chứ không dám nằm.

Kéo nằm xuống luôn, chống cự dữ lắm, nhưng sao chống lại được.

Vậy là nằm xuống ngủ luôn, kê đầu lên tay rồi ngủ, một giấc ngủ bình yên bên một người con gái, từ nay sẽ là người phải chăm sóc, mặc dù tình cảm vẫn chưa đâu ra đâu.

Tự hứa với lòng, sẽ mở lòng hơn với, sẽ sống những ngày yêu thương cùng người con gái này.

Đề xuất Tiên Hiệp: Từ Con Gián Bắt Đầu Tu Tiên, Ta Trở Thành Trùng Tổ
Quay lại truyện Khi Tôi 25
BÌNH LUẬN