Chương 68
Tỉnh giấc sau một giấc ngủ khá ngon, nhìn đồng hồ thì đã 6 giờ tối... Vào toilet vệ sinh cá nhân, chuẩn bị về Sài Gòn trong đêm nay. Cũng may lúc chiều đã đặt vé, chứ không là chẳng có vé về rồi. Sắp xếp mọi thứ đâu đấy, thì em đến giường, lay vai Boss.
- Dậy đi em... 6 giờ rồi, kiếm gì ăn rồi còn về nữa
- Ư... ư... để em ngủ chút coi, mệt quá à
- Giờ có dậy không? Anh về trước nha, mai tự về nha
Không nói gì mà đưa má lên nũng nịu... Boss thật là biết làm con "lợn" trong người khác sống dậy...
- Gì nữa... dậy đi... nhanh còn kiếm gì ăn nè...
- Không, anh làm gì đi em mới dậy...
- Làm gì??? Hâm à?
- Ư... ư... ư...
Trời đất ơi, làm sao sống nổi đây... Vậy là em đành ngồi xuống giường, hôn lên trán Boss...
- Được chưa cô nương...
- Được rồi, hihi, mai mốt đánh thức em như vậy đó, hiểu chưa...
- Ừ... nhanh đi rồi kiếm gì ăn...
- Ok.
Mở cửa sổ ra để hút thuốc, một mình thì sao cũng được, chứ có người khác thì nó không muốn làm phiền... Không khí ngoài trời lúc này hơi se lạnh...
Cái lạnh mùa này len lỏi vào từng thớ thịt... Làm nó hơi rùng mình... Bật lửa mồi điếu thuốc... rít một hơi thật dài, rồi từ từ nhả làn khói trắng đục...
Nó ngửa cổ lên trời, nhìn trần nhà... Phiêu du theo từng làn khói... Không hiểu mình sẽ như thế nào trong những ngày tới nhỉ???
Bản chất lạnh lùng hình như đã bị đánh mất... Nó liên tục mất bình tĩnh trong những ngày gần đây... Nhất là khi cạnh kề người con gái kia...
Lại thêm một lần nó nghĩ có lỗi với Khanh... Thêm một lần không làm chủ được tình cảm của mình...
Lấy điện thoại, bấm số và chờ đợi...
- Alo má à? Con đây... Dạo này trời lạnh rồi, má mặc ấm thêm nhé...
- Ừm, má biết rồi, con cũng cẩn thận nha, tính mày lười, coi chừng nhiễm lạnh
- Dạ, má đừng lo. Em nó sao rồi má... ???
- Nó bình thường, mà bên ngân hàng có kêu nó đi phỏng vấn, nhưng nó không chịu, nó muốn chờ mọi thứ ổn mới quyết định.
- Dạ con biết rồi, để con nói người ta... Má yên tâm nha... Con sẽ giải quyết nhanh thôi...
- Ừm, hai đứa bây má không hiểu được mà...
- Dạ thôi má nghỉ đi... Con gọi má sau. .
- Ừm...
Lần nào cũng vậy, mỗi lần má đề cập đến chuyện hai đứa nó đều lảng tránh... Nó không dám nhìn vào hiện thực... Nó không chắc sẽ đem lại hạnh phúc cho em... Nên thôi...
Cứ để mọi chuyện bình thường... Rồi thời gian sẽ trả lời tất cả...
Nó cần thêm thời gian để trả lời cho những câu hỏi... Cần thêm thời gian để xác định cuộc đời nó thêm một lần nữa...
Với tay lấy gói thuốc, móc thêm một điếu nữa... Mỗi lần tâm trạng như vậy nó phải hút thuốc, chỉ có điếu thuốc thì nó mới đủ sáng suốt để giải quyết vấn đề...
Đưa điếu thuốc lên môi, cầm bật lửa, chưa kịp mồi thuốc, thì Boss đã giật lấy điếu thuốc, rồi vất đi...
- Đừng hút nữa anh... Có gì tốt đâu mà thấy anh hút hoài...
- Anh cần nó lúc này...
- Có em rồi, anh không cần nó nữa đâu...
Nói rồi Boss đưa tay cầm lấy gói thuốc tính quăng luôn... Nhanh tay hơn nên nó giật lấy gói thuốc...
- Đừng cố thay đổi những gì là thói quen và bản năng của anh... Không thì anh không chắc sẽ đối xử với em như thế nào đâu...
- Tại sao???
- Vì anh sẽ mãi là anh, đừng cố biến anh thành người khác...
Đề xuất Giới Thiệu: Đấu Phá Thương Khung