Chương 69

Boss lại khóc, nước mắt rưng rưng, chứ không tuôn thành dòng... Có vẻ như bất lực, ấm ức trước câu nói của em...

- Tại sao chứ... anh đã chấp nhận em rồi mà...

- Chấp nhận tìm hiểu em, không có nghĩa là anh phải làm mọi thứ em thích... Em có cuộc sống của riêng em, anh có cuộc sống của anh...

Đừng cố đưa cuộc sống của em vào cuộc sống anh, và cũng đừng cố bước vào cái thế giới của anh... Tốt nhất cứ để mọi chuyện diễn ra bình thường...

Nghe em nói xong thì Boss khóc to hơn nữa... Lần này thì nước mắt chảy thành dòng... Nhìn cảnh này em không chịu được nên phải xuống nước...

- Thôi được rồi, không khóc nữa... Kiếm gì ăn rồi về nè...

- Huhuuhuu...

- Thôi, nín đi nghe không?

- Hức hức... ức. . huhuuhuhuhu

Càng nói càng khóc to hơn... Lần này thì em bối rối luôn... Chả còn dám la Boss nữa... Rồi Boss ôm em, từ phía sau...

Vòng tay đó ấm áp quá... Cái ôm tình cảm này đã bao lâu rồi? Nó không cảm nhận được... Bờ vai nó ướt vì những giọt nước mắt kia...

Lại làm một người con gái khóc thêm lần nữa... Chẳng biết khi nào nó mới mang lại niềm vui, nụ cười cho những người con gái này đây...

Sao cuộc đời khốn nạn quá vậy??? Những người thương yêu nó luôn phải chịu khổ vì nó???

Quay lại, nắm lấy vai Boss...

- Nghe anh nói nè... Nước mắt này, không phải rơi vì anh hiểu chưa??? Nó không đáng phải rơi vì anh... Hứa với anh... Không được khóc vì anh nữa...

- Em... Em...

- Có nghe anh nói không? Anh không thích con gái khóc trước mặt anh...

- Nhưng mà...

Lúc này nổi điên rồi nên em nạt phát làm Boss giật mình luôn...

- Nhưng nhị gì nữa... Nói không nghe hả...

- Nhưng mà em khóc sau lưng anh mà... Rồi khóc to hơn...

Đệt, em thề luôn, lúc đó em muốn điên với Boss luôn... Bật cười như điên... Không ngờ Boss trả lời một câu ngô nghê vãi cả lúa...

Đéo hiểu sao lại trả lời được câu đấy... Đến là nản...

- Thôi, được rồi, không khóc nữa nhé... Em nhẹ nhàng ôm lấy Boss rồi nói.

- Dạ, nhưng anh hứa không được lạnh lùng nhẫn tâm với em như vậy nữa...

- Rồi ok...

- Cũng phải quan tâm em nhiều hơn. .

- Hứa...

Rồi trong một phút giây lơ đãng. . Bờ môi em chạm vào môi Boss... Lặng lẽ trong một giây thôi... Khuôn mặt Boss đáng yêu quá...

Đôi mắt ướt nhòe vì nước mắt, cái mũi cao ương bướng... Đôi môi bướng bỉnh kia... Em không kiềm được cảm xúc... Và đã đặt lên bờ môi ấy một nụ hôn...

Tình yêu nhẹ nhàng thế thôi, cảm xúc kiềm nén tình cảm bấy lâu lại được giải thoát... Em và Boss cuốn vào nhau... Cuốn theo bao đam mê dâng trào...

Vòng tay siết chặt thêm tấm thân yếu mềm kia như muốn che chở... Như muốn giữ mãi những phút giây này...

Buông Boss ra... Boss nhìn em trân trân và cười rất hạnh phúc... Như còn cảm xúc yêu thương, em cúi xuống hôn lên trán Boss lần nữa...

- Nhanh thôi, đi ăn rồi về, lề mề quá...

- Xong rồi đây, ai biểu hôn người ta lâu quá chi...

- Ờ, vậy mai mốt khỏi...

- Không mà... Muốn vậy...

Không nói nữa, mà xách hai cái giỏ của Boss và em đi xuống luôn... Để mặc cho Boss đứng giãy nãy...

Xuống Tiếp tân trả phòng thì gặp ngay con nhỏ bữa...

- Chà, chắc là sau chuyến này, anh không còn đi du lịch nữa đâu hen?

- Sao lại không đi hả em. .

- Anh tìm được thứ cần tìm rồi...

- Vẫn chưa mà em...

- Chứ ai kia?

- À, Sếp anh đó... Anh nghĩ lâu quá, nên tìm về để đuổi...

- Xạo quá...

- Thôi chào anh chị... Chúc anh chị hạnh phúc...

Em và Boss đi ra chợ kiếm gì ăn rồi chuẩn bị về... Trên đường đi, mặt Boss hớn hở đừng hỏi luôn...

- Làm gì vui vậy?

- Vui kệ em...

- Điên con mẹ nó rồi?

- Thích không??? Vừa nói vừa nhéo em... Đau không thể tả...

- Bỏ ra, đau anh...

- Từ nay về sau cấm nói bậy...

- Ờ...

- Tại có người chúc em hạnh phúc nên em vui...

Nghệt mặt ra trước cái vẻ ngô nghê hồn nhiên như con điên của Boss lúc này... Nhưng cũng không muốn làm tụt cái cảm xúc ấy nên em cứ im lặng. . Nhìn ngắm cảnh vật thành phố lúc này...

Đà Lạt không như Sài Gòn, đêm xuống đầy ánh đèn màu... Đêm Đà Lạt buồn hơn... Chỉ lác đác đâu đó vài ánh đèn phía xa... Một cảm giác cô đơn lạnh lẽo... Như đang đeo bám những kẻ độc hành...

Nhưng lúc này nó không đơn độc, bởi lẽ, ngồi kế bên nó lúc này là một người con gái nó yêu...

Phải, nó đã yêu Boss... Không thể giấu nổi được thứ tình cảm này... Bởi người ta nói... "Tình yêu là căn bệnh ho" không thể che giấu được...

Nhìn qua Boss... Chưa lúc nào nó cảm thấy người con gái đó lại hồn nhiên đáng yêu như vậy...

Kéo Boss dựa vào vai nó... Nó ước mình sẽ được làm bờ vai cho Boss những lúc cần... Nó đã gạt bỏ hết những lo toan cho tương lai khó khăn phía trước...

Nó biết những điều nó làm là sai... Nhưng nó không thể nhốt giữ tình cảm này được... Nó phải sống yêu thương thôi... Mặc cho thời gian sẽ chia lìa tất cả...

Mặc cho thời gian sẽ kéo nó đi xa... Đi xa những người yêu thương nó... Nó sẽ chạy đua cùng thời gian... Sẽ đấu tranh tới cùng để bảo vệ những người con gái nó yêu thương...

Đà Lạt! Ngày hạnh phúc???

Đề xuất Voz: [Hồi ký] Những đóa hoa trong ký ức!
Quay lại truyện Khi Tôi 25
BÌNH LUẬN