Em sẽ viết song song thời điểm hiện tại và quá khứ, vì mục đích câu chuyện là nói về tâm lý, cuộc sống của một người con trai ở tuổi 25. Em sẽ sớm kết thúc câu chuyện về quá khứ để tập trung vào trọng tâm tuổi 25...
Giờ thì review chuyện đi gặp sếp...
Như đã kể ở chap trước, sau khi nộp đơn xin nghỉ việc thì em vẫn đi làm bình thường... Tối về thì Giám đốc (GD) có gọi hỏi han các thứ... Mục đích cũng chỉ là xã giao, thăm dò thái độ thôi... Cái chiêu này thì em "cụ" rồi, nên thái độ rất bình thản... Vì em xác định rồi, mọi thứ giờ với em đều vô nghĩa trừ lời giải thích từ "người ấy".
Đã chuẩn bị sẵn tinh thần để thứ hai đối mặt với đòn tâm lý từ "sếp" và GD... Không biết các thím có cảm nhận được sự nguy hiểm từ phụ nữ làm kinh doanh hay không??? Chứ em thì cảm giác đó rõ lắm... Luôn đề phòng từng câu nói với họ...
Chuẩn bị mặt tâm lý, lời nói, và kịch bản để dắt họ vào màn diễn của mình. Nhưng em vẫn không chuẩn bị tâm lý cho việc "sếp" gọi điện hẹn đi cà phê... Thật sự là hơi bất ngờ cho sáng Chủ nhật.
- Anh có rảnh không, em muốn mời anh đi cà phê, chúng ta có thể sẽ phải nói chuyện với nhau.
- Xin lỗi em, hiện giờ anh bận rồi...
- Vậy tối nay thì sao???
Im lặng vài giây để suy nghĩ, một cuộc nói chuyện bình thường thì chả sao, đằng này vừa có biến nên cũng có chút e dè. Tại sao nhất thiết phải gặp để nói chuyện, mục đích là gì?
- Alo! Anh còn đó chứ?
- Ừm, nhưng không chắc tối nay anh có rảnh không nhé, có gì sẽ báo em sau...
Cúp máy, lại suy nghĩ không biết có nên gặp không? Tìm hoài cũng không có lý do từ chối, nên thôi kệ, chạy trốn sẽ không giải quyết được vấn đề, thôi thì đối mặt để cho họ thấy sự khác biệt của bản thân...
Cũng không vội báo tin cho "sếp", cái gì cũng có cái giá của nó. Chắc chắn sếp đã bị GD làm tư tưởng nên mới hẹn mình nói chuyện. Cứ để sếp chờ đợi, chờ đợi quyết định của người nắm giữ ván cờ... Các thím đừng vội nói em chém gió này nọ... Vì thật sự em đang nắm vững kinh nghiệm của phòng sản xuất và bảo trì, thêm một lý do nữa em sẽ đề cập sau. Nên em biết trong ván cờ này em là người chủ động. Chứ ở đời không bao giờ có chuyện anh làm giỏi mà sếp phải xuống nước với anh.
Lúc 10 giờ sáng chủ nhật, đang ngồi gõ (type) chap 3 cho các thím... Lại có điện thoại, nghĩ thằng Tuấn rủ đi ăn trưa... Nhưng không phải...
09xx56xxxx calling... Màn hình hiện lên cuộc gọi, biết ngay là không chờ được mà... Thôi thì đối mặt vậy... Giả vờ như đang bận, không nghe cuộc gọi này. 3 phút sau em gọi lại.
- Alo, sếp gọi em có việc gì không? - Cái giọng hết sức bình thường nhưng đầy mỉa mai.
- Em gọi báo cho anh biết là dù thế nào tối nay cũng phải gặp em.
- Ờ! Sếp nói vậy thì đi thôi, không sếp cáu lại đuổi việc.
- Anh... anh...
- Thôi cúp máy nhé.
Tua nhanh tới đoạn gặp sếp nhé, vì thời gian sau em ngồi nghe nhạc và gõ thôi, chả có gì hot, ngoại trừ chuyện thằng Tuấn rủ đi tập gym.
Tắm rửa sạch sẽ, rồi chuẩn bị đi gặp sếp, mà sao cảm giác háo hức như đi gặp người yêu các thím ạ... Cơ bản là vì em đang muốn xem ý kiến của các sếp lớn thông qua cô bé mình phải gọi là sếp này.
Tới nơi hẹn, một quán cà phê chứng khoán, "nơi đây không thuộc về mình" - tự nhủ là vậy. Quán này trang trí hiện đại, đúng phong cách năng động như nền kinh tế Việt Nam. Vừa ngồi xuống, thì con bé phục vụ đến hỏi uống gì...
- Em cho anh ly cà phê không đường nhé!
- Dạ.
Đang ngó xung quanh xem có "trẩu" nào không, cơ bản là sợ bị úp... Sếp tới! Phong cách nhẹ nhàng đầy mê hoặc... Cũng không ít lần em mém đi lạc vào khu vườn ấy, cũng may là chai sạn rồi nên vẫn kiềm chế được... Kéo ghế cho sếp ngồi, kêu thức uống các kiểu... Xong thì vào vấn đề chính...
- Chắc anh biết lý do cuộc gặp hôm nay nhỉ?
"À à, tung chiêu rồi ấy", đúng là được "đả thông tư tưởng"... Kệ lỡ rồi diễn tròn vai thôi...
- Anh biết... Em nói đi...
- Tại sao anh làm khó em? Tại sao anh không chấp nhận sự phân công của em? Tại sao anh luôn tỏ ra đối đầu với em???
Im lặng... Cả hai im lặng... Chắc sếp đang nghĩ em phải suy nghĩ để trả lời những câu hỏi này. Còn em thì đang bận nhìn khuôn mặt tức giận của sếp... Đáng yêu lắm, sự đáng yêu trong khuôn mặt kiêu hãnh...
- Sao anh không trả lời?
À ừ... Có chút bối rối giống như bị phát hiện đang nhìn lén một ai đó. Nhưng nhanh chóng lấp đầy bằng hành động nhấp ngụm cà phê và châm điếu thuốc. Từ từ ngả người ra ghế. Em chậm rãi nói:
- Chắc em đã được cô Hai nói nhiều về anh trước khi có cuộc gặp này đúng không?
- Ừm.
- Nếu vậy thì anh nghĩ em có câu trả lời rồi chứ?
Thoáng chốc nét mặt nhỏ thay đổi... Tính chơi bài này để khai thác em à??? Không dễ đâu em ơi!
Thôi thì không làm khó em nó nữa...
Tiếp tục nhấm cà phê và nói:
- Anh không làm khó em, anh cũng không tuân theo sự chỉ định của em. Anh chỉ làm đúng những gì anh phải làm, anh không thích làm việc ngoài chuyên môn. Công ty thuê anh quản lý và chịu trách nhiệm với phòng Ar coating, bây giờ em kêu anh làm việc khác... Ai sẽ thay thế anh???
- Em sẽ sắp xếp được.
- Ok, nếu em sắp xếp được thì có phải là cái đơn anh nộp hôm trước được duyệt mà không phải gặp vướng ngại gì không?
- Không, ý em không phải vậy...
- Thì em nói đó thôi, em sắp xếp được người thay anh thì việc anh ra đi ok rồi, anh không cần phải khó xử với cô Hai nữa. Cảm ơn em...
Sau đó là những bài giảng về lương tâm nghề nghiệp, thái độ làm việc các kiểu... Nhưng em không quan tâm lắm, vì những cái đó em nghe nhiều rồi... Thuộc lắm rồi, kiểu như đi nghe bọn đa cấp tẩy não ấy. Ngồi nghe em nó chém gió các kiểu mà buồn ngủ, con này khá phết, ăn nói lưu loát, tính hùng biện khá cao, làm em mém tin nó.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Con đường mang tên em