Logo
Trang chủ
Chương 8

Chương 8

Đọc to

Thằng Tuấn thì đứng im ru, mặt ngơ ngệch không biết nó thấy gì, quay lưng lại thì thấy chị em nhà kia vừa về tới... Quần đùi nhé, áo ba lỗ nhé... Tự dưng muốn chảy máu mũi... bản chất "con" trong con người đã sống dậy. Chợt bừng tỉnh sau cơn say dục, vội lấy lại hình tượng "nạnh nùng" ngay. Kêu thằng Tuấn ra về mà mặt nó cứ nhìn theo hai cái bóng dáng ấy... Nó quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của "em" đang nhìn nó và thằng Tuấn. Nó liền hỏi:

- Em cần gì hả?

- Không...

Ngắn gọn và súc tích, đủ để xối vào mặt nó một gáo nước lạnh cho nó bừng tỉnh, nó cần hiểu rằng thân nó là ai... em là ai... Cần quên đi ánh mắt đó, bóng dáng đó trước khi nó gây ra điều gì dại dột, nó đang dần quên mấy "người ấy", người mà nó đã từng yêu thương rất nhiều. Sao giờ đây trong nó đang hiện hữu mỗi lúc một lớn cái ánh mắt đó, cái ánh mắt buồn như đang che giấu tâm sự.

Tối, hai thằng sang nhà để ăn cơm, cũng với cái màn nguýt dài rồi này nọ lung tung... nhưng bữa cơm có vẻ ấm áp hơn, mọi người có vẻ vui hơn bữa cơm đầu tiên, cô chủ và nhỏ em hỏi han lung tung các thứ về hai thằng. Chỉ riêng nhỏ chị là im lặng và ăn. Đến nỗi con em cũng phải lên tiếng:

- Chị 2 hôm nay sao thế mẹ? Không giống như hàng ngày mẹ ơi!

- Chắc chị con học mệt nên thế... Cô lên tiếng khi con em hỏi.

Con nhỏ em thì lắc cái đầu như không tin lời chị mình nói, còn nó thì gật gù ra vẻ hiểu khuôn mặt đăm chiêu của nhỏ. Thằng Tuấn thì lanh chanh cái miệng:

- Bài vở gì mà căng thẳng vậy em?

Không có trả lời, nó im lặng tiếp tục sự nghiệp ăn và nhìn con em. Bữa cơm có vẻ trầm xuống một cách khó hiểu, chẳng lẽ vì câu nói mông lung của thằng Tuấn, chắc không phải đâu, nó chỉ muốn hỏi thăm nhỏ thôi mà. Mãi sau này nó mới có câu trả lời.

Ăn uống xong thì hai chị em tiếp tục rửa chén, nó và thằng Tuấn thì tiếp chuyện cô. Đang trò chuyện với cô thì hai nhỏ lên nói chuyện cùng luôn.

Cô nói với nhỏ chị:

- Bài vở có gì không hiểu con hỏi hai anh cũng được nè!

- Dạ - Tiếng trả lời vô hồn, không chút hào hứng làm nó cũng hơi bực mình, dù không thi đậu đại học nhưng kinh nghiệm bài vở nó cũng hơn nhỏ chứ.

Sau đó con em có đề nghị rủ mọi người đi chợ đêm chơi. Thằng Tuấn đương nhiên là đồng ý rồi, nó quay qua bên nhỏ chị, dò xét thái độ.

- Thôi Út đi với hai anh đi, chị ở nhà.

- Thôi chị 2 không đi em cũng ở nhà, không thèm đi với đồ vô duyên nữa.

Mặt thằng Tuấn thì như này... Nhưng cũng không dám lên tiếng vì sợ nhỏ kia cho ăn hành.

Bỗng cô lên tiếng, thôi tụi con đi chung cho vui đi, hôm nay cuối tuần, đi chơi cho thoải mái đi "Tít".

- Dạ

Lại vô hồn... không cảm xúc, không hưởng ứng cũng chả phản kháng... Nhạt nhòa.

Bốn đứa kéo nhau ra chợ đêm - xung quanh là tiếng cười đùa, tiếng rao bán... mọi âm thanh vang lên bao vây lấy hai tâm hồn lạnh giá, mặc kệ cho hai đứa kia hò hét chạy nhảy, nó và nhỏ vẫn đi lững thững, mắt nhìn về một hướng vô định... Im lặng...

Thở dài một cái, đi chơi mà tâm trạng thế này ở nhà còn hơn. Đang ngán ngẩm, muốn về phòng thì nhỏ lên tiếng hỏi nó:

- Anh thấy thành phố này ra sao?

- Lạnh, không xô bồ như ở nơi anh từng ở.

Câu chuyện về hai thành phố kéo gần khoảng cách giữa hai đứa lại. Nhỏ đã chịu hỏi và trả lời những câu hỏi của nó. Thoáng trong phút giây, nó bắt gặp nhỏ mỉm cười, nụ cười hồn nhiên, không chút vẩn đục bụi trần. Khoảnh khắc ấy ngắn lắm, chỉ vài giây... Bất chợt nhỏ thấy nó đang nhìn nhỏ... nhỏ đanh mặt lại, tiếp tục trở về cái vỏ bọc lạnh lùng ấy... Sự im lặng tiếp tục lên ngôi, bức tường băng giá lại được thiết lập, mỗi người một suy nghĩ... Nó đang nghĩ về nhỏ, tâm, trí nó đang dồn về người con gái đang đi bên cạnh... Dường như không chịu nổi sự im lặng này, nó lên tiếng:

- Em cười đẹp lắm, giữ nụ cười này em nhé...

Đang tính phá vỡ sự im lặng thì nó lại phải đón nhận một chuyện khó xử khác. Nhỏ nhìn nó, nhìn thật lâu rồi bật khóc... Giữa phố chợ như thế này tự nhiên lại khóc... Làm sao đây, mọi người nhìn vào tưởng nó làm gì nhỏ thì chết... Đang lúc túng chưa biết xử lý ra sao thì nhỏ nín và nói:

- “Trả Lại Tôi! Nụ Cười” - Nói rồi nhỏ vụt chạy đi, muốn chạy theo để kéo nhỏ lại lắm, nhưng đôi chân này không thể nhấc lên, nó như bị đông cứng dưới cái lạnh của núi rừng.

Chết lặng... nó không biết mình đang làm gì, suy nghĩ gì nữa... Tại sao nhỏ lại nói vậy, tờ giấy mấy ngày trước nhận được là do nhỏ viết à??? Hàng trăm câu hỏi đặt ra vẫn không có hồi kết. Nó tìm đến thành phố này như một sự chạy trốn, chạy trốn cái quá khứ ngổn ngang bên trong nó. Tìm một nơi bình yên để suy nghĩ về tất cả. Tại sao mọi chuyện lại như thế này. Tại sao nó lại quan tâm đến nhỏ, tại sao lại nhìn vào ánh mắt đó, tại sao lại mở lòng để lắng nghe những câu chuyện về thành phố này từ nhỏ??? Đang mãi mê suy nghĩ với những câu hỏi tự đặt ra mà chưa có câu trả lời. Nó được kéo về với hiện tại bởi hai đứa ôn thần kia. Nhìn tụi nó vui vẻ không lo nghĩ... Nó muốn được như hai đứa này... chẳng cần suy nghĩ đắn đo... cứ vui chơi cho hết tuổi xuân xanh.

- Chị 2 em đâu rồi anh A???

- Chị em mệt chắc về trước rồi... Câu trả lời này có vẻ không giấu được con nhỏ...

- Anh có làm gì chị em không? Sao tự dưng đang đi chơi lại bỏ về...

- Anh không có làm gì hết... Thôi tụi mình về nha!

Vậy là đi 4 về 3, 3 đứa lại kéo nhau đi về... đèn đường đã tắt... trên đoạn đường vắng, có một đứa lầm lũi lê từng bước chân nặng trĩu, như người không còn chút sức lực. Trái ngược với nó thì hai đứa kia đang ca hát theo những giai điệu chẳng biết từ ca khúc nào... Nó đi... vẫn bước trên con đường hai bên cây xanh che lối, vẫn đi dưới hơi sương mờ ảo của khí trời Tây Nguyên.

Về đến phòng, nó lăn ra ngủ, nó muốn ngủ, muốn quên đi chuyện ngày hôm nay, nó muốn sáng mai thức dậy, mọi chuyện sẽ trở về như cũ. Nhưng câu nói đó vẫn vang vọng trong đầu “Trả Lại Tôi! Nụ Cười”!

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tiên Đế Trở Về
Quay lại truyện Khi Tôi 25
BÌNH LUẬN