Logo
Trang chủ

Chương 504: Nhân gian đèn đuốc sáng trưng

Đọc to

Phía Bắc Hòe Hoàng quốc, Bảo Tướng quốc sừng sững, Phật pháp hưng thịnh, chùa chiền san sát như rừng.

Tại quan ải biên cảnh, Trần Bình An khẽ đặt dấu triện lên giấy thông hành, thỉnh thoảng lại đưa ra ngắm nhìn. Bản thông hành trong tay là tờ mới, do Ngụy Bách tự tay viết. Còn bản cũ, chi chít dấu triện, nay đã lưu lại lầu trúc.

Trần Bình An vẫn đội nón, lưng mang hòm trúc, tay chống gậy trường, độc hành sơn thủy, thưởng ngoạn kỳ quan. Đôi khi ngự kiếm phi phong, gặp chốn phàm trần lại hạ xuống bộ hành. Hôm nay, chàng vẫn còn cách Xuân Lộ viên của Kim Đan Tống Lan Tiều một chặng đường dài non nước.

Phàm trần vẫn thường, kẻ gù thấy kẻ gù, người què gặp người què. Người tu đạo bước chân trên trường sinh lộ cũng chẳng khác, càng gặp nhiều tu sĩ, ắt sẽ thấy vô số yêu quái sơn hà, ma quỷ ẩn mình.

Trần Bình An từ Tùy Giá thành của Ngân Bình quốc, xuyên qua biên cảnh Bảo Tướng quốc, đã chứng kiến không ít yêu quái sơn lâm lũ lượt chạy về phương Nam. Ngoại trừ một lần ra tay tại Ngọc Hốt quận của Hòe Hoàng quốc, chàng chỉ lặng lẽ quan sát từ xa, tựa như tiên nhân trên đỉnh núi nhìn xuống hồng trần, tâm tính tu đạo dần dần hình thành.

Dẫu vậy, chàng vẫn không ngừng luyện quyền. Sau chuyến đi Quỷ Vực khe, chàng chuyên tâm tu luyện Lục Bộ Đi Thế, định bụng đánh đủ hai triệu quyền rồi mới tính tiếp. Thuở trước, nếu không gặp nhóm bốn người trảm yêu trừ ma kia, chàng vốn định tự mình trấn diệt quần quỷ. Sau đó, đợi chư tăng trở về, lưu lại Kim Đạc tự mấy ngày, mở những trang kinh thư giấy xanh chữ vàng, nhiều lần thỉnh giáo chư tăng về nội dung Phạn văn.

Kinh thư vốn chỉ vỏn vẹn hai trăm sáu mươi chữ, bỏ đi những câu chữ trùng lặp, việc thỉnh giáo ắt chẳng khó khăn. Tiền tài lay động lòng người, một niệm sai lệch đủ sinh ma tính, lòng người hiểm ác đến mức quỷ cũng phải e dè, đôi thầy trò võ nhân tại Kim Đạc tự chính là minh chứng.

Xuyên qua hai thành trì phía Nam Bảo Tướng quốc, Trần Bình An nhận thấy nơi đây có nhiều tăng nhân vân du, dung mạo tiều tụy, tay cầm bát khổ hạnh, hóa duyên khắp bốn phương. Gặp trên đường, chàng liền chắp tay trước ngực, khẽ gật đầu vấn an.

Bảo Tướng quốc, ngoài chư tăng, tự viện, hương khói dày đặc, võ phu giang hồ cũng đông đảo vô kể. Một ngày nọ, giữa sa mạc cát vàng, Trần Bình An gặp một đoàn tiêu sư đang tiến về châu thành phương Bắc. Ngoài những xe ngựa chất đầy hàng hóa, còn văng vẳng tiếng lục lạc leng keng. Đoàn tiêu sư ai nấy cường tráng, tràn đầy sức sống, ngay cả nữ nhân cũng da ngăm đen, toát lên phong thái hiên ngang dũng mãnh, một vẻ đẹp riêng biệt.

Một thanh niên cưỡi ngựa trông thấy thư sinh áo trắng phía trước, y phục trắng tinh đã lấm lem cát bụi, đầu tóc cũng vương vãi không ít, bước đi chật vật trong gió, thân hình xiêu vẹo, liên tục bị đoàn xe bỏ lại phía sau. Chàng liền ghìm vó ngựa, cúi người lấy túi nước treo bên yên, cười hỏi:
– Hoàng Phong cốc này còn hơn trăm dặm, tiểu phu tử có đủ nước mang theo không? Nếu thiếu, cứ nhận lấy, đừng câu nệ.

Trần Bình An quay đầu nhìn vị tiêu sư trẻ tuổi môi nứt nẻ rướm máu, chỉ vào hồ lô dưỡng kiếm bên hông, cười đáp:
– Không cần, bầu ta có nước, hòm trúc cũng còn túi nước.

Thanh niên cất túi nước, lại cười nói:
– Hoàng Phong cốc đêm về lạnh lẽo, vả lại thế đạo nay khác thường, chẳng còn thái bình. Càng ngày càng nhiều tà vật xâm nhập nhân gian, bởi vậy gần đây chư tăng từ các đại tự mới xuất hành.

– Tiểu phu tử hãy cố theo kịp chúng ta, tốt nhất là cùng dừng chân qua đêm bên Á Ba hồ phía trước. Người đông dương khí thịnh, cũng tiện bề tương trợ. Nơi đây đêm về vốn nhiều yêu ma quấy nhiễu, tuyệt nhiên không phải lời hù dọa, vậy nên tiểu phu tử chớ nên lạc bước một mình. Nhưng cũng chẳng cần quá sợ hãi, Hoàng Phong cốc thường có cao tăng đại đức dựng am tụng kinh, nếu thật có tà vật xuất hiện, cũng chưa chắc dám bén mảng làm hại người.

Trần Bình An khẽ gật đầu:
– Đa tạ thiếu hiệp nhắc nhở, ta ắt sẽ đến Á Ba hồ trước khi trời tối.

Bảo Tướng quốc không thuộc hàng chục tiểu quốc như Ngân Bình, Hòe Hoàng, bởi vậy dân chúng phàm tục và võ nhân giang hồ đã sớm quen thuộc với yêu ma quỷ quái. Tại khu vực Đông Nam Bắc Câu Lô Châu, chúng đã sống lẫn lộn với nhân loại vô số năm. Vì lẽ đó, việc đối phó với quỷ vật yêu quái, Bảo Tướng quốc từ triều đình đến dân gian đều có phương pháp riêng biệt.

Dẫu vậy, sau khi vị "tiên sinh kể chuyện" của Mộng Lương quốc triệt tiêu ranh giới, linh khí từ ngoại giới đã tràn ngược vào hàng chục tiểu quốc. Hiện tượng kỳ lạ này, tu sĩ vùng biên ắt nhận biết sớm nhất, yêu ma quỷ quái tu luyện thành công cũng chẳng chậm trễ, lũ lượt chen chúc.

Tựa như thương nhân cầu lợi, ma quỷ cũng thuận theo bản năng mà mưu cầu linh khí. Bởi vậy mới có hiện tượng dị thường tại hai quận Bộ Dao và Ngọc Hốt của Hòe Hoàng quốc, phần nhiều là ma quỷ từ Bảo Tướng quốc chạy về phương Nam. Vì lẽ đó, vị tiêu sư trẻ tuổi mới nói thế đạo chẳng còn thái bình.

Chiều tà ngả về Tây, Trần Bình An không nhanh không chậm tiến đến hồ nhỏ xanh biếc, chẳng rõ vì sao dân địa phương lại gọi là Á Ba hồ (hồ câm). Nơi đây đã có vài nhóm người tụ tập, lửa trại nối nhau, mọi người uống rượu xua đi cái lạnh.

Đêm hôm đó, từ phương Tây chợt hiện vài đạo kiếm quang hùng hồn, lướt về hướng Hoàng Phong cốc, rồi hạ xuống mặt đất cách Á Ba hồ vài chục dặm. Kiếm quang tung hoành, kèm theo tiếng quỷ vật gào thét. Sau khoảng một nén nhang, từng đạo kiếm quang lấp lánh lại rời đi xa tắp.

Trong khoảng thời gian ấy, những tiêu sư biết chút quyền cước hay thương nhân lữ thứ, ai nấy đều bình thản ung dung, tiếp tục uống rượu náo nhiệt, bàn tán xem rốt cuộc là kiếm tu của môn phái nào đến đây luyện kiếm. Đến tận đêm khuya, bên hồ vẫn ít người nghỉ ngơi. Lại có vài đứa trẻ nghịch ngợm tay cầm đao gỗ kiếm trúc so tài, tùy ý hất tung cát vàng, cười đùa đuổi bắt.

Trần Bình An uống nước suối sâu Bảo Kính sơn từ hồ lô dưỡng kiếm, tựa lưng vào hòm trúc ngồi bên hồ. Chàng thấy một cô gái đội khăn một mình rời khỏi đoàn, ngồi ở ven bờ, muốn vốc nước rửa mặt. Nàng giơ một tay lên, cổ tay đeo một xâu lục lạc trắng như tuyết.

Khi cô gái vén một góc khăn đội đầu, Trần Bình An đã dời mắt đi, nhìn về Á Ba hồ tương truyền sâu không thấy đáy. Theo lời đồn dân gian, hồ nhỏ này ngàn năm qua chưa từng khô cạn. Dù đại hạn kéo dài mấy năm, mặt hồ vẫn chẳng hạ xuống một thước. Dù mưa lớn liên miên, nước hồ cũng chẳng cao hơn một tấc.

Giữa hồ bỗng nổi lên chút gợn sóng, một cái đầu nhỏ đen nhánh ló ra, rồi nhanh chóng lặn xuống nước. Cô gái đội khăn dường như hoàn toàn không hay biết, chỉ cẩn thận rửa trán và tóc mai đen nhánh. Mỗi lần nàng giơ tay, tiếng lục lạc khẽ vang, nhưng bị tiếng ồn ào của mọi người bên hồ uống rượu mua vui che lấp.

Mặt hồ lặng lẽ xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, sau đó đột ngột một con cá yêu quái dài mười mấy trượng vọt lên, toàn thân đen kịt như mực, há miệng rộng về phía cô gái đội khăn, hàm răng sắc bén tựa đao trận sa trường.

Trần Bình An vẫn ngồi xếp bằng, bất động, một tay nâng cằm, dõi nhìn một người một cá kia.

Từ tám phương của Á Ba hồ, đồng thời xuất hiện tám nhân ảnh, tay cầm la bàn ném xuống mặt cát. Sau đó, từng người lần lượt đứng thẳng, ngón tay bấm quyết, chân đạp cương bộ, trong chớp mắt một sợi dây bạc tựa thừng thô bắn về giữa hồ. Khi những sợi dây bạc ấy hội tụ tại một điểm, trên mặt hồ lập tức hiện ra một trận pháp bát quái màu bạc sáng ngời, có thể tranh sáng cùng ánh trăng.

Tám người hẳn là đồng môn, phối hợp ăn ý, từng người đưa tay chụp lấy, từ la bàn dưới đất kéo ra một sợi dây bạc. Sau đó, hai ngón tay khép lại, chỉ lên không trung giữa hồ, tựa ngư dân kéo lưới bắt cá, lại bay ra tám sợi dây bạc khác, tạo thành một lồng giam. Tiếp đó, tám người bắt đầu lượn vòng, không ngừng gia cố từng lớp "hàng rào" cho trận bùa lồng giam này. Còn về an nguy của cô gái một mình đối mặt với cá yêu quái, bọn họ lại chẳng mảy may lo lắng.

Khi la bàn vừa ném xuống đất, cá yêu quái cũng nhận ra điều bất ổn, nhanh chóng khép miệng lớn lại, nhưng quán tính vẫn khiến nó lao về phía cô gái đội khăn đã đứng dậy.

Cô gái không lùi mà tiến một bước, nhảy vọt lên cao, một quyền đánh thẳng khiến cá yêu quái rơi vào bát quái trận trên mặt hồ. Khi thân thể khổng lồ chạm vào quẻ Cấn trong trận, trên đầu nó lập tức hiện ra một ngọn núi nhỏ giáng xuống. Đáng thương thay, cá yêu quái bị bắn về phía quẻ Chấn, tức thì điện chớp lập lòe, kêu lên xì xì. Nó nhảy nhót trượt vào quẻ Ly, liền có lửa lớn bốc cháy hừng hực, vô cùng thê thảm. Sau đó, nó lại được nếm trải trận thế nhũ băng từ trong hồ đâm ra, giáo mác như rừng.

Cuối cùng, cá yêu quái hóa thành hình dáng một tiểu cô nương áo đen, không ngừng chạy như bay, vừa khóc lớn vừa lau nước mắt. Nàng phải tránh rồng lửa, lại tránh nhũ băng, thỉnh thoảng còn bị từng tia sét đánh cho toàn thân co giật mấy cái, đau đến trợn mắt.

Cảnh tượng này khiến Trần Bình An cũng chẳng nỡ nhìn thẳng, khẽ dời mắt đi, thậm chí còn nhắm một mắt lại. Chàng đã thấy không ít yêu quái hung ác gây hại một phương, dẫu kết cục thế nào, lúc vừa xuất đầu lộ diện phần lớn đều oai phong lẫm liệt. Chẳng hạn như xe liễn của Phạm Vân La thành Phu Nị ở Quỷ Vực khe. Ngay cả yêu quái đối mặt với quỷ vật thành Đồng Khứu, cũng có một đám lâu la giúp nó khiêng một tấm ván gỗ lớn. Trần Bình An chưa từng thấy kẻ nào đáng thương đến nhường này.

Mọi người nhìn cảnh tượng trên hồ, không ngừng hoan hô. Những đứa trẻ nghịch ngợm kia cũng nấp bên cạnh trưởng bối, ngoại trừ lúc đầu cá lớn nhảy ra mặt hồ, há miệng ăn người, dáng vẻ có phần dọa người, hiện giờ không ai còn sợ nữa. Tại khu vực Bảo Tướng quốc, náo nhiệt lớn nhất chính là tiên sư bắt yêu, chỉ cần nhìn thấy thì còn vui hơn cả tết.

Khi tiểu cô nương áo đen cố gắng giữ khoảng cách cao hơn một thước so với bát quái trận pháp trên mặt hồ, chạy như bay xông vào trong quẻ Tốn, một cây gỗ tròn to như miệng giếng lập tức giáng xuống. Nàng không kịp né tránh, liền hít sâu một hơi, hai tay giơ lên đỉnh đầu, chống đỡ cây gỗ tròn kia.

Nàng nước mắt nước mũi đầy mặt, nức nở nói:
– Xâu lục lạc kia là của ta, năm xưa tặng cho một thư sinh qua đường suýt chút nữa đã chết. Hắn nói muốn vào kinh đi thi, nhưng trên người không còn lộ phí, ta mới tặng cho hắn. Hắn đã hứa sẽ trả lại cho ta, bây giờ đã hơn một trăm năm rồi, hắn cũng không còn nữa. Hu hu hu, tên lường gạt...

Lời này có vẻ hoang đường, nhưng Trần Bình An lại tin. Á Ba hồ có hiện tượng lạ mặt nước không tăng không giảm, chắc phải quy công cho tiểu nha đầu hình dáng chân thân không được lòng người này. Nhiều năm như vậy, thương nhân và khách qua đường đều dừng chân qua đêm ở đây, cũng chưa từng có thương vong.

Thực ra người hay quỷ cũng vậy, mặc cho ngươi ba hoa chích chòe thế nào, rất nhiều lúc đều không bằng một sự thật, một đường nhánh. Bất kể nói thế nào, qua nhiều năm như vậy, dân chúng bản địa và thương nhân qua đường đều nên cảm kích sự bảo vệ của nàng mới đúng. Cho dù dự tính ban đầu của nàng là gì, đều nên nhớ một phần tình nghĩa.

Có điều tiên sư hàng yêu bắt quái cũng là chuyện hiển nhiên. Lúc cá yêu quái vừa thò đầu ra, Trần Bình An đã biết trên người nó không có tà khí sát tâm, có lẽ là thèm muốn xâu lục lạc kia. Cộng thêm muốn xem kịch hay, bởi vì chàng đã sớm nhìn thấu, cô gái đội khăn kia là một võ phu cảnh giới thứ năm giấu tài... cũng có thể là cảnh giới thứ sáu của Bảo Tướng quốc? Tóm lại chàng không ra tay ngăn cản. Có điều xâu lục lạc trên tay cô gái đội khăn vốn là đồ vật của tiểu cô nương, chuyện này vẫn nằm ngoài dự liệu của chàng.

Sau khi tiểu cô nương vạch trần chân tướng, cô gái đội khăn vừa dùng một quyền đánh lui địch, đứng bên hồ nhỏ xanh biếc, cười nói:
– Yên tâm đi, bắt ngươi về không phải là muốn giết ngươi, mà là ý của quốc sư Khiên Câu quốc. Chỗ bọn họ thiếu một hà bá, quốc sư đại nhân đã nhìn trúng ngươi, muốn ngươi đi trấn giữ thủy vận, không hoàn toàn là chuyện xấu.

– Có điều trước đó nói rõ, ta cũng không muốn lừa ngươi. Ngươi xuất thân là thủy quái hồ này, trời sinh thân thiết với nước, khả năng đắp nặn kim thân trở thành hà bá sẽ lớn hơn những người chết biến thành anh linh, nhưng cũng không phải ván đã đóng thuyền. Không có cách nào, chúng ta và triều đình Khiên Câu quốc nhiều đời giao hảo, phủ quốc sư người ta lại cho một số tiền thần tiên lớn... Cưỡng chế bắt ngươi khỏi Á Ba hồ đúng là không phúc hậu lắm.

– Sở dĩ nói với ngươi những chuyện này, là ta cảm thấy thư sinh Khiên Câu quốc mà năm xưa ngươi tặng lục lạc, càng không phúc hậu. Chẳng những không muốn trả lại lục lạc cho ngươi, còn cất giấu làm bảo vật gia truyền. Lục lạc này cũng là hậu nhân của hắn tặng cho quốc sư Khiên Câu quốc, nhờ vậy mà được thăng làm quan nhất phẩm, thuận tiện giúp tổ tiên được phong tặng một danh hiệu sau khi chết. Ngươi muốn mắng thì có thể chờ thành hà bá rồi lại mắng, còn bây giờ vẫn nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói, tránh khỏi tiếp tục chịu khổ.

Tiểu cô nương áo đen hai tay vẫn đỡ cây gỗ tròn đang chậm rãi rơi xuống, khi hai chân sắp chạm đến bát quái trận trên mặt hồ, càng kêu gào:
– Ta sắp trở thành cá luộc rồi. Đám bại hoại các ngươi chỉ thích đánh đánh giết giết, ta không đi với các ngươi. Ta thích nơi này, đây là nhà của ta, ta không đi đâu hết. Ta không cần dời ổ làm hà bá gì đó, ta còn nhỏ, bà cái gì mà bà.

Cô gái đội khăn thở dài, ra hiệu cho tám vị tu sĩ sư môn không cần gấp gáp thu lại trận pháp, từng bước khuyên nhủ:
– Vậy ta và ngươi thương lượng nhé? Ta có thể giúp ngươi cầu tình với quốc sư đại nhân, trước tiên không lấy khoản tiền thần tiên kia, nhưng ngươi nhất định phải theo ta trở về sư môn, vẫn phải dời ổ. Ta không thể trở về một chuyến tay trắng, bằng không sư phụ sẽ trách mắng. Gần sư môn ta có một con sông lớn, hôm nay đã có thủy thần trấn giữ. Ngươi trước tiên xem thử người ta làm thủy thần thế nào, một ngày nào đó cảm thấy làm hà bá cũng không tệ, ta lại dẫn ngươi đến phủ quốc sư, thế nào?

Tiểu cô nương áo đen khẽ gật đầu. Cô gái đội khăn hai tay bấm quyết, liên tục niệm khẩu quyết, lại có thể điều khiển linh khí, triệt tiêu cột tròn phía trên quẻ Tốn.

Tiểu cô nương áo đen nhảy nhót tại chỗ mấy cái, hai cánh tay gập lại lắc lư trước sau, con ngươi xoay chuyển.

Cô gái đội khăn cười nói:
– Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, bằng không có thể sẽ thành cá kho cá hấp.

Tiểu cô nương áo đen sụt sịt mũi, vẻ mặt như đưa đám nói:
– Vậy ngươi vẫn nên đánh chết ta đi. Nếu phải rời khỏi nơi này, còn không bằng chết cho xong.

Cô gái đội khăn cảm thấy bất đắc dĩ. Đám tiên sư còn lại dường như cũng cảm thấy hứng thú, không vội thu lưới bắt yêu.

Đột nhiên từ chân trời rất xa xuất hiện một ánh kiếm chói mắt, trong phút chốc đã đến nơi, ngự kiếm lơ lửng trên đầu mọi người. Đó là một kiếm tu trẻ tuổi mặc pháp bào màu tím nhạt, giữa búi tóc cài một cây trâm màu vàng thỉnh thoảng có sấm sét đan xen.

Hắn mỉm cười nói:
– Con tiểu yêu Á Ba hồ này rất khó bắt, các ngươi thủ đoạn giỏi. Bao nhiêu tiền, ta mua.

Cô gái đội khăn mỉm cười nói:
– Có phải là Tấn công tử của Kim Ô cung?

Kiếm tu trẻ tuổi cười nói:
– Chính là tại hạ.

Cô gái đội khăn lắc đầu, áy náy nói:
– Con yêu vật này không thể bán cho Tấn công tử.

Kiếm tu trẻ tuổi nhíu mày:
– Ta ra giá gấp đôi. Bên cạnh sư nương của ta vừa lúc thiếu một nha hoàn.

Cô gái đội khăn do dự một thoáng, vẫn lắc đầu nói:
– Xin lỗi, thứ cho khó vâng lệnh. Con yêu quái này là sư môn đã đáp ứng với quốc sư Khiên Câu quốc, tối nay ta không làm chủ được.

Cung chủ phu nhân của Kim Ô cung tính tình hung dữ, vật bản mệnh là một cây gậy trừ tà, nghe đồn là dùng trúc xanh Thanh Thần sơn luyện chế thành, rất thích dùng gậy giết tỳ nữ. Bên cạnh ngoại trừ một lão bà bà có thể may mắn sống sót, trở thành người hướng dẫn, còn lại đều chết hết rồi. Hơn nữa thi thể còn bị ném vào trong mây sét trên đỉnh Kim Ô cung, không được siêu sinh.

Nhưng Kim Ô cung lại không bị xem là tà môn ma tu gì, xuống núi giết yêu trừ ma cũng dốc hết sức, hơn nữa luôn thích lựa chọn quỷ vương yêu quái khó đối phó. Có điều cung chủ của Kim Ô cung, đường đường là một vị kiếm tu Kim Đan, lại rất sợ phu nhân vốn là con gái của vua núi lớn, đến nỗi tất cả nữ tu sĩ và tỳ nữ Kim Ô cung đều không dám nói nhiều với cung chủ nửa câu.

Nếu không phải như vậy, thực ra vụ mua bán này cũng có thể thương lượng. Sư môn và quốc sư Khiên Câu quốc, chắc đều không ngại bán nhân tình cho Kim Ô cung thế lực to lớn.

Kiếm tu trẻ tuổi nhướng mày:
– Nói lý đàng hoàng không nghe, muốn ta xuất kiếm sao? Con ả Thanh Khánh phủ ngươi, võ phu cảnh giới thứ sáu, cộng thêm một chút thủ đoạn bùa chú. Có tin ta thêu hoa lên gương mặt vốn đã chẳng ra gì của ngươi, lại mua con tiểu yêu kia hay không?

Hắn cười lạnh nhấn mạnh:
– Yên tâm, ta vẫn sẽ mua. Có điều từ nay về sau, Tấn Nhạc ta sẽ ghi nhớ Thanh Khánh phủ các ngươi.

Cô gái đội khăn trong lòng thở dài, cũng không thể vì mình mà liên lụy cả sư môn. Tu sĩ Kim Ô cung luôn yêu ghét rõ ràng, hơn nữa vui giận thất thường, một khi không nói lý sẽ rất khó ứng phó. Cô quay lại nhìn tiểu cô nương hai tay ôm đầu, đang muốn lừa gạt mình.

Ngay khi cô định gật đầu đáp ứng, bên Á Ba hồ có thể nghe được tiếng kim rơi, một thư sinh áo trắng nho nhã yếu đuối đã sớm lấy nón xuống đặt trên hòm sách, tay cầm quạt xếp chậm rãi đứng dậy, mỉm cười nói:
– Nếu như vậy cũng xem là nói lý, ta thấy ngay từ đầu đã không nói lý thì tốt hơn, cứ ép mua ép bán là được. Dù sao ai bản lĩnh cao thì người đó là đại gia, không cần cởi quần đánh rắm đi cầu.

Lỗ tai nhọn của tiểu cô nương áo đen khẽ run lên, ngẩng đầu nghi hoặc nói:
– Cởi quần đánh rắm là không đúng, Hoàng Phong cốc chúng ta đêm lạnh gió lớn, lộ mông thì sẽ rất lạnh. Nhưng đi cầu thì không có cách nào, sao có thể không cần cởi quần?

Thư sinh áo trắng dùng quạt xếp gõ đầu một cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:
– Đúng vậy.

Tiểu cô nương mặt mày hớn hở, lơ lửng giữa không trung, ngồi xếp bằng, hai tay khoanh trước ngực:
– Người đọc sách đều thiếu đầu óc.

Nhưng vừa nghĩ tới xâu lục lạc có lòng tốt tặng cho người khác làm lộ phí, cô lại bắt đầu sụt sịt mũi, gương mặt nhỏ nhắn nhíu lại.

Đều là gạt người, giả dối. Năm xưa gã kia còn nói, đời này hứng thú lớn nhất của hắn không phải làm quan, mà là viết một quyển tiểu thuyết thần bí được ưa thích. Đến lúc đó nhất định sẽ viết một bài văn về cô, hơn nữa sẽ rất dài, màu mực thật đậm. Lúc ấy hắn còn đặt tên xong rồi, gọi là “Đại Thủy Quái Hồ Á Ba”, khiến cho cô mong chờ đến sắp chảy nước miếng. Cô còn đặc biệt nhắc nhở hắn, nhất định phải miêu tả mình thật hung ác, đạo hạnh cao thâm một chút.

Khi đó hắn đáp ứng rất sảng khoái. Hôm nay đã nhìn thấy xâu lục lạc kia rồi, sao còn không thấy bài văn đã trơ mắt chờ đợi cả trăm năm? Cho dù ít chữ một chút cũng không sao.

Tấn Nhạc khom lưng nghiêng người tới trước, nhìn chăm chú vào thư sinh áo trắng giả vờ nghiêm túc kia, cười ha hả nói:
– Ấy, kẻ xướng người họa với tiểu yêu này, hai người các ngươi đang hát đôi à?

Thư sinh tay cầm quạt xếp ôm quyền nói:
– Xin Tấn công tử Kim Ô cung giơ cao đánh khẽ.

Lại có một ánh kiếm xé gió bay đến, lơ lửng bên người Tấn Nhạc. Đó là một nữ tu sĩ trung niên dáng người uyển chuyển, giữa búi tóc cài trâm vàng. Cô ta liếc nhìn cảnh tượng trên hồ, cười nói:
– Được rồi, lần này rèn luyện ngay dưới mắt tiểu sư thúc tổ, chúng ta lại không thể chém chết Hoàng Phong lão tổ kia. Biết lúc này tâm tình của ngươi không tốt, nhưng tiểu sư thúc tổ còn đang chờ ngươi, bắt ngài chờ lâu sẽ không hay.

Tấn Nhạc gật đầu, vươn ngón tay ra:
– Thanh Khánh phủ đúng không, ta nhớ rồi, sắp tới các ngươi cứ chờ ta đến nhà thăm viếng là được.

Sau đó lại chỉ vào thư sinh áo trắng đang lén lút lau mồ hôi trán kia. Sau khi đối diện, thư sinh lập tức dừng động tác, cố ý mở quạt xếp ra, nhẹ nhàng phe phẩy gió mát. Tấn Nhạc cười nói:
– Biết ngươi cũng là tu sĩ, thực ra trên người mặc một bộ pháp bào đúng không. Là con trai thì đừng giả làm cháu trai với ta, có dám báo danh hiệu và sư môn không?

Người nọ cười nói:
– Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, họ Trần tên Hảo Nhân.

Sắc mặt Tấn Nhạc âm trầm, nói với nữ tu sĩ trung niên:
– Sư tỷ, bây giờ ta không nhịn được nữa, để ta xuất kiếm đi, chỉ một kiếm thôi.

Nữ tu sĩ trung niên nhẹ giọng nhắc nhở:
– Tiểu sư thúc tổ có lẽ đang nhìn chúng ta.

Tấn Nhạc hừ lạnh một tiếng, nói với Trần Bình An:
– Mau đi thắp hương lễ Phật, cầu xin sau này đừng rơi vào tay ta.

Hai kiếm tu của Kim Ô cung ngự kiếm đi xa, kéo ra hai ánh kiếm rất dài.

Tám vị tiên sư Thanh Khánh phủ đã tụ tập bên cạnh cô gái đội khăn, sau khi nhìn thấy hai ánh kiếm biến mất, đều thở phào một hơi. Nhưng vừa nhớ tới Tấn Nhạc nói sẽ đến nhà, bọn họ liền nhìn nhau cười khổ. Nhất là cô gái đội khăn tâm tình càng nặng nề. Có điều chín người nhìn về thư sinh áo trắng đang lau trán, trong lòng đều cảm kích. Nếu không có người này đứng ra thu hút sự chú ý của Tấn Nhạc, chín người bọn họ sẽ càng phiền phức. Không chừng tối nay khó thoát khỏi một kiếp, phải chém giết một trận.

Mặc dù thế lực của Thanh Khánh phủ kém hơn Kim Ô cung một bậc, nhưng còn không đến mức nhìn thấy hai kiếm tu là phải quỳ xuống dập đầu. Có điều dù nói thế nào, chuyến này xuống núi bắt yêu đúng là không xem ngày. Tương lai sư môn ngăn cản Tấn Nhạc lên núi vấn kiếm, với nội tình của Thanh Khánh phủ dĩ nhiên không khó, nhưng khó tránh khỏi từ nay sẽ bất hòa với Kim Ô cung.

Cô gái đội khăn ôm quyền cười nói:
– Vị Trần công tử này, ta tên Mao Thu Lộ, đến từ Thanh Khánh phủ Đào Chi quốc, nằm ở hướng đông bắc Bảo Tướng quốc. Cảm ơn Trần công tử đã bênh vực lẽ phải.

Trần Bình An cười nói:
– Ta cũng không bênh vực lẽ phải, chỉ là muốn mua con thủy quái Á Ba hồ kia.

Tiểu cô nương áo đen vẫn khoanh tay trước ngực, kêu lên:
– Đại thủy quái.

Trần Bình An quay đầu cười nói:
– Vừa rồi nhìn thấy kiếm tiên của Kim Ô cung, sao ngươi không tự xưng là đại thủy quái?

Tiểu cô nương áo đen con ngươi xoay một vòng:
– Vừa rồi cổ họng của ta bốc lửa, nói không nên lời. Ngươi có giỏi thì bảo kiếm tiên rắm chó của Kim Ô cung trở lại đây, xem ta có nói hay không...

Không đợi cô nói xong, trên màn trời phía xa bỗng xuất hiện một đường sáng vàng, có lẽ dài đến hơn ngàn trượng, bắn thẳng về một nơi sâu trong Hoàng Phong cốc.

Trần Bình An nheo mắt lại, chỉ liếc nhìn một cái rồi dời mắt đi. Ấy, còn là một kiếm tu cảnh giới Kim Đan, xem ra vị tiểu sư thúc tổ của hai người Kim Ô cung đã tự mình ra tay rồi?

Sau đó trời đất khôi phục sáng trong, ánh kiếm kia chậm rãi biến mất.

Tiểu cô nương áo đen vội vàng ôm đầu la lớn:
– Tiểu thủy quái, ta chỉ là tiểu thủy quái nhỏ như hạt gạo...

Mao Thu Lộ cười khổ, nói với một ông lão trong sư môn:
– Nếu người này ra tay vấn kiếm chúng ta, sẽ có phiền phức lớn.

Ông lão lắc đầu, nhẹ giọng cười nói:
– Vị kiếm tiên này tính tình lạnh nhạt, kiêu ngạo là thật, nhưng tác phong làm việc hoàn toàn không thích ra oai như Tấn Nhạc. Vẫn rất giống người trên núi, trong mắt không có chuyện trần thế, mỗi lần lặng lẽ xuống núi chỉ vì giết yêu trừ ma, dùng nó rửa kiếm. Lần này có lẽ là hộ đạo cho bọn Tấn Nhạc, dù sao Hoàng Phong lão tổ ở đây là một Kim Đan thật sự, lại sở trường độn thuật, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ gặp họa bỏ mình. Ta thấy một kiếm này chém xuống, trong mấy chục năm Hoàng Phong lão tổ sẽ không dám thò đầu ra ăn thịt nhà sư nữa.

Mao Thu Lộ nhìn về Trần Bình An, lắc đầu cười nói:
– Một là phủ quốc sư đã ra giá mua yêu quái này, cái giá rất cao. Hai là hôm nay đã chọc phải Tấn Nhạc của Kim Ô cung, nếu Trần công tử cầm lấy củ khoai lang phỏng tay này, sẽ không ổn lắm. Thanh Khánh phủ chúng ta tuy không cường thế như Kim Ô cung, nhưng trong chuyện này dù sao cũng chiếm lý, còn không đến mức quá sợ hãi bọn họ.

Trần Bình An gấp quạt xếp lại giắt ở bên hông, mỉm cười nói:
– Không sao, đoạn đường này ta đi về phía bắc xa xôi, vất vả kiếm tiền chính là để tiêu tiền, Mao tiên sư cứ ra giá. Hơn nữa ta là tu sĩ hoang dã, hành tung bất định như một mảnh lục bình, Kim Ô cung muốn nổi giận cũng phải tìm được ta rồi tính. Cho nên chỉ cần Mao tiên sư đồng ý bán, ta có thể mua.

Tiểu cô nương áo đen thở phì phì nói:
– Ta không muốn bán cho ngươi, người đọc sách rất gian xảo. Còn không bằng tới Thanh Khánh phủ làm hàng xóm với một vị thủy thần sông lớn, không chừng còn có thể lừa một chút đồ ăn.

Trần Bình An quay đầu cười nói:
– Không sợ ánh kiếm của kiếm tiên Kim Ô cung sao? Một khi bị Tấn đại kiếm tiên biết được tung tích của ngươi, trước giờ chỉ có ngàn ngày làm giặc, nào có ngàn ngày phòng giặc. Mỗi ngày đều thấp thỏm bất an, đại thủy quái ngươi chịu được sao?

Tiểu cô nương áo đen nhíu mày, bắt đầu ra sức suy nghĩ vấn đề. Muốn biết suy nghĩ có dụng tâm hay không, chỉ cần nhìn chân mày của cô nhíu lại bao nhiêu là được.

Trần Bình An nhìn đám tiên sư Thanh Khánh phủ kia, cười nói:
– Ra giá đi.

Mao Thu Lộ nhìn về ông lão, người sau khẽ gật đầu. Nhưng cô vẫn nhỏ giọng hỏi:
– Trần công tử thật sự không sợ Kim Ô cung dây dưa?

Trần Bình An gật đầu nói:
– Ta tránh bọn họ là được.

Mao Thu Lộ hơi khó xử, nói:
– Phủ quốc sư đã ra giá một đồng tiền cốc vũ... Thực ra bình thường không bán được giá cao như vậy, nhưng liên quan đến thần vị hà bá, cho nên...

Tiểu cô nương áo đen tức giận nói:
– Cái gì, chỉ một đồng? Không phải một trăm đồng sao? Tức chết ta rồi. Người đọc sách, nhanh lên một chút, đưa cho tiểu cô nương nắm tay yếu đuối này một trăm đồng tiền cốc vũ. Nếu ngươi chớp mắt một chút, không tính là anh hùng hảo hán.

Trần Bình An lười để ý tới tiểu thủy quái não úng nước này, đưa ra một đồng tiền cốc vũ.

Mao Thu Lộ kinh ngạc, bất đắc dĩ nói:
– Trần công tử thật sự mua à?

Ngay lúc này, một lão tăng hình dáng tiều tụy bồng bềnh chạy đến, đứng trên đỉnh dốc. Sau người là mười mấy tăng lữ vẻ mặt hiền lành, tuổi tác cách xa. Bọn họ đeo phật châu trước người, tuy là chất liệu bình thường nhưng lại có ánh sáng vàng lưu chuyển, cực kỳ nổi bật trong màn đêm.

Lão tăng đứng lại, sau đó trầm giọng nói:
– Kiếm tiên của Kim Ô cung đã đi xa. Hoàng Phong lão tổ bị trọng thương, đã nổi điên lên, lại không trốn ở chân núi nghỉ ngơi mà muốn ăn thịt người. Sư bá của bần tăng đang đối mặt với hắn cách đây mười mấy dặm, nhưng cũng không cầm chân được quá lâu. Các người hãy nhanh chóng theo bần tăng rời khỏi khu vực Hoàng Phong cốc, không thể trì hoãn được nữa.

Trần Bình An nhẹ nhàng ném đồng tiền cốc vũ cho Mao Thu Lộ, cười nói:
– Làm xong mua bán, chúng ta đều có thể bỏ chạy rồi.

Mao Thu Lộ cắn răng một cái, chụp lấy đồng tiền nắm chặt trong lòng bàn tay. Đúng là một đồng tiền cốc vũ, vô cùng chân thực.

Tiểu cô nương áo đen vội vã kêu lên:
– Đừng quên xâu lục lạc kia, ngươi cũng phải dùng một đồng tiền cốc vũ mua nó!

Trần Bình An vẫn không để ý tới cô ta. Má của tiểu cô nương phồng lên, cảm thấy người đọc sách này đúng là không lanh lợi.

Mao Thu Lộ mỉm cười lấy xâu lục lạc trên cổ tay xuống, giao cho Trần Bình An.

Vị trưởng giả sư môn kia của cô vung tay, trận bùa dùng cả mặt hồ làm bát quái lập tức thu lại, giam giữ tiểu nha đầu toàn thân co rúm trong lưới lớn màu bạc, kéo đến bên bờ. Những tiên sư Thanh Khánh phủ còn lại cũng lần lượt điều khiển la bàn trở về.

Mao Thu Lộ cười nói:
– Chúng ta thu hồi trận bùa, Trần công tử phải trông chừng cho kỹ, nhất định đừng để cô ta chạy vào trong hồ.

Trần Bình An cười gật đầu nói:
– Dĩ nhiên.

Trận bùa lấp lánh trong nháy mắt tiêu tan. Trần Bình An bước ra một bước, xách cổ áo tiểu cô nương nhấc lên cao. Cô lơ lửng giữa không trung, vẫn nghiêm mặt lại, hai tay khoanh trước ngực.

Trên dốc núi, những tiêu sư giang hồ và thương nhân qua đường đã nhanh chóng thu dọn, được các nhà sư hộ tống vội vàng lên đường ban đêm. Đám tiên sư Thanh Khánh phủ kia cũng không cần giao lưu, đã tự động đi vào trong đội ngũ, hiển nhiên là muốn cùng nhau hộ tống.

Trần Bình An kêu lớn:
– Vị tiêu sư kia!

Một tiêu sư trẻ tuổi cưỡi ngựa đã đi tới đỉnh dốc, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy thư sinh áo trắng kia một tay xách tiểu cô nương, trong tay có thêm một bình rượu, sau đó gắng sức ném về phía hắn. Hắn đưa tay chụp lấy, sau đó cất vào, nở một nụ cười, ôm quyền cảm ơn.

Giang hồ tình cờ gặp gỡ, bèo nước tương phùng. Hợp ý thì uống rượu, không cần hàn huyên, không hỏi tên họ.

Mao Thu Lộ quay đầu hỏi:
– Trần công tử không cùng đi sao?

Trần Bình An thoải mái cười nói:
– Ta đổi một hướng khác bỏ chạy. Các ngươi nhiều người, Hoàng Phong lão tổ nhất định sẽ tìm các ngươi trước.

Mao Thu Lộ giận đến không nói được lời nào, xoay người quay lưng về phía đối phương, giơ ngón cái lên cao, sau đó chậm rãi chỉ xuống. Nhưng người nọ lại không biết ngượng nói:
– Sau này có cơ hội sẽ đến Thanh Khánh phủ các ngươi làm khách.

Mao Thu Lộ thu lại động tác, ngoảnh mặt làm ngơ, bước nhanh rời đi.

Tiểu cô nương áo đen lắc đầu, nói như cười trên nỗi đau của người khác:
– Người đọc sách, ngươi không nhìn ra sao, ban đầu cô ta có một chút thiện cảm với ngươi, bây giờ không còn chút nào rồi.

Cổ áo buông lỏng, hai chân cô đáp xuống đất.

Trần Bình An cười nói:
– Không nhìn ra ngươi rất có kinh nghiệm giang hồ.

Tiểu cô nương áo đen hai tay đặt sau người, mở to mắt nhìn lục lạc trong tay hắn.

Trần Bình An vứt lục lạc cho cô, sau đó đội nón lên, khom lưng nghiêng người đeo hòm trúc lớn.

Tiểu cô nương áo đen ngẩn ra tại chỗ, sau đó quay một vòng, thật không có gì khác thường. Cô duỗi cổ ra, cả gương mặt nhỏ và lông mày nhàn nhạt đều nhíu lại, chứng tỏ trong đầu cô hiện giờ là một đống lộn xộn. Cô hỏi:
– Thế nào, ngươi cứ mặc kệ ta như vậy à? Ngươi thật không xem một đại thủy quái là đại thủy quái, đúng không?

Trần Bình An ấn vào trán cô:
– Xéo đi!

Tiểu cô nương áo đen tức giận nói:
– Làm gì thế?

Cô bỗng nhiên há to mồm, gương mặt nhỏ lập tức nứt ra một cái miệng lớn, lộ ra hàm răng sắc bén sáng như tuyết:
– Có sợ không?

Trần Bình An đeo hòm trúc, chậm rãi đi về phía sườn núi, bỏ lại một câu:
– Sợ chết rồi.

Phía bắc sườn núi cách đó không xa, động tĩnh càng lúc càng lớn. Tiểu cô nương áo đen do dự một thoáng, tiện tay ném lục lạc vào trong hồ, sau đó vân vê cằm, bắt đầu nhíu mày suy nghĩ vấn đề, trơ mắt nhìn Trần Bình An đi lên sườn núi.

Cô hừ lạnh một tiếng, xoay người nghênh ngang đi về phía hồ nhỏ xanh biếc, sau đó đột nhiên dừng lại quay đầu. Kết quả chỉ thấy người nọ đã đứng trên đỉnh dốc, bước chân không ngừng, cứ đi như vậy.

Cô gãi gãi đầu, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Sau đó cô tung người nhảy vào trong nước, hiện ra chân thân, đuổi theo lục lạc không ngừng rơi xuống, lắc đầu vẫy đuôi, bơi xuống đáy hồ.

Trần Bình An đi ra mấy dặm đường, lấy nón và hòm trúc xuống. Hắn nhìn thấy một lão tăng cả người đầy máu ngồi tại chỗ yên lặng tụng kinh, máu tươi lại có màu vàng nhạt. Bên cạnh ông ta là một cây tích trượng cắm trên cát vàng, vòng đồng va chạm vào nhau kịch liệt.

Theo sau lão tăng nhập định tụng kinh, quanh người một trượng vuông không ngừng nở rộ từng đóa hoa sen màu vàng.

Xung quanh ông ta có một cơn gió lốc màu vàng không ngừng cuốn tới, thấp thoáng có thể thấy một bộ áo bào màu vàng ẩn nấp trong đó.

Bị gió lốc cát vàng kia điên cuồng xung kích, hoa sen màu vàng từng cánh điêu linh.

Mặc dù hai mắt lão tăng nhắm nghiền, nhưng vẫn vung tay áo, trầm giọng nói:
– Đi mau! Cầm chắc tích trượng của lão tăng, nó sẽ giúp ngươi rời xa nơi này, đừng quay đầu lại!

Tích trượng lướt về phía Trần Bình An, lơ lửng bên cạnh hắn, từng vòng nối vào nhau, dường như vô cùng gấp gáp, thúc giục thư sinh mau mau bắt lấy, trốn khỏi nơi thị phi này.

Lão tăng phân tâm điều khiển tích trượng rời đất cứu người, đã xuất hiện sơ hở. Gió lốc cát vàng càng khí thế dào dạt, hoa sen màu vàng trong một trượng vuông đã còn lại không nhiều.

Khi lão tăng sắp hoàn toàn bị cát vàng cuốn lấy, hao mòn kim thân, bên tai có một giọng nói chất phác nhẹ nhàng vang lên:
– Đại sư cứ nhập định nói Phật pháp, tiểu tử may mắn lắng nghe một chút, vô cùng cảm kích.

Sau đó hắn lướt về phía trước mười mấy trượng, đồng thời kêu lên:
– Theo ta hàng yêu!

Chỉ thấy hòm trúc tự động mở ra, một sợi dây trói yêu màu vàng xuất hiện, giống như một con giao long màu vàng bám theo thân hình trắng như tuyết, cùng nhau xông tới trước.

Dây trói yêu chui vào trong gió lốc, vây khốn bộ áo bào màu vàng kia.

Trần Bình An xuất quyền như sấm, thanh thế kinh người. Một tay áo vung xuống, toàn bộ gió lốc ngút trời đều bị đánh thành hai nửa.

Lão tăng chậm rãi mở mắt ra, khẽ mỉm cười, chắp hai tay trước ngực, cúi đầu xuống, không phải tụng kinh mà là rủ rỉ nói:
– Uy đức ngời ngời, giữ lòng thanh tịnh. Đáng tiếc không có trà, bằng không có thể ngồi xuống.

Bộ áo trắng kia và gió lốc vừa đánh vừa đi xa. Lão tăng chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh hòm trúc, cầm lấy tích trượng vòng đồng đã yên tĩnh không tiếng động, niệm Phật một tiếng, bước nhanh rời đi.

Hôm nay trong màn đêm, một thư sinh áo trắng đeo hòm cầm gậy, chậm rãi bước đi. Một tiểu cô nương áo đen hai tay ôm chặt lấy cổ chân của hắn, cho nên mỗi khi hắn đi một bước, lại phải kéo theo tiểu nha đầu mặt dày như da trâu kia.

Trần Bình An cũng không cúi đầu:
– Ngươi cứ quấn lấy ta như vậy sao?

Tiểu cô nương trên người còn đeo một cái bao, gật đầu nói:
– Những bảo bối đáy hồ trong bao của ta, có giá hơn một đồng tiền cốc vũ. Đã nói rõ rồi, đều tặng cho ngươi, nhưng ngươi nhất định phải giúp ta tìm được một người biết viết sách, viết một cố sự đặc sắc miêu tả ta rất đáng sợ.

Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
– Còn như vậy, ta sẽ không khách sáo với ngươi nữa.

Tiểu cô nương áo đen quệt một đống nước mắt nước mũi vào đùi hắn, nức nở nói:
– Cầu xin ngươi, hãy mang ta đi giang hồ. Ngươi có bản lĩnh lớn như vậy, Hoàng Phong lão tổ cũng bị ngươi đánh chết, theo ngươi xông pha, ta sẽ ăn uống no say không cần ưu sầu. Ta nhất định phải tìm được một người đọc sách, viết về chuyện xưa của ta. Ta muốn lưu danh sử sách, mọi nhà đều biết ta là một con đại thủy quái Á Ba hồ.

Trần Bình An dừng bước, cúi đầu hỏi:
– Còn không buông tay?

Tiểu cô nương áo đen đánh chết cũng không buông, lắc đầu, dùng gương mặt của mình lau nước mũi trên trường bào trắng như tuyết của hắn, sau đó ngẩng đầu lên, nhăn mặt nói:
– Không buông.

Trần Bình An nhấc chân lên:
– Đi đi!

Tiểu cô nương áo đen bị ném thẳng tới Á Ba hồ, không ngừng quay cuồng giữa không trung, vẽ nên một vòng cung rất dài.

Chốc lát sau, Trần Bình An quay đầu nhìn. Sau người phía xa có một cái đuôi đi theo, thấy hắn quay đầu lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn trăng.

Trần Bình An thở dài:
– Đi theo bên cạnh ta, không chừng sẽ chết đấy.

Tiểu cô nương áo đen tung tăng chạy tới trước, nhưng vừa thấy đối phương lại nhíu mày, vội vàng dừng gấp, phiền muộn nói:
– Có ai mà không chết, dù sao cũng phải chết, ta không sợ chuyện này. Ta chỉ muốn ai cũng biết đến mình, biết rồi thì chết cũng không sao.

Trần Bình An tiếp tục đi tới, tiểu cô nương liền đi theo phía sau.

Trong đó có lúc cô ngồi xổm xuống, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mặt đất, nghiêng đầu qua, sau đó bỗng nhiên mở to chiếc miệng sắc bén, nuốt lấy một con thằn lằn. Sau khi đứng lên, tiểu cô nương đeo cái bao mặt mày hớn hở:
– Ngon quá!

Có điều cô đột nhiên phát hiện người nọ quay đầu, lập tức nghiêm mặt, ánh mắt không ngừng dao động, nhưng quai hàm lại không nhịn được nhúc nhích.

Trần Bình An cười cười:
– Vậy thì cứ đi theo, tranh thủ đến Xuân Lộ viên rồi sẽ giúp ngươi tìm một nơi dừng chân. Nhưng phải cảnh cáo trước, nếu nửa đường ngươi hối hận, muốn trở về Á Ba hồ, ngươi hãy tự mình đi, ta sẽ mặc kệ ngươi.

Tiểu cô nương áo đen chạy như bay đến bên cạnh hắn, ưỡn ngực nói:
– Ta sẽ hối hận? Ha ha, ta là đại thủy quái.

Trần Bình An ừ một tiếng:
– Đại thủy quái nhỏ như hạt gạo.

Tiểu cô nương áo đen lần đầu tiên hơi ngượng ngùng. Cái chuyện xấu hổ nhỏ như hạt vừng này, tuyệt đối không thể viết vào trong sách được.

Sau đó bên cạnh Trần Bình An có một tiểu cô nương áo đen đi theo, thường xuyên kêu gào khát nước.

Cùng nhau trèo đèo lội suối, tiểu nha đầu cảm thấy rất thú vị.

Người nọ dẫn cô ngồi trên đầu tường một con đường, nhìn thần giữ cửa hai nhà cãi nhau.

Hộ gia đình dán văn tài thần có một hảo hán hào hiệp trượng nghĩa, gia đình dán võ tài thần lại có một nhân tài đọc sách, dung mạo tuấn tú, thường được ca tụng là thần đồng ở huyện thành bản địa.

Sau đó bọn họ còn nhìn thấy cảnh tượng sơn thần gả con gái cho con trai thủy thần, nhìn có vẻ phô trương chiêng trống vang trời, nhưng thực ra lại yên tĩnh không tiếng. Khi ấy người nọ đã nhường đường, nhưng một lão bà bà trong đội ngũ sơn thần lại chủ động cho hắn một bao tiền mừng, hắn cũng cầm lấy, còn khách sáo nói lời chúc mừng.

Thật là mất mặt, bên trong chỉ có một đồng tiền hoa tuyết thôi mà.

Sau đó bọn họ lại gặp được vua núi Ngũ Nhạc trong truyền thuyết đi dạo, thần tiên áo vàng, cưỡi trên ngựa trắng, phía sau là người theo đuôi thật dài, vô cùng uy phong.

Bên cạnh một miếu thờ nương nương diện tích rất lớn lại cực kỳ đổ nát, bọn họ tận mắt nhìn thấy ba cô gái xinh đẹp, khoan thai đi ra từ một gian phòng màn che cũ rách, ít dấu chân người ở hành lang phía tây miếu thờ, lén lút đi gặp một thư sinh dương gian. Đáng tiếc cảnh tượng xấu hổ sau đó, cái gã bên cạnh lại không đi xem, cũng không cho cô đi rình xem. Ngày hôm sau bọn họ lại qua đó nhìn một cái, chỉ thấy ba tượng đất mỹ nhân sơn màu sặc sỡ, từng người thiếu đi một chiếc khăn, một cây trâm vàng và một vòng tay.

Càng thú vị là lần đó bọn họ đi bậy đi bạ, tìm được một chốn Đào Nguyên ẩn giấu giữa rừng núi, bên trong có mấy yêu tinh quỷ quái cải trang thành văn nhân nhã sĩ. Sau khi gặp được hai người bọn họ, lúc đầu còn rất nhiệt tình, nhưng khi đám yêu quái rừng núi kia hỏi thăm hắn có thể ngẫu hứng ngâm một bài thơ hay không, hắn liền trợn tròn mắt. Sau đó những gã kia bắt đầu đuổi người, nói rằng sao lại có một kẻ thô tục như vậy tới đây. Hai người bọn họ đành phải chật vật rời khỏi phủ đệ, cô nháy mắt với hắn, hắn cũng không tức giận.

Đây đều là chuyện rất thú vị, thực ra phần nhiều vẫn là những chuyện nhàm chán như ngày đêm lên đường, nổi lửa nấu cơm.

Nhưng có đôi khi gã này cũng rất quái lạ. Có một lần hắn đi trên đường núi hiểm trở, nhìn về vách núi xanh đối diện, chẳng biết tại sao lại lướt đi, đụng thẳng vào trong vách núi, sau đó cứ như vậy xuất quyền đục xuyên cả ngọn núi. Ngày thường hắn còn không biết ngượng nói cô là não úng nước? Đại ca đừng nói nhị tỷ chứ, có gì khác nhau đâu.

Lúc ban đêm ngủ trên đỉnh núi, hắn còn thường xuyên một mình đi lòng vòng, đi cả một buổi tối, như ngủ mà không ngủ. Dù sao cô chỉ cần buồn ngủ thì sẽ nằm xuống ngủ, sáng sớm mở mắt ra, thấy hắn vẫn còn ở đó tản bộ xung quanh.

Cũng có lúc hắn không nghiêm túc lắm. Có lần đi qua nhà thủy tạ bên ngoài quận thành, đang diễn ra hội nghị của văn nhân thi sĩ. Lúc mưa lớn, mọi người trong đình nghỉ mát đều xem mưa như thác nước, hứng thú khá cao. Sau đó người nọ vù một cái không thấy bóng dáng, không biết đã làm thế nào, chỉ gần nhà thủy tạ là không có mưa to nữa. Đám người đọc sách trong đình nghỉ mát đều ngây ra như phỗng, khiến cho cô trốn trong nước ôm bụng cười lớn.

Cách một đoạn thời gian, ở bên cạnh khe suối, hắn sẽ vỗ bầu rượu một cái, lấy ra một thanh phi kiếm xinh xắn lung linh dùng để... cạo râu. Có lần hắn còn quay đầu cười với cô một tiếng, cô thì không cười nổi, đó là phi kiếm của tiên nhân mà.

Hắn cũng từng giúp nông dân cấy mạ, lúc đó hắn lấy hòm sách và nón xuống, đi ra ngoài đồng làm việc, dường như rất vui vẻ. Ban đầu đám thôn phu hương dã còn sợ người đọc sách này làm bừa, giúp lại thêm phiền, không ngờ khi vào việc thì rất thành thạo. Đợi sau khi lao động xong, các thôn dân muốn mời bọn họ ăn cơm, nhưng hắn lại mỉm cười rời khỏi.

Có điều những chuyện vặt vãnh này đều không quá uy phong hiển hách, khiến cô cảm thấy không thỏa mãn. Đi theo hắn lâu như vậy, không hề có thành tựu gì, vẫn không ai biết cô là một đại thủy quái ở Á Ba hồ. Lúc gặp người khác, hắn chỉ giới thiệu cô họ Chu, sau đó không nói gì thêm.

Chỉ có một lần, cô cũng bội phục hắn một chút.

Trên một con sông lớn, có một chiếc thuyền lầu ngược dòng đụng vào một chiếc thuyền nhỏ không tránh kịp. Sau đó hắn liền ngự kiếm bay đến, đáp xuống trên chiếc thuyền nhỏ kia, vươn một tay ra đỡ thuyền lầu, tay kia cầm bầu rượu, ngẩng đầu uống rượu.

Sau đó hai người bọn họ cùng nhau ngồi trên một lầu cao ở kinh thành nhân gian phồn hoa, nhìn xuống cảnh đêm, đèn đóm huy hoàng, giống như ngân hà lấp lánh. Hắn cuối cùng đã nói một câu có dáng vẻ thư sinh, bảo rằng trên đầu có ngân hà, dưới chân cũng ngân hà, trên trời dưới đất đều có cái đẹp âm thầm.

Cô thấy hắn đã uống rượu, bèn khuyên hắn nói nhiều một chút. Hắn liền nói ánh trăng vào lầu cao, phiền thì nó cũng tới, thích thì nó cũng đi.

Cô liền cảm thấy ưu thương, chỉ là một chút thương cảm kỳ lạ nhỏ như hạt gạo. Thực ra không phải cô hoài niệm quê nhà, trên đường đi cô không hề nhớ đến. Nhưng khi cô quay đầu nhìn bên mặt người kia, dường như hắn đang nghĩ tới một số người nhung nhớ và chuyện thương tâm. Có lẽ là vậy, ai biết được. Cô chỉ là một con đại thủy quái, năm này qua năm khác lén nhìn người đến người đi, cũng không thật sự là người.

Nghĩ như vậy, cô cũng có phần thương cảm. Người kia quay đầu, cây gậy leo núi đặt ngang trên đầu gối, ôm bầu rượu, lại đưa tay khẽ xoa đầu cô.

Tại khoảnh khắc đó, cô cảm thấy hắn có lẽ thật sự tên là Trần Hảo Nhân.

Đề xuất Voz: [Hồi Ký] 11 năm
Quay lại truyện Kiếm Lai [Dịch]
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Lê Hiệp

Trả lời

2 ngày trước

Chương 946 còn nguyên văn convert nhờ ad fix giúp

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 ngày trước

ok

Ẩn danh

Minh Ngan

Trả lời

3 ngày trước

Chương 1130, tên là Tạ Cẩu, mà nguyên 1 chương lúc thì Tạ Chó, lúc Tạ Thuý, Tạ Tú, chả có thống nhất gì cả

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 ngày trước

ok đã fix.

Ẩn danh

Anh Dũng Nguyễn

Trả lời

4 ngày trước

Ae nào tóm tắt cho mình cục thư giản hồ với. Khó hiểu tại sao TBA lại phải đi hoàn thành di nguyện từng người một (lỗi do Cố Xán). Đoạn sau thì có lão phu tử lấy thẻ trúc của TBA là ai vậy ạ? Phủ đệ kim của TBA bị vỡ xong bao giờ mới xây lại được vậy?

Ẩn danh

conanhl90

4 ngày trước

https://vozer.io/kiem-lai/tom-tat-thu-gian-ho lão chủ nhà có soạn tóm tắt rồi đây bạn, mà không cần đọc cũng được, những chỗ không hiểu hay khó hiểu thì về mấy chương sau cũng có giải đáp hết á

Ẩn danh

Kevin1984

4 ngày trước

TBA làm vậy 1 phần chuộc lỗi cho CX, 1 phần để lương tâm không áy náy..Nếu TBA gặp 1 ma đầu khác tàn sát người vô tội ở Thư Giãn Hồ thì TBA đã ra tay giết nhưng mà người này lại là Cố Xán, TBA lại niệm tình cũ không giết..Việc này đi ngược lại đạo lý của TBA nên TBA phải đi hoàn thành di nguyện của từng người chết một phần không áy náy với bản tâm

Ẩn danh

binh178

Trả lời

4 ngày trước

Chậm như này thì bh mới vấn kiếm BNK haizz

Ẩn danh

binh178

Trả lời

4 ngày trước

Chán nhất là lúc đọc TBA làm quốc sư =))

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

Trả lời

4 ngày trước

Lâu không ngó qua truyện, mọi thấy chương nào khó hiểu có thể yêu cầu mình dịch lại nhé.

Ẩn danh

Aidennguyen27

4 ngày trước

Ad có thể thì dịch lại đoạn 503-511. Nhất là mấy chương 505 506 lúc TBA nói chuyện với hắc y tiểu cô nương, đoạn này xưng hô lộn xộn, lúc thì nàng, lúc thì con, nghe không phù hợp lắm.

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

4 ngày trước

ok dịch lại tới 511 rồi.

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

Trả lời

4 ngày trước

Đề xuất truyện: Từ Con Gián Bắt Đầu Tu Tiên, Ta Trở Thành Trùng Tổ - Một con gián nhỏ bé, làm sao có thể tìm được một tia sinh cơ trong giới tu tiên?

Ẩn danh

Kevin1984

Trả lời

1 tuần trước

Cho mình hỏi sao trận chiến giữa Man Hoan và Hạo Nhiên đang diễn ra gây cấn xong đùng cái Thôi Sàm xuất hiện ở Kiếm Khí Trường thành gặp Trần Bình An rồi qua chap sau là thời thế thái bình..Mạch truyện đang gây cấn rồi đột ngột hoà bình làm bị hụt hẫng..Có phải hoà bình chỉ là giấc mộng tự vấn lương tâm của Trần Bình an? hay thực sự diễn ra..Nếu thực sự thì sau này tác giả có viết về lý do tại sao Man Hoang bị bại trận kg?

Ẩn danh

NhatMinhz

1 tuần trước

Thôi Sàm tập hợp 1tr binh sĩ Lão Long Thành cũng với chiến lực kêu gọi ở Đông Bảo Bình hợp lực nghênh chiến man hoang yêu tộc, khi đại yêu kéo tới TS dụ Chu Mật tới Đồng Diệp Châu cùng tàn hồn TTX liên thủ đánh cho Chu Mật trốn về trời hợp đạo thiên đình, này gọi là cục Dụ Cổ Sinh. Sau đó TS dùng Sơn Thủy Điên Đảo thay thế TBA trấn áp KTTT, tán đạo tu vi 14 cảnh trở thành KTTT thứ 2 chặn đường lui Man hoang yêu tộc. Vừa xem bộ này cũng đc vài tháng có sai sót ae góp ý

Ẩn danh

Kevin1984

1 tuần trước

Kiểu như tác giả cắt bớt những đoạn đánh nhau giữa MH và HN chuyển qua thời bình rồi sau đó giải thích từ từ phải không b?

Ẩn danh

Minh Ngan

Trả lời

1 tuần trước

chap 864 chưa sửa văn phong, khó đọc

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tuần trước

ok

Ẩn danh

luan

Trả lời

2 tuần trước

ra thêm phiên ngoại đi ad