Logo
Trang chủ

Chương 505: Tiền bối ta nhường ngươi 3 quyền

Đọc to

Trên đoạn đường du hành này, khi băng qua Đào Chi quốc mà chẳng ghé thăm Thanh Khánh phủ, nàng tiểu cô nương áo đen lộ vẻ bất mãn. Song, khi vòng qua Kim Ô cung, nơi truyền thuyết kể rằng kiếm quang thường rực rỡ, tâm tình nàng lại trở nên khoáng đạt, sự biến đổi ấy tựa như mây trời, thoắt ẩn thoắt hiện.

Hôm ấy, tại một bến tiên nhỏ bé, muôn vật đều mang vẻ tươi mới. Cuối cùng, họ cũng được ngồi thuyền cưỡi mây lướt gió, tiến về Xuân Lộ Viên. Chuyến đi tuy thuận lợi nhưng lại khiến người ta kiệt sức.

Nàng tiểu cô nương áo đen đứng trong hòm trúc lớn, mắt tròn xoe, suýt chút nữa thì cay xè vì nhìn ngắm. Chỉ tiếc rằng trước đó hai bên đã có giao ước, rằng khi đến chốn tu sĩ tụ hội, nàng nhất định phải ngoan ngoãn giữ im lặng trong hòm. Thực ra trong hòm trúc chẳng có gì đáng giá, chỉ có một thanh kiếm cũ kỹ mà nàng chưa từng thấy hắn rút ra khỏi vỏ bọc, liền lén lút đá nhẹ vài cái. Có điều, mỗi lần nàng ngồi xuống muốn rút ra xem thử, người kia lại ngăn nàng, bảo đừng làm vậy, còn dọa rằng thanh kiếm kia đã nhẫn nhịn nàng từ lâu, nếu nàng còn làm càn, hắn sẽ chẳng quản nữa.

Chuyện này khiến nàng ấm ức không nguôi. Lúc này, nàng giơ một tay lên, do dự hồi lâu, vẫn gõ nhẹ sau gáy hắn một cái, rồi hai tay vịn hòm trúc, giả vờ ngủ gật. Ban đầu Trần Bình An chẳng để ý, đang bận mặc cả với chủ tiệm để mua một bản dập bia văn cổ. Sau đó, nàng tiểu cô nương cảm thấy hứng thú, liền xắn tay áo lên, gõ thêm vài trận.

Trần Bình An bỏ ra mười đồng tiền hoa tuyết mua bản dập kia, tất thảy ba mươi hai tờ. Rời khỏi tiệm, hắn chẳng quay đầu lại, hỏi:
- Xong chưa?

Cánh tay nàng tiểu cô nương áo đen khựng lại giữa hư không, sau đó nhẹ nhàng vỗ vai hắn:
- Được rồi, giờ đã chẳng còn vương bụi trần, trông càng giống một thư sinh. Trần gia kia, chẳng phải ta trách cứ ngươi, nhưng ngươi đúng là tư tưởng thủ cựu, chẳng hiểu phong tình. Trên sông lớn, chiếc thuyền lầu kia bị chặn ngang, bên trên có bao nhiêu phu nhân, tiểu thư quyền quý, ánh mắt nhìn ngươi đều như muốn nuốt chửng. Sao ngươi không lên thuyền thưởng trà, uống rượu? Họ cũng đâu có thật sự ăn thịt người.

Trần Bình An lại chuyển sang chuyện khác:
- Ngươi đánh ta mười sáu cái, ta đã ghi sổ, một cái là một đồng tiền hoa tuyết.

Nàng tiểu cô nương áo đen khoanh tay trước ngực, nhón chân đứng trong hòm trúc, cười khẩy nói:
- Chút tiền mọn, chẳng đáng kể gì.

Trần Bình An dẫn nàng lên thuyền.

Cõng một tiểu yêu như vậy, vẫn khiến người đời chú ý, có điều phần nhiều là ánh mắt khinh thường và chế giễu.

Đi ra bên ngoài, người tu đạo có thể dùng sơn quân làm vật cưỡi vượt núi băng sông, cưỡi giao long xuống biển, dời sông lấp biển, đó mới là bậc đại hào kiệt, là thần tiên chân chính.

Trần Bình An cảm thấy lòng an nhiên. Tiết Cốc Vũ thường ngày nắng đêm mưa, trăm suối tuôn trào, vạn vật đất trời bừng sáng, thực thích hợp để bộ hành ngắm cảnh núi sông dọc đường. Có điều, hắn vẫn muốn kịp dự phần cuối hội nghị tại Xuân Lộ Viên, bởi hắn đã là một tiểu thương, chẳng thể mãi chơi bời lêu lổng.

Nàng tiểu cô nương áo đen vẫn không ngừng quấy nhiễu:
- Lên thuyền lầu thưởng trà cũng hay. Khi đó ta ở bên bờ nhìn thấy rành rành, có hai cô nương tuổi xuân y phục hoa mỹ, dung mạo quả không tồi, đây chính là chuyện tốt đẹp có mỹ nhân bầu bạn đọc sách.

Trần Bình An khẽ cười nói:
- Nếu ngươi là đàn ông, ta đoán rằng ở Á Ba hồ lâu rồi, sớm muộn gì cũng sẽ thấy sắc nổi lòng tham, gây họa một phương. Nếu khi đó bị ta nhìn thấy, Thanh Khánh phủ bắt ngươi làm hà bá, hoặc Kim Ô cung bắt đi làm nha hoàn, ta sẽ chẳng xuất thủ, chỉ đứng một bên vỗ tay tán thưởng.

Nàng tiểu cô nương áo đen giận đến đấm vào vai cái gã nói năng tùy tiện này:
- Nói bậy, ta là đại thủy quái, lại chưa từng hại người, ngay cả dọa người cũng chẳng thích làm.

Trần Bình An chẳng để bụng:
- Lại thêm một đồng tiền hoa tuyết.

Nàng tiểu cô nương áo đen muốn đấm một quyền vào sau gáy hắn, chẳng ngờ Trần Bình An lại nói:
- Nếu đánh vào đầu, một cái là một đồng tiền tiểu thử.

Nàng tiểu cô nương áo đen cân nhắc gia sản của mình một hồi, trừ đi đồng tiền cốc vũ xem như tiền chuộc thân cho mình, thực ra chẳng còn dư lại bao nhiêu. Chẳng trách những kẻ giang hồ đi qua Á Ba hồ thường nói, tiền tài chính là gan anh hùng. Nàng nhíu mày trầm tư:
- Trần gia kia, ngươi cho ta mượn một đồng tiền cốc vũ đi? Hiện giờ trong tay ta túng quẫn, chẳng đánh ngươi được mấy cái.

Trần Bình An dứt khoát chẳng để ý tới nàng nữa, chỉ hỏi:
- Ngươi có biết vì sao lúc trước ở quận thành, ta muốn mua một hũ dưa chua không?

Nàng tiểu cô nương áo đen nghi hoặc đáp:
- Ta làm sao biết ngươi nghĩ gì được. Là trên đoạn đường này đã ăn hết dưa muối rồi ư? Ta cũng chẳng ăn nhiều, ngươi thật hẹp hòi, mỗi lần gắp một đũa nhỏ như vậy, ngươi đều đưa mắt nhìn ta chằm chằm.

Trần Bình An mỉm cười:
- Nghe nói cá nấu dưa chua ăn rất ngon.

Nàng tiểu cô nương áo đen cảm thấy mình thật thông minh, trong khoảnh khắc đã hiểu ra. Nước mắt lã chã muốn rơi, nàng ngồi trong hòm trúc, lặng lẽ lau nước mắt. Nàng đúng là vừa cơ trí lại vừa mệnh khổ vậy.

Có điều, sau khi đến gian phòng ở tầng dưới cùng trên thuyền, hắn đặt hòm trúc xuống. Nàng liền nhảy ra khỏi hòm trúc, hai tay đặt sau lưng, vẻ mặt chán ghét, tấm tắc nói:
- Bủn xỉn!

Trần Bình An tháo nón xuống. Trên bàn có nước trà, nghe nói là trà đặc sản địa phương của bến thuyền, gọi là trà Vượt Thôn, nơi khác chẳng thể thưởng thức. Hắn rót một ly, linh khí gần như chẳng có, nhưng uống vào quả thật ngọt mát.

Nghe nói trước khi bến thuyền được thành lập, từng có một ẩn sĩ từ quan muốn xây dựng một phủ đệ nghỉ mát, lúc mở núi chặt trúc lại nhìn thấy một đầm nhỏ. Khi ấy chỉ thấy ráng hồng như lụa mỏng, nước càng mát rượi, pha trà đứng đầu, ủ rượu thứ hai. Sau đó nhiều người mộ danh tìm đến, trong đó có người tu đạo thường xuyên ngâm thơ xướng họa với văn hào, mới phát hiện hóa ra đầm này linh khí dồi dào, nhưng bị giam cầm bởi những ngọn núi nhỏ gần đó. Vì vậy mới có bến thuyền tiên gia, thực ra cách môn phái của chủ nhân bến thuyền rất xa.

Trần Bình An bắt đầu luyện tập thủ ấn đứng thế. Nàng tiểu cô nương áo đen ngồi trên ghế dựa đung đưa hai chân, phiền muộn nói:
- Ta muốn ăn cao quy linh ở cửa tiệm góc đường bến thuyền, lạnh lạnh đắng đắng. Khi đó ta chỉ có thể đứng trong hòm trúc, chòng chành đến váng đầu, không nếm được mùi vị thật sự. Chỉ trách ngươi thích đi dạo lung tung, nhìn chỗ này xem chỗ kia, không mua được mấy món đồ, lại đi đường không ít. Nhanh, ngươi mau bồi thường ta một chén cao quy linh.

Trần Bình An ngoảnh mặt làm ngơ.

Thực ra nàng tiểu cô nương áo đen chỉ vì quá buồn chán, tùy ý tán gẫu một chút mà thôi. Nhưng khi Trần Bình An bắt đầu đi tới đi lui, nàng biết mình chỉ có thể tiếp tục buồn chán một mình.

Nàng nhảy xuống ghế dựa, kéo ghế tới bên cửa sổ, sau đó đứng lên, khoanh tay trước ngực. Thuyền có hai tầng lầu, cái gã kia keo kiệt, không muốn ở lầu trên tầm nhìn tốt hơn. Bên ngoài gian phòng này thường xuyên có người đi qua ván thuyền, bên cạnh lan can còn có người tụm năm tụ ba, đều khiến nàng phiền lòng. Nhiều người như vậy, lại không ai biết nàng là đại thủy quái Á Ba hồ.

Thuyền chậm rãi bay lên không. Nàng lảo đảo, trong khoảnh khắc tâm tình tốt hơn, quay đầu nói với Trần Bình An:
- Bay lên rồi, bay lên rồi. Mau nhìn, cửa tiệm ở bến thuyền đều nhỏ đi rồi, nhỏ như hạt gạo.

Đây là lần đầu tiên trong đời nàng ngồi thuyền tiên gia. Không biết biển mây trên trời có ăn được không? Ở dưới đáy nước Á Ba hồ nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn nghi hoặc chuyện này.

Trần Bình An chỉ đi qua đi lại trong phòng.

Bên cạnh lan can thuyền có không ít người, tán gẫu rất nhiều chuyện lý thú xảy ra gần đây. Chỉ cần nhắc đến Bảo Tướng quốc và Hoàng Phong cốc, nàng tiểu cô nương áo đen lập tức vểnh tai lắng nghe, vô cùng dụng tâm, không muốn bỏ sót chữ nào.

Có người nói Hoàng Phong lão tổ của Hoàng Phong cốc đã thân chết đạo tan, không phải bị tiểu sư thúc của cung chủ Kim Ô cung một kiếm chém chết, chỉ trọng thương mà thôi, sau đó bị một vị cao tăng đại đức của Bảo Tướng quốc đi qua hàng phục. Nhưng chẳng biết tại sao, vị lão tăng kia lại không thừa nhận chuyện này, cũng không tiết lộ nhiều hơn.

Nàng tiểu cô nương áo đen giận đến lắc lư, hai tay vò đầu. Nếu không phải Trần gia đã nói với nàng, không được tùy tiện mở miệng với người ngoài, nàng có thể há miệng lớn như gàu xúc. Nàng thật rất muốn lớn tiếng kêu với ngoài cửa sổ, Hoàng Phong lão tổ kia là bị hai chúng ta đánh chết.

Nàng ấm ức quay đầu, hạ thấp giọng:
- Ta có thể hiện ra chân thân, tự mình róc mấy cân thịt, ngươi cầm đi làm cá luộc là được. Sau đó ngươi có thể để ta nói chuyện với đám người kia một chút không? Ta sẽ không nói ngươi đã đánh chết Hoàng Phong lão tổ, chỉ nói ta là đại thủy quái Á Ba hồ, đã tận mắt nhìn thấy trận đại chiến kia.

Trần Bình An lại không nể tình:
- Gấp cái gì, đợi sau này có người viết xong tiểu thuyết thần bí hoặc du ký núi sông, in ra sách rồi, mọi người tự nhiên sẽ biết, không chừng còn nói là ngươi một quyền đánh chết Hoàng Phong lão tổ.

Nàng tiểu cô nương áo đen ngẫm nghĩ, ánh mắt vẫn u oán, nhưng cũng cảm thấy có lý.

May mà Trần gia còn xem như có chút lương tâm:
- Gian phòng ở tầng trệt của thuyền, không tặng kèm công báo trên núi. Ngươi đi mua một phần về đây, nếu có bản cũ chưa bán hết thì cũng có thể mua, nhưng nếu đắt quá thì bỏ đi.

Nàng tiểu cô nương áo đen "à" một tiếng. Chỉ cần có thể đi ra bên ngoài thuyền mấy bước, cũng không chịu thiệt. Nàng nhảy khỏi ghế dựa, cởi cái bao xuống, lấy ra một cái túi gấm có ánh sáng rực rỡ. Trần Bình An phất tay áo đóng cửa sổ lại, hơn nữa còn ném ra một lá bùa thồ bia dán vào trên cửa sổ.

Nàng tiểu cô nương cũng không ngạc nhiên, từ trong túi nhỏ lấy ra một nắm tiền hoa tuyết, ngẫm nghĩ, lại lấy ra một đồng tiền tiểu thử. Trong quá trình này, trong túi kêu lên leng keng, ngoại trừ tiền thần tiên thì còn chứa đầy đồ vật xinh xắn lộn xộn, chẳng hạn như xâu lục lạc trắng như tuyết năm đó tặng người, đều là bảo bối mà nàng vất vả tích góp nhiều năm.

Sau đó nàng bỏ túi vào lại trong bao, tùy ý đặt lên bàn, lúc ra cửa còn nhắc nhở:
- Hành tẩu giang hồ phải cẩn thận một chút, đừng để trộm cắp lấy mất gia sản của hai chúng ta, nếu không thì ngươi ăn không khí đi.

Trần Bình An cười nói:
- Ấy, hôm nay ra tay hào phóng, đã chịu bỏ tiền riêng rồi.

Nàng tiểu cô nương áo đen đã đi tới cửa nhướng mày một cái, quay đầu nói:
- Ngươi còn nói bóng gió với ta như vậy, tiền mua công báo sẽ phải chia đôi.

Trần Bình An quả nhiên im miệng. Nàng tiểu cô nương áo đen thở dài, lên mặt cụ non nói:
- Ngươi đi giang hồ như vậy, sao có thể khiến những tiên tử trên núi kia yêu thích?

Trần Bình An không ngừng đi thế, cười nói:
- Quy tắc cũ, không được quấy rối, mua công báo xong lập tức trở về.

Sau khoảng một nén nhang, nàng tiểu cô nương áo đen đẩy cửa ra, nghênh ngang trở lại, cầm một chồng công báo đập mạnh lên bàn. Sau đó lúc Trần Bình An quay lưng với mình, nàng vội vàng nhe răng trợn mắt, miệng khẽ nhúc nhích, nuốt một cái. Đợi đến khi Trần Bình An quay đầu lại, nàng lập tức khoanh tay trước ngực, ngồi ngay ngắn trên ghế dựa.

Trần Bình An dừng thế quyền, lấy quạt xếp ra, ngồi bên cạnh bàn, liếc nhìn nàng một cái:
- Có mua đắt hay không?

Nàng cười nhạo nói:
- Ta là loại ngu ngốc kia sao. Nhiều công báo trên núi như vậy, giá gốc hai đồng tiền tiểu thử, nhưng ta chỉ tốn một đồng. Ta là ai, đại thủy quái Á Ba hồ, đã thấy quen người ta làm ăn buôn bán. Ta ép giá có thể khiến đối phương từng dao cắt thịt, băn khoăn không thôi.

Trần Bình An cảm thấy bất đắc dĩ, lục lọi những công báo kia. Có một số là từ năm ngoái, nếu dựa theo giá thị trường bình thường, tổng giá trị quả thật đến một đồng tiền tiểu thử. Nhưng công báo giống như rau quả thời vụ, thường là quá hạn sẽ không còn giá trị. Công báo này nhìn thì nhiều, nhưng thực ra không đáng nửa đồng tiền tiểu thử.

Chuyện này cũng không tính là gì, buôn bán là buôn bán, chỉ cần ngươi tình ta nguyện, trên đời không có mua bán nào chỉ một bên xứng đáng có lời. Nhưng có một số việc, đã không phải là mua bán nữa, vậy thì không nên dễ dãi như vậy.

Nàng tiểu cô nương trước mắt này thực ra rất tốt, cố chấp ngây ngô, nhưng trên người có một số thứ ngàn vàng khó mua. Giống như tiêu sư trẻ tuổi môi nứt nẻ rướm máu, ngồi trên lưng ngựa đưa túi nước ra, mặc dù Trần Bình An không nhận nhưng cũng có thể giải khát.

Tiểu nha đầu ở bên ngoài bị người ta ức hiếp đến thảm, dường như lại cho rằng đó là chuyện bình thường. Nàng lảo đảo trở về, trước khi mở cửa, trước tiên nấp ở phía xa cuối hành lang, thật lâu mới từ từ bước tới, sau đó đi vào trong phòng. Nàng không cảm thấy bên cạnh mình có một... kiếm tiên quen thuộc, vậy thì nhất định phải làm gì đó. Có lẽ nàng cho rằng đây chính là giang hồ của mình? Mình ở trong giang hồ tích góp cố sự cho tương lai, có một số chuyện nhất định phải viết vào trong sách, còn một số chuyện xấu hổ và chuyện nhỏ thì bỏ qua, không cần viết.

Trần Bình An dựa lưng vào ghế, tay cầm quạt xếp, nhẹ nhàng phe phẩy gió mát:
- Đau thì kêu lên mấy tiếng, ta cũng không phải người đọc sách giúp ngươi viết cố sự, sợ cái gì.

Nàng tiểu cô nương áo đen trong khoảnh khắc vỡ òa, nước mắt nước mũi đầy mặt, nhưng không quên vội vàng quay đầu, cố gắng nuốt xuống một ngụm máu tươi trong miệng.

Trần Bình An cười hỏi:
- Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?

Nàng tiểu cô nương áo đen giơ hai tay lên, lau mặt qua loa, cúi đầu không nói gì.

Trần Bình An mỉm cười nói:
- Thế nào, hôm nay hiếm hoi có cơ hội rời khỏi hòm trúc, một mình ra ngoài du ngoạn. Kết quả lại gây chuyện, cho nên sợ nói ra rồi, sau này sẽ không còn cơ hội nữa?

Thực ra cùng nhau đi qua nhiều sông núi như vậy, trước giờ nàng đều không gây chuyện, chỉ mở to hai mắt, tràn ngập tò mò và khao khát với trời đất rộng lớn bên ngoài.

Nàng tiểu cô nương áo đen khẽ gật đầu, dáng vẻ yếu ớt.

Trần Bình An khép quạt xếp lại, cười nói:
- Nói thử xem. Trên đường đi tới, ngươi đã thấy nhiều chuyện cười của ta như vậy rồi, cũng nên để ta vui vẻ chứ? Đây gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau.

Nàng tiểu cô nương nằm sấp xuống bàn, nghiêng đầu dán vào mặt bàn, vươn một ngón tay khẽ lau chùi. Không có vướng mắc trong lòng, cũng không có căm phẫn, chỉ là có chút ưu sầu nhỏ như hạt gạo, nhẹ nhàng nói:
- Không muốn nói, cũng không phải chuyện lớn gì. Ta là đại thủy quái đã nhìn thấy rất nhiều sinh sinh tử tử, chứng kiến rất nhiều người chết gần Á Ba hồ, ta đều không dám cứu bọn họ. Hoàng Phong lão tổ rất lợi hại, chỉ cần ta vừa ra ngoài, không cứu được ai mà chính mình cũng sẽ chết. Ta chỉ có thể lén lút thu gom một vài thi hài, có một số thi thể được người khác khóc lóc mang đi, có một số nằm lại trong gió cát, rất đáng thương. Không phải ta sợ chết, chỉ sợ không ai nhớ đến mình, thiên hạ nhiều người như vậy không một ai biết đến ta.

Trần Bình An nghiêng người tới trước, dùng quạt xếp gõ nhẹ vào đầu nàng tiểu cô nương:
- Nếu bây giờ không nói, chờ lát nữa ngươi muốn nói, ta cũng sẽ không nghe.

Nàng tiểu cô nương ngồi thẳng người, "hà" một tiếng, lắc lắc đầu, đung đưa trái phải, vui vẻ cười nói:
- Sẽ không nói, sẽ không nói.

Sau đó nàng thấy thư sinh áo trắng kia nghiêng người, dùng quạt xếp ấn vào đầu mình, cười híp mắt nói:
- Ngươi có biết không, rất nhiều lúc, rất nhiều người, cha mẹ không dạy, thầy giáo không dạy, sư phụ không dạy, nên để thế đạo dạy bọn hắn làm người?

Nàng tiểu cô nương áo đen lại bắt đầu nhíu gương mặt nhỏ và lông mày nhàn nhạt. Hắn đang nói gì vậy, nghe không hiểu, nhưng nếu để hắn biết là mình không hiểu, hình như không tốt lắm. Vậy thì mình giả vờ nghe hiểu? Nhưng giả vờ như vậy hơi khó, giống như lần đó hai người bọn họ đi nhầm vào chốn Đào Nguyên, hắn bị mấy con yêu quái rừng núi mặc áo nho đề nghị ngâm một bài thơ, không phải hoàn toàn bó tay sao.

Trần Bình An đứng lên, cũng không thấy hắn có động tác gì, bùa chú liền rời khỏi cửa sổ lướt trở về trong tay áo, cửa sổ tự động mở ra.

Hắn đứng ở cửa sổ, thuyền đã ở trên biển mây, gió mát thổi vào mặt, hai tay áo trắng như tuyết bay phất phơ.

Nàng tiểu cô nương áo đen hơi tức giận. Vóc dáng cao thì giỏi lắm sao! Nàng do dự một thoáng, đứng trên ghế dựa, đột nhiên nghĩ thông suốt một chuyện. Hành tẩu giang hồ gặp một số chuyện nguy hiểm, chẳng phải càng chứng tỏ nàng thấy nhiều biết rộng?

Nàng lập tức mặt mày hớn hở, hai tay đặt sau người, ưỡn ngực tản bộ trên ghế dựa nhỏ bé, cười nói:
- Sau khi ta bỏ tiền mua công báo, quản sự trên thuyền đã bán công báo cho ta, lại cười lớn với bằng hữu bên cạnh. Ta không biết bọn họ cười cái gì, cũng quay đầu cười cười với bọn họ. Không phải ngươi đã nói rồi sao, bất kể đi lại trên núi hay dưới núi, cũng bất kể mình là người hay yêu, đều phải khách sáo với người khác một chút.

- Sau đó bằng hữu của quản sự trên thuyền kia vừa lúc muốn rời khỏi phòng, lại không cẩn thận đụng vào ta một cái, khiến ta đứng không vững, công báo rơi đầy đất. Ta nói không sao, sau đó nhặt công báo. Kết quả tên kia lại đạp ta một cái, còn dùng mũi chân giẫm mạnh, chắc không phải là sơ ý. Ta không nhịn được, liền nhíu mày há miệng, kết quả lại bị hắn đá bay. Người nhà thuyền nói ta dù sao cũng là khách, lúc này gã đàn ông hung dữ kia mới không để ý tới ta nữa. Ta liền nhặt công báo chạy về.

Nàng khoanh tay trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc:
- Cũng không phải gạt ngươi, khi đó ta không chịu đau nổi, mới há miệng một chút.

Nàng sợ Trần Bình An không tin, liền vươn hai ngón tay ra:
- Nhiều nhất chỉ như vậy.

Trần Bình An quay đầu cười hỏi:
- Ngươi nói xem, thời thời khắc khắc, chuyện chuyện nơi nơi thiện chí giúp người, rốt cuộc có đúng hay không? Có phải nên chia thành hai loại, hành thiện với người lương thiện, làm ác với những kẻ ác? Thứ tự trước sau, tính toán lớn nhỏ với kẻ ác đều rõ ràng, nhưng khi trách phạt bọn hắn nếu xuất hiện tình huống đầu đuôi không cân xứng, có phải bản thân đã làm trái thứ tự trước sau? Thiện ác xung đột, kết quả ác lại sinh ác, tích lũy từng chút, cũng là một dấu hiệu tích đất thành núi, mưa gió nổi dậy. Nhưng lại là mưa gió âm tà, vậy nên làm thế nào?

Nàng tiểu cô nương áo đen nhíu mày, yên lặng tự nói với mình: “Ta nghe hiểu được, nhưng ta lười mở miệng, không ăn no thì không có sức.”

Trần Bình An cười híp mắt, dùng quạt xếp gõ nhẹ vào ngực mình:
- Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, ta chỉ là đang tự xét lại mình.

Nàng tiểu cô nương áo đen không muốn thấy dáng vẻ này của hắn, cho nên có phần tự trách. Thay vì nói chuyện giống như mây mù che phủ, khiến người ta không nhìn rõ, nàng vẫn thích hắn xuống ruộng cấy mạ, dùng quyền mở núi.

May mà Trần Bình An rất nhanh cười lên, lộn người nhảy qua cửa sổ, đứng trên sàn thuyền bên ngoài:
- Đi, chúng ta đi ngắm cảnh. Không chỉ có chướng khí mù mịt, còn có núi sông tráng lệ.

Hắn nằm sấp trên bệ cửa sổ, vươn một tay ra trêu đùa:
- Ta xách ngươi ra.

Nàng tiểu cô nương áo đen tức giận nói:
- Tránh ra, ta tự mình làm được!

Nàng nhảy ra cửa sổ, nhưng giống như một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, liền sợ hãi rụt rè nắm lấy tay áo Trần Bình An, lại cảm thấy đứng trong hòm sách rất tốt.

Nàng quay đầu nhìn cửa sổ mở ra, nhẹ giọng nói:
- Hai ta nghèo thì nghèo, nhưng dù sao không lo cơm áo. Nếu bị người khác trộm mất gia sản, chẳng phải là thêm sương trên tuyết? Ta không muốn ăn cá dưa chua, ngươi cũng đừng mơ.

Trần Bình An lại nói:
- Vậy cũng phải xem bọn hắn trộm đồ rồi, có mạng cầm được hay không.

Nàng tiểu cô nương áo đen chớp chớp mắt, gật đầu nói:
- Bá khí!

Trần Bình An dùng quạt xếp gõ đầu nàng:
- Học theo gương tốt đi.

Nàng ôm đầu, một chân giẫm lên mu bàn chân của hắn.

Trần Bình An cười nói:
- Như vậy là tốt rồi.

Cuối cùng nàng tiểu cô nương áo đen nhất quyết không dám đi trên lan can, lại bị Trần Bình An ôm lấy đặt lên.

Sau đó nàng bước đi, cảm thấy rất có mặt mũi, nhiều người đều đang nhìn nàng.

Nàng cúi đầu nhìn, thấy gã kia uể oải đi ở bên dưới, một tay phe phẩy quạt, tay kia giơ lên cao, vừa lúc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Thế là nàng liền nói không cần hắn giữ tay, nàng có thể tự mình bước đi vững vàng.

Vào giây phút này, rất nhiều người tu đạo và võ phu thuần túy trên thuyền đều nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái.

Một nàng tiểu cô nương áo đen hai tay lắc lư, ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước.

Dưới chân có một thư sinh áo trắng tay cầm quạt xếp, vẻ mặt tươi cười chậm rãi bước đi.

Nàng tiểu cô nương áo đen thuận miệng hỏi:
- Trần gia kia, có một lần ta nửa đêm tỉnh dậy, thấy ngươi không ở bên cạnh, đi đâu vậy?

Trần Bình An cười nói:
- Tùy ý đi dạo. Giả vờ thiếu chút nữa bị người ta đánh chết, sau đó thiếu chút nữa đánh hư... Không có gì, cứ coi như lật sách đến một cố sự nhàm chán, xem giữa chừng lại cảm thấy mệt, đóng sách lại rồi tính sau.

Nàng tiểu cô nương áo đen nhíu mày nói:
- Ngươi nói chuyện một nửa như vậy rất phiền.

Trần Bình An mỉm cười nói:
- Cùng nhau hành tẩu giang hồ, gánh vác nhiều một chút mà.

Nàng tiểu cô nương áo đen khoanh tay trước ngực, đi trên lan can:
- Vậy ta muốn ăn cao quy linh. Một chén không đủ, nhất định phải hai chén lớn. Công báo là ta bỏ tiền mua, hai chén cao quy linh thì ngươi trả tiền.

Trần Bình An gật đầu nói:
- Được, nhưng mà tới bến thuyền kế tiếp có bán cao quy linh mới được.

Nàng tiểu cô nương áo đen nhíu mày nói:
- Nếu không có cao quy linh, ta sẽ đổi một loại khác.

Lời vừa nói ra, nàng cảm thấy mình đúng là lanh lợi thông minh, tính toán không bỏ sót.

Trần Bình An do dự cả buổi:
- Thứ đắt quá thì không được.

Nàng tiểu cô nương áo đen chậm rãi đưa một chân ra:
- Đá ngươi!

Trần Bình An cũng chậm rãi nghiêng đầu né tránh, dùng quạt xếp gạt chân của nàng:
- Đi đường cho đàng hoàng.

Trong số những kẻ quan khán, có quản sự cùng tạp dịch trên thuyền. Lại có một gã nam nhân đứng trên đài ngắm cảnh tầng hai, cùng bảy tám người khác vây quanh bảo hộ một đôi nam nữ trẻ tuổi. Hắn ở sát vách phòng cao cấp trên chiếc thuyền này, giá cả cũng chẳng rẻ, xem như được thơm lây, không cần hắn bỏ một đồng tiền hoa tuyết nào.

Đây chính là phúc lợi mà tình nghĩa giữa các ngọn núi sư môn mang lại, gọi là hữu nghị, trên núi ngự gió, dưới núi rèn luyện, ngạo mạn vương hầu, bễ nghễ giang hồ.

Một nữ tu sĩ trẻ tuổi dung nhan tuy thường nhưng pháp bào lại quý hiếm, cười nói:
– Con cá yêu quái này đã bước vào cảnh giới Động Phủ chưa?

Bên cạnh có một tu sĩ trẻ tuổi mặt mày tuấn tú, gật đầu đáp:
– Nếu ta không nhìn lầm, vừa khéo là cảnh giới Động Phủ, vẫn chưa quen thuộc ngự gió. Nếu không có trận pháp bảo hộ trên thuyền, một khi sơ sẩy té xuống, nếu dưới chân là sông hồ thì còn dễ nói, nhưng nếu là trên bờ núi thì chắc chắn sẽ bỏ mạng.

Gã nam nhân kia khẽ cười nói:
– Ngụy công tử, thủy quái nhỏ không rõ lai lịch này, lúc trước đi tìm Liễu quản sự trên thuyền mua công báo, đã tốn tiền oan, mất một đồng tiền vô ích.

Thanh niên tuấn tú được gọi là Ngụy công tử ra vẻ kinh ngạc:
– Hào phóng có tiền đến vậy sao?

Cô gái che miệng cười duyên, nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, ánh mắt đưa tình không hề che giấu.

Đám người còn lại cũng cười lớn phụ họa, như thể vừa nghe được một chuyện lý thú đầy học vấn.

Bợ đỡ chẳng phải là đoán ý qua lời nói và sắc mặt, biến chuyện vui vẻ một mình thành nhiều người cùng vui sao?

Nữ tu sĩ trẻ tuổi lại hỏi:
– Ngụy công tử, người đọc sách áo trắng kia nhìn giống như là chủ nhân của thứ dơ bẩn kia? Vì sao không giống như luyện khí sĩ ngũ cảnh trung, ngược lại càng giống một võ phu thô tục?

Ngụy công tử cười lên, quay đầu nhìn cô:
– Lời này không thể nói trước mặt phụ thân ta, sẽ khiến ông ấy khó chịu. Hôm nay ông ấy là võ nhân đứng đầu của Đại Quan vương triều chúng ta.

Nữ tu sĩ trẻ tuổi vội vàng áy náy cười nói:
– Là Thanh Thanh lỡ lời rồi.

Ngụy công tử bất đắc dĩ cười nói:
– Thanh Thanh, nàng khách sáo như vậy, là đang xa cách với ta sao?

Nữ tu sĩ trẻ tuổi được xưng hô thân mật là Thanh Thanh, lập tức lúm đồng tiền như hoa. Nàng đến từ Chiếu Dạ Thảo đường của Xuân Lộ viên, phụ thân là một trong số cung phụng, hơn nữa biết cách làm giàu, một mình kinh doanh nửa dãy núi Xuân Lộ viên. Đồng thời còn là địa tiên Kim Đan ngồi tít trên cao trong mắt vương triều thế tục cùng đế vương tướng soái, xuống núi đi tới đâu cũng là thượng khách của hào môn phủ đệ, môn phái tiên gia. Lần này nàng xuống núi, là đặc biệt mời vị quý công tử bên cạnh đến Xuân Lộ viên, tham gia Từ Xuân yến cuối cùng của hội nghị.

Duyên hải phía đông nam có một Đại Quan vương triều, chỉ riêng nước chư hầu che chắn đã có đến ba. Ngụy công tử xuất thân Thiết Đồng phủ, một trong tam đại hào phiệt quyền thế nhất vương triều, gia tộc hiển hách nhiều đời.

Ban đầu bọn họ đều làm quan ở kinh thành, sau đó gia chủ đương nhiệm Ngụy Ưng lúc còn trẻ đã vứt bỏ văn chương, tòng quân nhập ngũ, mở ra một con đường mới cho gia tộc, tay nắm binh quyền, trở thành trụ cột biên cương vững chãi. Trưởng tử đã nhậm chức thị lang trong triều. Ngụy công tử Ngụy Bạch này là thứ tử của Ngụy đại tướng quân, từ thuở nhỏ đã được cưng chiều hết mực. Hơn nữa hắn còn là một thiên tài tu đạo trẻ tuổi, danh tiếng lẫy lừng khắp vương triều.

Thậm chí có một cố sự được mọi người ca tụng. Lão tổ Nguyên Anh của Xuân Lộ viên trong một lần hiếm hoi xuống núi du lịch, đi qua Thiết Đồng phủ họ Ngụy, nhìn đôi cha con mở cửa chào đón, cười nói:
– Hôm nay gặp được cha con các ngươi. Khi người ngoài giới thiệu, nhắc đến Ngụy Bạch chỉ nói là con trai của đại tướng quân Ngụy Ưng. Nhưng không tới ba mươi năm, người ngoài nhìn thấy cha con các ngươi, sẽ chỉ nói Ngụy Ưng ngươi là cha của Ngụy Bạch.

Ngụy Ưng vui vẻ cười lớn. Hắn không thể nào không vui được, dù sao tổ sư gia của Xuân Lộ viên cũng rất ít khi khen người.

Ngụy Bạch được một vị lão tổ Nguyên Anh chính miệng khen ngợi, thừa nhận tư chất tu hành của hắn, càng khiến cho triều đình cùng dân gian hâm mộ. Ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng vì thế mà ban cho Thiết Đồng phủ một thánh chỉ, cùng với một món trọng bảo trong kho, hi vọng Ngụy Bạch có thể tiếp tục tiến lên, an tâm tu hành, sớm trở thành rường cột nước nhà.

Nàng cùng Ngụy Bạch thực ra cũng không tính là môn đăng hộ đối. Ban đầu hai người gặp nhau, là Thiết Đồng phủ cố ý làm mối cho bọn họ, Ngụy Ưng ở trước mặt nàng, nói bọn họ là tình lữ thần tiên trời đất tạo nên. Có điều lúc ấy lão tổ Xuân Lộ viên còn chưa xuống núi đi qua Đại Quan vương triều, cho nên phụ thân nàng không hài lòng lắm, cảm thấy Ngụy Bạch còn chưa bước vào cảnh giới Động Phủ, tiền đồ khó nói. Dù sao sau khi trở thành luyện khí sĩ, cảnh giới Động Phủ mới là ngưỡng cửa lớn đầu tiên.

Sau đó Ngụy Bạch trên đường tu hành thuận buồm xuôi gió, còn trẻ đã có hi vọng phá vỡ vách chắn cảnh giới Động Phủ, lại được lão tổ sư Xuân Lộ viên xem trọng. Thiết Đồng phủ ở Đại Quan vương triều cũng theo đó thuyền lớn nước dâng. Kết quả lại thành phụ thân nàng gấp gáp, trong khi Thiết Đồng phủ lại bắt đầu thoái thác, cho nên nàng mới xuống núi lần này.

Thực ra không cần phụ thân nàng thúc giục, chính nàng cũng rất sẵn lòng. Nàng không mang theo tùy tùng, bởi vì tại khu vực duyên hải biển đông, thế lực Xuân Lộ viên tuy không xem là đỉnh cao nhất, nhưng kết giao bạn bè rộng rãi, ai cũng sẽ nể mặt tu sĩ Xuân Lộ viên vài phần. Chẳng hạn như tiểu sư thúc tổ của Kim Ô cung, cách mấy năm sẽ một mình một kiếm đi tới dãy núi yên tĩnh của Xuân Lộ viên, múc nước nấu trà.

Ngụy Bạch bên cạnh thì lại có hai tùy tùng. Một tu sĩ cung phụng của Thiết Đồng phủ trầm mặc ít nói, nghe nói từng là ma tu, ẩn mình tại Thiết Đồng phủ đã mấy chục năm. Một người khác là võ phu Kim Thân cảnh giới thứ bảy, đủ sức khuấy động võ vận một tiểu chư hầu quốc.

Ngụy Bạch quay đầu nhìn lão già cường tráng đứng phía sau đám người, hỏi:
– Liêu sư phụ, có nhìn ra lai lịch của thư sinh áo trắng kia không?

Người nọ vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được câu hỏi của tiểu công tử Thiết Đồng phủ, liền mở mắt cười nói:
– Nghe hơi thở cùng bước chân, chắc là tương đương với võ phu cảnh giới thứ năm ở biên cảnh Đại Quan vương triều chúng ta, vượt xa đám võ phu giang hồ tầm thường cảnh giới thứ năm.

Bên cạnh có một lão bà bà vẻ mặt hung ác nham hiểm bẩm sinh, khàn giọng nói:
– Tiểu công tử, lão Liêu nói cũng gần chính xác.

Lão già cường tráng hừ lạnh một tiếng. Dựa theo tuổi tác hai bên chênh lệch, bị bà già này gọi là tiểu tử thực ra cũng không tính là lỡ lời. Nhưng mình dù sao cũng là một võ phu Kim Thân cảnh giới, từ trong chiến trận chém giết ra. Bà già này ỷ vào thân phận luyện khí sĩ, trước giờ không hề tôn kính mình chút nào.

Gã nam nhân kia đến từ một môn phái giang hồ lớn của Đại Quan vương triều, xoa tay cười nói:
– Ngụy công tử, hay là ta xuống thử sâu cạn của võ phu trẻ tuổi kia một chút? Coi như là một màn tạp kỹ mua vui cho chư vị. Thuận tiện xin Liêu tiên sinh chỉ điểm cho quyền pháp của ta một chút.

Môn phái của hắn là thế lực đứng đầu giang hồ phía nam Đại Quan vương triều, bang chúng hỗn tạp gần vạn người, nắm giữ rất nhiều tiền tài liên quan đến thủy vận cùng buôn bán muối, tài nguyên cuồn cuộn. Thực ra chuyện này phải quy công cho mặt mũi của Thiết Đồng phủ, bằng không số tiền ấy khó mà nuốt trôi, e rằng sẽ thiêu đốt cổ họng. Trong môn phái bọn họ cũng có một đại tông sư võ học Kim Thân cảnh giới, có điều ông ta từng lén lút nói, nếu chống lại họ Liêu kia thì thắng ít bại nhiều.

Giang hồ phía bắc thì có một bang phái trăm người đều dùng kiếm, tông chủ cùng đệ tử chỉ hơn trăm người, lại có thể hiệu lệnh quần hùng võ lâm phương Bắc. Vị lão tông chủ ấy ưa độc hành giang hồ, là một đại tông sư truyền thuyết đã lặng lẽ bước vào cảnh giới Viễn Du, chỉ là đã gần hai mươi năm chưa từng có ai tận mắt thấy lão xuất kiếm.

Nhưng người trong giang hồ phía nam đều nói, sở dĩ lão ta hành tung bất định, chính là vì trốn tránh những địa tiên trên núi kia, nhất là kiếm tu ngang ngược kiêu ngạo đến khiêu khích. Bởi vì một môn phái giang hồ dám xưng “Tông”, chẳng phải tự chuốc lấy họa sao?

Nghe được lời nói ân cần của gã nam nhân kia, Ngụy Bạch lại lắc đầu cười nói:
– Ta thấy vẫn nên bỏ đi. Võ phu hạ sơn các ngươi ai cũng trọng thể diện, há có thể sánh với tướng sĩ sa trường Thiết Đồng phủ ta? Ta thấy võ phu trẻ tuổi kia cũng hiếm có. Chắc là cảm thấy mình vất vả lấy được một cơ duyên vốn nên thuộc về người tu đạo, khiến thủy quái nhỏ kia nhận làm chủ nhân, cho nên chuyến này ra ngoài du lịch, lên thuyền tiên gia rồi vẫn không quên tính khí giang hồ, thích khoe khoang khắp nơi. Cứ mặc kệ hắn đi, đến Xuân Lộ viên rồng rắn lẫn lộn, nếu còn phóng túng như vậy, ắt sẽ chuốc lấy khổ đau.

Gã nam nhân kia ra vẻ bội phục nói:
– Ngụy công tử thật là tâm địa Bồ Tát, khí độ tiên nhân.

Ngụy Bạch cười lắc đầu:
– Ta hiện giờ há đã là tiên nhân? Chuyện tương lai hãy nói.

Hắn đột nhiên quay đầu:
– Có điều Đinh Đồng ngươi là người trong giang hồ, không phải là người tu đạo chúng ta. Chỉ khi sống đủ lâu, như Bành tông chủ kia, mới có cơ hội thốt ra những lời tương tự.

Lão bà bà cười nhạo nói:
– Cái lão Bành kia đã đạt Viễn Du cảnh, lại phải trốn đông nấp tây. Nếu là Kim Thân cảnh giới giống như lão Liêu, cũng sẽ không rước lấy phiền phức như vậy. Một cước đạp chết hắn, tu sĩ chúng ta còn ngại vấy bẩn đế giày. Hôm nay lén lút bước vào võ phu cảnh giới thứ tám, trở thành một con châu chấu lớn hơn một chút, vẫn còn chơi đùa với kiếm. Môn phái dám xưng “Tông”, người trên núi không giẫm hắn thì giẫm ai?

Lão già cường tráng họ Liêu cười nhạt nói:
– Những lời ấy, ngươi dám nói trước mặt lão Bành kia chăng?

Lão bà bà tấm tắc nói:
– Đừng nói là trước mặt, nếu hắn dám đứng trước người ta, ta sẽ chỉ vào mũi của hắn mà nói.

Lão già Kim Thân cảnh giới cũng lười tranh luận với một bà già, lại bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Võ phu tên là Đinh Đồng kia không hề cảm thấy lúng túng, dù sao cũng không phải nói hắn. Cho dù nói hắn thì sao, có thể khiến một lão cung phụng Thiết Đồng phủ nói mấy câu, đó là vinh hạnh rất lớn, trở về môn phái sẽ thành một đề tài bàn luận.

Ngụy Bạch đưa tay đỡ lan can, cảm khái nói:
– Nghe nói vị Hạ tông chủ ở phương Bắc, trước đây không lâu đã xuôi nam một chuyến. Hạ tông chủ chẳng những thiên tư trác tuyệt, tuổi trẻ đã bước vào ngũ cảnh cao thâm, phúc duyên lại không ngừng. Là người tu đạo xuất thân từ địa phương nhỏ như Đông Bảo Bình Châu, vừa đến Bắc Câu Lô Châu chúng ta, trước tiên là tìm được một động tiên nhỏ, lại liên tiếp hàng phục rất nhiều đại yêu ma quỷ. Cuối cùng trong thời gian ngắn như vậy đã sáng lập một tiên gia tông môn, hơn nữa còn đứng vững gót chân, dựa vào trận pháp hộ sơn cùng động tiên nhỏ, lần lượt đánh lui hai vị Ngọc Phách cảnh, thật là khiến người ta ngưỡng mộ. Tương lai ta du lịch phương Bắc, nhất định phải đi xem thử, dù chỉ được đứng từ xa chiêm ngưỡng dung nhan nàng, cũng đã mãn nguyện.

Nữ tu sĩ Thanh Thanh nghe vậy khó tránh khỏi chút phiền muộn, nhưng rất nhanh lại an nhiên. Bởi vì chính Ngụy Bạch cũng biết rõ, đối với vị Hạ tông chủ cao không thể với kia, hắn chỉ có thể đứng từ xa chiêm ngưỡng nàng mà thôi.

Ngụy Bạch đột nhiên đến gần cô gái bên cạnh, nhẹ giọng nói:
– Thanh Thanh, trăng trên trời vẫn là trăng trên trời, người trước mắt mới là người trước mắt, lòng ta tự hiểu.

Nữ tu sĩ trẻ tuổi lập tức chân mày giãn ra, nụ cười dịu dàng.

Tại tầng trệt, thứ dơ bẩn kia, không biết trời cao đất dày, vẫn hớn hở chạy nhảy trên lan can.

Còn người trẻ tuổi mặc bộ áo bào trắng hơi dính bụi đất, vẫn đang học đòi văn nhân, phe phẩy quạt xếp.

Ngụy Bạch đột nhiên hiểu ngầm cười. Cuối cùng đã có người ở nơi khác trên tầng hai cảm thấy chướng mắt, muốn ra tay rồi.

Nhưng hắn lại đột nhiên nhíu mày.

Một luồng linh khí ngưng tụ thành ám tiễn tập kích, vốn nên đánh vào chân tiểu nha đầu áo đen kia. Sau khi tiểu nha đầu bị đánh nát đầu gối, lại bị ám tiễn xuyên xương kéo theo, vừa lúc có thể phá vỡ vách chắn trận pháp mỏng manh của thuyền. Người ngoài nhìn vào chỉ giống như tiểu nha đầu đứng không vững, ngã khỏi thuyền, sau đó không may bỏ mạng mà thôi, chiếc thuyền này không cần chịu trách nhiệm. Tự mình đi trên lan can ngã chết, thuyền không lắc lư cũng không chòng chành, trách được ai?

Chỉ tiếc linh khí ám tiễn ẩn giấu kia lại bị thư sinh áo trắng dùng quạt ngăn cản, nhưng mà nhìn cũng chẳng hề ung dung nhẹ nhõm. Hắn vội lùi hai bước, tựa lưng vào lan can, lúc này mới ổn định thân hình.

Ngụy Bạch lắc đầu, hóa ra quả là một phế nhân. Vừa rồi may mắn không bảo cẩu nô bên cạnh ra tay, nếu không chuyện này truyền đi, ta cùng Thiết Đồng phủ sẽ mất hết thể diện, chuyến đi Xuân Lộ viên này ắt sẽ phiền lòng.

Thư sinh áo trắng giả bộ tức giận, lớn tiếng hô hoán:
– Thuyền các ngươi không có ai quản sao? Tầng hai có kẻ hành hung!

Tiểu cô nương áo đen vội vàng dừng lại, nhảy xuống lan can, trốn ở bên cạnh hắn, sắc mặt nhợt nhạt. Nàng không quên lời dặn dò của hắn, bèn dùng truyền âm nhập mật dò hỏi: “Còn lợi hại hơn Hoàng Phong lão tổ kia sao?”

Trần Bình An không dùng tiếng lòng, mà là gật đầu nhẹ giọng nói:
– Lợi hại hơn.

Có điều không phải tu vi đạo hạnh lợi hại hơn, mà là lòng người hiểm ác.

Tiểu cô nương áo đen hơi gấp gáp:
– Vậy chúng ta mau chạy đi?

Trần Bình An đột nhiên thay đổi sắc mặt, một tay nhẹ nhàng đặt lên đầu cô, khép quạt xếp lại, mỉm cười nói:
– Làm gì vậy? Hôm nay chúng ta chạy rồi, chẳng lẽ mặc cho đám người kia ngày mai đi hại người khác? Thế đạo hỗn loạn như một nồi cháo, những kẻ dơ bẩn như chuột bọ kia, thấy một kẻ liền phải trừ một kẻ. Còn nhớ đám người mà chúng ta gặp phải trên giang hồ không? Sau đó ta đã nói thế nào?

Tiểu cô nương áo đen ngẫm nghĩ, gật đầu nói:
– Ngươi nói khi tai nạn thật sự ập lên đầu, dường như người người đều là kẻ yếu. Trước đó thì người người lại giống như đều là kẻ mạnh, bởi vì luôn có kẻ yếu hơn tồn tại.

Lúc trước bọn họ cùng nhau chậm rãi lên núi, nghe dân chúng bản địa nói trên ngọn núi kia gần đây xảy ra chuyện lạ, cho nên bọn họ muốn đi xem thử. Trên đường núi yên tĩnh, bọn họ gặp phải đám hào hiệp giang hồ cưỡi ngựa uống rượu, hăng hái lớn tiếng, tuyên bố muốn diệt trừ yêu quái kia để dương danh thiên hạ.

Chẳng biết tại sao, khi đó Trần Bình An đi ở giữa đường lại không nhường đường, sau đó bị một con tuấn mã cao lớn đụng văng. Đám người cưỡi ngựa cất tiếng cười lớn, vó ngựa dồn dập, nghênh ngang rời đi.

Có điều khi đó nàng lại không lo lắng, đây là một kiếm tiên có thể diệt Hoàng Phong lão tổ, lại chẳng cần xuất phi kiếm trong hồ lô.

Nhưng nàng lại cảm thấy tức giận, không nhịn được há miệng ra. Kết quả Trần Bình An đi tới bên cạnh, nhẹ nhàng ấn đầu cô, cười bảo không sao.

Sau đó hai người bọn họ nhìn thấy đám võ nhân giang hồ kia bị một yêu quái cao hai trượng chặn đường. Khi ấy, yêu quái kia đang nhai một cánh tay, trong tay nắm chặt thi thể một gã đàn ông máu thịt đầm đìa.

Tiểu cô nương áo đen đại khái nhìn ra, người chết chính là gã khốn nạn đã thúc ngựa đụng văng Trần Bình An. Nàng trốn sau lưng Trần Bình An, thấy hắn vươn quạt xếp đã khép lại, chỉ vào yêu quái hung ác đang ăn người kia, cười nói:
– Ngươi cứ dùng bữa pháp trường này cho no bụng đã.

Yêu quái cản đường kia lại ném thi thể trong tay, muốn chạy vào sâu trong rừng rậm.

Đám võ nhân giang hồ trước đó còn hăm hở lên núi diệt yêu, lập tức quỳ xuống dập đầu, cầu xin cứu mạng.

Tiểu cô nương áo đen không mấy ưa thích cố sự giang hồ này, từ mở đầu cho đến kết thúc, nàng đều không thích.

Trên một đài ngắm cảnh khác ở tầng hai, cũng có một đám người kết bè kết đội. Sau khi nhìn thấy thủ đoạn ngăn cản của thư sinh áo trắng, mọi người đều cảm thấy nhàm chán, bỏ qua một lớn một nhỏ kia. Mà thư sinh áo trắng dường như cũng không dám khởi binh hỏi tội, cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Mọi người ồn ào cười lớn, không hề kiêng dè cho hai người kia biết là ai đã ra tay.

Một người phục vụ trên thuyền miễn cưỡng đi tới bên cạnh thư sinh áo trắng. Không phải lo lắng đối phương sẽ nói dông dài, mà là lo lắng mình bị quản sự ép tới đây, không cẩn thận sẽ khiến các quý khách ở tầng hai chán ghét, sau này sẽ không xin được tiền thưởng nữa.

Người phục vụ trẻ tuổi nghiêm mặt đứng trước Trần Bình An, hỏi:
– Ngươi ồn ào cái gì, mắt chó nào của ngươi thấy có kẻ hành hung?

Trần Bình An quay đầu nhìn tiểu cô nương áo đen:
– Là hắn đã bán công báo cho ngươi, còn khuyên người khác không nên đánh chết ngươi, làm người tốt một lần?

Tiểu cô nương áo đen lắc đầu, nói là một người già hơn.

Trần Bình An dùng quạt xếp nhẹ nhàng gõ vào ngực, lẩm bẩm nói:
– Kẻ tu đạo cần tu tâm dưỡng tính, nếu không sẽ như kẻ què chân trên đường, khó lòng đạt tới đỉnh cao nhất.

Tiểu cô nương áo đen kéo kéo tay áo của hắn, một tay che ở bên miệng, ngước đầu nhỏ giọng nói với hắn:
– Không được tức giận, nếu không ta sẽ tức giận với ngươi, ta rất hung dữ.

Trần Bình An ngẩng đầu nhìn lên tầng hai:
– Không được, ta muốn nói đạo lý, lần trước ở hồ Thương Quân còn chưa nói đủ.

Người phục vụ trẻ tuổi đưa tay muốn đẩy thư sinh áo trắng nhìn không thuận mắt kia:
– Ngươi còn không chịu im lặng sao? Cút về bên phòng hóng mát đi!

Sau đó hắn trợn mắt há mồm. Bàn tay của mình khi còn cách người nọ một tấc, sao lại không duỗi tới được nữa?

Trần Bình An cũng không nhìn hắn, cười híp mắt nói:
– Áp chế ở cảnh giới thứ tư, thật coi ta là võ phu cảnh giới thứ tư sao?

Người phục vụ trẻ tuổi đột nhiên khom lưng, ôm quyền cười nói:
– Khách đây cứ tiếp tục ngắm cảnh, tiểu nhân không quấy rầy nữa.

Hắn không nói thêm lời nào, xoay người bỏ chạy. Khi chạy đến đầu thuyền, quay đầu nhìn lại, đã không thấy bóng dáng của thư sinh áo trắng kia, chỉ còn lại một tiểu cô nương áo đen đang nhíu mày.

Trên đài ngắm cảnh ở tầng hai, bảy tám nam nữ tu sĩ cùng nhau du lịch đều lui về phía sau. Ánh mắt hoa lên, thư sinh áo trắng vừa rồi ngăn cản một linh khí ám tiễn đã rất tốn sức, đột nhiên xuất hiện trên lan can, một tay đặt sau người, tay kia nhẹ nhàng phe phẩy quạt, từ trên cao nhìn xuống bọn họ. Khi một người muốn mở miệng nói chuyện, linh khí trong người đột nhiên đình trệ, như gánh núi cao, sắc mặt đỏ bừng, cứng họng không thốt nên lời.

Trần Bình An mỉm cười nói:
– Lúc ta nói đạo lý, các ngươi nghe là được.

Hắn khép quạt xếp lại, nhẹ nhàng giơ lên. Luyện khí sĩ phát ra ám tiễn kia bị hắn nhấc bổng giữa không trung, tiện tay ném về phía sau, bay thẳng ra ngoài thuyền.

Quạt xếp lại giơ lên, lại một người giống như bị siết cổ nhấc lên cao, bị một tay áo đánh ra ngoài thuyền.

Trong nháy mắt trên đài ngắm cảnh đã trống không, mọi người đều bị ném ra ngoài. Trần Bình An ngửa người về phía sau, lại bay ngược ra ngoài thuyền, hai tay áo trắng như tuyết phần phật bay, trong nháy mắt đã khuất dạng. Chốc lát sau, hắn lại xuất hiện trên lan can thuyền, ngẩng đầu nhìn về đài ngắm cảnh trên phòng cao cấp, cười híp mắt không nói gì.

Khóe miệng Ngụy Bạch nhếch lên:
– Liêu sư phụ, ý người sao?

Lão già cường tráng đã bước nhanh tới trước, dùng kình khí chấn văng đám phế vật trên núi dưới núi chỉ biết khoác lác nịnh hót, nhìn chằm chằm vào thư sinh áo trắng, trầm giọng nói:
– Khó nói lắm.

Ngụy Bạch quay đầu liếc nhìn Đinh Đồng sắc mặt hơi tái, sau đó dời mắt đi, cười nói:
– Vậy chẳng phải là có chút khó giải quyết sao?

Lão bà bà cũng đứng bên cạnh Ngụy Bạch:
– Chuyện này có gì phiền phức, cứ để lão Liêu xuống chơi đùa với hắn một lát. Rốt cuộc có mấy cân mấy lượng, thử một chút là biết ngay.

Ngụy Bạch không tự tiện chủ trương. Cung phụng ăn nhờ ở đậu cũng là người, nhất là những kẻ có bản lĩnh phi phàm, hắn luôn cố gắng thân cận và tôn kính. Cho nên hắn nhẹ giọng nói:
– Liêu sư phụ không cần miễn cưỡng ra mặt.

Lão già cường tráng một tay nắm lại, khớp xương trên người như pháo nổ vang, cười nhạt nói:
– Đám gối thêu hoa phương Nam, không chịu nổi mấy chiêu. Đám kiếm khách của lão Bành phương Bắc, lại được vị tướng quốc kia che chở. Khó khăn lắm mới gặp được kẻ dám khiêu khích Thiết Đồng phủ ta, bất kể hắn là võ phu hay tu sĩ, hôm nay ta tuyệt không bỏ qua.

Lão không có khí thế hùng hồn một quyền thẳng tiến, mà là một tay chống lên lan can, nhẹ nhàng nhảy xuống sàn thuyền ở tầng trệt, cười nói:
– Thằng nhóc, muốn cùng ta thử tài chăng? Yên tâm, ta sẽ không lấy mạng ngươi, không thù không oán.

Trần Bình An ngẩng đầu lên, dùng quạt xếp chống cằm, dường như đang suy nghĩ sự tình, sau đó khép quạt xếp lại, cũng đáp xuống đất:
– Những kẻ nhường người khác một chiêu, kết cục thường chẳng mấy tốt đẹp...

Hắn dừng lại chốc lát, sau đó cười rạng rỡ nói:
– Vậy nhường ba chiêu là đủ rồi.

Một tay hắn đặt sau người, tay kia cầm quạt xếp, chỉ vào trán mình:
– Ngươi trước tiên đánh ba quyền, sau đó lại nói. Sống chết tự chịu, ý ngươi sao?

Hai người rất hiểu ngầm, đứng ở hai bên thuyền, cách nhau khoảng hai mươi bước.

Tất cả hành khách trên thuyền đều đang thì thầm, bên phía Ngụy Bạch càng cảm thấy khó tưởng tượng. Chỉ có một vị khách ở tầng trệt, từ phía nam nước Bảo Tướng chạy nạn đến Xuân Lộ viên. Sắc mặt của hắn nhợt nhạt, môi run rẩy, khóc không ra nước mắt. Sao ta lại gặp phải vị kiếm tiên trẻ tuổi tính tình khó đoán, đạo pháp cao thâm này? Kiếm tiên lão gia, tiểu nhân chỉ muốn bỏ chạy, không muốn nhìn thấy lão nhân gia ngài nữa, thật không phải cố ý ngồi chung thuyền với ngài.

Lão già họ Liêu Kim Thân cảnh giới cười nhạo nói:
– Thằng nhóc, thật muốn nhường ta ba quyền?

Trần Bình An ra vẻ kinh ngạc nói:
– Chưa đủ sao? Vậy thì bốn quyền? Nếu ngươi vẫn chưa nắm chắc, vậy năm quyền, như thế là đủ rồi, thật không thể nhiều hơn được nữa. Nhiều quá, kẻ xem náo nhiệt sẽ thấy nhàm chán.

Lão già giơ ngón cái lên cười nói:
– Sau ba quyền, hi vọng ngươi có thể toàn thây.

Lão không nói nữa, thi triển thế quyền, kình khí cuộn trào, quyền ý tăng vọt. Cảnh tượng trên thuyền lại là người người bị gió lớn đập vào mặt, một số luyện khí sĩ cùng võ phu đạo hạnh không cao gần như mở mắt không ra.

Ầm một tiếng, bức tường cùng cửa sổ phòng ốc bên kia lại vang lên tiếng rạn nứt, kéo dài không dứt.

Lão già cường tráng đứng ở vị trí mà Trần Bình An vừa đứng, đưa mắt nhìn. Thư sinh áo trắng kia lại không chia năm xẻ bảy, mà là đứng ở đầu thuyền, áo bào trắng cùng tay áo quay cuồng như tuyết. Chuyện này khiến một số kẻ nhận ra thân phận của lão già Thiết Đồng phủ, đành phải nuốt những lời hoan hô vào bụng.

Cổ họng Trần Bình An khẽ động, dường như cũng chẳng ung dung như vẻ ngoài, hẳn là cố nuốt xuống dòng máu tươi đã trào đến khóe miệng. Sau đó hắn vẫn cười híp mắt nói:
– Một quyền này giáng xuống, nếu đổi là kẻ khác, nhiều nhất cũng khiến võ phu cảnh giới thứ sáu mất mạng tại chỗ. Lão tiền bối vẫn phúc hậu, đã nương tay rồi.

Lão già cường tráng híp mắt. Lúc này bộ áo bào trắng trên người đối phương mới bị quyền kình của mình chấn tan bụi đất, lại không có vết rách nào. Lão trầm giọng nói:
– Một bộ pháp bào thượng phẩm, khó trách, khó trách. Tâm cơ thâm sâu, ẩn giấu quá kỹ.

Trần Bình An vẫn cầm quạt xếp, chậm rãi đi tới trước:
– Ta đập nồi bán sắt, khó khăn lắm mới mua được một bộ pháp bào, lại trách ta không bị một quyền của ngươi đánh chết sao? Lão tiền bối còn như vậy, thật là bất nghĩa giang hồ rồi. Được được được, ta triệt tiêu công hiệu của pháp bào là được, còn hai quyền nữa.

Một chân lão già đạp xuống đất, cả chiếc thuyền lại hạ xuống hơn một trượng. Thân hình như sấm sét xông tới, tung ra một quyền mạnh mẽ ẩn chứa quyền ý đỉnh cao cả đời.

Trong thoáng chốc này, thân thể thư sinh áo trắng kia lẽ ra phải nổ tung, ít nhất cũng bị một quyền đánh xuyên qua đầu thuyền, rơi xuống dưới đất rồi chứ?

Không có. Chẳng những như vậy, người nọ còn đứng tại chỗ, một tay cầm quạt, chỉ giơ bàn tay vốn đặt sau người lên.

Lần này đổi thành lão già cường tráng trượt ngược ra, sau khi đứng lại, vai khẽ nghiêng qua.

Ngụy Bạch ở tầng hai sắc mặt u ám. Lão bà bà kia càng là mặt trầm như nước, tâm tư bất định.

Trần Bình An cả buổi không nhúc nhích, sau đó ôi chao một tiếng, hai chân bất động, giả vờ lắc lư mấy cái:
– Tiền bối quyền pháp như thần, đáng sợ, đáng sợ. May mắn tiền bối chỉ còn một quyền, nghĩ lại mà sợ. May mà tiền bối khách sáo, không đồng ý ta nhường năm quyền. Bây giờ ta đã rất sợ rồi.

Tất cả khách trên thuyền đều muốn sụp đổ. Con mẹ nó, đời này chưa từng thấy gã nào rõ ràng biết diễn kịch lại không dụng tâm như vậy.

Lão già cường tráng cười cười:
– Vậy thì một quyền cuối cùng.

Lão hít sâu một hơi, kình khí hùng hồn trên người khiến cho quần áo phồng lên.

Sau phút chốc, chuyện lạ bất ngờ xảy ra. Lão già đường đường là võ phu Kim Thân cảnh giới của Thiết Đồng phủ, lại không xuất quyền với thư sinh áo trắng kia, mà là nửa đường chếch đi, xông về phía tiểu cô nương áo đen vẫn đứng bên cạnh lan can. Mỗi lần cô thấy thư sinh áo trắng bình yên vô sự, đều sẽ căng mặt nhịn cười, lén lút giơ hai cánh tay nhỏ bé khẽ vỗ tay. Động tác vỗ tay rất nhanh, nhưng lại im hơi lặng tiếng, chắc là cố gắng khiến hai bàn tay không chạm vào nhau.

Lại trong nháy mắt, giống như dòng thời gian trở nên bất động.

Chỉ thấy một bộ áo trắng đã đứng bên cạnh tiểu cô nương áo đen, năm ngón tay trái như móc câu, siết chặt cổ vị tông sư võ học Thiết Đồng phủ, khiến đối phương nghiêng người tới trước lại không thể tiến thêm một tấc. Nơi cổ lão già máu tươi tuôn xối xả, thư sinh áo trắng một tay cầm quạt xếp, nhẹ nhàng buông ngón tay ra, đẩy vào trán lão. Phịch một tiếng, một võ phu Kim Thân cảnh giới từ chiến trận chém giết ra, đụng thẳng vào đuôi thuyền, rơi khỏi thuyền.

Trần Bình An quay đầu nhìn lên tầng hai, tay trái lau mấy cái trên lan can, híp mắt cười hỏi:
– Thế nào?

Ngụy Bạch không trả lời, lão bà bà cũng không lên tiếng.

Chốc lát sau, mọi người đều nghe được một tiếng vang ở nơi xa.

Phía sau thuyền có ánh sáng vàng nổ ra, sau đó đột nhiên bay đến. Một người ngự kiếm thiếu niên, đầu cài kim trâm, nhìn về lan can hỏi:
– Chính ngươi đã dùng một kiếm bổ tan mây sét của Kim Ô cung ta?

Vẻ mặt Trần Bình An ngỡ ngàng, hỏi:
– Ngươi đang nói gì?

Thiếu niên kiếm tiên bất đắc dĩ cười một tiếng:
– Đến Xuân Lộ viên rồi, ta mời ngươi uống trà.

Ánh kiếm đi xa. Chẳng biết tại sao, tiểu cô nương áo đen đột nhiên cảm thấy cố sự trên núi như vậy rất hào khí, nhưng nàng lại không vui nổi. Nàng cúi đầu đi tới bên cạnh Trần Bình An, khẽ kéo tay áo của hắn:
– Xin lỗi.

Trần Bình An ngồi xuống, hai tay nhẹ nhàng nhéo gương mặt của cô, sau đó làm mặt quỷ với cô, dịu dàng cười nói:
– Làm sao vậy?

Đề xuất Voz: Thợ Săn Dị Thể
Quay lại truyện Kiếm Lai [Dịch]
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Lê Hiệp

Trả lời

2 ngày trước

Chương 946 còn nguyên văn convert nhờ ad fix giúp

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 ngày trước

ok

Ẩn danh

Minh Ngan

Trả lời

3 ngày trước

Chương 1130, tên là Tạ Cẩu, mà nguyên 1 chương lúc thì Tạ Chó, lúc Tạ Thuý, Tạ Tú, chả có thống nhất gì cả

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 ngày trước

ok đã fix.

Ẩn danh

Anh Dũng Nguyễn

Trả lời

4 ngày trước

Ae nào tóm tắt cho mình cục thư giản hồ với. Khó hiểu tại sao TBA lại phải đi hoàn thành di nguyện từng người một (lỗi do Cố Xán). Đoạn sau thì có lão phu tử lấy thẻ trúc của TBA là ai vậy ạ? Phủ đệ kim của TBA bị vỡ xong bao giờ mới xây lại được vậy?

Ẩn danh

conanhl90

4 ngày trước

https://vozer.io/kiem-lai/tom-tat-thu-gian-ho lão chủ nhà có soạn tóm tắt rồi đây bạn, mà không cần đọc cũng được, những chỗ không hiểu hay khó hiểu thì về mấy chương sau cũng có giải đáp hết á

Ẩn danh

Kevin1984

3 ngày trước

TBA làm vậy 1 phần chuộc lỗi cho CX, 1 phần để lương tâm không áy náy..Nếu TBA gặp 1 ma đầu khác tàn sát người vô tội ở Thư Giãn Hồ thì TBA đã ra tay giết nhưng mà người này lại là Cố Xán, TBA lại niệm tình cũ không giết..Việc này đi ngược lại đạo lý của TBA nên TBA phải đi hoàn thành di nguyện của từng người chết một phần không áy náy với bản tâm

Ẩn danh

binh178

Trả lời

4 ngày trước

Chậm như này thì bh mới vấn kiếm BNK haizz

Ẩn danh

binh178

Trả lời

4 ngày trước

Chán nhất là lúc đọc TBA làm quốc sư =))

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

Trả lời

4 ngày trước

Lâu không ngó qua truyện, mọi thấy chương nào khó hiểu có thể yêu cầu mình dịch lại nhé.

Ẩn danh

Aidennguyen27

4 ngày trước

Ad có thể thì dịch lại đoạn 503-511. Nhất là mấy chương 505 506 lúc TBA nói chuyện với hắc y tiểu cô nương, đoạn này xưng hô lộn xộn, lúc thì nàng, lúc thì con, nghe không phù hợp lắm.

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

4 ngày trước

ok dịch lại tới 511 rồi.

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

Trả lời

4 ngày trước

Đề xuất truyện: Từ Con Gián Bắt Đầu Tu Tiên, Ta Trở Thành Trùng Tổ - Một con gián nhỏ bé, làm sao có thể tìm được một tia sinh cơ trong giới tu tiên?

Ẩn danh

Kevin1984

Trả lời

1 tuần trước

Cho mình hỏi sao trận chiến giữa Man Hoan và Hạo Nhiên đang diễn ra gây cấn xong đùng cái Thôi Sàm xuất hiện ở Kiếm Khí Trường thành gặp Trần Bình An rồi qua chap sau là thời thế thái bình..Mạch truyện đang gây cấn rồi đột ngột hoà bình làm bị hụt hẫng..Có phải hoà bình chỉ là giấc mộng tự vấn lương tâm của Trần Bình an? hay thực sự diễn ra..Nếu thực sự thì sau này tác giả có viết về lý do tại sao Man Hoang bị bại trận kg?

Ẩn danh

NhatMinhz

1 tuần trước

Thôi Sàm tập hợp 1tr binh sĩ Lão Long Thành cũng với chiến lực kêu gọi ở Đông Bảo Bình hợp lực nghênh chiến man hoang yêu tộc, khi đại yêu kéo tới TS dụ Chu Mật tới Đồng Diệp Châu cùng tàn hồn TTX liên thủ đánh cho Chu Mật trốn về trời hợp đạo thiên đình, này gọi là cục Dụ Cổ Sinh. Sau đó TS dùng Sơn Thủy Điên Đảo thay thế TBA trấn áp KTTT, tán đạo tu vi 14 cảnh trở thành KTTT thứ 2 chặn đường lui Man hoang yêu tộc. Vừa xem bộ này cũng đc vài tháng có sai sót ae góp ý

Ẩn danh

Kevin1984

1 tuần trước

Kiểu như tác giả cắt bớt những đoạn đánh nhau giữa MH và HN chuyển qua thời bình rồi sau đó giải thích từ từ phải không b?

Ẩn danh

Minh Ngan

Trả lời

1 tuần trước

chap 864 chưa sửa văn phong, khó đọc

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tuần trước

ok

Ẩn danh

luan

Trả lời

2 tuần trước

ra thêm phiên ngoại đi ad