Trần Bình An cùng đám kiếm tu ẩn quan nhất mạch bàn về chuyện áp thắng, đạo lý trong đó, kiếm tu ai cũng hiểu. Chỉ là ví dụ của Trần Bình An lại khiến Sầu Miêu kiếm tiên cũng thấy thú vị.
Lục Trầm, chưởng giáo Bạch Ngọc Kinh ở Thanh Minh thiên hạ, từng đến quê nhà của ẩn quan trẻ tuổi, ở Ly Châu động thiên nọ, giấu thân phận, làm thầy tướng số, chờ đợi hơn mười năm. Bị đại đạo Hạo Nhiên thiên hạ áp chế, y chỉ là Phi Thăng cảnh.
Vương Hãn Thủy oán trách ẩn quan đại nhân, chuyện kinh thế hãi tục như vậy, sao không nói sớm? Nếu nói sớm, lòng kính ngưỡng của hắn với ẩn quan đại nhân, đã sớm đạt Phi Thăng cảnh, đâu đến nỗi bình cảnh Nguyên Anh cảnh như bây giờ.
Trong sáu người đỉnh núi nhỏ mới nhất, thân cận ẩn quan trẻ tuổi nhất, Quách Trúc Tửu cảnh giới cao nhất, cao không thể chạm, nên có tư cách bình phẩm ngộ tính, thành tựu của mọi người. Cố Kiến Long nói lời công đạo, được Quách Trúc Tửu cho là sáng tạo, ngoài ý muốn, nên cảnh giới không thấp, đã là Tiên Nhân cảnh, chỉ kém nàng. Huyền Tham nhờ đánh cờ mà có chút gian lận, tựa như đệ tử đại tông có bí tịch tuyệt thế, thẳng tiến thượng ngũ cảnh, được Ngọc Phác cảnh, đại đạo đều có. Tào Cổn lần này lên núi học đạo quá muộn, lại chưa đủ chăm chỉ, chỉ mới Kim Đan cảnh. Vương Hãn Thủy là Nguyên Anh bình cảnh, còn Mễ Dụ kiếm tiên, tư chất kém, không thành tâm, địa tiên còn chưa phải.
Hôm nay Trần Bình An lại ra ngoài tản bộ, Quách Trúc Tửu giúp xong việc trên đỉnh núi, xê dịch vị trí tiểu tuyết nhân trên bàn, vỗ vỗ đầu nó, rồi đeo rương trúc nhỏ chạy theo.
Tiểu tuyết nhân được nàng đặt tên "Tiểu Quách Trúc Tửu", nhìn ai là quan tâm động viên, cành trúc trong tay tiểu tuyết nhân là đốc thúc, kẻ nào dám không dụng tâm làm việc, cành trúc hóa phi kiếm, coi chừng mất mạng.
Sư phụ hôm nay vẫn đi chậm rãi như vậy, Quách Trúc Tửu chạy vài bước đã đuổi kịp.
Quách Trúc Tửu hỏi: "Sư phụ, dạo này người đi chậm vậy? Có phải đang tu hành không?"
Trần Bình An cười đáp: "Đúng vậy, đang tu tâm."
Quách Trúc Tửu xoay vòng, luôn hướng mặt về phía sư phụ, "Môn học vấn thông thiên này, đệ tử không cần học chứ? Học cũng không được phải không?"
Trần Bình An nói: "Ai cũng học được, nhưng không cần học."
Tiểu cô nương vừa vui mừng lại vừa sầu muộn.
Tại một sân nhỏ yên tĩnh, Trần Bình An lấy ra Hoành Giang thủy phù và Đất Màu phù, mỗi thứ một tấm, "Sư phụ vẽ cho con bức bản đồ Hạo Nhiên thiên hạ."
Trên mặt đất mỗi khi nổi lên một châu, y lại nói sơ qua về phong thổ nơi đó, có nơi tận mắt thấy, có nơi ghi trong sách, có nơi do người truyền miệng.
Có Quan Đạo quan ở phía đông nam Đồng Diệp châu, quê hương sư phụ ở Đông Bảo Bình châu, nơi nhiều kiếm tu du lịch Kiếm Khí trường thành là Bắc Câu Lô Châu, nơi làm ra tiền Tuyết Hoa là Ngai Ngai châu, Phật gia hưng thịnh ở tây bắc Lưu Hà châu, có di chỉ chiến trường viễn cổ là Tây Kim Giáp Châu, nơi đang náo động ở tây nam là Phù Diêu châu, nơi thuần nho Trần thị ở là Nam Bà Sa châu.
Quê hương Lâm Quân Bích là Trung Thổ thần châu.
Quách Trúc Tửu ngồi xổm bên hành lang, nhìn bức bản đồ, cảm thán: "Trời tròn đất vuông ư. Sao không phải là trời tròn mà đất cũng tròn, như vậy sư phụ ở quê nhà Bảo Bình châu, muốn du lịch Kim Giáp châu sẽ gần hơn, đâu cần đi đường vòng xa như vậy."
Trần Bình An cười nói: "Bởi vì tất cả thiên hạ, cùng với tất cả động thiên phúc địa, đều là mảnh vỡ rồi ghép lại, nếu tìm đủ, thêm cả tòa thiên hạ thứ năm mới được các thánh nhân Nho gia phát hiện, chắp vá lại, có lẽ sẽ là một hình tròn lớn và nhỏ, tựa như bộ vòng tròn, cảnh trăng rằm."
Trên đường đến Đại Tùy Sơn Nhai thư viện du học, tiểu Bảo Bình đã từng hỏi như vậy, chỉ là khi đó, người trả lời câu hỏi này là Thôi Đông Sơn gần như không gì không biết.
Sau đó Thôi Đông Sơn lấy một bát nước, một cành cây xanh biếc vừa bẻ, cùng một cục đá nhặt được, Thôi Đông Sơn ra vẻ thần bí, hỏi mọi người về thiên địa, có cảm tưởng gì.
Đáng tiếc lúc ấy cơm đã sôi, cá hấp cách thủy cũng thơm lừng, nên không ai để ý đến hắn.
Thôi Đông Sơn liền ném cục đá, cắm cành cây vào sau cổ áo, đổ nước vào bát, xin Trần Bình An một bát cơm.
Trần Bình An nói phải đi tìm Bàng Nguyên Tể không biết đang ngẩn người ở đâu, Quách Trúc Tửu liền nhảy dựng lên, hô một tiếng tuân lệnh, rồi chạy đi.
Quách Trúc Tửu trở về đại sảnh, bầu không khí vẫn có chút ngưng trọng, nặng nề.
Khi có sư phụ ở đây thì còn đỡ.
Chỉ cần sư phụ không có mặt, bầu không khí lại càng thêm ngột ngạt, khiến người ta khó thở.
Quách Trúc Tửu tháo rương trúc xuống, đặt ở bên chân.
Sau khi chuyện kia xảy ra, Lâm Quân Bích có hỏi thăm ẩn quan đại nhân, liệu có thể đem sự tích Phi Thăng cảnh đại yêu Biên Cảnh bị chém giết bên ngoài Đảo Huyền sơn, bẩm báo cho tất cả kiếm tu ở Kiếm Khí trường thành hay không.
Bằng không cứ kéo dài, nhân tâm bấp bênh, vạn nhất như hồng thủy vỡ đê, rất dễ ảnh hưởng đến xu thế của toàn bộ chiến cuộc.
Trần Bình An lại chỉ nói không cần thiết, có thể chờ thêm.
Những lời xôn xao bàn tán, chỉ nhằm vào một mình hắn, ẩn quan đại nhân, chứ không phải tất cả kiếm tu của ẩn quan nhất mạch, vậy nên tạm thời chưa có gì đáng ngại.
————
Bàng Nguyên Tể ngồi trên lan can hành lang, ngơ ngẩn không nói.
Lòng đầy tâm sự, không biết tỏ cùng ai.
Nghe được tiếng bước chân, Bàng Nguyên Tể quay đầu nhìn lại, khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
Kết quả Bàng Nguyên Tể đợi hồi lâu, mới thấy người kia ngồi xuống bên cạnh.
Dường như gần đây mỗi lần rời khỏi đại sảnh, Trần Bình An cũng chỉ đi dạo, bước chân vẫn như cũ, chậm rãi.
Trần Bình An ngồi xuống bên cạnh, đưa tới một bầu rượu, "Là tiên gia tửu của Xuân Phiên trai, rất quý, mùi vị không thua kém gì rượu của Trúc Hải động thiên."
Bàng Nguyên Tể lắc đầu, "Thôi, ta không uống rượu lâu rồi."
Trần Bình An nhìn người râu ria xồm xoàm này, nói: "Cứ nói những lời khiến trong lòng ngươi thoải mái, không cần cố kỵ gì cả, ta biết ngươi có oán khí với ta, chỉ là tự thấy không có đạo lý, nên đành chịu đựng, kỳ thật không cần phải như vậy. Coi mình là vò rượu chắc? Tích lũy chuyện thương tâm, có thể cất ra rượu ngon sao?"
Bàng Nguyên Tể nói: "Ngươi hẳn là đã đi dạo qua mọi ngóc ngách của hành cung nghỉ mát và hành cung nghỉ hè rồi nhỉ?"
Trần Bình An gật đầu nói: "Tự nhiên, đáng tiếc không có cơ quan bí mật nào, không tìm được món tiền nào bất ngờ."
Bàng Nguyên Tể khẽ nói: "Nhưng ngươi nhất định không có loại cảm thụ này của ta, không phải hôm nay ta mới cảm thấy như vậy, mà là từ khi ta gia nhập ẩn quan nhất mạch không lâu, đã phát hiện ra."
"Cảm thụ gì? Nói nghe thử xem."
Trần Bình An mở nút bùn phong của vò rượu, uống một ngụm, nói: "Ta chỉ uống rượu, nghe ngươi nói lời bực dọc. Không cần giảng đạo lý, có đôi khi, phát tiết tâm tình, chính là một loại đạo lý."
Bàng Nguyên Tể thần sắc hoảng hốt, lẩm bẩm: "Hai tòa nhà này, có vật gì dư thừa không? Có vật trang trí vụn vặt nào không? Không có gì cả, khi sư phụ ta rời khỏi Kiếm Khí trường thành, lệnh bài 'Ẩn quan' bằng ngọc để lại, tất cả hồ sơ bí mật để lại, sau đó ta một mình ở lại nơi này, chỉ có một cảm giác, giống như cả đời này sư phụ sẽ không trở lại hành cung nghỉ mát này nữa. Trong khoảng thời gian này, ta vẫn luôn nghĩ, khi sư phụ ở một mình, sẽ nhớ gì, làm gì? Người có khi nào cũng có lúc thương tâm thất vọng mà không thể nói cùng ai không? Tất cả mọi người đều cảm thấy sư phụ ta, nên luôn cường đại vô địch, lần lượt chém yêu, ta chưa từng nghĩ như vậy."
Bàng Nguyên Tể đưa mắt nhìn lên đầu tường, nhắc đến sư phụ Tiêu Tấn, liền bất giác nhớ tới vị lão đại kiếm tiên kia. Hai nơi hành cung của ẩn quan đều quạnh quẽ tịch liêu như thế, vậy thì tòa nhà tranh của lão đại kiếm tiên, hẳn càng phải như vậy. Giống như ở Kiếm Khí trường thành, cũng rất ít kẻ nào tỉ mỉ suy xét xem lão đại kiếm tiên đang nghĩ gì, có cảm thụ ra sao.
Trần Bình An nhìn quanh bốn phía, gật đầu nói: "Ngươi vừa nhắc ta mới để ý, tòa nhà này quả thực trống trải. Điều này cho thấy sư phụ Tiêu Tấn của ngươi rất lợi hại. Chỉ có người có nội tâm cực kỳ cường đại mà lại tự chủ mới có thể hoàn toàn không để tâm đến vật ngoài thân. Ngươi không làm được, đương nhiên ta cũng không làm được."
Trên thực tế, Trần Bình An đối với một hoàn cảnh xa lạ, cảm thụ sẽ đến sớm hơn, nhiều hơn so với đối với một người xa lạ nào đó. Chỉ là lời lẽ không thể nói thẳng ra như vậy.
Bàng Nguyên Tể hốc mắt ửng hồng, ngẩng đầu, hít sâu một hơi, lộ vẻ cười thảm: "Ta còn tưởng ngươi sẽ mắng sư phụ ta một trận, ít nhất cũng phải mắng ta té tát mới phải."
Dù sao sư phụ của hắn, Bàng Nguyên Tể, trên chiến trường, suýt chút nữa đã một quyền đánh chết vị sư huynh trẻ tuổi Tả Hữu của ẩn quan nhất mạch. Hơn nữa còn là đánh lén theo một cách không được quang minh chính đại cho lắm.
Một người khi tự giễu ở nơi đau lòng nhất, đó chính là một loại tự vệ theo bản năng.
Trần Bình An lắc đầu, uống rượu, "Muốn nói những đạo lý lớn lao cao siêu, mấy sọt cũng không đủ ta nói, có mắng chửi đôi thầy trò các ngươi thế nào cũng không quá đáng. Nhưng vô nghĩa. Cũng nên bao dung cho người khác có tư tâm, bằng không cuối cùng, kẻ mệt mỏi vẫn là chính mình, cần gì phải khổ sở như vậy."
Trần Bình An nói tiếp: "Không bàn đến chuyện Tiêu Tấn làm phản cuối cùng, nàng ta đã làm bao nhiêu việc cho Kiếm Khí trường thành, ngươi rõ, ta cũng rõ. Còn vì sao nàng ta làm phản, nói không chừng ta còn hiểu rõ hơn ngươi, bởi vì ta là người ngoài cuộc. Chẳng qua bây giờ và sau này, rất nhiều kiếm tiên, kiếm tu của Kiếm Khí trường thành, phần lớn lựa chọn quên đi, có kẻ cố ý, có kẻ vô tâm, số ít hiểu nhưng không chấp nhận. Vì vậy ta đoán đây mới là chỗ khiến ngươi uất ức nhất?"
Bàng Nguyên Tể im lặng không nói.
Trần Bình An tu một ngụm rượu lớn, cười nói: "Quả thực có một Bàng Nguyên Tể mang tư tâm, nhưng vẫn làm việc của kiếm tu ẩn quan nhất mạch, không hề kém cạnh bất cứ ai. Luận việc, ngươi không hề mắc nợ Kiếm Khí trường thành nửa điểm, luận tâm, ngươi càng không hổ thẹn với tình thầy trò, còn muốn trông mong Bàng Nguyên Tể phải thế nào, mới được coi là làm tốt?"
Cho nên Trần Bình An cũng không cảm thấy con đường tu hành của Bàng Nguyên Tể, bởi vì kiếm tâm bất ổn, tựa như quỷ đánh tường, cứ như vậy mà đi vào ngõ cụt.
Bàng Nguyên Tể cười khổ: "Dù có nghe ngươi nói vậy, trong lòng ta cũng không dễ chịu hơn chút nào."
Trần Bình An nói: "Ta hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng, ngươi có thể không trả lời."
Bàng Nguyên Tể không muốn nghe vấn đề này chút nào, chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Trần Bình An hỏi: "Nếu như sau khi Tiêu Tấn tung ra một quyền kia, giả sử ngươi có thể lập tức giết chết nàng ta, Bàng Nguyên Tể sẽ làm thế nào?"
Bàng Nguyên Tể vô thức học theo hai tay lồng ống tay áo của thầy trò kia, lắc lắc hai vai cùng tinh khí thần, Bàng Nguyên Tể không trả lời vấn đề này.
Trần Bình An cười nói: "Dù sao đằng nào cũng khó chịu, dứt khoát cho ngươi khó chịu thêm chút nữa."
Bàng Nguyên Tể rất muốn nói quá đáng rồi, ẩn quan đại nhân ngài có thể tiếp tục làm việc lục đi.
Chưa từng nghĩ người nọ lại nói: "Hay là ta hỏi lại ngươi một vấn đề khác?"
Bàng Nguyên Tể hỏi: "Có phải ta không đưa ra được đáp án, ngươi có thể cứ hỏi mãi không?"
Trần Bình An uống rượu, tự mình hỏi: "Nghe nói sư huynh của Lâm Quân Bích là Biên Cảnh, lại là một đại yêu Phi Thăng cảnh, trong lòng ngươi có thấy dễ chịu hơn chút nào không? Lại có khi nào vì cùng Lâm Quân Bích là bạn bè, sau đó phát hiện ra điều này, lại càng thêm khó chịu?"
Bàng Nguyên Tể mặt mày ủ dột.
Trần Bình An vỗ vai Bàng Nguyên Tể: "Ngươi ấy à, cứ ráng chịu đựng đi, trốn cũng không thoát đâu. Đóng cửa có thể không gặp người, nhưng bản tâm thì làm sao trốn tránh được?"
Ai mà chẳng có vài đạo lý cửa miệng? Dưới đời này, lừa gạt bản thân là dễ dàng nhất.
Trần Bình An không được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, uống một ngụm rượu lớn, chuẩn bị để Bàng Nguyên Tể một mình yên tĩnh.
Bàng Nguyên Tể quay đầu hỏi: "Trần Bình An, sao ta lại thấy ngươi có chút hả hê thế?"
Trần Bình An kinh ngạc nói: "Chuyện này mà cũng nhìn ra? Ta là người bản lĩnh khác không có, chứ giấu giếm, công phu cực kỳ thâm hậu. Bàng huynh, hảo nhãn lực!"
Bàng Nguyên Tể nghi ngờ nói: "Thật vậy ư?"
Trần Bình An tức giận nói: "Thật giả gì chứ, ở chuyện này, hai ta là người cùng cảnh ngộ. Không thì ngươi nghĩ ta tìm ngươi uống rượu làm gì, cho ngươi trong lòng khó chịu, ta đây trong lòng mới được tiếp thêm sức."
Bàng Nguyên Tể thở dài, yếu ớt nói: "Ta cầu ngươi cút đi."
Trần Bình An nhảy xuống lan can, cười nói: "Nói chuyện với Ẩn quan đại nhân như vậy, chỉ lần này thôi, lần sau không được làm thế nữa. Bắt nạt người thành thật dễ nói chuyện, không được."
Bàng Nguyên Tể đột nhiên nói: "Trần Bình An, ta sẽ không xuống đầu tường chém giết."
Trần Bình An xoay người giữa hành lang, cười nói: "Chỉ cần bản thân ngươi không sợ bên ngoài tiếng mắng và oán thầm càng nhiều, thì ở bên cạnh ta, ngươi không cần lo lắng gì cả. Ẩn quan nhất mạch, không có quy củ yêu cầu kiếm tu nhất định phải ra khỏi thành giết yêu."
Bàng Nguyên Tể sắc mặt đau khổ, sầu thảm nói: "Quả nhiên là người cùng cảnh ngộ."
Trần Bình An cười nói: "Khi nào ngươi có thể học Lâm Quân Bích, tự mình chịu đựng, khổ trung mua vui, là tu tâm thành công rồi."
Bàng Nguyên Tể ngẩn người tại chỗ.
Man Hoang thiên hạ cùng Kiếm Khí trường thành vấn kiếm, vẫn còn tiếp tục.
Nhưng trong lúc này, Man Hoang thiên hạ làm một chuyện ngoài vấn kiếm, đỉnh cao đại yêu Ngưỡng Chỉ, vị nữ tử đội mũ miện đế vương, mặc long bào, trở về chiến trường, lơ lửng giữa không trung, tay xách một kẻ bị giày vò, là một vị kiếm tiên cản trở một nhánh đại quân lên phía bắc ở nội địa Man Hoang thiên hạ. Ngưỡng Chỉ và Hoàng Loan có bối phận tương đối đều có thu hoạch, chỉ là Hoàng Loan chặn giết hai vị kiếm tiên, đều đã hài cốt không còn, hồn phách tiêu tán, Ngưỡng Chỉ lại bắt giữ được một vị kiếm tiên.
Ngày đó trên chiến trường, Ngưỡng Chỉ năm ngón tay nắm lấy đầu lâu vị kiếm tiên gần chết kia, đứng cách hai đạo kiếm khí hồng thủy không xa, trước đem thân thế, lai lịch vị kiếm tiên này, ở Man Hoang thiên hạ làm những chuyện gì, từng cái nói toạc ra, sau đó trước mặt mọi người, Ngưỡng Chỉ đem kiếm tiên kia lột da róc thịt, quá trình này cực kỳ chậm chạp, trước lóc da thịt, sau đến gân cốt, rồi móc ra một viên Kim Đan, từng khúc gặm nhấm, lại đem Nguyên Anh xoắn nát, cuối cùng mới rút từng sợi, đánh tan hồn phách kiếm tiên.
Sau khi Ngưỡng Chỉ hiện thân.
Phi kiếm của Ẩn quan nhất mạch liền đưa tin đến khắp nơi ở Kiếm Khí trường thành, hơn nữa là thanh phi kiếm có khắc dấu "Ẩn quan".
Không cho phép bất kỳ kiếm tiên, kiếm tu nào tự tiện vấn kiếm Ngưỡng Chỉ.
Sau đó, mấy vị đại kiếm tiên bí mật dùng phi kiếm đưa tin đến hành cung nghỉ mát, hỏi thăm xem kiếm trận có thể duy trì như cũ hay không, nhưng cho phép bọn họ hợp lực ngăn cản hành động của Ả Ngưỡng Chỉ.
Ẩn quan nhất mạch hồi âm bằng phi kiếm, vẫn không cho phép đại kiếm tiên nào đơn độc ra tay, cẩn thận đám đại yêu đỉnh cao ở trong Hoàng Loan đều đang ôm cây đợi thỏ. Trận mai phục này càng thêm rõ ràng, rất có khả năng còn chí mạng hơn cả đám đại yêu ẩn giấu trong năm ngọn núi trước kia. Vị trí Ả Ngưỡng Chỉ đứng rất có dụng ý, hơi lùi về phía sau một chút, chỉ một chút đó thôi, rất có thể lấy mạng một hai vị đại kiếm tiên của Kiếm Khí trường thành.
Một khi chiến sự lan rộng, cao tầng chiến lực hai bên nhao nhao nhập cuộc, bất luận hai bên tổn thất thế nào, đều sẽ cực kỳ nhanh chóng đẩy mạnh tiến trình trận chiến này.
Nạp Lan Thiêu Vi, Nhạc Thanh, Diêu Liên Vân, ai nấy đều nhịn không xuất kiếm, nhưng trong lòng mỗi người đều tích tụ oán khí, đã định trước không ít.
Ngay cả Nhạc Thanh cũng phải chửi một tiếng "mẹ kiếp".
Diêu Liên Vân sắc mặt càng thêm âm trầm.
Trước đây, vị gia chủ Diêu thị này mỗi ngày đều thần thanh khí sảng khoái, nhiều lần xuất kiếm, cực kỳ nhẹ nhàng vui vẻ, có thể nói là thần hoàn khí túc.
Vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ đám kiếm tiên phải nghe theo điều lệnh của ẩn quan nhất mạch.
Nhưng có một đám kiếm tu trẻ tuổi lại bi phẫn gần chết, ngược lại còn xuất kiếm trước cả kiếm tiên. Trong khoảnh khắc, hơn mười thanh phi kiếm vấn kiếm Ả đại yêu Ngưỡng Chỉ.
Nếu không phải mấy vị đại kiếm tiên lập tức ra tay ngăn cản, nói không chừng sẽ có hơn một trăm thanh phi kiếm bản mệnh nhất tề lao về phía đầu đại yêu kia. Một khi như vậy, sẽ có càng nhiều phi kiếm đuổi theo, đến lúc đó, cả tòa kiếm trận rất có thể sẽ xuất hiện phân nhánh.
Mà Ả Ngưỡng Chỉ ứng phó lại càng ngoài dự liệu. Thấy mấy vị đại kiếm tiên ngăn chặn những kẻ vấn kiếm phía sau, chẳng những không đập nát bất kỳ thanh phi kiếm cận thân nào, mà còn tiện tay khống chế những thanh phi kiếm mất kiểm soát của đám kiếm tu trên tường thành, đưa chúng đến gần vị kiếm tiên có kết cục bi thảm kia, tựa như cố ý để vị kiếm tiên lâm chung này đối mặt với đám kiếm tu trẻ tuổi. Cuối cùng, ả ta ném trả lại ba mươi chín thanh phi kiếm về đầu tường, mặc cho chúng bình yên trở về kiếm trận.
Ngưỡng Chỉ cuối cùng chấn vỡ tàn hồn của kiếm tiên trong tay, cười lớn nói: "Hay cho một Kiếm Khí trường thành, hay cho một đám kiếm tiên sát lực thông thiên, ai cũng thấy chết mà không cứu. Đến phiên một đám kiếm tu nhỏ bé, liều mạng không cần, đều nguyện ý xuất kiếm tới cứu. Kẻ trước tiếc mạng ta hiểu, kẻ sau ngu xuẩn ta kính trọng!"
Sau đó, nhân tâm ở Kiếm Khí trường thành so với khi Tiêu Tấn, ẩn quan tiền nhiệm, phản bội trốn khỏi Kiếm Khí trường thành, ra quyền trọng thương Tả Hữu, dường như càng thêm phức tạp.
Ẩn quan nhất mạch đối với trên đầu thành, vốn dĩ chỉ huy điều hành đã trôi chảy, dần dần xuất hiện chỗ này một chút, bên kia một chút thoáng ngưng trệ.
Trên Kiếm Khí trường thành, bí mật xuất hiện một lời đồn phát ra từ phế phủ, đầy bi phẫn.
"Không cần các ngươi, ẩn quan đại nhân, phải mạo hiểm, không cần các ngươi phải chết, vì sao không cứu?! Chúng ta, đám kiếm tu, tự nguyện chết, vì sao không chịu?"
Sau đó, lại diễn hóa ra càng nhiều lời bàn tán.
"Hôm nay, vị kiếm tiên kia liều mạng, bất chấp đại đạo tính mạng, muốn xuất kiếm giết địch trong nội địa Man Hoang thiên hạ, còn không cứu. Về sau, đám con kiến của Man Hoang thiên hạ kéo đến công thành, chỉ cần có thể là cạm bẫy, ẩn quan đại nhân sẽ cứu kiếm tu nào?"
"Ngay cả đầu đại yêu kia còn kính trọng những kẻ xuất kiếm chịu chết, không ngờ đám người nhà của chúng ta lại lãnh khốc vô tình, khắp nơi tính toán, mưu đồ. Ẩn quan như vậy, thật sự có ích cho Kiếm Khí trường thành sao? Thật sự vượt qua được tất cả hành động của ẩn quan tiền nhiệm sao? Ít nhất, trước khi phản bội, hắn còn dám tự mình xông pha chiến trường, trải qua bao trận đại chiến, chém giết vô số Yêu tộc!"
Đã có những lời nói này nổi lên mặt nước, có nghĩa là khẳng định còn cất giấu càng nhiều ý niệm và suy nghĩ, giấu ở nơi sâu thẳm trong lòng người.
Trần Bình An đi về phía ngoài đại sảnh, vừa vặn Tống Cao Nguyên, Tào Cổn và Huyền Tham thu kiếm từ đầu tường trở về. Tiếp theo, sẽ đến lượt La Chân Ý, Từ Ngưng và Thường Thái Thanh, ba vị kiếm tu bản thổ, lên đầu tường xuất kiếm.
Tống Cao Nguyên và Tào Cổn đều mang sắc mặt buồn bực.
Huyền Tham tuổi nhỏ nhất, ngược lại là kiếm tu cởi mở nhất, còn có chút tươi cười, nói: "Ẩn quan đại nhân, ta khuyên La Chân Ý ba người tạm thời đừng lên đầu tường. Đến một lần sẽ bị cô lập, nhiều khi, ngược lại sẽ bị đám kiếm tu khác tranh đoạt chiến trường, chúng ta xuất kiếm hầu như không có hiệu quả. Hơn nữa, bọn họ tuy chưa nói gì ba người chúng ta, nhưng hễ nhắc đến ẩn quan đại nhân, đều không có lời nào tốt đẹp, cũng không có chút kiêng kị nào."
Hai tốp kiếm tu ẩn quan nhất mạch đầu tiên xông lên tường thành chém yêu, phần lớn đều bị thương mà quay về. Lần này, Huyền Tham và ba người khác lại bình yên vô sự, không mảy may tổn hại.
La Chân Ý cùng ba người đứng ở phía cửa, đưa mắt nhìn vị ẩn quan trẻ tuổi dò hỏi.
Đi hay không, quyết định vẫn là ở ẩn quan đại nhân.
Trần Bình An quay đầu nói: "Đi thì vẫn phải đi."
La Chân Ý gật đầu, cùng hai vị kiếm tu còn lại ngự kiếm rời đi.
Trần Bình An cười nói: "Vất vả rồi."
Tào Cổn thần sắc uể oải: "Bọn ta nửa điểm cũng không vất vả."
Trần Bình An an ủi: "Như thế mới thật là khổ tâm."
Tào Cổn cười gượng, muốn nói lại thôi.
Cả bọn cùng nhau quay về đại sảnh, ai về chỗ nấy ngồi xuống.
Lâm Quân Bích bất đắc dĩ nói: "Lại không thể nói rõ với tất cả mọi người, thuyền bè của tám châu Hạo Nhiên thiên hạ ngày nay, cùng giao dịch với chúng ta đã khác biệt rất lớn. Chúng ta có hi vọng kéo dài trận chiến này, đủ để Man Hoang thiên hạ hao phí càng nhiều của cải, khiến cho đám đỉnh cao đại yêu kia đều phải đau lòng. Chúng ta đã thôi diễn lâu như vậy, thật vất vả mới thấy được một chút hi vọng thắng lợi, há có thể vì chút thủ đoạn bỉ ổi của Ngưỡng Chỉ mà thất bại trong gang tấc."
Huyền Tham buồn bực nói: "Thường quan lại giết người, bậc thầy giết người, là thế hệ bậc thầy chước."
Tào Cổn gật đầu phụ họa: "Kẻ bậc thầy chước người, hiếm có không bị thương tay vậy."
Lâm Quân Bích cười khổ: "Các ngươi đây là loạn dùng lời thánh nhân, huống chi lại chẳng phải lời gì trấn an lòng người."
Trần Bình An cười nói: "Không bàn chuyện nghĩa gốc của thánh nhân, chỉ nói dùng vào lúc này nơi đây, lại có hàm ý thú vị khác."
Sầu Miêu kiếm tiên ít khi nói chuyện, vậy mà cũng có chút tâm đắc: "Sự thật trong mắt là sự thật, nhưng cuối cùng lại không phải chân tướng, như thế rất khó nói lý."
Rất nhiều tranh chấp cãi vã không ngừng, không phải ở chỗ một bên cực đoan vô lý, một bên cực đoan chiếm lý, mà là ở chỗ đôi bên đều có lý lẽ, đều có dính dáng đến đúng sai.
Lâm Quân Bích hỏi: "Cục này có thể phá giải?"
Trần Bình An gật đầu: "Đương nhiên."
"Giải thích thế nào?"
"Trước phải nhận định là khó giải."
Mọi người đều bật cười.
Chỉ có Lâm Quân Bích hình như có chút ngộ ra.
Sau khi Bàng Nguyên Tể phản hồi và an tọa. Trần Bình An liền dùng tâm ngữ cùng ba người nói chuyện, Sầu Miêu kiếm tiên, Lâm Quân Bích và Bàng Nguyên Tể.
Sầu Miêu kiếm tiên trực tiếp cự tuyệt.
Bàng Nguyên Tể thì buồn bực không thôi, chẳng buồn mở miệng một lời.
Lâm Quân Bích hỏi: "Ẩn quan đại nhân, rõ ràng là ngài bắt được con đại yêu Phi Thăng cảnh này, cớ sao lại đem công lớn này, đổ lên đầu ba người chúng ta?"
Trần Bình An mỉm cười đáp: "Phá cục vậy. Nếu công lao chỉ thuộc về một mình ta, hôm nay ai mà tin? Dù có tin, thì đã sao? Đúng rồi, đợi đến khi đám kiếm tu trẻ tuổi của Kiếm Khí trường thành, lòng người rơi xuống đáy vực, ví như cả đám rủ nhau đến ngoài hành cung nghỉ mát la ó, Sầu Miêu kiếm tiên cảnh giới cao nhất, sẽ phụ trách lên tường thành, xách thủ cấp của con đại yêu kia ra, hoàn lễ với Man Hoang thiên hạ."
Bàng Nguyên Tể than: "Sớm biết thế này ta đã nhận lời uống rượu, say khướt ở ngoài kia cho rồi."
Quách Trúc Tửu không biết sư phụ đang thì thầm những gì với người khác.
Hẳn là đang bàn bạc chuyện gì đó.
Quách Trúc Tửu cúi đầu nhìn hai món đồ chỉ xích trên bàn, vốn định dùng để đảm bảo cho nàng, đều là vật phương thốn do Sơn Thủy quật ở Phù Diêu châu hiếu kính.
Món cổ nghiên chỉ xích kia, là một phương nghiên mực có khắc hình rồng cuộn hoa quỳ. Trên đó có khắc giám ấn ẩn: Mây rủ nước đứng, văn tự duyên sâu.
Còn thanh quạt tròn bảo quang lưu chuyển kia, chữ viết trên đó còn trội hơn cả khí: Kim ba dạng dạng, ngọc lộng hoàn. Lão si ngoan, mộng du nguyệt cung, chước khứ quế bàn hoàn, nhân đạo thị, thanh quang canh đa. Thử dạ nhất đoàn viên, đăng hỏa bách vạn gia. (Sóng vàng lăn tăn, ngọc bao quanh. Lão si ngốc, mộng du cung trăng, chặt bỏ quế uốn lượn, người ta bảo rằng, ánh sáng càng nhiều. Đêm nay một vầng trăng tròn, ngọn đèn dầu trăm vạn nhà.)
Sư phụ lén nói với nàng, chỉ cần góp chút chiến công, hai món bảo vật này, thầy trò bọn họ sẽ giữ lại trân tàng.
Đổng Bất Đắc đột nhiên ngẩng đầu nói: "Lục Đoan, cây quạt phương thốn kia, ta đã sớm chọn trúng rồi đấy."
Quách Trúc Tửu hỏi: "Nếu là Trần Tam Thu đã ướm thử trong ngực, Đổng tỷ tỷ có còn muốn không?"
Đổng Bất Đắc cười lạnh: "Trần Tam Thu muốn lấy được cây quạt này, ngươi phải đập nát tường hành cung nghỉ mát trước đã, dùng cái đó mà mở đường."
Quách Trúc Tửu đưa tay vỗ trán, dương dương tự đắc nói: "Thiết Đầu Công của ta đây, lợi hại khôn lường, sư phụ cũng không sánh bằng."
Trần Bình An cười nói: "Đừng so cái này, nhớ kỹ, đây không phải tuyệt học của sư môn, là do ngươi tự mình ngộ ra đấy."
Quách Trúc Tửu gật đầu: "Bộ điên kiếm pháp của đại sư tỷ, cộng thêm tuyệt học này của ta, sau này có thể phát dương quang đại!"
Trần Bình An vẫy tay, tiếp tục nhìn vào bức họa trên mặt đất.
Quách Trúc Tửu sờ lên cái đầu nhỏ nhắn của tiểu tuyết nhân, càng ngày càng nhỏ rồi.
Trần Bình An đột nhiên hỏi: "Có phải Lục Chi sắp phản hồi Đảo Huyền sơn rồi không?"
Lâm Quân Bích gật đầu: "Nếu không có gì bất ngờ, hẳn là cùng Thiệu Vân Nham phản hồi trong hôm nay."
Trần Bình An đứng dậy nói: "Sầu Miêu, theo ta đi một chuyến đến Huyền Đô đảo."
————
Xuân Phiên trai.
Mễ Dụ đối với việc lật sổ sách kiểm toán, tỉ mỉ cẩn thận, mười phần chuyên chú.
Kỳ thực đây không phải là việc Mễ Dụ am hiểu, nói khó nghe chút, sổ sách đã qua tay Yến Minh và Nạp Lan Thải Hoán, nếu hai người họ thật sự muốn giở trò, Mễ Dụ có thể tìm ra sơ hở, chỉ có một khả năng, đó là vị ẩn quan trẻ tuổi kia xem qua, sau đó đọc cho Mễ Dụ thuộc lòng rồi đến đây truyền lời. Cho nên Nạp Lan Thải Hoán và Yến Minh, vừa là hợp tác lại vừa có thể kiềm chế lẫn nhau, còn Mễ Dụ chẳng qua chỉ là con cờ mà vị ẩn quan trẻ tuổi kia cài vào Xuân Phiên trai, làm ra vẻ mà thôi. Nạp Lan Thải Hoán đối với Mễ Dụ, đơn giản là do lần trước gã cố ý uống rượu Trúc Hải động thiên của kiếm tiên Cao Khôi, lại có quan hệ với vị ẩn quan trẻ tuổi, nên đối với Mễ Dụ không yên tâm.
Chỉ là Mễ Dụ thường xuyên gặp phải chỗ khó hiểu mấu chốt, liền hỏi Yến Minh bí quyết trong đó.
Yến Minh đối với Mễ Dụ cảm nhận cực kém, chỉ có thể coi là có sao nói vậy, sắc mặt tốt là tuyệt đối không có.
Ở Kiếm Khí trường thành, phàm là kẻ có chút chí hướng, bất luận cảnh giới có phải kiếm tiên hay không, bất luận tuổi tác lớn nhỏ, đối với vị Mễ kiếm tiên thích say nằm ráng mây này, ấn tượng đều không tốt đẹp gì.
Mễ Dụ hỏi ba lượt rồi mà vẫn có tư thế hỏi lại ba mươi lần.
Điều này làm cho Nạp Lan Thải Hoán càng cảm thấy Mễ Dụ trước mắt có chút xa lạ.
Nạp Lan Thải Hoán cũng lười cùng Mễ Dụ che giấu, dứt khoát hỏi: "Mễ Dụ, đầu óc ngươi có vấn đề à?"
Kết quả Mễ Dụ lại đáp một câu: "Đâu phải mới một hai ngày."
Nạp Lan Thải Hoán cũng không khách sáo, nói: "Mễ Dụ, ngươi thật không thích hợp tính sổ, đừng làm chậm trễ Yến gia chủ làm chính sự. Đối nhân xử thế, đừng nói Thiệu Vân Nham hôm nay không có ở Huyền Đô đảo, coi như hắn ở Xuân Phiên trai, Thiệu Vân Nham dù sao cũng là kiếm tiên ngoại lai, bên ta nếu không có ai ra mặt trước, chỉ có một kiếm tiên của Xuân Phiên trai, không ổn. Trước kia ngươi có buột miệng nói ra một câu buồn nôn, kỳ thật đạo lý cũng có chút đúng."
Mễ Dụ hiếu kỳ hỏi: "Câu nào?"
Yến Minh nói: "Chấn lôi khởi ư diệu điện, xuất sư hồ uy thanh." (Sấm sét bắt đầu từ điện diệu, ra quân trước hết phải có thanh thế.)
Mễ Dụ cười ha ha: "Thì ra là thế."
Lời này vốn là đề khoản trên một chiếc quạt của cửa hàng Yến gia, sở dĩ bị Mễ Dụ để ở bên miệng, là do thuận miệng, chủ yếu vẫn là câu đối ở mặt kia của quạt xếp "Giai nhân vị đáo hương khí chí, nhân vị khởi thân tâm dĩ động" (Người đẹp chưa đến mà hương đã thoảng, chưa đứng dậy mà lòng đã xao xuyến), khiến Mễ Dụ vừa gặp đã thích. Quạt xếp một mặt văn tự đứng đắn, một mặt tìm từ uyển chuyển hàm xúc, khiến Mễ Dụ cảm thấy quả thực chính là vì mình mà làm ra, đáng tiếc không biết bị vị tiểu nương tử nào nhanh chân đến trước, may mà cửa hàng Yến gia bên kia cũng bán sách khắc ấn đề khoản trên quạt, giá cả còn không thấp.
Trong phòng, còn có một kẻ ngoài cuộc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Đệ tử đích truyền của Thiệu Vân Nham ở Xuân Phiên trai, Vi Văn Long, một thiên tài về thuật toán.
So với ba vị khách nhân trong phòng, Vi Văn Long mười phần câu nệ.
Hắn chỉ có một mình, ngồi yên trong phòng thu chi, đối mặt với những cuốn sổ sách tẻ nhạt vô vị trong mắt người ngoài, mới có thể như cá gặp nước.
Nói cho cùng, Vi Văn Long chính là không am hiểu giao tiếp, bạn tốt cả đời này, đã định trước chỉ có con số và thần tiên tiền.
Thuế ruộng, quản lý tài sản, từ xưa đã bị coi là nghề thấp kém, quan lại bộ Hộ thậm chí còn bị mỉa mai là "Trọc quan", kỳ thật trên núi dưới núi đều như thế, tỷ như những vị quản sự thuyền đò tám châu kia, ai mà không phải là kẻ đại đạo vô vọng, không phá vỡ được bình cảnh của bản thân.
Còn nữa, Vi Văn Long chỉ là một tu sĩ Kim Đan, đối diện với hai vị gia chủ kiếm tu Nguyên Anh thành danh đã lâu trong phòng, cùng một vị Mễ kiếm tiên nghe nói mới chỉ dưới ngũ cảnh như chuyện phiếm.
Hắn quả thực không dám thở mạnh.
Kẻ luyện khí sinh ra và lớn lên ở Đảo Huyền Sơn, kỳ thực không xa lạ gì với Kiếm Khí Trường Thành, nhưng cũng chẳng thân thuộc.
Ngược lại không bằng những người nơi khác cố ý đến Đảo Huyền Sơn du lịch, những người này thường thường là chạy tới Kiếm Khí Trường Thành.
Người Đảo Huyền Sơn như Vi Văn Long, cả đời chưa từng đặt chân đến Kiếm Khí Trường Thành, ngược lại rất nhiều.
Điều Vi Văn Long sợ nhất, lại chính là vị kiếm tiên Mễ Dụ danh tiếng lẫy lừng kia.
Kẻ phong lưu, bạc tình bạc nghĩa nhất.
Huống chi còn là một vị kiếm tiên.
Mễ Dụ cảm thấy Nạp Lan Thải Hoán kia nói rất có lý, liền khiêm tốn tiếp thu, đứng dậy rời khỏi phòng.
Trước khi rời đi, Mễ Dụ thần sắc hiền lành, nói rõ ràng với Vi Văn Long một câu: "Văn Long à, ngươi là nhân tài mà ẩn quan đại nhân của chúng ta tương đối coi trọng, không cần tự coi nhẹ mình, cứ làm việc cho tốt, đại đạo đều có thể. Về sau hai ta sẽ là bằng hữu."
Vi Văn Long vội vàng đứng dậy, chỉ là câu nệ, sợ hãi khép nép, chẳng thốt nên lời. Mễ Dụ càng cảm thấy tiểu tử này thật thuận mắt, liền bảo Vi Văn Long cứ ngồi xuống làm việc, không cần khách khí.
Mễ Dụ đi đến đại sảnh vắng người phía bên kia, chỗ ngồi trước kia của mấy vị nữ tử tu sĩ chủ thuyền, Mễ Dụ đều liếc nhìn thêm vài lần.
Cuối cùng Mễ Dụ ngồi ở trên ghế của mình, lấy ra một tấm ngọc bài chuẩn bị tặng người, việc này có chút kỳ quái.
Tấm vô sự bài trong tay Mễ Dụ, khắc số chín mươi chín, trước khi rời đi ẩn quan đại nhân có dặn dò riêng, muốn tặng cho độ thuyền Quế Hoa đảo của Phạm gia ở Lão Long Thành.
Đừng nói là thuyền của Giang Cao Thai ở Nam Ki chủ thuyền Ngai Ngai Châu, ngay cả mặt mũi của Thiệu kiếm tiên cũng không nể.
Thế nhưng trên thực tế, tiểu quản sự của độ thuyền Đinh gia kia, nơm nớp lo sợ, bí mật đi tìm ẩn quan đại nhân, đưa ra một cái giá "công bằng" mà ngay cả Mễ Dụ cũng thấy ngoài ý muốn.
Nhưng mà Đinh gia cũng thật lòng hy vọng tương lai việc ghi nợ, làm phiền ẩn quan đại nhân bên này phí chút sức, miễn cho độ thuyền Đinh gia trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị người ghi hận.
Ẩn quan trẻ tuổi cười đáp ứng, nói Xuân Phiên Trai nhất định sẽ có qua có lại mới toại lòng nhau.
Sau đó Mễ Dụ hỏi việc này, ẩn quan đại nhân chỉ nói mỗi nhà mỗi cảnh, Đinh gia ở Lão Long Thành là có chút bất đắc dĩ.
Đinh gia không có nữ chủ thuyền kia, Mễ kiếm tiên liền chẳng buồn nghĩ nhiều.
Có thể về độ thuyền vượt châu của Phạm gia, Mễ Dụ biết được không ít, không có cách nào, trên Quế Hoa đảo có một vị Quế phu nhân, thập phần xuất chúng, không phải ở dung mạo.
Mễ Dụ không phải loại tục nhân, rõ ràng nữ tử đẹp mắt, có trăm ngàn loại.
Chỉ nhìn khuôn mặt, bộ ngực, vòng ba hay chân dài, mà không hiểu được cái tốt riêng của từng nữ tử, quả thực chính là không nhập lưu, không xứng là người đồng đạo với Mễ Dụ hắn.
Phạm gia ở Lão Long thành, trên đỉnh cao của nghề buôn bán thuyền vượt châu, trong gia tộc lại tầm thường. Kỳ thực, ngoại trừ Phù gia thoáng có chút tình mọn, còn lại mấy vọng tộc thế gia sở hữu thuyền, cập bến Đảo Huyền Sơn, đều không đáng nhắc tới.
Tựa như chủ thuyền của Đinh gia, tại sảnh nghị sự Xuân Phiên trai lúc trước, so ra còn kém chủ thuyền "Nghê Thường" của Liễu Thâm.
Chỉ cần là nữ tử động lòng người, Mễ Dụ đều động tâm, tuyệt không phụ lòng mỹ nhân. Mễ Dụ rất nhanh liền nhớ tới, hình như trên Quế Hoa đảo có vị hoa quế tiểu nương, tên là Kim Túc, dung mạo thật tốt.
Mễ Dụ đương nhiên chưa từng thấy qua nàng. Mễ Dụ lại càng không đến nỗi vì muốn gặp Kim Túc mà làm gì, trước kia sẽ không, hôm nay càng không.
Lần trước ở Xuân Phiên trai, có thể một hơi tụ tập nhiều thuyền như vậy, kỳ thực rất có huyền cơ. Mấy lão hồ ly Ngô Cầu, Bạch Khê, thêm vào Vũ Long tông ở Đảo Huyền Sơn có tòa tư trạch Thủy Tinh Cung, cùng với Mai Hoa Viên, đều ra sức.
Chỉ là Ẩn Quan đại nhân từ đầu tới cuối không hề đề cập đến gốc gác này, thậm chí căn bản không có ý định xong việc mới tính sổ. Suy cho cùng cũng chỉ là việc nhỏ.
Giống như lần này, cũng chỉ có mười hai vị chủ thuyền, vừa mới nhận được thiệp mời, sẽ ở tối nay, được mời đến Xuân Phiên trai làm khách nghị sự.
Có mấy chủ thuyền sớm cập bến Đảo Huyền Sơn, phần lớn đều hữu ý vô ý, lựa chọn lưu lại thêm một thời gian, không vội dỡ hàng, càng không vội rời đi, chỉ chờ thiệp mời của Xuân Phiên trai.
Ngoại trừ Nam Bà Sa châu gần nhất, những thuyền lúc trước hẳn là chưa quay về các lục địa, mà vẫn còn trên đường về.
Ngoài Phạm gia Quế Hoa đảo ở Bảo Bình châu, còn có một thuyền của Hầu gia tên "Yên Linh". Hẳn là được Phù gia hoặc Đinh gia phi kiếm đưa tin, hai chiếc thuyền vượt châu này, chỉ cách hai ngày, trước sau đuổi tới Đảo Huyền Sơn.
Tám châu lớn nhỏ, cùng Yến gia, Nạp Lan gia tộc, hoặc là những kiếm tiên giao hữu rộng khắp như Tôn Cự Nguyên, kỳ thực đều có ít nhiều quan hệ cá nhân, đạo lý rất đơn giản. Bên Kiếm Khí Trường Thành, đại tộc hào phiệt kiếm tiên hoặc đệ tử, sẽ có rất nhiều yêu cầu kỳ lạ quý hiếm cổ quái, số tiền lớn mua sắm kỳ trân đồ cổ không nói, chỉ riêng sơn trân hải vị giá cả tăng vọt không biết bao nhiêu, đã có gần trăm loại.
Thuyền "Yên Linh" của Hầu gia, lại chuyên cung cấp kỳ hương, ngoài vật tư, để cho tiên gia đỉnh núi bện túi thơm mười sáu loại, bán cho đám người mua cố định ở Kiếm Khí Trường Thành.
Về việc này, Ẩn Quan nhất mạch từng có tranh chấp không nhỏ, Lâm Quân Bích cùng Sầu Miêu kiếm tiên hiếm thấy đứng cùng một chiến tuyến, đề nghị đoạn tuyệt tất cả con đường cung cấp này, sau này Kiếm Khí Trường Thành sẽ không thu bất kỳ một vật vô dụng nào.
Chỉ là cuối cùng Ẩn Quan nhất mạch lựa chọn phương án trung gian, giảm bớt mua bán qua lại, nhưng không áp đặt triệt để đoạn tuyệt việc này.
Quế Hoa đảo vẫn đỗ ở bến đò Tróc Phóng đình, được Xuân Phiên trai đưa thiệp mời, sau khi quản sự của Hầu gia chạy đến, đã thông khí trước.
Hôm nay chức quản sự Quế Hoa đảo, rơi xuống trên đầu Mã Trí, cung phụng của Phạm gia. Kim Đan kiếm tu, bổn mạng phi kiếm "Lương Ấm".
Tòa Khuê Mạch tiểu viện trên Quế Hoa đảo này, đứng tên một người nơi khác, đã nhiều năm không hề mở cửa.
Mã Trí từng tại chốn tha hương, chỉ điểm kiếm thuật cho một thiếu niên.
Tại tiểu viện tao nhã của Quế phu nhân, đệ tử Kim Túc phụ trách pha trà, tiếp khách.
Mã Trí cùng chủ thuyền của Hầu gia đang thương lượng việc tặng lễ, bởi nghe nói, Xuân Phiên trai trong một đêm mất hơn trăm kiện tiên gia bảo vật. Nay vật còn lại, hoặc là lễ mọn mà tình ý không đủ để sánh với những linh khí xinh đẹp kia, hoặc là pháp bảo hiếm có mà giá cả lại quá đắt đỏ, khiến người ta kinh hãi.
Chủ thuyền Hầu Bành lo lắng về việc này. Hầu gia tuy rằng ở phía bắc Lão Long thành, phía nam Quan Hồ thư viện, khu vực rộng lớn, sinh ý phát đạt, nhưng khoản tiền Cốc Vũ lại có hạn. Nếu trước khi thuyền "Yên Linh" rời Lão Long thành, Hầu gia nghe được việc này, cần đến Xuân Phiên trai, thì chuẩn bị lễ trọng trước cũng không phiền, số tiền Cốc Vũ kia vẫn có thể xoay sở. Nhưng Hầu Bành và Quế Hoa đảo đều nửa đường nhận được phi kiếm đưa tin, Hầu Bành phải tự bỏ tiền túi, nên mới đau đầu. Lễ vật sơ sài, không đủ sức nặng, so đo với nhà khác, bị Xuân Phiên trai chê bai, ắt sẽ bị Phạm gia nhà thờ tổ chỉ trích. Còn nếu bỏ ra quá nhiều tiền Cốc Vũ, qua được cửa Xuân Phiên trai, thì gia tộc lại xì xào bàn tán.
Kẻ làm việc, chính là như vậy, làm nhiều sai nhiều. Còn kẻ ở nhà hưởng phúc, quanh năm suốt tháng, rảnh rỗi sinh nông nổi, gièm pha không ngớt.
Mã Trí cũng chẳng khá hơn. Phạm gia nay đang rối ren, lão kiếm tu chỉ vì thân cận với Phạm Nhị, người sẽ kế vị gia chủ, mà cũng bị vạ lây.
Nhất cử nhất động của hắn, đều bị đám lão già nhà thờ tổ Phạm gia săm soi.
Đại tiểu thư Phạm Tuấn Mậu, đã lâu không lộ diện, Phạm gia tuyên bố là nàng một mình đi xa.
Mã Trí có chút suy đoán, nhưng không dám hé răng với ai.
Phạm Nhị từ thiếu niên trở thành thanh niên, dần tham gia việc kinh doanh của gia tộc. Mã Trí dĩ nhiên thuộc về phe Phạm Nhị, bằng không đã chẳng thể làm quản sự độ thuyền. Dù Quế phu nhân có tiến cử Mã Trí làm chủ thuyền, thì nhà thờ tổ Phạm gia cũng khó mà thông qua. Dù Quế Hoa đảo đã sớm đứng tên Phạm Nhị, nhưng Phạm gia hiện tại, đối với vị nhị thiếu gia trẻ người non dạ này, chỉ trích không ít. Bởi khoản Cốc Vũ lớn cho mượn Đại Ly Long Tuyền sơn Lạc Phách lúc trước, nhà thờ tổ nghị sự, tranh luận rất kịch liệt. Nhiều lão nhân Phạm gia cho rằng Phạm Nhị còn quá non nớt, hành động cảm tính. Dù là gia chủ tương lai, cũng không nên hoàn toàn nắm giữ độ thuyền Quế Hoa đảo, mà cần một tiền bối Phạm gia lão luyện, giúp đỡ quản lý vài năm, rồi mới yên tâm giao cho Phạm Nhị kinh doanh.
Nếu không có Tôn gia cùng bỏ tiền, cộng thêm Phạm Nhị vận dụng một số lớn tiền riêng đứng tên mình, thì đừng hòng thông qua việc này.
Quế phu nhân chỉ uống trà, khí thái nhã nhặn, không nói gì.
Hai bên đại khái đã thỏa thuận xong việc chuẩn bị lễ vật, cùng với cách hành xử khi vào Xuân Phiên trai. Đại thể là học theo Phù gia, Đinh gia lúc trước, ít nói, nhìn nhiều, họa từ miệng mà ra.
Hầu Bành đặt chén trà xuống, mặt lộ vẻ cổ quái.
Mã Trí nói xong việc, liền không uống trà nữa, mà nhâm nhi một bình hoa quế tiểu nhưỡng.
Hầu Bành khẽ hỏi: "Tân nhiệm ẩn quan tên là Trần Bình An?"
Mã Trí nghiêm mặt, nhưng rồi không nhịn được, cười lớn: "Hầu Bành lão đệ, ngươi nghĩ gì vậy?!"
Kim Túc không hiểu ra sao.
Quế phu nhân nhẹ nhàng giải thích: "Tân nhiệm ẩn quan của Kiếm Khí trường thành, là một kiếm tiên trẻ tuổi, tên là Trần Bình An."
Hầu Bành thêm vào: "Nói đại nhã ngôn của Hạo Nhiên thiên hạ cực kỳ lưu loát."
Kim Túc cũng không nhịn được cười trộm, không khác gì Mã Trí, chỉ là không cười lớn tiếng như người kia.
Không có cách nào, nàng và Mã Trí tiền bối, đều quá quen thuộc với một Trần Bình An khác.
Trần Bình An đến từ Đại Ly vương triều kia, trước kia từng ngụ ở Khuê Mạch tiểu viện, cách Quế Hoa đảo không xa.
Kim Túc chẳng coi đó là chuyện gì to tát. Vị Hầu thuyền chủ này suy nghĩ thật viển vông.
Hai người, trùng cả tên lẫn họ, đều gọi là Trần Bình An mà thôi. Sao có thể là cùng một người? Có khả năng sao?
Trong ký ức của Kim Túc, kẻ đó chỉ là một gã khách nhân đi thuyền du lịch, còn bỏ tiền mời cao thủ áo đỏ áo xanh của Quế Hoa đảo vẽ tranh lưu niệm. Là một thiếu niên ngoại hương, tuy ăn mặc sạch sẽ nhưng khó giấu được vẻ bần hàn.
Hình như năm đó còn đeo kiếm? Chẳng qua chỉ là một vũ phu thuần túy, cảnh giới không cao.
Sau cùng, nhờ sư phụ bày mưu tính kế, Kim Túc còn tháp tùng thiếu niên kia, cùng nhau du ngoạn các danh lam thắng cảnh của Đảo Huyền Sơn.
Câu nệ, bảo thủ, tẻ nhạt. Chính là một thiếu niên ngoại hương như vậy.
Nhớ mang máng, hình như da ngăm đen, vóc dáng không cao lại gầy yếu, nói năng nhỏ nhẹ, chỉ thích nhìn quanh quất. Chẳng qua khi nói chuyện với người khác, ánh mắt lại trong trẻo, không hề dao động, cứ nhìn thẳng đối phương, luôn dựng tai lắng nghe.
Hầu Bành nói: "Nếu ngay cả Đinh lão nhi kia cũng bình yên trở về Lão Long Thành, hẳn là ta nghĩ nhiều rồi."
Mã Trí cười gật đầu. Việc này, không thể nói nhiều, mỗi người tự hiểu là được.
Núi không chuyển, nước chuyển.
Một lá bèo về biển rộng, nhân sinh đâu chẳng tương phùng.
Gặp lại là duyên, mà duyên phận cũng chia thiện duyên, nghiệt duyên, phải không?
Nếu thật sự là cái vạn nhất trong vạn vạn vạn nhất kia.
Vậy thì Quế Hoa đảo có được một môn thiện duyên từ trên trời rơi xuống.
Còn đối với Phù gia cùng các thế gia vọng tộc khác ở Lão Long Thành, e rằng khó nói.
Tiệm thuốc Hôi Trần, vũ phu tông sư Trịnh Đại Phong, cùng Phù gia hẹn nhau ở Đăng Long Đài, sử dụng một món bán tiên binh của thành chủ Phù Huề. Sau đó còn từng chặn giết Trịnh Đại Phong. Ngoại trừ Phạm gia và Tôn gia, các thế gia vọng tộc còn lại ở Lão Long Thành, ai nấy đều có phần, đích thân nhúng tay vào, giúp Phù gia chặn đường đám người nơi khác của tiệm thuốc Hôi Trần.
Trong đó, Đinh gia, còn liên lụy đến Đồng Diệp tông vốn không ai bì nổi kia.
Nghe nói, Đồng Diệp tông vốn đang như mặt trời ban trưa, đệ nhất đại tiên gia tông môn của Đồng Diệp châu, nay thời thế không tốt. Nhà dột gặp mưa đêm, đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, thêm dầu vào lửa, hết chuyện này đến chuyện khác, tóm lại tình cảnh vô cùng thảm đạm. Đinh gia nay lại bị vạ lây, oan uổng chịu tội một trận, rất nhiều hạn ngạch làm ăn, âm thầm đều bị chia chác không rõ ràng. Chỉ là mấy nhà còn lại làm không quá đáng, Đinh gia còn có thể nhẫn nhịn, huống chi về đại thể, Đinh gia vẫn đi theo Phù gia, kiếm được bộn tiền. Chỉ là Đinh gia sau này ở Lão Long Thành trở thành hạng bét, là xu thế không thể tránh.
Bởi vậy, Đinh gia đối đãi với chuyện vượt châu bằng thuyền, đã định trước sẽ cực kỳ mưu cầu danh lợi, vô cùng hy vọng dùng cái này để phá vỡ cục diện bế tắc, cốt là để có thể leo lên quan hệ cùng Xuân Phiên trai.
Mã Trí cùng Hầu Bành, cũng đều là những kẻ từng trải, bởi vậy hoàn toàn có thể tưởng tượng, Đinh gia nhất định sẽ đưa ra một cái giá cực thấp, buông tha một con đường kiếm tiền bằng thuyền, cam đoan không lỗ vốn làm điều kiện tiên quyết, cũng muốn cùng Kiếm Khí trường thành kết xuống một mối hương hỏa tình càng sâu đậm hơn so với đồng hành.
Sau đó, Mã Trí cùng Hầu Bành cùng nhau rời khỏi Quế Hoa đảo, muốn trước hết cùng mấy vị quản sự độ thuyền quen biết kia ngồi một chút, rồi sau đó lại theo giờ đã hẹn, mỗi người đi về phía Xuân Phiên trai, mang theo lễ trọng, tới cửa làm khách.
Mà tại trong tiểu viện ở Quế Hoa đảo, chỉ còn lại hai thầy trò, không còn người ngoài tại đó, Kim Túc liền cùng sư phụ oán trách đám lão nhân Phạm gia thiển cận.
Quế phu nhân cười nói: "Phạm gia có thể có quang cảnh hôm nay, những lão nhân nhìn như ngu xuẩn khó đào tạo kia, không nói đến mấy kẻ đã đến tuổi nằm hưởng phúc, còn lại đều là những kẻ ra đại lực, có công lớn. Con sở dĩ cảm thấy bọn hắn thiển cận, chẳng qua là do thiên vị cùng Phạm gia, chung tiền cho Tôn Gia Thụ ở Lạc Phách sơn mà thôi."
Kim Túc có chút thẹn đỏ mặt.
Quế phu nhân nghiêm mặt nói: "Đối đãi nhân vật, có thể có người mình thích, kẻ mình ghét. Nhưng nhìn nhận thế sự, không thể dính vào quá nhiều cảm tình cá nhân. Đây là tu tâm bản phận của một người tu đạo, cho dù không phải người tu đạo, lại càng nên như thế."
"Bằng không, con thân là người Phạm gia, tái giá cho Tôn Gia Thụ, gả vào Tôn gia, nếu như con mọi sự không nói, chỉ dốc lòng tu đạo, không lo liệu việc nhà, thì còn tốt. Bằng không, con chỉ một chút không cẩn thận, có thể khiến Phạm gia cùng Tôn gia kết thù kết oán."
Sư phụ cực ít khi nghiêm túc như vậy, Kim Túc không dám lỗ mãng, ghi nhớ trong lòng.
Tĩnh tọa một lát, Quế phu nhân bảo Kim Túc không cần ở cùng mình nữa, nếu muốn đi dạo cửa hàng ở Mi Lộc nhai trên Đảo Huyền sơn, sư phụ sẽ không ngăn cản.
Kim Túc không có hứng thú đó, hôm nay Đảo Huyền sơn mây sóng biến ảo khôn lường, ngay cả Quế Hoa đảo đều bị bao phủ trong đó, nàng không có tâm tư này.
Chỉ là đã ra khỏi sân nhỏ đi tu hành.
Sau khi Kim Túc rời đi không lâu, liền vang lên tiếng đập cửa.
Quế phu nhân đứng dậy cười nói: "Trần công tử mời vào."
Một vị trẻ tuổi xé lớp da mặt nạ trên mặt, ôm quyền cười nói: "Quế phu nhân, có nhiều quấy rầy."
Quế phu nhân dáng tươi cười ấm áp, trêu ghẹo nói: "Khách ít đến, khách quý."
Trần Bình An sau khi ngồi xuống, xin lỗi nói: "Quế phu nhân đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ là tới bên này xin một bình hoa quế tiểu nhưỡng."
Quế phu nhân xách ra một bình hoa quế tiểu nhưỡng, đưa cho người trẻ tuổi, cười hỏi: "Nếu như nói vậy, ý tại ngôn ngoại của Ẩn quan đại nhân, là bắt đầu chú ý Mai Hoa viên?"
Trần Bình An không nói gì.
Quế phu nhân lại hỏi: "Không lo lắng ta cùng với vị Đà Nhan phu nhân kia, rắn chuột một ổ?"
Trần Bình An lắc đầu: "Tự nhiên sẽ không."
Quế phu nhân cũng liền không hỏi nữa kết cục của Mai Hoa viên.
Trần Bình An nói là đến bên này uống rượu, thực sự không có uống hoa quế tiểu nhưỡng nhiều, cười hỏi: "Kim Túc cô nương, vẫn là thích Tôn Gia Thụ, không thích Phạm Nhị?"
Quế phu nhân khẽ gật đầu. Trần Bình An sau đó cũng chỉ ngồi lại trong chốc lát, Quế phu nhân hàn huyên đôi chút về tình hình gần đây của Phạm Nhị.
Dường như giữa hai người, ngoại trừ Phạm Nhị ra, chẳng còn gì nhiều để nói. Xa cách lâu ngày gặp lại, lời lẽ chẳng được bao nhiêu, ngược lại không thể sánh bằng lần đầu gặp gỡ năm xưa, khi thiếu niên đeo kiếm cùng Quế phu nhân tâm đầu ý hợp.
Mà Quế phu nhân, tự nhiên cũng nhận ra vị ẩn quan đại nhân trẻ tuổi kia, sầu lo chất chồng, rõ ràng ngay thẳng, nhưng tình cảnh hiện tại, cũng chẳng hề nhẹ nhõm.
Trần Bình An nhấp vài ngụm hoa quế tiểu nhưỡng ấm áp, rồi chuẩn bị quay về Xuân Phiên trai trên Đảo Huyền sơn, nhưng sẽ không lộ diện ở bên kia.
Lần này đến đây, ngoài việc giải sầu, quan trọng hơn cả là nhờ Quế Hoa Đảo chuyển giao giúp hai phong mật thư, một cho Thôi Đông Sơn, một cho phiên vương Tống Tập Tân.
Quế phu nhân nhận lấy hai lá mật thư.
Trần Bình An cảm tạ xong, vừa định cáo từ, thì có người quen chạy tới bên cửa sân.
Chính là tiểu nương Kim Túc, năm xưa ở Khuê Mạch sân vườn hoa quế.
Trần Bình An đứng dậy đón, cười chào: "Kim Túc cô nương."
Kim Túc ngẩn ra một chút, dừng bước, hiển nhiên không ngờ gã này lại len lén tới Quế Hoa Đảo, nàng cũng cười nói: "Trần Bình An, sao ngươi lại tới đây?"
Sau đó Kim Túc vội đổi giọng: "Trần công tử."
Trần Bình An bất đắc dĩ nói: "Cứ gọi tên ta là được rồi."
Kim Túc gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Quế phu nhân, khẽ hỏi: "Không phải đang luyện quyền ở kiếm khí trường thành sao? Sao lại có rảnh tới đây uống rượu? Nghe nói bây giờ hai đạo cửa lớn của Đảo Huyền Sơn đều quản rất nghiêm, như thể phòng giặc vậy."
Kim Túc do dự một chút, khẽ hỏi: "Có phải do không cẩn thận trùng tên trùng họ với vị Ẩn Quan kia, nên có chút buồn bực, mới chạy tới đây uống rượu giải sầu?"
Trần Bình An nén cười, gật đầu nói: "Đúng vậy."
Quế phu nhân cũng hiểu ý cười một tiếng.
Kim Túc tiếc nuối nói: "Ta vốn còn ôm một tia may mắn, ngươi chính là Ẩn Quan đại nhân trong truyền thuyết, đại kiếm tiên của kiếm khí trường thành."
Trần Bình An nói: "Nếu ta thật sự là Ẩn Quan, ta đoán Kim Túc cô nương cũng phải buồn bực mà muốn uống rượu rồi."
Kim Túc mỉm cười, quay đầu nói với Quế phu nhân: "Sư phụ, Trần công tử bây giờ ăn nói đã cẩn trọng hơn trước kia nhiều rồi."
Quế phu nhân cười hỏi: "Về làm gì?"
Kim Túc khẽ nói: "Ta vẫn muốn tới Mi Lộc Nhai dạo chơi."
Quế phu nhân nhìn về phía Trần Bình An.
Người trẻ tuổi ra sức nháy mắt.
Quế phu nhân gật gật đầu, lại nói: "Vừa hay, ngươi tiện đường với Trần công tử, có thể cùng nhau đi tới Tróc Phóng Đình."
Kim Túc vội vàng nói: "Không cần, không cần, ta quen thuộc Đảo Huyền Sơn hơn Trần công tử."
Nàng thích Tôn Gia Thụ, không thích Phạm Nhị, mà Trần Bình An lại là bạn thân của Phạm Nhị, còn là đối tác làm ăn với Tôn Gia Thụ.
Cho nên nàng cảm thấy tốt nhất là đừng dính dáng gì tới Trần Bình An.
Quế phu nhân cũng không làm khó hai người nữa, để Kim Túc một mình rời đi, Quế phu nhân lại càng thêm tươi cười.
Trần Bình An chờ một lát, mới cùng Quế phu nhân đứng dậy cáo từ.
Quế phu nhân tiễn ra đến cửa, đột nhiên nói: "Phải cẩn thận Chính Dương Sơn, bọn chúng rất biết giấu dốt."
Trần Bình An liếc mắt về phía Bảo Bình Châu, gật đầu nói: "Sẽ."
Đồng thời trong lòng thầm nhủ, sau này Chính Dương Sơn phải quỳ xuống đất, cầu ta đừng cẩn thận như vậy.
Quế phu nhân hỏi: "Rốt cuộc là kiếm tu gì rồi?"
Trần Bình An dùng tiếng lòng nói: "Hai thanh phi kiếm bản mệnh, sau này lộ diện thân phận kiếm tu, sẽ xưng là Chước Sài và Trướng Bộ."
Quế phu nhân im lặng một lát, trái lương tâm nói: "Tên hay lắm."
Còn về thần thông bản mệnh của hai thanh phi kiếm của Trần Bình An là gì.
Quế phu nhân đã hoàn toàn không còn hiếu kỳ nữa.
Trần Bình An gãi đầu, nói: "Còn tên thật của phi kiếm, một thanh là Lung Trung Tước, ban đầu định đặt là Trung Thu, nhưng lại có chút xung đột với phi kiếm Thập Ngũ. Thanh còn lại, ta còn đang do dự giữa Thiên Thượng Nguyệt và Tỉnh Để Nguyệt."
Đặt tên là chuyện quá cao siêu, cũng không dễ dàng.
Quế phu nhân bật cười, "Cuối cùng cũng có chút dáng vẻ tên phi kiếm rồi."
Trần Bình An lặng lẽ rời khỏi Quế Hoa Đảo, ở Tróc Phóng Đình, gặp mặt Sầu Miêu kiếm tiên trước.
Hai người cùng nhau đi tới hoa mai viên.
Muốn gặp mặt vị Đà Nhan phu nhân, thân ở quê nhà mà lòng lại nhớ cố hương.
Ngoài Sầu Miêu kiếm tiên, đương nhiên còn có Lục Chi, người vừa đi một chuyến tới Sơn Thủy quật ở Phù Diêu Châu.
Nói lý với nữ tử, vẫn phải là nữ tử.
Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Phụng Đả Canh Nhân [Dịch]
binh178
Trả lời5 giờ trước
Phiên ngoại 17: sửa lại 1 số tên nước nha ad
sonn52599
Trả lời1 ngày trước
Sao nghe được 1 đoạn nó k nghe được nửa v
binh178
Trả lời4 ngày trước
vừa dnt xin vip
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời5 ngày trước
Tiện tay dịch lại chương 595 mọi đọc coi mượt hơn không.
Khánh Trương
4 ngày trước
Bộ này end chưa ad
Hoang Quang
1 ngày trước
Chương 739 phần gần cuối ad có ghi chưa chỉnh sửa, nên từ ngữ đọc không hiểu được, ad chỉnh lại nhá.
Luan Sadboy
Trả lời5 ngày trước
Máy đạo hữu cho mình hỏi chút, Tác giả hình như đang dịch lại từ đầu phải ko, tại đọc từ chap 450 trở đi tác giả về để nguyên chữ hán việt nên có 1 số từ rất mới nên ko hiểu nhân vật đang nói gì.
Hoang Quang
5 ngày trước
Bạn đọc đến hết chương 460 là cách dịch lại như cũ, nhưng từ chương 501 trở đi sẽ dịch theo kiểu của chương 450
binh178
Trả lời1 tuần trước
trên pc nghe đọc đc mà trên đt ko nghe đc. ảo thật
binh178
Trả lời1 tuần trước
vip r vẫn ăn qc. haizz
binh178
Trả lời1 tuần trước
Chương 1165 sửa lại Tạ cẩu đi ad, để tạ ch* đọc tục ác =))
Tran Nguyen
1 tuần trước
Dịch bằng AI thì thế thôi hẹ hẹ
Tiểu tỷ tỷ
Trả lời1 tuần trước
Thôi chết bọn mãng phụ này r
Tiểu tỷ tỷ
Trả lời2 tuần trước
Tba gặp ma r