Trung bộ Đồng Diệp châu.
Vốn dĩ đây là thời điểm mưa sinh trăm hạt, thanh tịnh sáng trong, tiết trời tốt lành, đáng tiếc cũng như năm ngoái, chè xuân non như tơ, cây hương um tùm chẳng còn ai hái. Vô số trà sơn xanh biếc, dần dà hoang vu, cỏ dại mọc um tùm. Từng nhà, bất kể giàu nghèo, đều không còn chút hương thơm trà xuân nào.
Bắc Tấn quốc thái bình quá lâu, lại bất hạnh nằm ở nơi binh gia giao tranh. Trước kia còn có biên quân thiết kỵ của Diêu gia thuộc Đại Tuyền vương triều, cách một tòa Tùng Châm hồ tám trăm dặm cùng Kim Hoàng sơn thần phủ, coi như bình an vô sự. Nhưng sau một trận thiên biến, mọi chia rẽ, mọi lo toan việc nước đều tan thành mây khói. Bắc Tấn quốc ngày nay đã không còn là quốc gia, vạn dặm núi sông, nát tan không chịu nổi. Nam Tề ở phía bắc Đại Tuyền vương triều, so với Bắc Tấn cũng chẳng khá hơn. Cuối cùng chỉ còn lại Đại Tuyền vương triều, hoàng đế đã lâu không lộ diện, phiên vương giám quốc, hoàng hậu giật dây tham chính, vẫn còn đang chém giết với đại quân Yêu tộc đến từ Man Hoang thiên hạ, nhưng vẫn không có phần thắng, từng bước bại lui. Thiết kỵ của Diêu gia bên Đại Tuyền mười phần thì không còn một.
Kinh thành cũ của Nam Tề, đã trở thành nơi đóng quân của Thác Nguyệt sơn. Mà Đại Tuyền vương triều cũng mất hơn nửa ranh giới, biên quân thương vong gần hết. Các lộ binh mã châu phủ, chỉ có thể lui về giữ kinh kỳ. Nghe nói đợi đánh hạ tòa Thận Cảnh thành danh chấn một châu này, quân trướng sẽ dời đi.
Đại quân Yêu tộc Man Hoang thiên hạ, trước kia sau khi đổ bộ từ bờ Tây Hải của Đồng Diệp châu, hơn ba mươi quân trướng đều có lệnh, tiến hành từng bước. Chủ yếu tấn công những tiên gia đỉnh núi thâm căn cố đế, trên đại thể là từ tây sang đông lan tràn, từ nam lên bắc đẩy mạnh hai đường. Đối với các vương triều, phiên quốc nhân gian ven đường, không quá coi trọng, thủy triều bao phủ, mặc sức phá hoại. Không chiêu hàng, không trấn an, thành phá người chết, lại bị đại yêu tu sĩ dưới trướng xương khô vương tọa đại yêu Bạch Oánh, luyện hóa thành từng đội bạch cốt đại quân, lấy người chết giết người sống, cuối cùng đều là người chết.
Trên vùng núi sông cũ của Bắc Tấn quốc, mặt trời chiếu rọi một mảng lớn mây vàng, sáu đạo hồng quang bỗng nhiên lơ lửng, sau đó lao nhanh xuống mặt đất.
Gió lớn trên không trung, thổi tung tóc của sáu người, đều là những gương mặt trẻ tuổi, ba nam ba nữ.
Bọn họ đã phá vỡ từng lỗ thủng trên biển mây, tầm mắt sáng tỏ thông suốt.
Trong đó có một nam tử áo đen, buộc tóc bằng dải lụa trắng như tuyết.
Từ trên cao rơi xuống nhân gian, giống hệt trích tiên nhân.
Dưới biển mây, là một tòa thành trì tường cao nguy nga nhưng bốn phía tổn hại cực lớn.
Là một phủ nha châu, số thành lớn còn sót lại chưa bị cướp sạch của Bắc Tấn không nhiều, có thể coi là cô thành của một quốc gia.
Trận pháp sơn thủy của tòa châu thành này, thậm chí còn kiên cố hơn kinh thành của nhiều phiên thuộc tiểu quốc. Nghe nói là vì trong thành có hai vị thế ngoại cao nhân hồng trần rèn luyện, một vị tinh thông trận pháp Kim Đan khách, một vị tu vi không tầm thường Nguyên Anh, xuất lực rất nhiều, mới miễn cưỡng giữ được tòa châu thành rách nát. Nhưng đây không phải nguyên nhân căn bản. Nguyên nhân chính khiến thành trì may mắn trở thành cá lọt lưới, là vì một vị Tiên Nhân cảnh đại yêu của quân trướng, lúc trước bị Phi Thăng cảnh Tuân Uyên tọa trấn màn trời, chịu trách nhiệm vận chuyển ba viên tứ tượng đại trận, đột ngột ra tay đánh chết ở nơi cách đó không xa. Cho nên một số đại yêu ghét bỏ nơi đây quá xui xẻo, không muốn lộ diện ở đây.
Nếu như không phải Tuân Uyên và Khương Thượng Chân, hai con quỷ khó chơi của Ngọc Khuê tông, những năm này dựa vào thiên địa đại trận ngưng tụ số mệnh một châu, chuyên nhằm vào tiên nhân, phi thăng đại yêu của quân trướng, thì Đồng Diệp châu đã sớm bị diệt. Tuân Uyên cảnh giới cao, lại lấy một châu làm tiểu thiên địa, khiến mấy vị Phi Thăng cảnh đại yêu có chút kiêng kị. Còn Khương Thượng Chân tuy mới là Tiên Nhân cảnh, nhưng bổn mạng phi kiếm lại quá mức hung ác âm hiểm, mỗi lần từ trên trời giáng kiếm xuống nhân gian, không đi tìm Phi Thăng cảnh gây phiền toái, thậm chí cũng không muốn dốc sức liều mạng với Tiên Nhân cảnh, mà dựa vào thiên thời địa lợi nhân hòa, lấy ưu thế tương đương một nửa cảnh giới, chuyên chém giết những Ngọc Phác cảnh Yêu tộc tu sĩ kia.
Một kiếm chém xuống, Ngọc Phác cảnh vốn có thể một mình đồ sát nửa quốc gia, không chết thì cũng ngã cảnh.
Ngưỡng Chỉ và Phi Phi, hai vị vương tọa đại yêu, sau khi trở về từ vùng biển giữa Bảo Bình châu và Bắc Câu Lô Châu, liền chuyên tìm kiếm tung tích màn trời của Tuân Uyên và Khương Thượng Chân.
Trong đó Ngưỡng Chỉ và Tuân Uyên từng có một trận dốc sức chém giết, đều có thương tích. Sau đó, Tuân Uyên càng ẩn nấp thân hình.
Duy chỉ có Khương Thượng Chân vẫn thỉnh thoảng đâm một kiếm xuống nhân gian. Phi Phi mấy lần tìm hiểu nguồn gốc, chặn đường lui của hắn, nhưng Khương Thượng Chân có vô số thủ thuật che mắt, phương pháp bỏ chạy lại xuất quỷ nhập thần, đúng là giết hắn không được.
Ngược lại, sơn chủ Đại Phục thư viện mỗi lần ra tay, phần lớn là lần lượt che chở vương triều, thư viện sơn thủy đại trận, trì hoãn tốc độ đẩy mạnh của Man Hoang thiên hạ.
Theo Thái Bình sơn và Phù Kê tông lần lượt bị diệt, Đồng Diệp châu không còn ba viên tứ tượng đại trận, thiên thời thay đổi, đã thành Tuân Uyên và Khương Thượng Chân ở Man Hoang thiên hạ, nhất là Phi Thăng cảnh Tuân Uyên. Cuối năm ngoái, đã bị Ngưỡng Chỉ liên thủ với Phi Phi chặn giết một lần, đồn đại Tuân Uyên đã trốn khỏi Đồng Diệp châu, trốn vào một bí cảnh hải vực, sau đó có một "tiểu cô nương tóc tết sừng dê" đi theo.
Nam tử áo đen cầm trường kiếm trong tay, một kiếm phá vỡ sơn thủy đại trận, lại một kiếm chém bay vài kiện pháp bảo công phạt đang gào thét tới.
Trong thành có kim giáp thần nhân được võ miếu hương khói tế tự, bước nhanh ra khỏi ngưỡng cửa. Dường như được tiên sư nhắc nhở không cần thiết rời khỏi từ miếu, vị này từng là anh linh trung liệt của một quốc gia, vẫn nhấc lên thanh bảo đao hương khói nhuộm dần mấy trăm năm, chủ động hiện thân nghênh chiến, cưỡi gió bay lên. Lại bị nam tử áo đen kia dùng bổn mạng phi kiếm kích nứt Kim Thân. Kim giáp thần nhân thân thể rậm rạp vết nứt như mạng nhện, gầm lên một tiếng, vẫn hai tay cầm đao, đạp mạnh vào hư không, chém về phía đầu kiếm tiên tiểu súc sinh trẻ tuổi kia. Chỉ là phi kiếm lượn vòng trở lại, Kim Thân ầm ầm nứt vỡ, nhân gian thành trì, tựa như đổ một trận mưa vàng.
Năm vị Yêu tộc tu sĩ còn lại nhao nhao rơi vào trong thành. Tuy rằng bảo vệ thành đại trận không bị phá hủy, nhưng cuối cùng không thể ngăn cản bọn họ mạnh mẽ xâm nhập.
Một vị Yêu tộc thuần túy vũ phu thân cao hơn trượng, sau khi hạ xuống, ngắm nhìn bốn phía, chọn lấy một hướng, lựa chọn đi thẳng một đường. Đi ngang qua vô số phường thị, đầu tường lớn nhỏ, các loại kiến trúc trong thành, đều bị va chạm mà mở. Ngẫu nhiên có người vận khí cực kém, bị đụng phải nát nhừ, hài cốt không còn. Một mạch đụng vào ngoài tường thành, lại đổi một đường khác, lấy thân thể cứng cỏi làm lưỡi kiếm, thẳng tắp cắt thành trì, không biết mệt mỏi.
Một gã kiếm tu chọn nơi kiến trúc dày đặc, chậm rãi bước đi. Phàm những nơi gã qua, trong phạm vi trăm trượng, hồn phách và tinh huyết của người sống đều bị hút sạch, hóa thành vô số xác khô.
Có một Yêu tộc để mắt đến tòa Thành Hoàng Các này, bất chợt hiện ra chân thân mãng xà dài ba trăm trượng, lân giáp sáng rực, chướng khí lập tức lan tràn, ăn mòn cả gỗ đá. Nó quấn quanh bao bọc cả tòa Thành Hoàng Các, lại dùng đầu húc mạnh vào chỗ cao nhất, phá nát tấm biển do Bắc Tấn quân chủ ngự tứ, linh quang tràn đầy. Mặc cho thuật pháp của luyện sư, trọng bảo công phạt nện vào thân, mặc cho Thành Hoàng gia cùng nhật dạ du thần, âm minh quan lại dưới trướng điều binh khiển tướng, đem đại lượng âm vật đến đao bổ búa chém, đại mãng vẫn chẳng hề để tâm.
Một thiếu nữ áo xanh, dáng người thon dài, tay kết kiếm quyết, tế ra phi kiếm bản mệnh "Tước Bình". Sau lưng nàng như khổng tước xòe đuôi, hiện ra chín chín tám mươi mốt đạo kiếm quang chói lọi do lông Khổng Tước luyện thành, lông vũ rực rỡ, diễm lệ vô cùng.
Mỗi một đạo kiếm quang nhỏ bé kia lại có linh nhãn tựa như đôi mắt nữ tử, từ đó sinh ra càng nhiều phi kiếm nhỏ hơn. Đó chính là thần thông bản mệnh của phi kiếm "Tước Bình", ngưng tụ ánh mắt phân hóa kiếm quang. Cuối cùng, kiếm quang lóe lên rồi biến mất, kéo theo vô số lưu huỳnh xanh biếc trên không trung, nàng thẳng hướng châu phủ quan dinh mà đi. Hai bên kiến trúc bị kiếm quang dày đặc quét qua, sạch trơn không còn, bụi đất tung bay, che khuất cả bầu trời.
Lại có một nữ tử kiếm tu khác, dung mạo tương tự, chân đạp một thanh trường kiếm sắc màu rực rỡ, đáp xuống đầu tường nơi giáp sĩ tụ tập.
Vũ Tứ đáp xuống nóc nhà một tòa cao lầu của hào phiệt thế gia, nhưng khác với đồng bạn, hắn không tùy ý giết chóc.
Lần này hắn chỉ bị bằng hữu lôi kéo đến giải sầu, từ kinh thành Nam Tề đến đây tìm chút niềm vui. Năm người còn lại đều là người quen cũ.
Đám giáp thân trướng kề vai sát cánh chém giết kiếm tiên phôi tử kia, đương nhiên cũng là bằng hữu của Vũ Tứ, nhưng kỳ thực ban đầu vốn không quá quen biết nhau.
Dưới chân Vũ Tứ là những tòa thành trì lớn nhỏ lẻ tẻ, may mắn thoát khỏi chiến hỏa, hiếm hoi còn sót lại. Thành Trung Châu rải rác, những tòa châu thành còn lại của đại quốc như Bắc Tấn này lại càng khó tìm, phần lớn là quận phủ, thị trấn xa xôi của phiên thuộc tiểu quốc, bị đám tu sĩ quân trướng kia lấy ra luyện tập, còn phải tranh đoạt, so bì chiến công, bằng không chẳng đến lượt chuyện tốt này.
Vũ Tứ ngồi trên nóc nhà, ngang kiếm trên gối, liếc nhìn phủ đệ hào phú gà bay chó chạy, cũng không để ý.
Từ khi Kiếm Khí Trường Thành bị chém đứt đôi, thành trì "phi thăng" rời xa tòa thiên hạ thứ năm, đến việc Đảo Huyền Sơn lập đường cũ, mở đường trên biển cho đại quân, cho tới hôm nay đánh hạ Phù Diêu Châu, Đồng Diệp Châu, hai châu lục địa của Hạo Nhiên Thiên Hạ, kỳ thực đã chậm hơn so với dự tính hai ba năm. Bằng không, lúc này Man Hoang Thiên Hạ không chỉ chiếm nửa châu Kim Giáp mà còn phải chiếm trọn cả Bảo Bình Châu.
Tại Kiếm Khí Trường Thành tổn thất quá mức nghiêm trọng, so với dự tính ban đầu của Giáp Tử Trướng, tổn thất nhiều hơn ba thành.
Trên thực tế, đây là Giáp Tử Trướng cố ý nói nhẹ đi, Vũ Tứ biết rõ chân tướng, là nhiều hơn bốn thành.
Rút dây động rừng, huống chi chiến trường Kiếm Khí Trường Thành thê thảm vô cùng, đâu chỉ là "dắt một phát" có thể hình dung.
Sách lược trước đây của Giáp Tử Trướng, chia ba đường không sai, nhưng chẳng qua là dùng một nhóm chiến lực đứng đầu, tỷ như Lưu Xoa cùng ba bốn vị vương tọa đại yêu, thống lĩnh một bộ phận binh lực, kiềm chế Bà Sa Châu, làm bộ làm tịch mà thôi. Còn Phù Diêu Châu, có thể chiếm, nhưng Kim Giáp Châu, không vội nhất thời. Bởi vì lộ tuyến chủ công sớm nhất mà Giáp Tử Trướng định ra, là từ Đồng Diệp Châu một đường đẩy lên phía bắc, một mạch chiếm lấy Bảo Bình Châu cùng Bắc Câu Lô Châu. Sau đó dùng nhiều nhất bốn năm thời gian, nhanh chóng chiếm đoạt và tiêu hóa hết vận mệnh sông núi của Đồng Diệp Châu ở phía đông nam và Phù Diêu Châu ở phía tây nam, nhất là Đồng Diệp Châu, năm năm tới nên đổi chủ, trở thành một phần lãnh thổ của Man Hoang Thiên Hạ.
Thiếu niên Mộc Kịch, thủ lĩnh Giáp Thân Trướng, không phải kiếm tu, từng ví von, đại quân Man Hoang Thiên Hạ dũng mãnh tiến vào hai châu lục địa, như vãi đậu vào ruộng bờ.
Mới lên bờ, chưa phân tán, trùng trùng điệp điệp, nhìn qua thế như chẻ tre, nhưng so với diện tích một châu, binh lực vẫn là quá ít, vẫn cần liên tục không ngừng bổ sung binh lực, không ngừng lấp đầy bản đồ hai châu như tổ ong.
Sau đó, chính là làm như Chu tiên sinh nói, "cấy mạ ruộng nước", không thể coi hai châu là nơi chỉ thấy lợi trước mắt, sau giai đoạn đầu chấn nhiếp nhân tâm, nhất định phải chuyển sang trấn an những vương triều tan vỡ, lôi kéo tu sĩ trên núi lọt lưới, tranh thủ trong vòng mười năm, nghênh đón một vụ mùa thu hoạch. Không hy vọng quả lớn trĩu cành, nhưng nhất định có thể đem một bộ phận thế lực Nhân tộc ở hai châu, chuyển hóa thành lực lượng bắc chinh của Man Hoang Thiên Hạ. Trọng điểm là những dân liều mạng sơn trạch dã tu, lưu lạc giang hồ, thuần túy vũ phu buồn bực chán chường, văn võ vương triều tiếc mạng, các loại nhân vật, sớm nhất gom lại thành một quân trướng, chọn ra một hai người có thể tiến vào Giáp Tử Trướng, coi trọng ý kiến của đám người này.
Khiến cho Man Hoang Thiên Hạ chiếm được Bảo Bình Châu và Kim Giáp Châu, đứng vững gót chân, nhiều nhất giao ra một tòa Phù Diêu Châu, nửa tòa Kim Giáp Châu, bồi thường cho Hạo Nhiên Thiên Hạ là được, dùng để đổi lấy Bắc Câu Lô Châu.
Đến lúc đó, Man Hoang Thiên Hạ nắm trong tay Đồng Diệp, Bảo Bình, Bắc Câu Lô ba châu.
Còn cái gọi là bồi thường Phù Diêu Châu, trên thực tế, Giáp Tử Trướng sớm đã có thủ đoạn, đông đảo vương tọa đại yêu hợp lực ra tay, khiến cho một châu triệt để Lục Trầm. Man Hoang Thiên Hạ không lấy được vận mệnh của một châu, Hạo Nhiên Thiên Hạ cũng chỉ coi như thu hồi vô số "hòn đảo" tan vỡ như mảnh đất vụn. Kể từ đó, chỉ riêng việc chữa trị lại núi sông cũ của một châu gần cửa xuất binh của Man Hoang Thiên Hạ, cũng sẽ tiêu hao rất nhiều tinh lực, tài lực và nhân tâm của trung thổ văn miếu.
Vũ Tứ bởi vì thân phận đặc thù, không chỉ đơn giản là tu sĩ Giáp Thân Trướng, kiếm tiên phôi tử của Thác Nguyệt Sơn, cho nên mới biết rõ những nội tình kinh thế hãi tục này.
Một nữ tử kiếm tu đổi ý, ngự kiếm bay về phía Vũ Tứ.
Trường kiếm kia phẩm trật không tầm thường, giữa không trung xẹt qua một dải kiếm quang bảy màu xanh biếc lưu ly, động lòng người.
Nàng tên là Tiên Tảo, cùng tỷ tỷ Ngân Túc, là một đôi chị em, đều là kiếm tu. Tuy không được liệt vào hàng ngũ trăm kiếm tiên của Thác Nguyệt sơn, nhưng lại là đích truyền tu sĩ của đại tông môn Quảng Hàn thành ở Man Hoang thiên hạ, là nữ quan của Tuyết Sương bộ, dung mạo trẻ trung, kỳ thực đã là nữ tu hơn ba trăm tuổi.
Quảng Hàn thành là một trong những tông môn dưới trướng đại yêu Phi Phi. Năm đó Phi Phi cùng cộng chủ Duệ Lạc hà là Ngưỡng Chỉ tranh đấu nhiều năm, lục bộ nữ tu của Quảng Hàn thành như Tuyết Sương, Liễu Điều, đã xuất lực rất nhiều.
Tiên Tảo sau khi biến ảo thành hình người, là một nữ tử cằm đầy đặn, dung mạo xinh đẹp. Nàng vén mép váy, làm một cái vạn phúc, cất tiếng gọi Vũ Tứ công tử.
Vũ Tứ không đứng dậy, chỉ mỉm cười gật đầu.
Man Hoang thiên hạ, đẳng cấp sâm nghiêm. Nếu ai lễ nghi quá phận, chỉ làm phản tác dụng.
Tiên Tảo thu hồi bội kiếm, ngồi xuống cách Vũ Tứ không xa, nhưng không dám đến quá gần. Nàng chống hai tay lên cằm, nhìn về phía tòa thành đang hỗn loạn, khẽ nói: "Vũ Tứ công tử, quả thực có chút chém giết đến mệt mỏi. Hạo Nhiên thiên hạ, sao lại có nhiều thành trì như vậy, kinh thành, châu thành, quận thành, thị trấn, thành nhiều, người càng nhiều. Cũng may bọn chúng gan quá nhỏ, đều tự dọa mình gần chết, không hề phản kháng. Ban đầu, ta còn có chút hứng thú, nghĩ rằng cuối cùng không cần phải liều mạng hung hiểm như ở Kiếm Khí trường thành, nhưng giết nhiều rồi, hết tòa thành này đến tòa thành khác, thật quái dị chán ngán."
Vũ Tứ cười đáp: "Đây chính là Hạo Nhiên thiên hạ, phồn thịnh dồi dào. Chỉ cần không có chiến tranh, không có đại hạn, lũ lụt, châu chấu, thì người với người chung sống hòa hợp, rất ít khi đánh nhau đổ máu, vì vậy người liền đông đúc. So với quê hương chúng ta thì không giống nhau lắm."
Man Hoang thiên hạ, trước khi đại tổ Thác Nguyệt sơn hiện thân, là vạn năm loạn thế.
Thật sự là thế đạo hỗn loạn, đại yêu hoành hành thiên hạ, cả một tòa thiên hạ, đến nỗi chưa từng có cách nói "lạm sát".
Tiên Tảo đưa tay chỉ về phía nội thành, hỏi: "Lại thấy cổng đá này, nhiều nơi đều có, ta và tỷ tỷ đều không nhận ra chữ trên đó. Vũ Tứ công tử, ngươi đọc qua sách, hiểu rõ Hạo Nhiên thiên hạ, chúng dùng để làm gì?"
Man Hoang thiên hạ, văn tự cổ xưa, nghe nói cùng Hạo Nhiên thiên hạ miễn cưỡng coi như đồng nguyên, nhưng lại khác dòng, đều có diễn biến. Có điều, bởi vì "văn tự đồng nguyên", dù là miễn cưỡng, bổn mạng chữ của Nho gia thánh nhân, vẫn khiến cho tất cả đại yêu kiêng kị không thôi. Man Hoang thiên hạ khoảng nghìn năm trước, bắt đầu dần dần lưu truyền một loại văn tự được gọi là "Thủy vân thư", do vị "Thiên hạ Văn Hải" Chu tiên sinh sáng chế.
Vũ Tứ giải thích: "Đây là vật chỉ có ở Hạo Nhiên thiên hạ, dùng để ca ngợi những nam nữ có học vấn tốt, đạo đức cao. Trong sách từng xem qua các bậc thánh hiền nơi đây, đã từng có thuyết pháp, ngày nay nhận tệ lớn, thuần phong đổ nát, may mắn có một người thiện, thích hợp được treo biển. Đại khái là có ý nói, có thể thông qua cổng đá để biểu dương người cao thượng, người thiện. Ở Hạo Nhiên thiên hạ, một gia tộc có cổng đá dựng lên, con cháu đều có thể nhờ đó mà vẻ vang."
Tiên Tảo nghi ngờ nói: "Những người này nghe rất lợi hại, thế nhưng đánh trận nhiều năm như vậy, dường như hoàn toàn không có tác dụng gì."
Chẳng qua nàng xác thực đã từng gặp qua một vài kẻ kỳ quái. Có lão bà tóc trắng xóa, tay cầm gậy, đứng ở cửa nhà thờ tổ của gia tộc, tuy rằng cuối cùng chỉ có thể chết như một mảnh vải rách nát, nhưng mà lại không sợ chết, chẳng lẽ là sống đủ lâu rồi? Nàng đã từng thấy một vị lão nhân mặc nho sam, tuy rằng tai họa đến nơi, chỉ có thể khoanh tay chịu chết, nhưng mà lại chết ở bên cạnh bàn chất đầy sách vở. Lúc ấy lão nhân một tay nắm một đứa trẻ, muốn đứa bé kia "nói chuyện lớn tiếng". Lão nhân nghe vãn bối run rẩy khóc nức nở mà nói, có lẽ là lời mắng chửi của gia đình, cũng có thể là ngôn ngữ trên sách thánh hiền nào đó?
Bất kể thế nào, lúc lão nhân chết, thần sắc so với rất nhiều tu sĩ trên núi hai tay dâng pháp bảo, thần tiên tiền, so với rất nhiều đế vương tướng tướng nằm rạp dưới đất, lại càng thản nhiên hơn.
Nhưng cho dù là như thế, thì có ý nghĩa gì? Tiên Tảo cảm thấy không có ý nghĩa gì cả, dù sao lớn nhỏ, đều là cái chết.
Ngược lại rất nhiều nơi vốn được quân trướng coi là "có thể đánh", khắp nơi chiến trường, một dải phòng tuyến kéo dài, từng tòa quan ải, động đến mấy vạn tinh kỵ, bộ tốt áo giáp sáng loáng, tất cả đều là đẹp mắt mà vô dụng, dễ dàng sụp đổ, một đánh là tan.
Một số tòa thành cao quan ải hùng tráng, thường thường không trụ được hai ba lần, đã bị công phá.
Áo giáp quá mới, lính già quá ít.
Chẳng qua một số gia tộc đứng đầu và tinh nhuệ binh mã của bảy tám vương triều, coi như đã tạo thành một chút phiền toái cho đại quân Man Hoang thiên hạ.
Nhất là đánh nơi gọi là Thái Bình sơn, thương vong vô cùng nghiêm trọng, đánh cho hai tòa quân trướng trực tiếp đem binh lực dưới trướng đánh tan, cuối cùng không thể không điều hai tốp đại quân tới.
Vũ Tứ dở khóc dở cười, rất khó cùng nàng giải thích những thứ hư vô mờ mịt này vô dụng hay có ích. Đối với nhân tâm thì có tác dụng giáo hóa, đối với đánh đánh giết giết tự nhiên không hề có lợi ích. Mỗi một tòa cổng đá, thời thái bình, ngàn vàng khó mua, trong loạn thế, lại như không đáng một đồng.
Vũ Tứ nhìn lão tu sĩ Nguyên Anh cảnh kia, rốt cuộc không kìm được nữa, rời khỏi nơi trận pháp che chở, cùng bọn Ngân Túc chém giết. Bởi vì Ngân Túc trên đường đi đã giết quá nhiều, hơn nữa còn cố ý giết cho hắn xem. Tên võ phu thuần túy kia trước đó còn cố ý ngắt lấy nhiều đầu lâu, tiện tay ném vào trên đại trận, rung động từng trận, tựa như máu tươi bôi trên vách tường. Còn kẻ đã phát hiện ra chân thân đại mãng kia, càng khôi phục hình người, bắt lấy hai vị thần linh Thành Hoàng Các, đặt ở ngoài tường đại trận, đem Kim Thân từng chút một ép nứt vỡ.
Có thể cùng hắn trò chuyện trong chốc lát, Tiên Tảo đã cảm thấy mỹ mãn, nàng đứng dậy, xin lỗi: "Vũ Tứ công tử, ta đi đánh nhau đây, bằng không tỷ tỷ chê ta lười biếng, sẽ nói lải nhải rất lâu."
Vũ Tứ vẫy tay, cười nhắc nhở: "Vẫn nên cẩn thận hai vị tu sĩ địa tiên Nhân tộc kia. Đừng bởi vì mình là kiếm tu Kim Đan mà xem thường. Tu sĩ Nhân tộc, khi còn sống, tâm nhãn rất nhiều. Sau khi quyết định chịu chết, cũng sẽ tương đối quyết đoán."
Tiên Tảo dùng sức gật đầu.
Vũ Tứ công tử, thân phận tôn quý, nhưng vẫn tính tình hiền hòa, ngôn ngữ ôn nhu như vậy.
Vũ Tứ nhìn thân ảnh Tiên Tảo ngự kiếm rời đi, vẫn không có ý định ra tay.
Ở Kiếm Khí Trường Thành nơi đó, Vũ Tứ ra vào chiến trường rất nhiều lần, chiến công không ít, chịu thiệt không nhiều, kỳ thực chỉ có một lần, đã có chút nặng.
Man Hoang thiên hạ sau khi công phá Kiếm Khí Trường Thành, tuy nói bước chân tại tòa thiên hạ xa lạ này có chút chậm lại, nhưng cũng giống như hai vị luyện khí sĩ Nguyên Anh, vất vả giết một tên kiếm tu Kim Đan khó chơi đến cực điểm, rồi lại thu thập một đám tu sĩ dưới ngũ cảnh lòng người buông lỏng, đương nhiên sẽ cảm thấy rất nhẹ nhàng, thậm chí là nhàm chán.
Vũ Tứ đứng lên, cúi đầu nhìn xuống.
Một thiếu niên cẩm y đai ngọc, đại khái có thể coi là mặt như quan ngọc, hắn trốn ở bên cửa sổ thư phòng nhìn về phía mình.
Một người trẻ tuổi áo quần thô lậu càng thú vị, nhìn thấy Tiên Tảo ngự kiếm qua lại cảnh tượng tiên gia, hắn một đường chạy vội, leo lên nóc nhà gần đó, bạo gan, run giọng hỏi: "Ngài là tiên sư trên núi tới cứu người sao?"
Vũ Tứ dùng nhã ngôn Đồng Diệp châu cười nói: "Tiếng phổ thông Bắc Tấn này của ngươi, ta nghe không hiểu."
Không ngờ người trẻ tuổi lập tức đổi tiếng phổ thông thành nhã ngôn: "Tiên sư, ta có thể theo ngài tu hành tiên pháp không?"
Vũ Tứ lắc đầu: "Ta là Yêu tộc, không phải tiên sư. Đương nhiên không phải tới cứu người, là tới giết người."
Người trẻ tuổi kia kinh ngạc không thôi.
Vũ Tứ phất tay: "Mau trốn đi, chịu đựng hơn mười hai mươi năm, nói không chừng còn có thể sống."
Người trẻ tuổi kia đột nhiên biến sắc, ánh mắt nóng rực: "Ta biết nơi quý phủ cất giấu tiền tài bảo vật, ta nguyện ý giúp ngài dẫn đường, sau này ta có thể đi theo ngài không?"
Vũ Tứ mỉm cười: "Có thể, dẫn đường đi. Ta thực sự có thể cho ngươi một phần phú quý rất lớn. Long trời lở đất, xác thực nên đổi mới khí tượng rồi."
Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.
Hơn nữa nhớ tới thuyết pháp nào đó của Mộc Kịch Giáp Tử Trướng, nói khi nào mới tính là Man Hoang thiên hạ chiếm được nhân tâm một châu đại định? Là khi tất cả những người sống sót sau chiến đấu, tự nhận không còn đường lui, không có bất kỳ cơ hội sửa sai nào. Muốn cho những người này dù trở về Hạo Nhiên thiên hạ, vẫn không có đường sống, bởi vì nhất định sẽ bị tính sổ sau. Chỉ có như thế, những người này mới có thể yên tâm vì Man Hoang thiên hạ mà sử dụng, trở thành tay sai cắn người còn ác hơn cả tu sĩ Yêu tộc, giết người càng ác hơn. Tỷ như trong một quốc gia, thần tử ở trên triều đình hành thích vua, các nha môn đề cử một người đáng chết, trong một nhà một họ, cũng giống vậy, hơn nữa còn phải ở trong từ đường tổ tông, làm chuyện đại nghịch bất đạo. Tiên gia trên núi, khiến đệ tử phản bội lão tổ, đồng môn tương tàn, người người trên tay đều dính máu, suy ra từ đó.
Tất cả quy củ lễ nghi mà Nho gia vất vả khổ cực dựng lên, đều sụp đổ. Lật đổ rồi dựng lại, trên phế tích, sau trăm ngàn năm, cái gọi là đạo đức cụ thể là gì, cũng chỉ có quy củ mà Chu tiên sinh dựng lên mà thôi.
Nghe nói Mộc Kịch hôm nay không chỉ đi theo bên cạnh Chu tiên sinh, còn được ban thưởng cho họ.
Vũ Tứ bay xuống mặt đất, thò tay một trảo, đem người trẻ tuổi cảm thấy như cưỡi mây đạp gió kia đến bên cạnh, Vũ Tứ cố ý không phát hiện đối phương mồ hôi đầm đìa, chậm rãi đi, quay đầu cười hỏi: "Có nhớ muốn có được vật gì không? Ví dụ như trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ tới một vị nữ tử. Có nhớ muốn giết người nào không, ví dụ như ngươi hận nhất người phú quý nào đó. Muốn có được nhất, muốn giết nhất, ngươi nói ra hết, ta có thể giúp ngươi."
Gã thanh niên kia nghiến răng, gật đầu nói: "Ta không muốn gì cả, ta cảm thấy những thứ này đều nên thuộc về chủ nhân, ta một món cũng không dám lấy. Nhưng ta muốn giết hai người!"
Vũ Tứ hiếu kỳ hỏi: "Hai kẻ nào?"
Gã thanh niên đi theo bên cạnh Vũ Tứ nghiến răng nghiến lợi nói: "Một tên là Hàn Thành Ý, thiếu gia của tòa phủ này, kẻ còn lại là Hàn Thục Nghi, tỷ tỷ của Hàn Thành Ý, một nữ tử về thăm nhà."
Vũ Tứ cười nói: "Ngươi cùng tỷ đệ bọn chúng có thâm cừu đại hận gì sao?"
Nhìn ra được, kẻ này là nô bộc trong phủ, nói không chừng còn là gia nô xuất thân ti tiện.
Gã thanh niên im lặng, lắc đầu, sau đó hai tay nắm chặt, thân thể run rẩy, cúi đầu nói: "Chỉ là muốn bọn chúng chết đi! Một kẻ trời sinh mệnh tốt, một kẻ là đồ đê tiện không biết xấu hổ!"
Vũ Tứ dừng bước, bảo gã kia ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn, gã thanh niên mồ hôi nhễ nhại.
Vũ Tứ mỉm cười nói: "Kẻ xấu ở Hạo Nhiên thiên hạ, chính là người tốt ở Man Hoang thiên hạ, yên tâm đi, ngươi sẽ không chết. Ta còn sẽ cho ngươi toại nguyện, chỉ có điều ta ở bên cạnh, sợ ngươi không buông tay buông chân, không làm được những chuyện ác nghiệt trước kia, trước khi giết người, ngươi có thể làm thêm nhiều chuyện mà nằm mơ cũng muốn làm, ví dụ như giết hai kẻ chưa đủ, vậy giết thêm vài kẻ nữa. Ta ở đây chờ ngươi, không cần sợ ta đợi lâu, ta rất rảnh."
Vừa nói, Vũ Tứ tháo xuống bên hông một chiếc túi hoàng lăng tinh xảo, bị tay hắn chạm vào, lập tức có vân nghê lộ ra, một con giao nhỏ màu đen uốn lượn trên mặt túi, trong phút chốc hơi nước tràn ngập.
Vũ Tứ khẽ run túi hoàng lăng, con giao nhỏ màu đen rơi xuống đất, hóa thành một nam tử khôi ngô có hai con ngươi đen kịt, Vũ Tứ lại nhẹ nhàng ném túi cho gã thanh niên, "Cất kỹ, sau này gã giao nô này sẽ làm hộ đạo nhân cho ngươi, truyền cho ngươi tiên gia thuật pháp, giúp ngươi làm người trên người ở Đồng Diệp châu này, đừng nói là đệ tử Hàn thị gì đó, cho dù là hoàng đế quân chủ năm xưa kéo dài hơi tàn, địa tiên trên núi, gặp ngươi, đều phải cúi đầu khom người với ngươi, gọi ngươi một tiếng... Đúng rồi, ngươi tên là gì?"
Gã thanh niên hai tay nhận lấy chiếc túi, thần sắc kích động, run giọng nói: "Chủ nhân, ta là Lô Kiểm Tâm. Kiểm trong kiểm điểm. Từng có một ca ca, tên là Lô Giáo Quang."
Vũ Tứ hiểu ý cười nói: "Dạy ở chỗ quang minh chính đại, kiểm ở chỗ ưu sầu cần cảnh giác. Đều là tên hay, cha ngươi nhờ tiên sinh dạy học tại gia cầu cho các ngươi à?"
Lô Kiểm Tâm lau mồ hôi trên trán, nói: "Chủ nhân thật là học rộng tài cao."
Vũ Tứ phất tay, "Sau này ở bên cạnh ta, làm nhiều việc ít nói, nịnh nọt gì đó thì miễn đi, ngươi sẽ chết đấy."
Lô Kiểm Tâm không dám lắm mồm nữa, xoay người chắp tay thi lễ, chạy vội rời đi, mực giao đi theo phía sau, khiến gã thanh niên vừa sinh ra sợ hãi, lại bỗng nhiên dũng khí mười phần.
Vũ Tứ định để Lô Kiểm Tâm này làm kẻ đứng đầu châu thành, cho gã thanh niên trải qua một phen làm thổ hoàng đế thoải mái. Lại sai mực giao ghi chép tỉ mỉ, đem phong tục biến thiên của tòa thành trong mấy năm đó, giao cho Mộc Kịch quan sát.
Còn vì sao Lô Kiểm Tâm lại căm hận tỷ đệ kia đến tận xương tủy, có trời mới biết.
Có thể là vào mùa đông rét buốt nào đó, nhìn thấy một công tử ca mặc áo lông cáo trắng như tuyết ngắm tuyết, càng thêm tự ti mặc cảm.
Có thể là nhớ nhung nàng kia đã lâu, chỉ là ngày nào đó ngẫu nhiên đi ngang qua, nàng kia không nói gì cả, nhưng ánh mắt lơ đãng kia của nàng, đã nói lên tất cả.
Những điều này không có gì kỳ quái, Vũ Tứ cũng không quan tâm chân tướng ra sao, điều khiến Vũ Tứ cảm thấy thú vị, chính là ở khoảnh khắc này, Vũ Tứ nhìn thấy trong mắt Lô Kiểm Tâm, gã thanh niên đối với mình từ đáy lòng cảm kích, ngưỡng mộ, kính sợ, cùng với loại quyết tâm đánh cược một phen, không tiếc tính mạng. Lô Kiểm Tâm rõ ràng nguyện ý lấy nhất thời sảng khoái hả hê, đánh giết tất cả những điều không vui trong lòng bấy lâu nay. Man Hoang thiên hạ, cần những kẻ đáng thương tính tình dễ dàng đi đến cực đoan này, càng nhiều càng tốt. Những người này, đại khái sẽ trở thành loại người lấp mộ mà Mộc Kịch nói. Chu tiên sinh từng mỉm cười nói, Hạo Nhiên thiên hạ có quá nhiều người đọc sách, rất thích ngụy quân tử chân tiểu nhân, thực cho rằng vẻ đạo mạo kia, người đời không nhìn thấy, kỳ thực không phải vậy, một loại là năm này qua năm khác, giận mà không dám nói, một loại là tâm tâm niệm niệm trở thành loại người kia, cho nên kỳ thực vẫn luôn tự chui đầu vào rọ, vậy trách không được hôm nay có người đến lấp đất bình mộ rồi.
Vũ Tứ đột nhiên ngẩng đầu.
Trong thiên địa có đại khí tượng, từ nơi rất xa cuồn cuộn lan tràn đến đây, là đại thần thông của Phi Thăng cảnh không thể nghi ngờ.
Bằng không thì không thể nào ngay cả hắn Vũ Tứ ở đây đều có thể rõ ràng cảm nhận được luồng khí cơ tràn đầy này.
Bên cạnh Vũ Tứ, một nữ tử hai mắt đỏ tươi hiện ra, khẽ nói: "Công tử, xin hãy tạm rời khỏi nơi này. Ngọc Khuê tông Tuân Uyên vốn bị ta và Ngưỡng Chỉ chặn giết, sau lại bị Tiêu Tấn truy sát, theo đó tiến vào bí cảnh ẩn nấp dưới đáy biển này, triệt để tan vỡ, trốn không thể trốn. Tuân Uyên lấy pháp tướng xuất hiện ở bờ Đông Hải, định đem Đồng Diệp châu chia làm hai, rất có thể sẽ gây họa nơi đây."
Vũ Tứ lắc đầu: "Ngươi chỉ cần bảo vệ ta cùng Tiên Tảo là được, ta muốn tận mắt nhìn xem, Tuân Uyên rốt cuộc làm cách nào chia cắt Đồng Diệp châu."
Vương tọa đại yêu Phi Phi gật đầu.
Vũ Tứ nhíu mày hỏi: "Còn Tiêu Tấn?"
Phi Phi đáp: "Chỗ bí cảnh kia rất cổ quái, dường như Tuân Uyên đã tạm thời lừa hắn đến một thiên hạ khác. Có lẽ lần chạy trốn này của Tuân Uyên, chính là cố ý dẫn dụ Tiêu Tấn rời đi."
Nàng đột nhiên biến mất, một lát sau trở lại, sắc mặt biến đổi, "Tiêu Tấn rốt cuộc đã xuất kiếm."
Vũ Tứ ngẩng đầu nhìn, trên không trung phía Đông Hải Đồng Diệp châu, màn trời nứt toác ra một cửa lớn, Tiêu Tấn dùng một kiếm phá vỡ màn trời nơi khác, có thể "phi thăng" trở lại Hạo Nhiên thiên hạ, lại hướng pháp tướng cao vạn trượng của Tuân Uyên, đánh xuống một đạo kiếm quang rộng lớn, khí thế không hề thua kém kiếm thứ nhất Bạch Dã chém ra ở Phù Diêu châu.
Đạo kiếm quang kia có thanh thế vô cùng trên đời, có thủy quang, ánh lửa, lôi quang đan xen quấn lấy nhau.
Phi Phi ngẩng đầu nhìn, khẽ nói: "Lão già kia chết chắc rồi."
Vũ Tứ cười nói: "So với ngươi, Tuân Uyên không tính là già."
Phi Phi mỉm cười, sau đó nói: "Ta đi đoạt mấy khối ngọc lưu ly Kim Thân cho công tử."
Vũ Tứ định lắc đầu, Phi Phi đã lướt đi. Dù sao cũng là một vị vương tọa đại yêu, lại không liên quan đến căn bản đại đạo, Vũ Tứ không thể tùy tiện răn dạy ngăn cản.
Huống hồ Phi Phi lại dùng tiếng lòng nhắn nhủ "Cẩn thận" hai chữ.
Vũ Tứ bất động thanh sắc, nhàn nhã dạo chơi trong tòa dinh thự hào phú này.
Bỗng nhiên, bốn phía Vũ Tứ, dòng sông thời gian dường như vô duyên vô cớ ngưng trệ.
Vũ Tứ lại không hề sợ hãi, pháp bào trên người hắn hôm nay, là Phi Phi tặng, có thể ngăn cản vài kiếm dốc sức của một vị tiên nhân kiếm tu mà không chết.
Hơn nữa một khi pháp bào của Vũ Tứ gặp thuật pháp hoặc phi kiếm, Phi Phi chỉ cần không cách một châu, là có thể lập tức tới nơi.
Vũ Tứ quay đầu nhìn lên nóc nhà, một nam tử tuấn mỹ đội mũ cao, mặc trường bào màu vàng, nhẹ nhàng ném chiếc túi hoàng lăng, mặc cho mực giao điên cuồng du động mà không giãy ra được.
Người nọ liếc nhìn pháp bào trên người Vũ Tứ, mỉm cười nói: "Hiếm khi thấy vật vừa nhìn đã muốn, bất quá vẫn là cái mạng nhỏ của ta đáng giá hơn một chút."
Vũ Tứ ôm quyền nói: "Gặp qua Khương tông chủ."
Khương Thượng Chân giơ một tay, nhẹ nhàng khoát tay: "Không cần khách sáo, khó khăn lắm phụ tử gặp lại, gọi cha là được, sau này nhớ bảo tiểu tỳ Phi Phi kia, giúp cha ngươi bóp vai đấm chân, coi như ngươi bù đắp chút hiếu đạo."
Vũ Tứ nhịn không được cười lên, trầm mặc một lát, hỏi: "Mặc giao nô che chở người trẻ tuổi kia thế nào?"
Khương Thượng Chân cười hì hì nói: "Hắn a, hồn phách cùng một vị trai đẹp đổi chỗ, đoán chừng lát nữa dòng sông thời gian tan ra, có thể so sánh mộng, ta là ai, ta ở đâu, ta muốn làm gì?"
Vũ Tứ hỏi: "Khương tông chủ không cứu Tuân Uyên mà lại chạy tới đây tán gẫu cùng ta?"
"Gần trong gang tấc ngươi, ta không giết, xa tận chân trời kẻ khác, ta vì sao phải cứu? Ta, Khương mỗ, một khi đã thông minh, đến chính bản thân ta cũng không hiểu mình suy tính điều gì, các ngươi làm sao có thể đoán trước?" Khương Thượng Chân bĩu môi, "Hơn nữa, ngươi, đồ con hoang, chỉ là một tên phế vật. Phi Phi tiện tỳ kia lại cam lòng đem pháp bào bổn mạng tặng cho ngươi. Ta nhát gan, làm thịt ngươi mà vứt bỏ một thanh kiếm, là một vụ mua bán lỗ vốn. Bởi vậy, ta không thể làm gì ngươi. Nhặt được cái hoàng lăng túi bán tiên binh này, ta đã rất hài lòng."
Vũ Tứ im lặng.
Pháp bào này, có một thần thông là "Khóa kiếm", so với Đỗ Mậu nuốt kiếm thuyền còn huyền diệu hơn.
Vũ Tứ trước đây đã nghĩ muốn lấy thân làm mồi, chịu Khương Thượng Chân một kiếm được xưng là "Một mảnh lá liễu trảm tiên nhân".
Khương Thượng Chân thu hoàng lăng túi vào trong tụ lý càn khôn, dòng sông thời gian ngưng trệ khôi phục bình thường.
Vũ Tứ hỏi: "Vì sao ngươi không đi tìm Xa Nguyệt, hoặc là Đậu Khấu?"
Một vài tòa thiên hạ, trong đám người trẻ tuổi thuộc hàng mười người đứng đầu, một kẻ là dự khuyết.
Mấu chốt là các nàng không giống mình và Than, không có vương tọa đại yêu làm hộ đạo nhân.
Khương Thượng Chân mỉm cười.
Trong một thư phòng, một gã công tử quần áo hoa mỹ cùng một người tuổi trẻ đánh nhau. Vốn dĩ, đám tùy tùng hộ vệ không còn Mặc giao, chỉ dựa vào khí lực cũng có thể đánh chết Hàn gia tiểu công tử Lô Kiểm Tâm, lúc này lại bị người ta cưỡi lên người đánh, máu me đầy mặt. "Tuấn tú công tử" nằm trên mặt đất, bị đánh đến đau đớn không thôi, trong lòng hối hận vô cùng, sớm biết vậy đã đi tìm tiện tỳ xinh đẹp kia... Còn tên "Lô Kiểm Tâm" kia, ỷ vào thân thể cường tráng, một thân khí lực, mặt đầy nước mắt, ánh mắt lại dị thường hung ác, vừa dùng giọng nói lạ lẫm mắng chửi, vừa đánh chết "chính mình" trên mặt đất, cuối cùng hai tay dùng sức bóp cổ đối phương.
Khương Thượng Chân mỉm cười nói: "Thôi được rồi, Phi Phi tỷ tỷ, không cần trốn tránh nữa, đều đã xinh đẹp như thế, vì sao không dám gặp người?"
Phi Phi từ trong pháp bào của Vũ Tứ "đi ra", nói với Vũ Tứ: "Công tử, chỉ là một loại bí pháp huyễn tượng, đại khái tương đương Nguyên Anh tu vi, Khương Thượng Chân chân thân không ở đây."
Khương Thượng Chân gật đầu nói: "Đó là đương nhiên, không có mười phần chắc chắn, ta sẽ không ra tay, không có mười phần chắc chắn, cũng không cần tới giết ta. Lần này tới đây chính là muốn nói với hai người một tiếng, ngày nào đó Phi Phi tỷ tỷ mặc lại pháp bào, nhớ kỹ bảo Vũ Tứ công tử ngoan ngoãn trốn trong quân trướng, bằng không lão tử đánh con trai, đạo lý rõ ràng."
Huyễn tượng của Khương Thượng Chân cuối cùng tiêu tán, còn hoàng lăng túi bên hông, lại không theo đó rời đi. Khương Thượng Chân không có ngốc đến mức đó, trước đó chẳng qua là trêu chọc Vũ Tứ mà thôi. Vị Ngọc Khuê tông mới nhất này, thực sự có thể là tông chủ nam tử cuối cùng, có chút tinh thần chán nản, hắn quay đầu nhìn về phía Đông Hải, một vị Phi Thăng cảnh đại tu sĩ ngọc lưu ly Kim Thân bắt đầu tan vỡ, kết thúc tuy phong cảnh tráng lệ, nhưng cuối cùng, tốt chết không bằng sống dai, trong lòng hắn quanh quẩn không thôi, làm cho người ta khó chịu.
Khương Thượng Chân lẩm bẩm: "Mắng ngươi nhiều năm như vậy, lão bất tử, lúc chết đi, lại khiến người ta thực sự thương tâm, về sau muốn có người chịu mắng cũng khó a."
Cuối cùng, Khương Thượng Chân chỉ còn lại một cái đầu lâu chưa tan biến linh quang, huyễn tượng còn sót lại quan sát đôi chủ tớ thân phận quái lạ kia, mỉm cười nói: "Nợ cũ nợ mới, một khoản là bắt nạt nữ nhân của ta, một khoản là tính toán Tuân lão nhân, về sau Khương mỗ ta sẽ cùng các ngươi chậm rãi thanh toán, dù sao chính là cùng các ngươi hao tổn."
————
Tiết sương giáng
Vào thời tiết này, mặt trời xuống đất, âm khí bắt đầu ngưng tụ, mùa thu khô hanh tổn thương tân dịch, thích hợp bên ngoài chống lạnh, bên trong thanh nhiệt.
Vì vậy, dưới núi có tục ăn hồng, nghe nói có thể bổ sung gân cốt, bắt đầu vào đông môi không nứt nẻ.
Sau một cơn mưa nhỏ, tại một gốc cây hồng trĩu quả như những chiếc đèn lồng nhỏ, bầu trời sương mù mờ ảo, cành cây nâu đen, càng làm nổi bật lên sắc đỏ tươi của những trái hồng, đặc biệt vui mắt.
Thiếu nữ thoạt nhìn trạc tuổi mười bảy, mười tám, dáng người có chút đẫy đà, khuôn mặt tròn trịa, mặc xiêm y bằng vải bông. Nàng kiễng chân, ưỡn thẳng lưng, tay cầm cành cây khô không biết nhặt được ở đâu, đánh rơi năm sáu quả hồng xuống đất. Sau đó, nàng tiện tay ném cành cây đi, xoay người nhặt những quả hồng đỏ rực kia lên, dùng vạt áo bông bọc lại.
Cuối cùng, nàng ngồi xổm xuống bên cạnh một tấm bia mốc giới huyện, vừa gặm hồng, vừa quan sát văn bia khắc đá. Chính giữa khắc "Tiếp nhận quan lập cấm, Vĩnh Ninh huyện giới", bên trái còn có một hàng chữ nhỏ, viết quốc hiệu niên hiệu.
Nàng cảm thấy thật lợi hại, chỉ một tấm bia đá mà người dân qua đường cũng chẳng buồn liếc nhìn, lại có thể định đoạt ranh giới giữa hai vùng đất liền nhau.
Ở quê hương nàng thì không được như vậy. Không có quy củ như thế, mà cũng chẳng thể giữ được quy củ. Đánh nhau quá ác liệt, tính khí quá kém, dễ dàng mất đi tất cả.
Đến nơi này, nàng một đường du ngoạn, thu thập đủ thứ, từ quan chế tạo tiền vàng bạc đồng, văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) cho đến sách vở của chư tử bách gia, cửu lưu nhỏ mọn. Thấy vật gì nàng cũng thấy có duyên, dù sao đến những tòa thành trì sau chiến tranh, càng là nhà giàu sang, cửa lại càng trống hoác. Nàng cứ thế dạo chơi, tha hồ nhặt nhạnh, khắp nơi đều có, còn nhiều hơn cả thi thể. Ăn hồng thì còn cần phải đánh cho hồng rơi, nhưng nhặt những thứ nghe nói vốn có thể bán được bộn tiền kia, lại dễ dàng hơn nhiều.
Đồng Diệp châu ngày nay, thế đạo ở phía bắc kỳ thực không an ổn bằng phía nam.
Đồng Diệp châu có ít núi tiên gia, so với chín châu của Hạo Nhiên thiên hạ thì không nhiều lắm, phần lớn chỉ là những ngọn núi lớn, tương đối mà nói. Kỳ thực, trên bản đồ lãnh thổ rộng lớn của bất kỳ quốc gia nào, phàm nhân mắt thịt dưới chân núi muốn vào núi cầu tiên, vẫn là rất khó tìm, không dễ như gặp được hoàng đế. Đương nhiên, cũng có những kẻ đáng thương bị trận pháp sơn thủy làm cho quỷ đánh tường.
Ngày nay, ở Đồng Diệp châu, càng là thâm sơn cùng cốc, sơn thủy linh khí càng mỏng manh, đến thời loạn lạc, ngược lại càng không gặp tai ương. Rất nhiều tiểu quốc ở nơi hẻo lánh, dù có vài vị gọi là thần tiên trên núi, coi như tin tức linh thông, cũng sớm hận không thể mang cả ngọn núi tổ sư đường cùng nhau chạy trốn, đâu còn lo lắng đến người khác. Tu đạo trên núi nên sớm đứt đoạn, từng người coi thường việc đi xa, ăn sương uống gió, không nên lo nghĩ nhiều.
Nếu không phải nàng thích đi xa, lại không tham lam chiến công trong quân trướng, thiên tài địa bảo hay phong thủy bảo địa, nói không chừng người dân Vĩnh Ninh huyện này, phải qua vài chục năm nữa mới có thể gặp được một kẻ ngoại lai như nàng.
Là đến từ nơi rất xa xôi, nhưng lại không phải là người ở nơi khác.
Nàng đã ăn hết hồng, nhặt một cành cây lên, đứng dậy, tựa lưng vào cột mốc biên giới, nhấc chân lên, khẽ cạo bùn đất dưới đế giày.
Trước đó ở ngoài văn miếu thị trấn, có lẽ vì là tiết sương giáng, có quan viên dẫn theo một đám nho sinh, ngâm tụng lời cầu khấn, hoặc canh hoặc dệt, miễn gió miễn mưa. "Thích hợp ngươi con cháu, thực ta thương dữu. . ."
Dù sao nàng cũng nghe không hiểu, chỉ học được chút ít đại nhã ngôn của Hạo Nhiên thiên hạ, ngoài ra nhã ngôn của Đồng Diệp châu thì không biết nói, cũng không nghe được. Tiếng phổ thông, tiếng địa phương của các quốc gia càng không biết chút nào. Chỉ là nhìn đám đọc sách làm thượng quan và những kẻ chưa làm thượng quan kia, tụ tập lại, vì dân mà làm chút việc, rất ra dáng. Chỉ là kẻ mặc quan phục kia, có phải hơi quá tai to mặt lớn, mặt đỏ phừng phừng, cổ cũng chẳng thấy đâu. Chẳng phải người đọc sách đều nên thanh tú, gầy gò như Chu tiên sinh sao?
Có một đám trẻ con cưỡi ngựa tre chơi đùa chạy qua, chơi trò tâng bốc cưới vợ, đóng giả gia đình.
Lúc trước nhìn thấy nữ tử đứng bên tảng đá, bọn nhỏ chỉ liếc qua vài lần, ai cũng không để ý đến nàng. Tiểu nương tử nhìn lạ mặt, lại không xinh đẹp.
Nàng tiếp tục một mình du ngoạn.
Men theo dấu vết vận chuyển của linh khí, cuối cùng nàng thấy một môn phái tiên gia, là một tiểu môn hộ, ở Đồng Diệp châu này không coi là hiếm.
Chẳng qua người tu đạo trên núi hình như đã ra ngoài, nàng liền không đến bái phỏng. Cuối cùng, ở ngoài mấy trăm dặm, giữa hai ngọn núi, sương mù mênh mông, như dòng khe chầm chậm chảy xuôi. Ở giữa ngọn núi kia, có đám luyện khí sĩ tiên gia bố trí một tấm lưới thuật pháp lớn, là muốn bắt một loại chim tước, tựa như dưới núi bắt cá, đuổi cá vào lưới. Có mấy vị luyện khí sĩ cưỡi gió, không ngừng kinh động chim trong lưới, một số tu sĩ dưới ngũ cảnh chưa thể cưỡi gió, liền không ngừng chạy băng băng trong núi, phát ra động tĩnh, cố ý dọa chim bay.
Nữ tử áo bông ngồi trên cành cây của một ngọn núi thấp, im lặng quan sát cảnh tượng này.
Giống như Man Hoang thiên hạ sau khi đến Đồng Diệp châu, không khác biệt lắm cũng là cảnh tượng như vậy, không ngừng có chim sợ hãi bay vút lên, sau đó đâm đầu vào lưới lớn.
Chỉ là không hiểu những thần tiên trên núi vốn coi quân vương dưới núi là con rối, đến khi cái chết cận kề, có lẽ nào lại chuyển sang hâm mộ những con sâu cái kiến cảnh giới không cao ở lưng chừng núi mà nàng đang thấy lúc này.
Chắc là không quan tâm đâu, sinh tử trong nháy mắt, cho dù là những kẻ gọi là đắc đạo kia, phỏng chừng đầu óc cũng sẽ thành một mớ hồ nhão?
Nàng đột nhiên muốn tìm người có thể nói chuyện phiếm, không hy vọng xa vời là nói được tiếng Man Hoang thiên hạ, ít nhất là nói được đại nhã ngôn của Trung Thổ thần châu. Ngày nay không dễ tìm, miếu thành hoàng, sơn thủy thần ở những nơi nhỏ bé thì vô dụng, chắc chắn chỉ biết nhã ngôn của một châu Đồng Diệp. Đáng tiếc đám nho sinh thư viện kia, hoặc là chết trận sa trường, hoặc là những kẻ còn lại, đều đã rút lui về Ngọc Khuê tông và Đồng Diệp tông rồi. Đại vương triều Ngũ Nhạc sơn quân, chắc chắn đều đã chết hết, đệ tử nhà buôn càng trơn trượt, công phu kiếm tiền tị nạn đều quá lợi hại, rất khó bắt được.
Thượng ngũ cảnh tu sĩ, trước kia ta từng may mắn gặp qua một kẻ, là một ẩn sĩ trốn ở rừng sâu núi thẳm, không khai tông lập phái, đại khái chính là loại ẩn sĩ mà Hạo Nhiên thiên hạ hay gọi. Lúc ấy ta gặp được, không để ý không hỏi, chủ yếu là lười động thủ. Bởi vì trước đó ta đến một tiên gia phủ đệ không lớn không nhỏ, có Kim Đan, Nguyên Anh địa tiên tọa trấn, nói chuyện không hợp ý, bị ta một quyền một mạng đánh chết. Không kém, mới vừa lên bờ, còn có một Ngọc Phác cảnh, ta quên hỏi tên, chẳng phải cũng một quyền đánh chết rồi sao?
Nắm chắc đám luyện khí sĩ dưới ngũ cảnh nam nữ trẻ tuổi, ta thấy bọn họ chậm rãi xuống núi. Có vị nữ tiên sư tay nâng cành hoa cúc vừa mới hái, sương giáng giết trăm hoa, duy có cúc này thịnh mậu.
Ta hai tay chống trên cành cây, đối với những nữ tiên sư kia không có hứng thú, càng tò mò dò xét những đóa cúc kia, suy nghĩ bay xa. Nghe nói Hạo Nhiên thiên hạ có một nơi gọi là Bách Hoa phúc địa, mà trong trăm hoa linh vị, hoa này thần vị rất cao. Nó có nhiều nhã xưng, hơn nữa đều rất êm tai, nào là bạch nhị, lúm đồng tiền kim, đến nỗi nhật tinh, tuần dư, mới là lạ chút ít. Ta thích những chuyện bừa bộn lộn xộn này, trước kia ở quê nhà trên con đường tu hành, vẫn luôn cảm thấy Hạo Nhiên thiên hạ có quá nhiều chuyện thú vị. Vì vậy nhất định phải tới đây một chuyến xem thử, còn như đánh đánh giết giết, đối với ta mà nói, không có ý nghĩa gì.
Trước kia ta sở dĩ ở Man Hoang thiên hạ "từ trên trời phản hồi nhân gian", lại đến Đồng Diệp châu này, là bởi vì đầu kia vương tọa đại yêu Hà Hoa am chủ, bị Đổng Tam Canh xuất kiếm chém giết. Dù sao ở một mức độ nào đó, ta và Hà Hoa am chủ coi như là hàng xóm, đương nhiên nói là hàng xóm, kỳ thật cách rất xa. Man Hoang thiên hạ, có ba vầng trăng lơ lửng trên không trung, nhưng trăng sáng và trăng sáng, chỉ là nhìn nhau thấy gần mà thôi. Thỉnh thoảng chỉ có kẻ gọi là Diệu Giáp, đến nhà ta gõ cửa.
Những nam nữ kia hành tẩu trong núi, có người nói đêm trăng mùa thu mây xuống dốc nước, lửa thiêu lạnh khe tùng thành tro tàn, sau đó có nhiều người ngoài thi từ phụ xướng, có câu trên sách, có câu trong bụng mình.
Ta cái gì cũng nghe không hiểu, có chút phiền. Đặt trước kia thì nhịn, một đường trèo non lội suối, ta đều là khách qua đường. Chẳng qua là nghĩ đến muốn tìm người nói chuyện phiếm, ta cũng có chút căm tức. Vừa căm tức liền quen duỗi hai tay, vỗ hai má, động tĩnh không nhỏ, khiến những tiên sư trẻ tuổi tai mắt linh quang kia chú ý. Có kẻ ánh mắt không tốt, coi ta là kẻ giặc, cũng có kẻ ghét bỏ ta lớn lên không dễ coi? Còn có kẻ xem ta như chim bay tìm đến lưới, thật khiến ta chướng mắt.
Chẳng qua là khi ta nhìn thấy một tiểu cô nương mặt tròn, mắt to tròn xoe, hết sức tò mò, ta liền nhếch miệng cười cười, tâm tình thật tốt. Ngôn ngữ không thông, ta liền giơ cánh tay vẫy vẫy, coi như là chào hỏi tiểu cô nương kia.
Tiểu cô nương tranh thủ thời gian dùng sức hướng ta - vị tỷ tỷ xa lạ kia vẫy tay ý bảo, sau đó khi các sư huynh sư tỷ nhìn sang, lập tức chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời.
Thấy được ta cười nheo mắt, cô nương mặt tròn, đáng yêu nhất.
Đoàn người kia cuối cùng không nói gì, càng không biết mình vừa dạo một vòng quỷ môn quan, trở về núi.
Ta vẫn hai tay chống trên cành cây, cười nói: "Ngươi chính là Khương Thượng Chân?"
Một nam tử đứng trên ngọn cây, cười gật đầu nói: "Xa Nguyệt cô nương mặt tròn trĩnh, đẹp mắt cực kỳ. Vì vậy ta đổi ý."
Ta vẫn nhìn ra xa, nói: "Ta cũng không phải ngươi muốn giết là có thể giết."
Khương Thượng Chân ngồi xuống cạnh ta, cùng ta chờ ánh trăng đến nhân gian, hỏi: "Có từng gặp qua Trần Bình An?"
Nàng trầm ngâm chốc lát, đáp: "Từng gặp qua một lần, tướng mạo không tuấn tú bằng ngươi."
Khương Thượng Chân cười lớn: "Không thể nào."
Bất quá Xa Nguyệt dường như tính tình có phần cố chấp, nói: "Có."
Khương Thượng Chân xách ra một bầu rượu tiên gia, thỏa mãn nhấp một ngụm. Giờ đây người ủ rượu trên đỉnh núi kia không còn, vậy nên mỗi uống một bầu, nhân gian lại ít đi một bầu.
Xa Nguyệt hỏi: "Ngươi quen biết vị Ẩn quan trẻ tuổi kia?"
Khương Thượng Chân gật đầu: "Là huynh đệ tốt. Đáng tiếc giờ đây huynh không ra huynh, đệ không ra đệ, cùng chung hoạn nạn."
Nữ tử mặc áo bông đưa tay gãi gãi mặt, thuận miệng hỏi: "Vì sao không dứt khoát rời khỏi Đồng Diệp Châu? Lúc Ngọc Khuê Tông sắp bị phá, ngươi nên đến đó chịu chết rồi."
Khương Thượng Chân uống cạn rượu, ném bầu rượu, nói đùa: "Thế đạo lòng người ào ạt chảy xuống chỗ trũng, ta lại muốn ngược dòng mà lên, muốn đến đỉnh núi kia gào lên vài câu, bằng không chẳng phải lộ ra Khương mỗ người anh hùng khí khái hay sao."
Nữ tử áo bông không đáp lời, chuyện phiếm những điều này thật vô vị, ngược lại hỏi: "Biết nói tiếng quê ta không? Lâu rồi không nghe, rất nhớ."
Khương Thượng Chân lắc đầu thở dài: "Ta đến Kiếm Khí Trường Thành còn chưa từng đặt chân, sao biết nói tiếng Man Hoang thiên hạ."
Nàng thở dài: "Vậy ngươi không bằng vị Ẩn quan trẻ tuổi kia, ở quê ta, hắn bày ra trận chiến lớn, sau này nghe ngóng được một số chuyện, cảm thấy hắn thật lòng thích cô nương tên Ninh Diêu kia, ta không thấy đám trẻ tuổi đứng đầu có gì hay, chỉ thấy một nam nhân có thể thích một nữ tử như vậy, thật là không tầm thường. Có chút hâm mộ bọn họ."
Kỳ thực trước kia Khương Thượng Chân lén theo dõi nàng đã lâu, chưa từng thấy nàng ra tay giết người, ngược lại không ít lần thấy nàng ở phiên chợ hội chùa ăn vụng, rõ ràng nghe không hiểu ngôn ngữ, nhưng mỗi khi gặp sân khấu hát tuồng, đôi mắt có thể trừng to như mặt trăng.
Khương Thượng Chân quay đầu, nhìn cô nương mặt tròn thân phận cổ quái, tính tình càng cổ quái này, đó là một loại ánh mắt nhìn em dâu.
Cô nương đầu óc không bình thường như thế, làm em dâu là vừa vặn. Dù sao Trần Bình An đầu óc quá tốt cũng là một loại không bình thường.
Nếu có thể lừa nàng làm em dâu, coi như mình lập được một công lớn ngất trời.
Trần Bình An chắc chắn không nhận, không sao cả, nàng nhận là được.
Cô nương mặt tròn nhìn lên bầu trời, khẽ nói: "Ngươi có biết một kiếm tu tên Lưu Tài? Chính là kẻ có nhiều hồ lô dưỡng kiếm kia. Nghe Chu tiên sinh nói, kỳ thực ngoài Tâm Sự và Lập Tức, gia hỏa này còn có một chuỗi dài hồ lô dưỡng kiếm phẩm trật thấp hơn."
Chu tiên sinh muốn nàng tìm Lưu Tài, những chuyện khác không cần làm.
Khương Thượng Chân gật đầu: "Biết."
Nàng quay đầu.
Khương Thượng Chân tiếp tục cười tủm tỉm: "Đáng tiếc hắn không biết ta. Xa Nguyệt cô nương, không nói chuyện Lưu Tài nữa, ta kể cho cô nương nghe chút chuyện của huynh đệ ta, dù sao hai ta đều nhàn rỗi, ta có thể mời cô nương uống rượu."
Nàng lại quay đầu: "Ngươi đừng làm phiền ta, đi phiền người khác đi."
Khương Thượng Chân thở dài: "Ta đã sắp bị toàn bộ Đồng Diệp Châu làm phiền chết rồi, biết tìm ai than thở đây."
Nàng đáp: "Vậy thì đi chết đi."
Khương Thượng Chân cười: "Xa Nguyệt cô nương thật biết nói chuyện, vậy nên chúng ta càng nên trò chuyện nhiều hơn."
Thời gian dần trôi, trăng lên ngọn liễu, ánh trăng tràn mặt nước, ánh trăng đầy nhân gian.
Nữ tử mặt tròn vỗ nhẹ hai má, Khương Thượng Chân khẽ mỉm cười, cáo từ.
Nàng chậm rãi đứng dậy, chẳng hiểu vì sao Chu tiên sinh lại coi trọng vị kim đan kiếm tu kia.
Nàng biến sắc, ngự gió bay lên, hướng về phía màn trời, sau đó dựa vào bản mệnh thần thông, lờ mờ nhìn thấy màn trời Bảo Bình Châu cách đó cực xa có nhiều chỗ lõm xuống như hố to, từng đợt sóng gợn khuấy động không ngừng, cuối cùng xuất hiện từng tôn viễn cổ thần linh thừa cơ xâm nhập, tuy bị thiên địa áp chế, kim thân thu nhỏ rất nhiều, nhưng vẫn có dáng vóc to lớn như Ngũ Nhạc, cùng lúc đó, tương ứng với nó, trên mặt đất Bảo Bình Châu, phảng phất có một vầng mặt trời mọc lên, ánh sáng chói lòa, khiến nữ tử mặt tròn cảm thấy bực bội, hận không thể đưa tay đè vầng mặt trời kia xuống mặt đất.
Trong chớp mắt, một phiến lá liễu lặng lẽ lướt đến giữa ấn đường nàng.
Thân hình Xa Nguyệt ầm vang tan biến, ở trên đỉnh núi nhân gian cách đó ngàn dặm, nàng từ ánh trăng đầy đất ngưng tụ ra hồn phách và thân xác, thậm chí cả áo bông, giày cũng không hề tổn hại.
Hơn nữa, một kiếm bất ngờ kia của Khương Thượng Chân, dường như cũng không khiến nàng nổi giận, tâm thần nàng vẫn đắm chìm trong dị tượng của Bảo Bình Châu, cứ thế đứng trên đỉnh núi, ngơ ngẩn xuất thần.
Khương Thượng Chân xuất hiện bên cạnh nàng, khoác pháp bào màu vàng, tay áo rộng bồng bềnh, bên trong pháp bào màu vàng, dường như còn khoác thêm nhiều kiện pháp bào khác, gã hổ thẹn nói: "Em dâu, hiểu lầm, hiểu lầm thôi."
Sau đó lại là một phiến lá liễu xuyên thủng ấn đường đối phương.
Nữ tử áo bông lại ngưng tụ thân hình ở nơi khác, cuối cùng bắt đầu nhíu mày, bởi vì nàng phát hiện trong phạm vi ba ngàn dặm, có rất nhiều "Khương Thượng Chân" đang ôm cây đợi thỏ, "Ngươi thật muốn dây dưa không dứt?"
"Chó dữ sợ gậy, gái ngoan sợ trai lỳ."
Khương Thượng Chân hai tay lồng trong tay áo, híp mắt cười: "Chỉ là chuyện xưa đã không có tác dụng, Xa Nguyệt cô nương lại không chút vương vấn tình ý nam nữ, vậy Khương đại ca chỉ có thể trái lương tâm, bốc lên nguy cơ bị sét đánh, ra tay tàn độc bẻ hoa."
Xa Nguyệt nói: "Tùy ngươi. Khương tông chủ vui là được."
Liên tiếp sáu lần xuất kiếm, Khương Thượng Chân đuổi theo ánh trăng, di chuyển không biết bao nhiêu vạn dặm, cuối cùng Khương Thượng Chân đứng cạnh cô gái áo bông, đành thu lại phiến lá liễu kia, dùng hai ngón tay kẹp chặt, "Thôi được rồi, quả thực không có cách nào với cô nương."
Mỗi một "Khương Thượng Chân" mặc pháp bào khác nhau, eo đeo pháp bảo khác nhau, không ngừng hợp nhất với người bên cạnh Xa Nguyệt.
Sau đó, ở khe sâu cách đó ba ngàn dặm, một đạo kiếm quang nện xuống giữa ánh trăng.
Xa Nguyệt cuối cùng từ trong nước nổi lên, đầm nước nhỏ bé, cô nương mặt tròn, lại có khí tượng trăng sáng trên biển lớn.
Khóe miệng nàng rỉ ra tơ máu trắng như tuyết, nhìn chằm chằm nam tử đứng bên bờ đầm, sắc mặt âm trầm: "Khương Thượng Chân, thật muốn lưỡng bại câu thương?"
Người xuất kiếm, chính là chân thân của Khương Thượng Chân.
Khương Thượng Chân bị truy sát rất nhiều, nhưng lần lượt thoát thân, đương nhiên vẫn có chút bản lĩnh.
Khương Thượng Chân đương nhiên không phải muốn đùa giỡn với nàng, liếc nhìn nơi xa, thu hồi ánh mắt, dùng tâm ngữ lặng lẽ nói với nàng một câu, sau đó cười lớn tan biến thân hình.
Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc
Kevin1984
Trả lời4 giờ trước
Cho mình hỏi sao trận chiến giữa Man Hoan và Hạo Nhiên đang diễn ra gây cấn xong đùng cái Thôi Sàm xuất hiện ở Kiếm Khí Trường thành gặp Trần Bình An rồi qua chap sau là thời thế thái bình..Mạch truyện đang gây cấn rồi đột ngột hoà bình làm bị hụt hẫng..Có phải hoà bình chỉ là giấc mộng tự vấn lương tâm của Trần Bình an? hay thực sự diễn ra..Nếu thực sự thì sau này tác giả có viết về lý do tại sao Man Hoang bị bại trận kg?
NhatMinhz
2 giờ trước
Thôi Sàm tập hợp 1tr binh sĩ Lão Long Thành cũng với chiến lực kêu gọi ở Đông Bảo Bình hợp lực nghênh chiến man hoang yêu tộc, khi đại yêu kéo tới TS dụ Chu Mật tới Đồng Diệp Châu cùng tàn hồn TTX liên thủ đánh cho Chu Mật trốn về trời hợp đạo thiên đình, này gọi là cục Dụ Cổ Sinh. Sau đó TS dùng Sơn Thủy Điên Đảo thay thế TBA trấn áp KTTT, tán đạo tu vi 14 cảnh trở thành KTTT thứ 2 chặn đường lui Man hoang yêu tộc. Vừa xem bộ này cũng đc vài tháng có sai sót ae góp ý
Minh Ngan
Trả lời9 giờ trước
chap 864 chưa sửa văn phong, khó đọc
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 giờ trước
ok
luan
Trả lời6 ngày trước
ra thêm phiên ngoại đi ad
binh178
Trả lời1 tuần trước
Phiên ngoại 17: sửa lại 1 số tên nước nha ad
sonn52599
Trả lời1 tuần trước
Sao nghe được 1 đoạn nó k nghe được nửa v
binh178
Trả lời1 tuần trước
vừa dnt xin vip
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời1 tuần trước
Tiện tay dịch lại chương 595 mọi đọc coi mượt hơn không.
Khánh Trương
1 tuần trước
Bộ này end chưa ad
Hoang Quang
1 tuần trước
Chương 739 phần gần cuối ad có ghi chưa chỉnh sửa, nên từ ngữ đọc không hiểu được, ad chỉnh lại nhá.
Luan Sadboy
Trả lời1 tuần trước
Máy đạo hữu cho mình hỏi chút, Tác giả hình như đang dịch lại từ đầu phải ko, tại đọc từ chap 450 trở đi tác giả về để nguyên chữ hán việt nên có 1 số từ rất mới nên ko hiểu nhân vật đang nói gì.
Hoang Quang
1 tuần trước
Bạn đọc đến hết chương 460 là cách dịch lại như cũ, nhưng từ chương 501 trở đi sẽ dịch theo kiểu của chương 450
binh178
Trả lời2 tuần trước
trên pc nghe đọc đc mà trên đt ko nghe đc. ảo thật
binh178
Trả lời2 tuần trước
vip r vẫn ăn qc. haizz