Logo
Trang chủ

Phiên ngoại 50: Thân này dưới thuyền như mũi tên

Đọc to

Đại Ly triều, giờ Mão. Vầng thái dương đỏ rực từ từ nhô lên khỏi đường chân trời, xua tan màn đêm. Nơi phố chợ thôn dã, tiếng gà gáy đã vang xa, cùng lúc đó, những tràng âm thanh mở cửa nha thự gần Thiên Bộ Lang cũng đồng loạt trỗi dậy, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

Quan lại kinh thành điểm danh, nhà nông cần kiệm ra đồng. Có lẽ vì không có buổi thượng triều sớm, nên thời gian dường như cũng thong thả hơn. Trần Bình An chậm rãi đi về phía Quốc sư phủ, cố ý vòng qua khu Thiên Bộ Lang ngựa xe như nước, chọn một con đường vắng vẻ với hai hàng thông bách rậm rạp. Ngoài hắn ra, chẳng còn ai qua lại. Dù triều đình không có lệnh cấm, nhưng bách tính kinh thành sẽ không tùy tiện đi về lối này.

Chuyện cũng giống như ở quê hương năm xưa, một đứa trẻ quen dẫm bùn đất ở hẻm Nê Bình, hẻm Hạnh Hoa, sẽ chẳng dễ dàng đặt đôi giày cỏ của mình lên con phố lát đá xanh của Phúc Lộc. Cũng như khi đứng trước những thần tượng uy nghiêm khổng lồ trong đại điện huy hoàng của chùa chiền, đạo quán, người dâng hương sẽ tự thấy mình nhỏ bé; những kiến trúc nha thự góc cạnh, uy nghiêm cũng khiến bách tính cảm thấy mình thật yếu ớt.

Vậy mà dưới một gốc tùng ven đường, lại có một thanh niên áo đen đang ngồi xổm, thản nhiên gặm chiếc bánh nướng nóng hổi, tay kia còn cầm một củ hành lá to, ăn sáng ngon lành.

Một nữ tử trẻ tuổi ăn mặc giản dị đang tựa vào gốc tùng, nhắm mắt dưỡng thần. Nàng toát ra khí thái lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa vẻ quyến rũ của hồ ly. Nghe tiếng bạn đồng hành gặm bánh nhai hành, nàng lười biếng cất lời, giọng không mấy thiện cảm: “Sao không chấm thêm chút tương?”

Thanh niên kia đáp lại, giọng điệu ngập ngừng: “Lát nữa... còn phải bàn chính sự với Trần Bình An. Ta sợ mùi trong miệng nồng quá, nói chưa được mấy câu đã bị người ta đuổi đi mất.”

Tốc độ nói của hắn chậm đến mức có thể khiến người nóng tính phải phát điên.

Bọn họ tình cờ gặp nhau gần Đại Độc Bảo Bình Châu chưa lâu, rồi kết bạn cùng du ngoạn kinh thành Đại Ly. Từ lúc vào thành, đến khi ở khách sạn, rồi tới con đường này, đã bị kiểm tra quan điệp đến ba lần.

Thanh niên chợt nhớ ra điều gì, trịnh trọng nói: “Doãn Thanh đạo hữu, ta phải nhắc nhở ngươi vài câu. Lát nữa gặp Trần Bình An, ngươi cứ lạnh lùng đứng ngoài quan sát là được, đừng mở miệng, cứ giao hết cho ta. Ngươi là nữ tử xinh đẹp, nhưng lời nói lại cay độc, khó nghe. Theo như cuốn sơn thủy du ký kia, Trần Bình An là người thương hoa tiếc ngọc, chắc sẽ không trách tội ngươi, nhưng lại giận lây sang ta.”

“Ngươi chỉ đến kinh thành Đại Ly gặp hắn một chút, còn ta lại có việc cầu cạnh, liên quan đến sinh nhai tu đạo động một tí là trăm năm ngàn năm. Dù có quy tắc quân tử tuyệt giao không nói lời ác, nhưng với tính nóng nảy này của ta, e rằng đến lúc đó không nhịn được mà cãi nhau với ngươi mất.”

“Cuối cùng cho ta xác nhận một chuyện, ngươi thật sự không phải đến ám sát Trần Bình An đấy chứ?”

Nữ tử tên Doãn Thanh mở mắt, mỉm cười: “Sợ ta liên lụy ngươi à?”

Thanh niên ăn xong bánh, phủi tay rồi gật đầu: “Đương nhiên rồi. Ta mới xuất sơn chưa lâu, còn bao nhiêu việc phải làm, bao nhiêu lời muốn nói.”

Doãn Thanh cười duyên: “‘Nguyên tướng quân’ cứ yên tâm, biết đâu có ta ở đó lại giúp dệt hoa trên gấm thì sao.”

Tu sĩ trẻ tuổi có biệt hiệu Nguyên tướng quân, đạo trường của hắn nằm ở một vùng sông nước tên là Bách Hoa Hồ. Nghe nói hắn vừa nhường lại đạo trường cho một cố nhân, dọn dẹp sạch sẽ cửa nhà rồi mới nảy ra ý định xuất du. Ngay cả những tu sĩ Bảo Bình Châu tinh thông lịch sử và điển cố nhất cũng chưa chắc đã biết về Long Vương Miếu ở Bách Hoa Hồ.

Thế nhân chỉ biết Thư Giản Hồ, nào ai còn nhớ Bách Hoa Hồ.

Điều này khiến hắn phiền muộn khôn nguôi.

Doãn Thanh đương nhiên là hóa danh. Về tên thật, đạo trường, hay tổ sư đạo thống của nàng là ai, dù đã có vài phần suy đoán, hắn cũng không mấy tò mò. Nhân sinh vốn là những cuộc tao ngộ tùy duyên, sóng nước xoay một vòng rồi mỗi người mỗi ngả. Chân thân của hắn chính là con lão ngoan cõng bia từng được Lục Trầm “cứu”. Khi đó, trùng phùng với Lục chưởng giáo, hắn giúp người sau xác nhận tiền thân của Lữ Mặc, đổi lại, Lục Trầm giúp hắn toại nguyện cái tâm niệm “cầu chuyển thân người” mà hắn hằng mong mỏi.

Doãn Thanh trêu chọc: “Lát nữa gặp Trần đại kiếm tiên Trần Bình An bận rộn trăm công ngàn việc, ngươi cũng nói chuyện chậm như vậy sao?”

Thanh niên nghiêm mặt, gật đầu: “Con chữ tự có mệnh của nó, sao có thể qua loa đại khái được.”

“Phải gặp từng chân nhân, nói từng lời chân thật. Lời nói ra chính là tiếng lòng của ta, không sợ trời đất nghe thấy.”

Hắn chậm rãi cảm khái: “Lục chưởng giáo từng nói, người khí tính lạnh lùng dễ cô độc, người khí hòa tâm ấm áp thường phúc dày lộc lớn. Lục chưởng giáo còn bảo, nói chậm một chút là chuyện tốt, cái này gọi là quý nhân nói năng từ tốn.”

Doãn Thanh mỉa mai: “Nếu đã ngưỡng mộ Lục chưởng giáo như vậy, luôn coi lời hắn là khuôn vàng thước ngọc, sao ngươi không bám riết lấy mà làm người hầu cho người ta luôn đi?”

Thanh niên lắc đầu: “Hà tất phải xem thường bảo vật của nhà mình, cố chấp không chịu hiểu, bỏ gốc lấy ngọn, không tốt, rất không tốt.”

Đúng lúc này, Doãn Thanh định trêu ghẹo thêm thì thần sắc nàng chợt đổi, dây thần kinh lập tức căng thẳng. Nàng hoàn toàn không phát hiện có người đến gần gốc tùng này từ lúc nào.

Chỉ nghe người xuất quỷ nhập thần kia lên tiếng: “Nguyên tướng quân nói rất hay.”

Lão Ngoan dung mạo thanh niên đứng dậy, nhìn nam tử thanh sam cách đó không xa, trên đầu cài trâm ngọc, dung mạo tuấn tú, khí độ hơn người.

Doãn Thanh khẽ thở dài, quả nhiên danh bất hư truyền. Nàng thực sự khó mà liên kết được “đại danh” của nam tử trước mắt với cái “ngoại tướng” mà nàng gặp lần đầu năm đó.

Trần Bình An lặng lẽ đến gần, chắp tay cười: “Gặp qua Nguyên tướng quân, Doãn Thanh cô nương.”

Nếu nàng đã dùng hóa danh, Trần Bình An cũng không tiện nói toạc ra tên thật thuộc yêu tộc của nàng. Tên thật liên quan đến căn bản đại đạo của yêu tộc, tùy tiện nói ra chẳng khác nào hỏi quyền hỏi kiếm.

Nàng thi lễ vạn phúc, dùng tâm thanh ôn nhu đáp: “Hồ tộc Thanh Anh, bái kiến Trần tiên sinh.”

Suốt chặng đường, nàng đã suy đi nghĩ lại, cân nhắc nhiều lần, cuối cùng vẫn chọn gọi đối phương là “tiên sinh”. Chưa chắc đã là cách xưng hô thích hợp nhất, nhưng nhìn chung không có gì sai.

Nàng chính là thị nữ từng đi theo Bạch Trạch, một hồ tiên tên thật là Thanh Anh, có bối phận rất cao trong hồ tộc Trung Thổ Thần Châu.

Năm đó Văn Miếu tạo ra chín tòa Hùng Trấn Lâu, ví như Trấn Hải Lâu ở Nam Bà Sa Châu do kiếm tiên Tào Hi chủ trì. Nhưng tên tòa lầu ở Trung Thổ Thần Châu lại vừa kỳ quái, vừa là một điều kiêng kỵ.

Mà Thanh Anh chính là tu đạo ở tàng thư lâu trong sơn thủy bí cảnh đó, chỉ khi Bạch Trạch lão gia muốn ra ngoài thư giãn, nàng mới có cơ hội thỉnh thoảng du ngoạn một lần.

Còn vì sao rõ ràng tu đạo cùng Bạch Trạch mà vẫn kẹt mãi ở Nguyên Anh cảnh, thì mỗi nhà mỗi cảnh, khó mà nói hết.

Không ngờ thanh niên kia lại là một kẻ cố chấp, hỏi một câu: “Dám hỏi Trần Quốc sư, sao lại tốt, tốt ở điểm nào?”

Doãn Thanh có chút bất ngờ, cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khác. Vừa nãy còn khuyên mình ăn nói cho phải phép, thế nào mà gặp Trần Bình An rồi, chính ngươi lại bắt đầu nghiêm túc thế này?

Trần Bình An mỉm cười: “Không biết bảo vật nhà mình mà cứ hướng ra ngoài tìm kiếm, chẳng phải là bỏ gốc lấy ngọn, chủ khách bất phân sao? Giống như chính thần từ đường không chịu làm chủ, để tà ma ngoại đạo thừa cơ xâm nhập, chiếm đoạt chủ vị. Huống hồ ra khỏi cửa, khắp nơi đều là vật có chủ, hoa cả mắt. Chọn được vật tốt, tranh được không, giữ được không? Vật ngoài thân, có thật sự do mình làm chủ?”

Thanh niên suy nghĩ một chút, thành tâm thành ý nói: “Ta nói không lại ngài, nhưng luôn cảm thấy lời ngài nói rất có lý.”

Trần Bình An đưa tay về phía hắn, cười nói: “Trên phương diện lời nói, ta không biện luận lại ngươi, cứ cho là lời ta nói luôn hợp lý hơn đi. May thay, vạn vật thiên hạ chỉ có chữ lý này là không phân chủ khách, ai đến trước có thể có trước, đến sau thì sau cũng có. Lấy đi.”

Thanh niên do dự một chút rồi chợt hiểu ra, ánh mắt sáng rực: “Ta có.”

Trần Bình An thu tay về, bừng tỉnh: “Thì ra là vậy.”

Thanh niên vẻ mặt vui mừng, chân thành nói: “Khó trách ngài và Lục chưởng giáo có thể trở thành hảo bằng hữu.”

Trần Bình An bất đắc dĩ: “Nguyên đạo hữu đang mắng người đấy.”

Thanh niên ăn nói vụng về, nhất thời không biết giải thích thế nào. Ý định ban đầu của hắn là nói Trần Bình An và Lục Trầm đều là cùng một loại người, đều là những nhân vật tuyệt vời “tùy phương lập giáo, lịch kiếp độ nhân”.

Khác biệt duy nhất, có lẽ là một người thích chơi đùa nhân gian, một người cẩn tắc vô ưu? Họ đối với nhân gian, đối với thế đạo, vừa có phong thái tả ý tiêu sái, lại vừa có lối vẽ công bút nghiêm ngặt, cẩn thận. Trong tả ý thấy sự chặt chẽ, trong công bút thấy thần thái.

Thanh niên dáng người cao ráo, da đen sạm, trên trán có một vết sẹo mờ, hắn giải thích: “Nguyên tướng quân chỉ là biệt hiệu, tên trên quan điệp của ta là Nguyên Nguyên, đạo trường cũ ở Bách Hoa Hồ. Nơi nhỏ bé vô danh hiện nay cũng từng là một thắng địa hương hỏa có lai lịch.”

Trần Bình An gật đầu: “Ta có nghe qua.”

Trước đây trong trận chiến Hợp Hoan Sơn, hắn từng có dịp “hợp tác” ngắn ngủi với Lục Trầm. Trong thời gian đó, Lữ Mặc, tiền thân là thị nữ Long Cung, phúc duyên không nhỏ, có được cơ duyên cải tạo cốt cách, từ một nữ võ phu được lên núi tu đạo. Nàng dường như được Lục Trầm sắp xếp đến Bách Hoa Hồ tá túc.

Thời thượng cổ, Thục Địa Bảo Bình Châu có giao long xuất hiện, thủy tộc đông đúc, Mật Vân Quốc thủy vận dồi dào, mà Bách Hoa Hồ chính là trung tâm. Nơi này được một vị Long Nữ nào đó khai tích thành một trong những "hành tại" trên đất liền, cũng là nơi nàng tạm thời đóng quân trên bờ. Ở con sông hình “eo”, trên đảo có một ngôi từ miếu cổ, bên bờ nước có một lão ngoan cõng tấm bia lớn, trên bia khắc một thiên đạo thư có thể hô phong hoán vũ. Bản mệnh vật của vị Nguyên tướng quân này hiện nay chính là một khối bia đá thu nhỏ “không chữ”.

Trần Bình An tò mò hỏi: “Năm đó yêu tộc Man Hoang đi qua, Bách Hoa Hồ không bị phá hoại, có duyên do gì chăng?”

Sợ bị hiểu lầm, Trần Bình An không quên bổ sung: “Đạo hữu đừng nghĩ nhiều, ta đơn thuần tò mò mà thôi.”

Theo ghi chép của Đại Ly, Chu Diên từng đi qua Bách Hoa Hồ. Với tính khí của lão tổ Bàn Sơn Viên này, đáng lẽ phải một gậy đập nát từ miếu mới đúng. Phải biết rằng trong chiến trường Lão Long Thành trước đó, Mặc gia Hứa Nhược cũng phải rút thanh kiếm gần hết vỏ mới miễn cưỡng chống đỡ được nửa gậy của Chu Yếm.

Nguyên Nguyên thật thà nói: “Ta báo danh hiệu của Lục chưởng giáo, lừa được con yêu tộc vương tọa kia, khiến nó sinh lòng kiêng dè, không muốn gây thêm rắc rối nên đã bỏ qua Bách Hoa Hồ.”

Trần Bình An cười: “Lục chưởng giáo quả nhiên là một tấm kim tự chiêu bài 'chân dài'.”

Nguyên Nguyên nói: “Tin rằng Trần kiếm tiên ngày nay cũng vậy. Bất kể là ở Man Hoang hay Thanh Minh, báo danh hiệu đều có tác dụng.”

Trần Bình An liếc nhìn lão ngoan, cuối cùng xác định đối phương không có ý mỉa mai.

Doãn Thanh nhịn cười, cũng khá đấy, biết cầu người làm việc thì ít nhất cũng phải động não trong cách xưng hô.

Nguyên Nguyên nói: “Trần kiếm tiên, ta là người thẳng tính, có gì nói đó. Lần này đến kinh thành là muốn xin ngài một phong thư giới thiệu, giúp nói vài lời tốt đẹp để tiện bề đầu quân cho vị Kim Lý Đại Vương ở Đông Hải Thủy Quân Phủ.”

“Còn về việc báo đáp thế nào, bàn về học vấn đương thời, ngài mà tự xưng thứ ba thì chẳng ai dám nhận mình thứ hai. Tóm lại, cứ để ngài định đoạt. Ta nghe xong điều kiện ngài đưa ra sẽ tự cân nhắc lợi hại, nếu thấy khả thi thì đó là quân tử chi ước không cần lập lời thề. Nếu thấy điều kiện quá hà khắc, cũng xin cho ta suy nghĩ thêm một chút.”

“Lời ta đã nói xong, Trần kiếm tiên xem rồi liệu.”

Trần Bình An không vội trả lời, cười hỏi: “Nguyên đạo hữu và Kim Lý là cố nhân?”

Kỳ thực hắn đã có quyết định. Nếu là đồng đạo với Kim Lý, ít nhất có thể xác định một điều, đây không phải là kẻ có tâm tư sâu xa.

Nguyên Nguyên nói: “Vô danh tiểu tốt không dám trèo cao Kim Lý đại vương, năm đó ta chỉ là một tiểu lâu la dưới trướng nàng, không đáng nhắc đến. Cảnh giới ta thấp, nhưng giọng thì lớn, không nói đến việc giết địch lập công, nhưng đứng trong chiến trận hô hào cổ vũ thì vẫn làm được. Năm đó, vì công chúa điện hạ đòi lại công bằng, Kim Lý đại vương dựng cờ khởi nghĩa, ta liền theo ngọn cờ cùng đánh lên đất liền, đổ bộ tấn công Trung Thổ Thần Châu, làm phản bọn Văn Miếu...”

Thanh Anh vội ho khan vài tiếng, nhắc nhở tên ngốc nói năng không kiêng kỵ này. Ngươi thật sự không biết Trần Bình An là ai sao? Tiên sinh của hắn chính là Văn Thánh!

Trần Bình An không nhịn được cười, xua tay: “Cứ nói không sao.”

Nguyên Nguyên tiếp tục: “Chỉ là không hiểu vì sao, Kim Lý đại vương hạ một đạo quân lệnh điều ta đi nơi khác. Đợi ta hậu tri hậu giác tỉnh ra thì đã muộn rồi. Ta vội vã chạy đến chiến trường nơi giao nhau giữa biển và đất liền thì nơi đó đã trống rỗng, chỉ còn mấy tên quân tử trẻ tuổi của thư viện Nho gia đang dọn dẹp chiến trường. Ánh mắt bọn họ nhìn ta... ừm, chính là cái kiểu của Trần kiếm tiên bây giờ.”

Thanh Anh đây là lần đầu nghe Nguyên tướng quân có hành động... hùng tráng như vậy.

Trần Bình An hoàn toàn có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc đó, chắc hẳn mấy vị quân tử thư viện đều có phần ngơ ngác.

Giống như một cuộc binh biến ở quân doanh, tiếng hô thì to mà mưa thì nhỏ. Rõ ràng mọi chuyện đã kết thúc, ai về nhà nấy, đột nhiên lại có một kẻ ngớ ngẩn nhảy ra, một mình hô hào trong cô đơn.

Nguyên Nguyên đau buồn nói: “Sau này Văn Miếu hạ một đạo cảnh cáo, lệnh ta trở lại Bách Hoa Hồ ở Bảo Bình Châu, không được khôi phục thân người, chỉ được âm thầm che chở tàu thuyền qua lại để lập công chuộc tội. Tướng bại trận chịu phạt, cũng không oan, chỉ là năm này qua năm khác, không nghe được tin tức của Kim Lý đại vương và điện hạ, lòng nóng như lửa đốt, thủy chung canh cánh trong lòng. Lâu dần, tính khí cũng trở nên nóng nảy như bây giờ.”

Trần Bình An không nhịn được nhìn Thanh Anh một cái, nàng lập tức tỏ vẻ “ta và hắn thực ra không quen”.

Trần Bình An chợt cười. Đọc hết sách hay, ngắm khắp cảnh đẹp, thỏa sức uống rượu ngon, kết giao chân nhân, đều là những chuyện khoái lạc của nhân sinh.

Trần Bình An dứt khoát nói: “Cùng ta đến Quốc sư phủ một chuyến. Ta sẽ lập tức viết cho ngươi một phong thư gửi đến Thủy Phủ Kim Lý, không cần điều kiện gì cả.”

Nguyên Nguyên suy nghĩ một lát, nói: “Quả nhiên danh bất hư truyền, Trần kiếm tiên là một chân nhân.”

Trần Bình An cười: “Miễn cưỡng có thể coi là người trọng tình cảm, chứ không dám nhận mỹ danh ‘chân nhân’.”

Nguyên Nguyên nói: “Trên là vì tiền đạo học làm một cái kết toán, dưới là vì hậu đạo học lập một tiếng tiên phong. Tiên sinh vất vả rồi.”

Đạo nhân Lão Ngoan thần sắc trang nghiêm, làm một cái đạo môn kê thủ, xướng tụng: “Phúc sinh vô lượng thiên tôn.” (Chà, chưa vào Lạc Phách Sơn đã nịnh khéo thế này rồi.)

Trần Bình An khẽ nói: “Thẹn không dám nhận.”

Nguyên Nguyên quay đầu nhìn về phía Doãn Thanh.

Thanh Anh thở dài: “Ngoan đạo hữu, ý tốt của ngươi ta xin nhận, nhưng ta đến tìm Trần tiên sinh không phải vì muốn đột phá bình cảnh Nguyên Anh, hơn nữa tâm ma của ta cũng không phải là Bạch Trạch lão gia.”

Tâm ma của đạo nhân, cũng quan trọng như tên thật của yêu tộc. Bất kể lời nàng nói là thật hay giả, Nguyên Nguyên đều không hỏi tới, chỉ nói: “Trần tiên sinh, vậy ta xin rời khỏi kinh thành Đại Ly ngay đây, đi thẳng đến phủ đệ Đông Hải Thủy Quân. Tin rằng phi kiếm truyền tin của Quốc sư phủ luôn nhanh hơn tốc độ ngự thủy của ta.”

Trần Bình An chắp tay: “Công vụ tại thân, thứ không tiễn xa.”

Nguyên Nguyên ôm quyền: “Được gặp chân nhân, may mắn lắm thay.”

Nguyên Nguyên nói thì chậm rãi, nhưng hành sự lại quả quyết, không hề dây dưa, nói đi là đi.

Trần Bình An trong lòng hiểu rõ, quả nhiên không phải Trâu Tử.

Thanh Anh cùng Trần Bình An chậm rãi đi về phía Quốc sư phủ. Nàng vẻ mặt khó xử, sau mấy lần do dự, cuối cùng vẫn dùng tâm thanh mở miệng hỏi: “Trần Ấn quan, Bạch Trạch lão gia vẫn ổn chứ?”

Trần Bình An đáp: “Chuyện này, người ngoài khó mà nói chính xác được. Có lẽ chúng ta đều cảm thấy hoàn cảnh của ngài ấy rất không tốt, nhưng Bạch Trạch tiên sinh lại tự thấy rất ổn, đã đưa ra một quyết định đúng đắn nhất đối với bản thân.”

Thanh Anh trầm mặc.

Nàng từng theo Bạch Trạch lão gia du lịch Bảo Bình Châu, trên đường ván trong đêm gió tuyết, thấy một thiếu niên nghèo khó cùng hai vị “tiểu thư đồng”. Thiếu niên đó chính là Trần Bình An từ Thư Viện Sơn Nhai ở Đại Tùy trở về quê hương.

Bạch Trạch năm đó không dẫn nàng đi Man Hoang, mà để nàng đến Thiên Sư Phủ ở Long Hổ Sơn, tìm vị Thập Vĩ Thiên Hồ có đạo hiệu “Luyện Chân”. Thanh Anh không muốn nương nhờ vị thân thích xa này, dù vẫn đến Thiên Sư Phủ nhưng chỉ như ở nhờ, cùng một đám đạo sĩ quý nhân hoàng tử tu hành Lôi Pháp.

Kỳ thực, Thanh Anh và con hồ ly đỏ xuất hiện ở hẻm Nê Bình năm xưa là tỷ muội. Hơn nữa, nàng và vị Cửu Vĩ Hồ ẩn nấp ở Đồng Diệp Châu, Hoán Khê phu nhân, thuộc đồng tông đồng mạch.

Theo cách nói trên núi, Thanh Khâu là tổ đình chính tông. Man Hoang và Hạo Nhiên đều xây dựng hạ tông, mỗi nơi có một dòng hương hỏa kế thừa. Theo phong tục hiện tại, Thanh Khâu nơi đạo trường cổ xưa của hồ quốc tọa lạc giống như một tổng từ đường. Luyện Chân và Hoán Khê phu nhân mỗi người sáng lập tông tộc, nhưng lại phân chia thành các chi nhánh, các đường hiệu khác nhau, ví như vị Cửu Nương ở Đồng Diệp Châu, hay Hồ Quốc ở Bảo Bình Châu.

Thanh Anh nói: “Năm đó khi du lịch Bảo Bình Châu, Quốc sư Đại Ly Thôi Sàm thấy chúng ta, liền lấy ta ra chế giễu Bạch Trạch lão gia, nói một câu khó nghe đến cực điểm: ‘Hồ dữ ngã du, tất ngã tà dã.’ (Hồ ly cùng ta đi, ắt ta cũng trở nên tà mị). Trong lòng ta vô cùng căm phẫn, nhưng lại không làm gì được con Tú Hổ kia.”

Trần Bình An nuốt lại một câu vốn đã đến cửa miệng. Đối diện với đại sư huynh Thôi Sàm, người có cách đối phó không nhiều. Hắn đành đổi sang một câu nói tương đối trung lập: “《Vinh Nhục Thiên》 của tiên sinh nhà ta từng nói: ‘Thương nhân dĩ ngôn, thâm ư mâu kích.’ (Tổn thương người bằng lời nói, còn sâu hơn cả giáo mác). Lời này không sai.”

Thanh Anh thần sắc buồn bã: “Bên ngoài đều nói Bạch Trạch lão gia tâm mềm, mãi mãi là lòng dạ đàn bà, nói đạo tâm và cảnh giới của ngài không tương xứng. Bọn họ nói sai rồi sao?”

Trần Bình An suy nghĩ một chút rồi nói: “Cho dù bọn họ không nói sai, cũng không có nghĩa là Bạch Trạch tiên sinh đã làm sai.”

Thanh Anh nghiêng đầu, vẻ mặt mờ mịt.

Trần Bình An nói: “Phàm là người có huyết khí, đều có lòng tranh đấu. Không phải ai cũng có tư cách bị Trịnh Cư Trung cố tình tính toán và nhắm vào đâu.”

Thanh Anh hít một hơi thật sâu, nghiêm nghị nói: “Cho dù thế nào, cho dù ngày mai ra sao, Trần tiên sinh và Tú Hổ đều là người cứu vãn nguy cơ.”

Trần Bình An bật cười, trầm mặc một lát rồi nói: “Đại sư huynh đương nhiên là bậc hào kiệt vực được cơn sóng dữ, nói huynh ấy như vậy không có vấn đề gì. Còn về ta, các ngươi đương nhiên có thể nghĩ như vậy, đó là kiến giải và tự do của các ngươi. Nhưng ta tuyệt đối không dám tự nhận, và cũng sẽ không nghĩ như vậy.”

Thanh Anh cáo từ rời đi.

Trần Bình An chợt nảy ra một ý, nói: “Thanh Khâu Hồ Chủ đã hiện thân nhân gian, nàng đang tạm trú ở Lạc Phách Sơn, lúc này hẳn đang theo Triệu Thiên Sư hướng Nam du lịch. Nếu ngươi trong lòng không có gì ngại, có thể đi tìm nàng trò chuyện, tiện thể giúp ta mang một câu đến tiền bối Thanh Khâu, nói ta mời nàng đảm nhiệm chức khách khanh thủ tịch của triều Đại Ly.”

Thanh Anh mắt tròn xoe, tâm trạng kích động vô cùng, vội vàng đồng ý. Thân là hồ tộc, sao lại không thần vọng Thanh Khâu Hồ Chủ? Nàng cũng hiểu ý tốt của Trần tiên sinh, vẫn lo mình gặp Thanh Khâu Hồ Chủ sẽ không có lời nào để mở lời.

Trần Bình An do dự một chút rồi cười: “Ở Kiếm Khí Trường Thành, ta đối với đám đại yêu man hoang kia không hề sợ hãi, chỉ vì ở Tị Thử Hành Cung, ta thường xuyên tự cổ vũ một câu: ‘Lão tử ngay cả Bạch Trạch cũng đã gặp qua, còn sợ mấy cái tên phi thăng các ngươi sao?’”

Thanh Anh chớp chớp mắt, lông mi khẽ run, trong lòng cảm kích vạn phần, cúi đầu thi lễ.

Cuốn sơn thủy du ký kia nói không sai, Trần tiên sinh quả nhiên là người thương hoa tiếc ngọc.

Trần Bình An một mình đi trên đường, không biết Tiểu Mễ Lạp và Trần Linh Quân du lịch thế nào rồi.

Tiểu Mễ Lạp còn đang ngồi xổm trên cành cây canh gác. Di tích chiến trường bên kia tạm thời không có động tĩnh gì, nó vừa vui vừa lo. Vui là vì không có đánh nhau to, lo là sợ Cảnh Thanh không cẩn thận bị mắc mưu. Giang hồ hiểm ác, âm mưu quỷ kế tầng tầng lớp lớp, Cảnh Thanh lão giang hồ này ngàn vạn lần đừng rơi vào bẫy.

Chung Thiến hỏi một loạt: “Lão nhân bày quầy bán đồ cổ thư họa ngoài Văn Miếu huyện thành trước kia có phải là một vị thần linh địa phương bị tổn thương kim thân không? Thổ địa công? Thành hoàng gia? Cho nên mới coi chúng ta là một cọng rơm cứu mạng?”

Ôn Tể Tế lấy ra một bầu rượu, nhấp một ngụm rồi tặc lưỡi, lắc đầu cười: “Ta không biết công phu vọng khí. Chỉ nhìn ra lão già không phải người phàm, còn căn cơ của lão là gì thì không rõ. Nếu là trước kia một mình đi giang hồ thì cũng đơn giản, chỉ cần ra tay thăm dò một phen là biết lai lịch và nông sâu của đối phương.”

Vì sợ Tiểu Mễ Lạp sẽ suy nghĩ nhiều, bọn họ đều dùng thủ đoạn mật ngữ tụ âm thành tuyến.

Chung Thiến nhìn Ôn Tể Tế đang thong dong bên cạnh: “Võ phu rốt cuộc không bằng các ngươi tu tập tiên thuật tiêu sái.”

Ôn Tể Tế bĩu môi: “Cảnh giới võ học đủ cao, tiên thuật chẳng phải vẫn giòn như giấy sao.”

Chung Thiến nói: “Dù sao ngươi cũng không bị thiệt.”

Vẫn là lão đầu bếp nói đúng. Cái gọi là võ phu, chính là những kẻ ngoại đạo mới luyện quyền được vài ngày đã dám nói lời của võ phu chỉ cảnh. Cho dù đối mặt với cục diện chắc chắn thua, thân lâm vào chỗ chết, vẫn có thể dũng khí hùng tráng, không lùi không tránh, tung ra một quyền cao hơn một cảnh.

Chung Thiến đột nhiên hỏi: “Ôn Tể Tế, ngươi nói thật đi, việc để Trần Linh Quân một mình một ngựa xông vào di tích chiến trường này, rốt cuộc là sơn chủ sớm đã có ý chỉ, hay là ngươi có ý đồ khác?”

Câu trả lời của Ôn Tể Tế dường như chỉ đáp được một nửa câu hỏi của Chung Thiến: “Sơn chủ dặn dò ta trông chừng tốt bọn họ, du lịch ổn thỏa, chơi đùa đơn giản, không có bất kỳ ý định nào dẫn dắt Trần Linh Quân rèn luyện đạo tâm.”

Chung Thiến khẽ nhíu mày. Ta tin sơn chủ có tâm tư như vậy, nhưng còn ngươi, Ôn Tể Tế, ngươi muốn làm gì?

Ôn Tể Tế lười biếng nói: “Đừng luôn nghĩ chỉ có ngươi và Trần Linh Quân là bằng hữu.”

Lạc Phách Sơn có rất nhiều bí mật nhỏ mà người ngoài không thể biết được, ví dụ như cao thủ cờ vây số một được công nhận trên núi là Noãn Thụ. Đương nhiên là Đại Bạch Nga – con ngỗng trắng lớn cố ý làm vậy, lão đầu bếp Trịnh Đại Phong và mấy người kia cũng công nhận. Cho nên Tào Ấm thích đánh cờ ở hậu sơn, còn có Lâm Phi Kinh, đệ tử duy nhất của Tiên úy đạo trưởng, bọn họ đến nay vẫn tin là thật.

Lại ví như Trần Linh Quân mỗi lần cùng bằng hữu uống rượu sáng, rượu vào thêm can đảm, liền vừa vì A Lương và lão gia nhà mình mà bất bình, không quên thêm mắm dặm muối một câu: “Nhìn xa là A Lương, nhìn gần là Ẩn quan, hóa ra là Lục Trầm”... Nghe đến mức Kinh lão thần tiên đối diện bàn lúc đó mí mắt giật liên tục.

Còn có thư lâu tư nhân của lão đầu bếp, mấy cái hộp Bùi Tiền giấu dưới gầm giường, một bộ anh hùng phổ của Bạch Huyền, và việc Tiểu Mễ Lạp từng tiếp đãi khách ở bến thuyền Thanh Sam, tiễn một đạo sĩ lạ mặt có đạo hiệu Thuần Dương đi xa, khiến Lữ Tổ đành phải đi bộ rời đi. Còn có việc Sầm Uyên Cơ bị trẹo chân, Nguyên Lai thầm thích Sầm Uyên Cơ, thiếu niên vốn tưởng mình giấu chuyện này rất kín, kỳ thực cả Lạc Phách Sơn đã sớm biết. Càng có chuyện ở lầu trúc tầng hai, sư phụ làm người buông tay, hiếm khi lương tâm trỗi dậy, muốn nghiêm túc dạy quyền một lần, kết quả lại bị đồ đệ đánh cho trở tay không kịp... Đương nhiên còn có sáu viên gạch xanh ngoài lầu trúc, gần bàn đá.

Chung Thiến nheo mắt nhắc nhở: “Vậy ngươi đừng lo chuyện bao đồng. Trên bàn rượu, uống say rồi, ta nhất định phải nói với ngươi vài câu lời thật lòng, ví dụ như một Kim Đan cảnh như ngươi, không có tư cách nói chuyện đạo tâm đạo tính gì với một Nguyên Anh cảnh đã thành công tẩu độc.”

Lời khó nghe hơn, chỉ cần Ôn Tể Tế chịu nghe, Chung Thiến thực sự có sẵn. Lại ví như ngươi, Chung Thiến, chẳng qua là cùng Bùi Tiền hỏi quyền một trận, liền suýt nữa đạo tâm tan vỡ, đến mức phải đến Lạc Phách Sơn, một lần nữa đối diện với Bùi Tiền, hết lần này đến lần khác bị đánh, mới có thể phá vỡ tâm ma, sửa chữa đạo tâm, một lần nữa vực dậy tâm khí.

Ôn Tể Tế giả vờ không nhận thấy thay đổi khí tức của Chung Thiến, tự mình nói: “Võ phu có giang hồ của võ phu, trên núi có tu hành của trên núi. Người tu đạo rốt cuộc đều có tâm quan của riêng mình cần phải vượt qua. Ta chỉ là tôn trọng sự lựa chọn của Cảnh Thanh đạo hữu, không ngăn cản mà thôi. Nếu nói ta cố ý làm vậy, ăn no rửng mỡ không có việc gì làm, cố ý đưa Cảnh Thanh đến nơi này, Chung Thiến, ngươi quá đề cao sự gan dạ của ta rồi.”

Chung Thiến thần sắc dịu đi vài phần: “Nếu ta báo trước cho Trần Linh Quân, để Tiểu Mễ Lạp biết tung tích của ngươi, Trần Linh Quân có phải sẽ không cần một mình một ngựa mạo hiểm như vậy không?”

Ôn Tể Tế sảng khoái cười: “Nhất định rồi. Với tính khí của Cảnh Thanh đạo hữu, hắn khẳng định sẽ biến thành một khán giả xem náo nhiệt, nghênh ngang vung tay áo, phong cách nhất quán của hắn là thà không động não thì tuyệt đối không nghĩ nửa điểm. Chỉ là như vậy, nơi này liền thành nơi Ôn Tể Tế, vị thần tiên trên núi trong mắt Chung Thiến, hống hách diễu võ dương oai rồi.”

Thế hệ giang hồ cũ, như Tống Vũ Thiêu, đại râu hào hiệp Từ Viễn Hà, dường như luôn coi “Nghĩa tự làm đầu” là khuôn mẫu, khắc trong tâm. Thế hệ giang hồ trẻ, lại chỉ treo bốn chữ này trên miệng. Không biết từ lúc nào, đạo nghĩa giang hồ ngược lại trở thành một sự vẽ rắn thêm chân tự chuốc lấy khổ.

Trên con đường cỏ dại mọc um tùm, đám tu sĩ do phụ nhân búi tóc cao dẫn đầu bay xuống, đứng cùng đám diễm quỷ, càng làm cho đồng tử áo xanh thêm phần đơn độc.

Trần Linh Quân nhìn quanh bốn phía.

Thời thái bình, cảnh trí nơi đây vốn là một động phủ thanh tịnh, vừa nhìn đã biết có đạo nhân cư ngụ, thích hợp tiềm linh tu chân. Năm xưa trên quan đạo thông đến tiên phủ, người cưỡi ngựa dạo xuân, chim oanh yến hót trong xe hương, nối liền không dứt.

Chỉ là Bảo Bình Châu liên tiếp hai trận chiến lớn, đánh cho đạo trường tan nát, ô uế không chịu nổi. Tu sửa lại không chỉ tốn vô số tiền thần tiên, mà dù có thành, nằm cạnh di tích chiến trường sát khí nồng đậm, sau này còn làm sao tổ chức các loại lễ mừng, khoản đãi quý khách? Chẳng lẽ để xem quỷ?

Điều này liền cho Thân phủ quân nhặt được của hời, nhân cơ hội chiếm cứ sơn đầu, tự lập môn hộ, một lần nữa khai mở động phủ. Nó là quỷ vương thuộc loại âm linh, ở đây ngược lại như cá gặp nước. Thỉnh thoảng có tu sĩ đi ngang qua, không ưa tác phong của Thân phủ quân, kết quả là hoặc bị gãy cánh chìm thuyền, biến thành quỷ vật, hoặc là may mắn thoát thân, lủi mất.

Vị phụ nhân búi tóc cao kia trang điểm lộng lẫy, rực rỡ động lòng người, thân hình đẫy đà, tựa như một bức bình phong bằng thịt.

Trước đó, nàng một phen lời lẽ thăm dò, thấy gã dã tu dáng dấp đồng tử này chỉ giả vờ làm ngơ, nàng cau mày không ngớt, quay đầu giáo huấn tiện tỳ diễm quỷ mà Thân phủ quân nuôi dưỡng: “Thứ lai lịch bất minh này, trực tiếp đánh chết là được.”

Trần Linh Quân hoàn hồn, thở dài một tiếng, nhưng cũng dễ dàng nhìn thấu căn cơ của vị phụ nhân này, chắc chắn thuộc hồ tộc không nghi ngờ gì. Về phần lộ số tu luyện của nàng, cũng có thể đoán được bảy tám phần. Dù sao phúc địa nhà mình có một cái Hồ Quốc, những năm gần đây giao thiệp nhiều, tự nhiên hiểu biết cũng nhiều.

Bên cạnh phụ nhân là một thanh niên ăn mặc như võ công tử trên sân khấu, đầu đội mũ tráng sĩ sa tanh xanh, bên tóc cài một bông mẫu đơn run rẩy. Hắn sắc mặt tái nhợt, thân hình cao gầy, luôn đưa tay khẽ đỡ cánh tay phụ nhân, nói: “Hồ nương nương, không bằng để tiểu nhân ra tay bắt lấy hắn, coi như thêm một phần hạ lễ.”

Đám nữ quỷ vui mừng khi thấy kế thành, trên mặt lại cố làm ra vẻ khó xử. Để nhóm người Hồ nương nương này đến làm đá thử vàng, nếu đồng tử áo xanh chỉ là một kẻ tầm thường giả thần giả quỷ, đáng đời hắn bỏ mạng. Nếu là một cường giả dạo chơi hồng trần, Phủ quân bên kia cũng tiện có đối sách sớm.

Nữ quỷ ôm đàn tỳ bà vẫn luôn quan sát thiếu nữ giày thêu bên cạnh Hồ nương nương Triều Châu Than. Nàng dáng vẻ thanh tú, nhan sắc đặc biệt diễm lệ, vừa nhìn đã biết là một xử nữ thanh quan chưa xuất giá. Chỉ là tình cảnh của thiếu nữ hiện tại không được tốt lắm, tay chân đều bị đeo xiềng xích bí chế.

Trần Linh Quân liếc nhìn nàng một cái, nàng cũng rụt rè liếc lại.

Thiếu nữ có lẽ là trước khi ra khỏi nhà không xem hoàng lịch, cậy vào thân phận phổ điệp của một môn phái nhỏ, liền dám một mình lịch luyện. Đi ngang qua Triều Châu Than, tuy nói quả thực có chỗ dựa, một trận ác đấu khiến Triều Châu Than tổn thất không ít binh mã, cuối cùng vẫn là Hồ nương nương tự mình ra tay, tốn một chút thủ đoạn mới bắt được nàng, định gửi cho Thân phủ quân làm nha hoàn giữ ấm phòng.

Thanh niên trang phục diễn tuồng “hảo tâm” nhắc nhở: “Gặp Hồ nương nương Triều Châu Than, còn không mau quỳ bái, hành một cái khấu đầu lễ.”

“Ồn ào! Nói nhảm với nhãi con này làm gì!”

Một hán tử lùn thô bỗng nhiên sắc mặt nghiêm nghị nói: “Thằng ranh con, tai điếc rồi sao, nương nương nhà chúng ta hỏi ngươi đó?!”

Tên này dung mạo rõ ràng, lông mày đỏ vàng một hàng, toàn thân cơ bắp thô kệch, hai cánh tay cuồn cuộn, xách một cây búa lớn.

Vốn dĩ là một kẻ thô lỗ.

Hắn nhấc búa lên: “Mau chịu chết, đừng làm chậm trễ nương nương và Thân phủ quân uống tiên nhưỡng!”

Trần Linh Quân tự nhủ: “Các ngươi lá gan thật lớn. Ta cũng coi như gan không nhỏ, so với các ngươi, kém xa rồi.”

Hán tử thô lỗ cười dữ tợn không ngớt: “Vậy thì kiếp sau đầu thai làm kẻ gan lớn hơn đi!”

Trần Linh Quân liếc xéo nhìn tên thô kệch bề ngoài này. E rằng kẻ tinh ranh xảo quyệt nhất chính là gã này, vì trong mắt hắn có ánh sáng gian tà.

Phụ nhân cũng cảm thấy vô vị, không cần lãng phí thời gian, tự mình mất mặt trước đám nữ quỷ. Nàng liền liếc mắt ra hiệu cho thanh niên cài hoa.

Cuối cùng cũng được Hồ nương nương cho phép, thanh niên âm trầm nói: “Tiểu tử ngươi không may mắn, từ đường chúng ta vừa mới thu nhận một đám lanh lợi, đã không thiếu đồng tử quét dọn nhóm lửa.”

Hắn một tay chắp sau lưng, trong tay áo cầm một con dao găm, một tay giơ lên, liền muốn sờ đầu đồng tử áo xanh.

Trần Linh Quân vung tay áo: “Cút sang một bên.”

Một luồng cương khí kích động bùng lên, trong nháy mắt thổi bay mũ tráng sĩ, bông hoa cài bên tóc mai cũng bị đánh rớt.

Không ngờ thanh niên âm lãnh này lại là một tên trọc đầu.

Hắn ngây người tại chỗ, chợt kêu lên chói tai. Thì ra nó là con kền kền lang thang chiến trường thành tinh, chuyên chọn xác chết để ăn. Có lẽ vì thiếu gì bù nấy, bình thường luôn giả vờ sạch sẽ, lời nói cử chỉ cố làm ra vẻ phong nhã.

Tên thô kệch kia cũng không vội vàng tiến lên giúp đỡ, đứng tại chỗ, nhếch khóe miệng cười hả hê.

Đúng lúc này, mọi người hoa mắt, chỉ thấy đồng tử áo xanh một tay kéo cánh tay phụ nhân, đột nhiên giật mạnh, cả bộ da thịt lại như áo lụa bị kéo xuống. Phụ nhân liền hiện ra nguyên hình, hóa ra là một con hồ ly mặt trắng.

Trần Linh Quân đưa tay túm lấy cổ con hồ ly già đó, trực tiếp kéo lê đi, hắn quay đầu nói với đám diễm quỷ và tu sĩ đang kinh hãi thất sắc: “Ta ngược lại muốn lĩnh giáo một phen, xem cái Thân phủ quân kia ở đây uy phong bát diện đến mức nào. Các ngươi đừng ngẩn người nữa, ai dẫn đường thì tiếp tục dẫn đường, ta và vị Hồ nương nương này vừa đi vừa trò chuyện.”

Nơi Triều Châu Than tiếp giáp với di tích chiến trường, có một lão nhân tướng mạo thanh cao vội vã đi đường. Đến nơi này, ông lại không vội nữa, cúi đầu giơ tay, quan sát sơn hà trong lòng bàn tay, tìm thấy dấu vết của đồng tử áo xanh. Đại khái xem qua tình hình, ông cười cười, ánh mắt quét qua nơi khác, trong một đạo trường ô uế ngập trời, thấy một âm vật mặc cổn phục, ngồi đoan chính trên long ỷ điện thờ phỏng theo quân chủ nhân gian, ra vẻ đế vương. Hai hàng quan văn võ tướng giả bộ, một đám nữ quan nội thị cầm quạt nâng đèn cung đình. Lão nhân một mình men theo con đường nhỏ trên sườn núi đi lên đỉnh. Có một cái đình đổ nát, lão nhân ngồi xuống, nhìn cảnh tượng ngoài núi. Một con sông nước chảy nhẹ nhàng gấp gáp, ngược dòng uốn lượn, thân thuyền dưới nước như mũi tên.

Sáng nay, Quốc sư phủ có hai cuộc nghị sự. Cuộc đầu tiên vào giờ Thìn, những người tham gia có Tuần thú sứ Bùi Mậu, Lễ bộ Thượng thư Triệu Đoan Cẩn, Bồi đô Binh bộ Thị lang Lưu Tuân Mỹ, Hồng Châu Thứ sử Viên Chính Định, Đốc tạo quan lò gốm Long Tuyền Giản Phong, Yến Vĩnh Phong và hơn hai mươi người khác.

Cuộc thứ hai vào giờ Tỵ chính khắc hai khắc, có Ngụy Lễ, Vi Lượng, Ngô Vương Thành, Hồng Lẫm và hơn ba mươi người khác.

Vẫn là giờ Mão, Trần Bình An đi đến cửa Quốc sư phủ, quay đầu nhìn con đường vắng vẻ lúc đến.

Thiên địa vạn vật, mỗi vật đi theo đạo của mình, chúng sinh có linh, mỗi người có chỗ ở của mình, mỗi người an tâm của mình.

Mặt trời từ từ mọc lên trên biển, giống như một tu sĩ có đạo hiệu “Thiên Địa”, một viên Kim Đan rực rỡ nhảy ra khỏi hồ tâm rộng lớn vô bờ.

Đề xuất Voz: Cát Tặc
Quay lại truyện Kiếm Lai [Dịch]
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Lê Hiệp

Trả lời

1 ngày trước

Chương 946 còn nguyên văn convert nhờ ad fix giúp

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 ngày trước

ok

Ẩn danh

Minh Ngan

Trả lời

2 ngày trước

Chương 1130, tên là Tạ Cẩu, mà nguyên 1 chương lúc thì Tạ Chó, lúc Tạ Thuý, Tạ Tú, chả có thống nhất gì cả

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 ngày trước

ok đã fix.

Ẩn danh

Anh Dũng Nguyễn

Trả lời

4 ngày trước

Ae nào tóm tắt cho mình cục thư giản hồ với. Khó hiểu tại sao TBA lại phải đi hoàn thành di nguyện từng người một (lỗi do Cố Xán). Đoạn sau thì có lão phu tử lấy thẻ trúc của TBA là ai vậy ạ? Phủ đệ kim của TBA bị vỡ xong bao giờ mới xây lại được vậy?

Ẩn danh

conanhl90

4 ngày trước

https://vozer.io/kiem-lai/tom-tat-thu-gian-ho lão chủ nhà có soạn tóm tắt rồi đây bạn, mà không cần đọc cũng được, những chỗ không hiểu hay khó hiểu thì về mấy chương sau cũng có giải đáp hết á

Ẩn danh

Kevin1984

3 ngày trước

TBA làm vậy 1 phần chuộc lỗi cho CX, 1 phần để lương tâm không áy náy..Nếu TBA gặp 1 ma đầu khác tàn sát người vô tội ở Thư Giãn Hồ thì TBA đã ra tay giết nhưng mà người này lại là Cố Xán, TBA lại niệm tình cũ không giết..Việc này đi ngược lại đạo lý của TBA nên TBA phải đi hoàn thành di nguyện của từng người chết một phần không áy náy với bản tâm

Ẩn danh

binh178

Trả lời

4 ngày trước

Chậm như này thì bh mới vấn kiếm BNK haizz

Ẩn danh

binh178

Trả lời

4 ngày trước

Chán nhất là lúc đọc TBA làm quốc sư =))

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

Trả lời

4 ngày trước

Lâu không ngó qua truyện, mọi thấy chương nào khó hiểu có thể yêu cầu mình dịch lại nhé.

Ẩn danh

Aidennguyen27

4 ngày trước

Ad có thể thì dịch lại đoạn 503-511. Nhất là mấy chương 505 506 lúc TBA nói chuyện với hắc y tiểu cô nương, đoạn này xưng hô lộn xộn, lúc thì nàng, lúc thì con, nghe không phù hợp lắm.

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

4 ngày trước

ok dịch lại tới 511 rồi.

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

Trả lời

4 ngày trước

Đề xuất truyện: Từ Con Gián Bắt Đầu Tu Tiên, Ta Trở Thành Trùng Tổ - Một con gián nhỏ bé, làm sao có thể tìm được một tia sinh cơ trong giới tu tiên?

Ẩn danh

Kevin1984

Trả lời

1 tuần trước

Cho mình hỏi sao trận chiến giữa Man Hoan và Hạo Nhiên đang diễn ra gây cấn xong đùng cái Thôi Sàm xuất hiện ở Kiếm Khí Trường thành gặp Trần Bình An rồi qua chap sau là thời thế thái bình..Mạch truyện đang gây cấn rồi đột ngột hoà bình làm bị hụt hẫng..Có phải hoà bình chỉ là giấc mộng tự vấn lương tâm của Trần Bình an? hay thực sự diễn ra..Nếu thực sự thì sau này tác giả có viết về lý do tại sao Man Hoang bị bại trận kg?

Ẩn danh

NhatMinhz

1 tuần trước

Thôi Sàm tập hợp 1tr binh sĩ Lão Long Thành cũng với chiến lực kêu gọi ở Đông Bảo Bình hợp lực nghênh chiến man hoang yêu tộc, khi đại yêu kéo tới TS dụ Chu Mật tới Đồng Diệp Châu cùng tàn hồn TTX liên thủ đánh cho Chu Mật trốn về trời hợp đạo thiên đình, này gọi là cục Dụ Cổ Sinh. Sau đó TS dùng Sơn Thủy Điên Đảo thay thế TBA trấn áp KTTT, tán đạo tu vi 14 cảnh trở thành KTTT thứ 2 chặn đường lui Man hoang yêu tộc. Vừa xem bộ này cũng đc vài tháng có sai sót ae góp ý

Ẩn danh

Kevin1984

1 tuần trước

Kiểu như tác giả cắt bớt những đoạn đánh nhau giữa MH và HN chuyển qua thời bình rồi sau đó giải thích từ từ phải không b?

Ẩn danh

Minh Ngan

Trả lời

1 tuần trước

chap 864 chưa sửa văn phong, khó đọc

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tuần trước

ok

Ẩn danh

luan

Trả lời

2 tuần trước

ra thêm phiên ngoại đi ad