Phiên ngoại 54: Thỉnh thần
Di chỉ chiến trường vốn xám xịt âm u, cuối cùng cũng thấy được một vầng thái dương đã lâu không gặp, nó như thiêu đốt tấm màn dày nặng thành một lỗ hổng, ánh nắng vàng óng lần lượt rải xuống những bụi cỏ dại không ai để ý và những hài cốt không ai thu dọn.
Cùng Trần Bình An nhìn xuống chiến trường di chỉ, Kinh Hao cảm thán nói: “Vừa không nghĩ tới đời này có thể nhìn thấy Thanh Chủ tiền bối, cũng không ngờ mình có thể uống rượu ở Lạc Phách Sơn, càng không ngờ có một ngày có thể cùng Trần sơn chủ tâm sự như bạn bè.”
Không đợi Trần Bình An phản bác, Kinh Hao tự mình giải thích: “Chỉ là giống.”
Rốt cuộc không phải người cùng đường, Kinh Hao tự biết mình.
Người tu đạo, nói mình từng đi Trúc Hải Động Thiên tham gia tiệc rượu Thanh Thần Sơn, hoặc là từng du lịch qua Bách Hoa Phúc Địa, luôn là một chuyện vẻ vang.
Nhưng một vị kiếm tu, lại chỉ cần nói một câu mình từng đi Kiếm Khí Trường Thành, liền không cần nhiều lời hình dung.
Nghe vế trước, người ngoài cùng lắm hâm mộ nhân mạch trên núi của người đó; nghe vế sau lại phải thực lòng kính trọng cách làm người, đảm lược của người đó.
Ở Bắc Câu Lô Châu, ai nói mình là hảo hữu với Khương Thượng Chân, nhất định sẽ rất được “hoan nghênh”.
Hoặc là ở Hạo Nhiên Thiên Hạ, bằng hữu của A Lương khi ra ngoài đều sẽ nói mình không quen biết A Lương.
Đây chính là danh tiếng.
Hiện nay, việc có từng đến Lạc Phách Sơn, có giao du với Trần Bình An hay không, nghiễm nhiên đã trở thành tiêu chuẩn để đánh giá một vị đại tu sĩ có đủ “sơn điên” – đỉnh núi – hay không.
Kinh Hao cười hỏi: “Trong lòng Trần sơn chủ, rốt cuộc tự nhận là một kiếm tu thuần túy, hay là tự coi mình là võ phu?”
Trần Bình An nói: “Võ phu cầm kiếm, hành tẩu giang hồ, chính là kiếm khách. Có khí lực xuất kiếm, xuất ra kiếm thuật tốt, thiên địa không gò bó, liền có cơ hội cùng người ta nói đạo lý một hai.”
Kinh Hao gật đầu, vô cớ cảm thán một câu: “Trong mắt ta, cả nhân gian này, đều là đỉnh núi.”
Trần Bình An suy nghĩ một lát, cười nói: “Xác thực là kỳ tư diệu tưởng.”
Có người từ thuở đồng niên đã trông coi lịch đại tinh thần tự cổ chí kim. Có người thời niên thiếu giống như một vị thần linh tuân thủ nghiêm ngặt không sai sót, một mình đi trong nhân gian tĩnh mịch.
Thực ra Kinh Hao còn có một tầng ý nghĩa khác, nếu nói nhân gian là đỉnh núi, vậy thì xưng hô “Trần sơn chủ”, chẳng phải càng có thú vị và dư vị sao?
Hiển nhiên Trần Bình An bất lĩnh tình là được rồi.
Kinh Hao do dự một chút, nói: “Ta không tính là người lương thiện gì, không làm được ghét ác như cừu, đương nhiên, cũng không phải kẻ đại gian đại ác, sẽ nhìn không quen rất nhiều chuyện.”
Tỏ ra yếu thế như vậy, là Kinh Hao muốn thanh thản rời khỏi Bảo Bình Châu, nói chính xác hơn, là yên ổn rời khỏi bên cạnh Trần Bình An, cầu cái hảo tụ hảo tán, lần sau gặp lại còn có thể khách khí ôn chuyện vài câu.
Kinh Hao thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nếu Trần Bình An mở miệng bảo hắn Kinh Hao làm một ký danh cung phụng của Đại Ly Vương Triều, nhận mệnh là được.
Không phải Kinh Hao cảm thấy lấy thân phận một châu đạo chủ Lưu Hà Châu đảm nhiệm cung phụng vương triều châu khác là mất mặt, chỉ là như vậy, hồng trần cuốn theo, nhân quả quấn thân, dấn thân vào đời sẽ sâu hơn.
Trần Bình An gật đầu nói: “Hai đầu không dựa, người tốt cũng làm việc thiện cũng làm, kẻ ác cũng làm chuyện sai cũng phạm, cho nên cũng gần giống Lưu Thuế, danh tiếng trên núi, khen chê nửa nọ nửa kia. Người tốt thực sự, cảm thấy đức không xứng vị các ngươi, kẻ xấu thực sự, mắng các ngươi khôn vặt đạo đức giả.”
Đều từng là người đứng đầu trên núi một châu, Kinh Hao và Lưu Thuế hai người bọn hắn, tự nhiên không cách nào so sánh với Trần Thuần An, Hỏa Long Chân Nhân, cũng không cách nào so sánh với Đỗ Mậu, Hoàn Nhan Lão Cảnh.
“Bởi vì sâu trong nội tâm các ngươi đều có thứ sợ hãi. Các ngươi đều biết phân lượng của từ ‘hậu quả’, các ngươi có kiến giải sâu sắc của riêng mình về ‘cái giá’.”
Do Thiên Dao Hương của Lưu Thuế, liên quan đến Lạc Bảo Than của Bích Tiêu Động Chủ. Mà Kinh Hao và quan hệ với Thanh Cung Sơn, có chút giống Lưu Trọng Nhuận và Ngao Ngư Bối, đỉnh núi đều là thuê mà đến.
Cho nên hai vị Phi Thăng lão làng này làm người làm việc, sẽ có chỗ kiêng kỵ, là sợ hai vị lão Thập Tứ kia “thu tô”, chỉ cần bất thình lình đến một cái, chắc hẳn đủ để bọn hắn uống một bầu.
Trần Bình An cũng giống như tiên sinh của hắn, rất dễ khiến người ta bỏ qua tuổi thật của bọn hắn.
Có lẽ là bên cạnh đứng một người đủ trẻ nhưng đại danh vang dội thiên địa, Kinh Hao mới phát hiện chính mình thật sự già rồi, không nhịn được nhớ lại một số chuyện cũ.
“Trên con đường tu đạo, ta đã chịu một số khổ cực, nhưng ta vẫn là một người rất may mắn.”
“Nhớ sư tôn từng dạy bảo, bảo chúng ta đứng vững gót chân, cắn chặt hàm răng, ngàn vạn lần, đừng đem vị trí chúng ta đang đứng, tùy tiện nhường cho những tên khốn kiếp kia.”
Kinh Hao tự giễu nói: “Cổ ngữ có câu, rõ ràng rành mạch một con đường, ngàn vạn lần không chịu tu.”
Xuống núi rèn luyện hồng trần, giống như vào thư phòng, lật xem một cuốn vô tự thư, cùng thời điểm cùng địa điểm cùng xem một cuốn sách thế đạo, đạo lý mà người ta nghiền ngẫm ra được, lại khác nhau một trời một vực.
Trần Bình An thản nhiên nói: “Nhân vật trời sinh đã có thể hiếu đức như phàm tục hiếu sắc, xưa nay có được mấy người. May mắn vạn nhất lên núi tu đạo, lại vạn nhất cơ duyên nghe đạo, lại vạn nhất vất vả đắc đạo, cuối cùng vạn nhất đạo tâm kiên cố không thoái chuyển. Suy cho cùng, chúng ta đều chỉ là một ngẫu nhiên nhỏ bé trong cái tất nhiên lớn lao của thiên địa mà thôi.”
Kinh Hao cẩn thận nói: “Khổ không thể tả?”
Trần Bình An cười nói: “Đóng cửa lại lén lút chia chác.”
Kinh Hao hiểu ý không xa, cười nói: “Cũng là một vui!”
Dị tượng nảy sinh, đỉnh núi gợn sóng từng trận, gần lương đình có một cao nhân súc địa mạch tới, khí tượng không nhỏ, đạo lực không yếu. Kinh Hao nheo mắt trong nháy mắt, trong tay áo bấm quyết, âm thầm tế ra một kiện tiên binh không bao giờ dễ dàng sử dụng, vật này cũng là trấn sơn chi bảo của Thanh Cung Sơn.
Trước khi ra tay “đánh lén”, Kinh Hao lầm tưởng đối phương là cứu binh do Thân phủ quân mời tới, trong lòng hơi kinh ngạc, nho nhỏ Nguyên Anh, lại có thể mời được đại tu sĩ bậc này, đúng là lưng tựa đại thụ dễ hóng mát, thảo nào có thể tác oai tác quái ở đây, hóa ra là có chỗ dựa.
Trần Bình An nói: “Là Tào Hoa Gian, không cần khẩn trương.”
Kinh Hao lặng lẽ thu hồi, quả nhiên, người tới chính là chí hữu của Liễu Thất, Tào Tổ, được dự là Tào Hoa Gian, cũng là một trong những nhân vật muốn lấy lại danh tiếng cho “Từ” nhất nhân gian, không chịu làm “thi dư”, làm “diễm khoa”.
Tào Tổ hiện thân nơi này, cười nói: “Trần quốc sư thật là nhàn vân dã hạc, dạy người khó tìm.”
Trần Bình An nghi hoặc nói: “Nhanh như vậy?”
Cách ngày hai bên hẹn gặp mặt còn mấy ngày nữa. Trước đó Trần Bình An gửi thư cho Liễu Thất đang ở xa tận Man Hoang, thỉnh giáo học vấn một bước lên trời của Liễu Cân cảnh. Trong thư cũng không giấu giếm chân tướng, nói rõ với Liễu Thất chính mình bị giới hạn bởi “trầm trọng” của thể phách võ phu 11 cảnh, hiện nay đình trệ ở tu sĩ 1 cảnh, lại vì duyên cớ trước đó đạo thân tức nhất quốc, trước khi xác định con đường mới, không dám tùy tiện nâng cao cảnh giới, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến khí vận thăng giáng của Đại Ly. Rốt cuộc cảnh giới Trần Bình An lên xuống, không biết là hỉ nộ ái ố của bao nhiêu bách tính Đại Ly. Trong mắt Trần Bình An, Liễu Thất không hồi âm, là tình lý, chịu hồi âm, là đạo nghĩa.
Tào Tổ cũng không vội trả lời, trước tiên từ trong tay áo vê ra ba nén hương, trong lòng mặc niệm tôn hiệu lễ kính xong, lúc này mới cười giải thích: “Tạm thời học được một tấm phù lục viễn cổ, đi đường nhanh hơn, bớt được nhiều sức chân.”
Sắc mặt Trần Bình An cổ quái, nhắc nhở: “Tào tiên sư, cho phép ta nhiều lời một câu, pháp bất khinh truyền.”
Tào Tổ cười nói: “Đương nhiên, quan hệ không nhỏ, sao dám tản mạn.”
Tấm phù giúp Tào Tổ dễ dàng vượt biển đến Bảo Bình Châu này, chính là Tam Sơn Phù.
Tin rằng trên đời sợ tấm phù lục này nhất, nhất định là những “Tổ Sư Đường” kia.
Cho nên phù này không thể tùy tiện lưu truyền ra ngoài, thử nghĩ ngày càng nhiều thượng ngũ cảnh tu sĩ biết vẽ phù này, vừa vê phù súc địa, thắp hương lễ kính Tam Sơn Cửu Hầu Tiên Sinh, sau đó liền đi phá Tổ Sư Đường nhà ai, hoặc là đối phó với những kẻ thù trên núi đang bế quan... Bất kể có đắc thủ hay không, luôn còn phải kính hương lần nữa để “báo một tiếng” với Tam Sơn Cửu Hầu Tiên Sinh mới có thể súc địa chạy xa.
Trần Bình An không muốn cả tòa Hạo Nhiên Thiên Hạ đều biến thành Bắc Câu Lô Châu.
Nếu không đến lúc truy bản tố nguyên, thật sự tính toán kỹ càng, e rằng Tam Sơn Cửu Hầu Tiên Sinh đều sẽ tính món nợ này lên đầu Trần Bình An hắn.
Lần trước oan gia ngõ hẹp với Man Hoang Thiên Can tu sĩ, Khương Thượng Chân bắt buộc phải truyền phù này cho Tào Từ, Úc Quyến Phu bọn họ, hiện nay Tạ Cẩu lại phỏng chế phù này. Thực ra Trần Bình An đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bị Tam Sơn Cửu Hầu Tiên Sinh tìm tới cửa hưng sư vấn tội bất cứ lúc nào rồi.
Tào Tổ thoáng nhìn qua Kinh Hao.
Kinh Hao đang định thức thời tránh đi.
Không ngờ Trần Bình An cười nói: “Không sao, cũng không tính là người ngoài.”
Tào Tổ thẳng thắn nói: “Trước khi thương lượng chính sự, Liễu Thất có một nghi vấn, nhờ ta chuyển lời thay, muốn thỉnh giáo Trần kiếm tiên.”
Gặp Trần Bình An, xưng hô khác nhau, chính là một loại “tiết lộ bí mật”.
Trần sơn chủ, Trần Ẩn Quan, Trần kiếm tiên, Trần quốc sư, Trần đạo hữu, Trần tiên sinh, Nhị chưởng quỹ, Tào sư phó, Trần Bình An.
Trần Bình An mỉm cười: “Tào tiên sinh cứ hỏi, ta không dám bảo đảm biết gì nói nấy, nói hết những gì biết.”
Tào Tổ hỏi: “Nếu Liễu Thất đã có thể khiến Liễu Cân cảnh bất lưu nhân, Trần kiếm tiên tại sao lại không thể liên phá 13 cảnh?”
Trần Bình An ngẩn người.
Kinh Hao không những không cảm thấy câu hỏi này quá đáng, ngược lại còn thấy rất đúng. Câu này Liễu Thất hỏi đến hay a, hỏi Trần sơn chủ, càng là hỏi đúng người rồi.
Nhìn thần thái Trần Bình An lúc này, Tào Tổ đã có đáp án, cười nói: “Vậy chúng ta cứ theo khuôn phép mà làm, ta cũng không tính là đi uổng một chuyến.”
Trần Bình An áy náy nói: “Có thể phải làm phiền Tào tiên sư về Đại Ly kinh thành trước, ở lại thêm hai ngày.”
Tào Tổ nói: “Không sao, ta chỉ cần trong vòng một tuần trở về Man Hoang là được. Ta vừa vặn dạo chơi Ngũ Nhạc Bảo Bình Châu và tân Lão Long Thành.”
Trần Bình An ôm quyền nói: “Vất vả rồi.”
Tào Tổ lắc đầu cười nói: “Tạm thời cáo biệt.”
Long Tuyền Quận Diêu Vụ Đốc Tạo Thự gần đây đang cùng Bách Hoa Phúc Địa liên thủ nung chế loại Hoa Thần Bôi kiểu mới, tương đương với việc chế tạo riêng quà gặp mặt cho Liễu Từ Nguyên và Tào Hoa Gian, chỉ là Tào Tổ đến trước thời hạn, hình như chỉ có thể coi như một món quà chia tay rồi?
Sau khi Tào Tổ tiêu sái rời đi.
Kinh Hao vừa định chủ động hỏi về việc đảm nhiệm cung phụng Đại Ly, Trần Bình An đột nhiên hỏi: “Kinh Hao, quả thực trong lòng đối với 14 cảnh không có chút mong cầu nào?”
Kinh Hao ngạc nhiên.
Ánh mắt Trần Bình An sáng rực, nhìn chằm chằm Kinh Hao, hỏi thẳng một câu: “Muốn thấy đại đạo không?!?”
Đại đạo mà ta nói, không phải là đại đạo của thượng ngũ cảnh tu sĩ các ngươi, là đại đạo mà Đạo Tổ từng viễn du thiên ngoại, cùng vũ trụ theo đuổi để được nhìn thấy một lần.
Dù chỉ là chia một chén canh, từ bên cạnh nhìn trộm thấy một góc đại đạo.
Cũng đủ để Kinh cung phụng ngươi không còn là lão Phi Thăng gì nữa, tương lai đủ để ngươi áo gấm về làng, trở thành một châu đạo chủ xứng đáng của Lưu Hà Châu.
Kinh Hao thần sắc hoảng hốt.
Im lặng một lát, Trần Bình An mở miệng cười trước: “Cá lớn khó câu.”
Kinh Hao vừa buồn bã mất mát, lại vừa trút được gánh nặng, tâm trạng phức tạp tột cùng.
Trần Bình An đi về phía lương đình, dùng tâm thanh nói với Ôn Tể Tế ở xa một câu.
Kinh Hao nhanh chóng gạt bỏ tạp niệm, di chuyển bước chân đi theo.
Trần Bình An nhớ tới câu hỏi kia của Liễu Thất.
Chỉ là tâm không chỗ dựa, không có điểm tựa, lại dám kiểm ý thanh thiên, liên phá 13 cảnh, một bước hợp đạo?? Tổng là kẻ ngốc nói mộng.
Cái tên đạo nhân cổ quái tên Triệu Tu Đà kia, trên đường vội vàng từ biệt Ôn Tể Tế bọn họ, nhân sự luôn lướt qua vai nhau như vậy, nhạt như bút khô.
Ôn Tể Tế đối với vị tản tiên Triệu Tu Đà này cũng không quá để ý, vẫn dẫn các nàng đi về phía huyện thành, diễm quỷ Nghi Trượng Thự, thị nữ Triều Châu Than, còn có một thiếu nữ tu sĩ tự xưng là mưu tử dự khuyết, cộng thêm một tên lãng tử Ôn Tể Tế, đội ngũ của bọn họ cũng coi như “kỳ quái” rồi.
Ôn Tể Tế nghi hoặc hỏi: “Thủy thần Kim Đái Hà Vương Hiến kia, là ở trong đợt sơn thủy sát hạch của Đan Ngọc Quốc Sơn Quân Phủ, bị liên lụy, nên bị bãi miễn? Nhưng loại lỗi lầm này, hình như chưa đến mức rơi vào kết cục bị xóa tên phá miếu, đập nát kim thân chứ, chẳng lẽ là bên Lễ Bộ lạm dụng chức quyền, dùng tư hình?”
Quả thực như thế, thì cũng dễ xử lý, nghĩ đến “gia pháp” của Lễ Bộ Đan Ngọc Quốc, khẳng định không lớn hơn quy củ của Ngũ Nhạc một châu, tân sơn thủy luật pháp do Đại Ly Tống thị định ra trước đó, hiện nay đã là “kim khoa ngọc luật” thông hành của Văn Miếu, thăng chức hay giáng chức, đều có chương để theo, có luật để dựa.
Hoàng Diệp lắc đầu: “Ôn tiên sư, trước đó ta chỉ quản chút sự vụ của lỗ bộ nghi trượng, không rõ lắm những mánh lới trong này.”
Hạ Ngọc Thiên là thị nữ thân cận của Hồ nương nương, Hồ nương nương xây dựng dâm từ, chiếm cứ hà thần phủ của Vương Hiến, cho nên ngược lại nàng biết rõ khúc chiết thị phi trong đó, rụt rè giải thích: “Ôn tiên sư, nghe nói là trước đó Đan Ngọc Quốc liên tiếp đại hạn ba tháng, dân chúng lầm than, Lễ Bộ khẩn cầu tổng cộng sáu vị thủy thần, hà bá hà bà bao gồm cả thủy thần Kim Đái Hà, cùng nhau điều nước giáng mưa, thủy thần Đan Ngọc Giang bên kia cũng ban xuống một đạo pháp chỉ, không được chậm trễ, người vi phạm phạt nặng. Kết quả duy chỉ có Vương Hiến không chịu nghe lệnh, chậm chạp không chịu vận nước cứu tai. Đợi đến khi triều đình nổi giận, bệ hạ đích thân khiển trách Kim Thủy Hà, Vương Hiến ôm hận hành sự, cố ý liên tục giáng mưa to, gây ra một trận lũ lụt. Như vậy, hai tội cùng phạt, Kim Đái Hà bị tước đoạt thần vị. Vương Hiến không phục, gửi đơn kiện lên Trung Nhạc Sơn Quân Đan Ngọc Quốc, Tuần Kiểm Tư của Sơn Quân Phủ xuống điều tra việc này, kết quả tra ra vấn đề lớn hơn, Kim Đái Hà thần phủ lại cấu kết với dư nghiệt Man Hoang, mưu đồ bất chính, tranh đoạt vị trí thủy thần Đan Ngọc Giang... Ôn tiên sư, những điều này đều là tin tức tiểu đạo nô tỳ nghe được từ chỗ Hồ nương nương, không làm chuẩn được.”
Hoàng Diệp lạnh lùng nói: “Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do, Vương Hiến chẳng qua là không muốn thông đồng làm bậy với chúng, mới bị vu oan hãm hại như vậy.”
Phó Tranh gật đầu, nói: “Mấy cái văn chương quan dạng chó má này, cứ nghe ngược lại là được.”
Ôn Tể Tế xoa cằm: “Vòng nọ lồng vòng kia, xem ra hạn hán và lũ lụt hai trận ‘thiên tai’, đều có tiên sư đứng sau màn bày mưu tính kế, tên Thân phủ quân này, có chút đạo hạnh.”
Phó Tranh từng bí mật ở lại địa giới từ miếu Hồ nương nương một thời gian, nghe vậy đối với Ôn Tể Tế khá coi trọng, thật lòng tán thán: “Ôn tiên sư quả nhiên nhìn rõ mọi việc như lửa, sự thật đúng là như vậy, Đan Ngọc Quốc bên kia nhân chứng vật chứng, xác thực không sai, đáng tiếc Vương Hiến cùng đường bí lối, kêu oan không cửa, trăm miệng khó biện.”
Ôn Tể Tế xua tay nói: “Cũng không phải ta lợi hại, dưới núi rèn luyện nhiều, thấy quái không trách, nhìn tới nhìn lui toàn là những ‘người quen việc quen’ không ngoài dự liệu.”
Phó Tranh hỏi: “Nếu do Ôn tiên sư làm chủ, sẽ làm thế nào, giải quyết cái đống hỗn độn này ra sao?”
Ôn Tể Tế cười ha hả nói: “Phó nữ hiệp hỏi khó ta rồi, ta con người này xưa nay không thích động não.”
Phó Tranh chỉ dùng ánh mắt dò hỏi, không dám bỏ qua, sư phụ lão nhân gia người từng nói, ra ngoài lăn lộn, phải hiểu một đạo lý học hỏi bản lĩnh từ người khác, người khác không chịu dạy, thì... học trộm.
Thực ra với tính cách của Ôn Tể Tế, không ngoài việc ác nhân tự có ác nhân trị, gậy ông đập lưng ông.
Ôn Tể Tế nói: “Ta kiên nhẫn không tốt, chỉ có thể ‘việc nào ra việc đó’, nhìn thấy Thân phủ quân chướng mắt thì đánh chết nó. Cao nhân sẽ làm nhiều hơn chút, vuốt thẳng mớ bòng bong này, một sợi dây cũng chỉnh lý rõ ràng, từ Thân phủ quân đến di tích chiến trường này rồi đến triều đình Đan Ngọc Quốc, để những người tương tự không dám phạm những chuyện tương tự nữa. Thủ đoạn lợi hại nhất, có lẽ là làm cho lòng người một vùng thay đổi phong tục tập quán đi, chỉ là chuyện này làm quá tốn sức, dễ tự chuốc khổ vào thân, ta dù sao cũng không làm được.”
Cùng lúc đó, Ôn Tể Tế dùng tâm thanh nói: “Phó Tranh, trên đường đi này, chúng ta kết bạn, ngươi đừng nói với Hoàng cô nương và Hạ cô nương ngươi đã gặp ai, kẻo dọa họ sợ.”
Phó Tranh gật đầu nói: “Ta cũng không phải kẻ lỗ mãng, khá quen thuộc quy củ trên núi.”
Trước đó Trần quốc sư tặng nàng một câu lời tạm biệt nghe có vẻ khách sáo, “Nội tồn chính khí, tà bất khả can.”
Thiếu nữ đương nhiên là vui vẻ, câu nói hay biết bao, sau này gặp kẻ ác không đánh lại, nàng sẽ lấy ra niệm một chút, để lấy can đảm!
Đối với câu trả lời của Ôn Tể Tế, Phó Tranh tự nhận được lợi ích không nhỏ, thầm suy ngẫm một điểm, một đường thẳng, một mặt phẳng... đúng rồi, rất giống lời sư phụ lão nhân gia người sẽ nói.
Trước đây nàng còn hiểu lầm liệu người như sư phụ ở ngoài núi có rất ít không, tuy chuyến du lịch này, cũng không cảm thấy nhiều, nhưng trước mắt chẳng phải có một người sao?
Ôn Tể Tế cười nói: “Nếu điểm này chính là bản thân chúng ta, đường thẳng này tên là ‘thế đạo’, mặt phẳng này chính là cả nhân gian thì sao?”
Các nàng im lặng.
Chưa từng có ai nói với các nàng chủ đề như vậy. Không phải các nàng tóc dài kiến thức ngắn, chỉ vì thế đạo chưa từng cho các nàng cơ hội như vậy.
Ôn Tể Tế đột nhiên thần sắc hơi lúng túng, nói: “Phó nữ hiệp, ngươi cứ tiếp tục đi cùng ta là được, Hoàng tỷ tỷ và Hạ muội muội có thể phải đi đến một tòa lương đình, gặp thủy thần Vương Hiến.”
Hoàng Diệp và Hạ Ngọc Thiên nhìn nhau, không hiểu gì cả.
Ôn Tể Tế cười hỏi: “Các ngươi dám lội vũng nước đục này không, dám nói vài câu công đạo thay Vương Hiến không? Chuyện trước nói tốt, các ngươi có thể sẽ gặp rất nhiều tồn tại hiển hách giữ vị trí cao trong sơn thủy quan trường, sẽ rất nhiều.”
Hoàng Diệp hỏi: “Liệu chúng ta có nói sai câu nào, sẽ bị tát một cái hồn phi phách tán không.”
Ôn Tể Tế nói: “Bọn họ không thể, đoán chừng cũng không dám.”
Hoàng Diệp thần sắc đạm mạc nói: “Vậy có gì không dám đi.”
Hạ Ngọc Thiên nhẹ giọng nói: “Phải đi.”
Ôn Tể Tế tiếu dung ấm áp, “Đúng.”
Lời nói của các nàng, thật là âm thanh của tự nhiên, có thể làm rung động lòng người.
Biển mây trên chiếc kiếm thuyền giả mạo kia, một con thủy giao màu xanh, hai râu phiêu diêu, biển mây cuồn cuộn thủy vận dồi dào, giống như một tòa Vũ Long Thu treo lơ lửng trên không.
Thân giao trong biển mây lúc ẩn lúc hiện, có khí tượng uy nghiêm của thần long biến hóa.
Một tôn pháp tướng của lão Kim Đan kia, kỳ thực khá dọa người, tu sĩ trung ngũ cảnh bình thường nhìn thấy, liền phải sợ hãi.
Nhưng gặp phải “Lạc Phách Sơn Cảnh Thanh tổ sư” một đường bị dọa trưởng thành, cũng đáng đời hắn chịu kiếp nạn này.
Phần nhiều vẫn là cái khung rỗng phô trương thanh thế, cho nên chỉ bị Trần Linh Quân chộp một cái, liền lộ tẩy.
Móng vuốt giao long thò ra khỏi biển mây nắm lấy đầu lâu pháp tướng, một viên kim đan của người này, vốn đã không chống đỡ nổi pháp tướng quá lâu, bị chân thân Trần Linh Quân chọc một vuốt liền như chọc thủng bông rách tại chỗ. Lão Kim Đan có thể nói là ngậm bồ hòn làm ngọt, quyết tâm, đang định liều mạng, Trần Linh Quân thấy pháp tướng kia còn muốn giãy giụa, bỗng nhiên tăng thêm lực đạo, lão Kim Đan chân thân ẩn nấp trong mi tâm động phủ của pháp tướng, trong nháy mắt thất khiếu chảy máu, nằm rạp trên mặt đất không dậy nổi, trán sưng đỏ.
Trần Linh Quân rốt cuộc kiến thức không ít, trong lòng đã biết rõ, tên Kim Đan này, không phải “chân kim”.
Giống như công nghệ “mạ vàng đồng thau” của thợ thủ công dưới núi, chỉ là bề mặt sáng bóng mà thôi.
So với Ôn Tể Tế dạ tiêu nhất mạch của bọn hắn còn kém xa.
Trần Linh Quân châm chọc nói: “Thứ phân lừa bên ngoài bóng bẩy, ai cho ngươi gan, cũng dám tự phong Song Giao chân quân?”
Thông qua một bộ chân thân thủy giao nói ra câu này, âm thanh lại có khí thế sấm rền.
Địa tiên bình thường, nếu phẩm chất kết đan không cao, một khi tế ra pháp tướng, chính là một cuộc mua bán trên núi tiêu tiền như nước, chỉ vì tiêu hao linh khí tích lũy trong cơ thể cực nhanh cực nhiều, thường thường là bất đắc dĩ mới dùng đến đòn sát thủ, điều khiển một hai trọng bảo công phạt, cầu tốc chiến tốc thắng.
Cùng là quan bổ tử, phẩm cấp bình thường, lục bộ đường quan của Đan Ngọc Quốc, làm sao có thể đánh đồng với nhất bộ thượng thư của triều Đại Ly?
Trần Linh Quân lại là Nguyên Anh cảnh viên mãn hàng thật giá thực, một bộ chân thân càng là thủy giao tẩu độc thành công, đối phó với một tên Kim Đan nửa mùa, tự nhiên là dễ như trở bàn tay.
Trần Linh Quân nói: “Mau chóng báo lên tên thật, quê quán, sư môn.”
Móng vuốt giao long vuốt qua đỉnh đầu pháp tướng, phát ra một trận âm thanh như vật sắc nhọn ma sát lưu ly, kêu răng rắc, hỏa quang tứ tiễn.
Nếu Trần Linh Quân không cố ý khống chế lực đạo, e rằng một vuốt cũng tùy ý bóp nát pháp tướng rồi.
Chỉ vì sợ hắn là điệp tử Đại Ly nhẫn nhục chịu đựng, là tu sĩ lầm đường lạc lối nhưng lương tri chưa mất, hoặc là nhân vật ẩn nấp bên cạnh Thân phủ quân chờ thời báo thù...
Mỗi loại sợ hãi, đều giống như cây cầu vòm đi qua khi đi học năm xưa, huyện thành ven sông, đoạn nước sông treo lơ lửng, vạn mẫu ruộng tốt bên bờ, những con thuyền quan chở lương thực vận chuyển trên mặt nước...
Năm đó từ Bắc Câu Lô Châu trở về Lạc Phách Sơn, bao nhiêu năm nay, Trần Linh Quân chưa từng nói với ai về lịch trình đi Tế Độc.
Không uy phong, không khoái ý, giống như một con sâu rượu thích uống rượu nhất, lại chỉ có thể đối mặt với một bát nước, có thể giải khát, nhưng rốt cuộc không đã ghiền.
Một chuyến đi độc gập ghềnh trắc trở, cảm nhận mơ hồ, cuối cùng diễn biến thành ba chữ: không tự do.
Cho dù như vậy, Trần Linh Quân cũng không hối hận nửa phần.
Lão Kim Đan run giọng nói: “Dương Tủng, tán tu, tự học thành tài, cơ duyên xảo hợp mới tu tập bàng môn đạo pháp, tuyệt đối không dám lừa dối tiên quân, cũng không sư môn và đạo trường truyền thừa.”
Kỳ thực hắn cũng quen thói hung hăng hiếu thắng, chỉ là gặp phải một đầu “Long duệ đại yêu” lai lịch bất minh như vậy, biết rõ không thể địch lại, đành phải phát huy bản sắc dã tu co được dãn được: “Tiên quân có thể giơ cao đánh khẽ, ta cũng tiện thu hồi pháp tướng...”
Trần Linh Quân không nói nhảm với hắn nửa câu, cái đuôi giao long khổng lồ từ trong biển mây gầm thét lao ra, nhẹ nhàng vỗ một cái, đánh gãy pháp tướng của lão Kim Đan ngay tại chỗ.
Một tôn pháp tướng gãy làm hai đoạn, giống như bị chém ngang lưng. Lão Kim Đan chịu đòn nghiêm trọng này, mặt như kim sắc, phần eo chân thân cũng như bị vặn thành dây thừng, thân thể run như sàng, cố nhịn mới không kêu thảm thiết.
Thảm quá thảm vậy, đạo hạnh hai trăm năm vất vả tích lũy cứ thế tiêu tan hầu như không còn, trong lòng vừa hận thủ đoạn độc ác của kẻ kia, vừa sợ đại yêu kia đến cực điểm.
Trần Linh Quân dùng tâm thanh nói: “Nói chi tiết về lai lịch của Thân phủ quân.”
Trong thời khắc nguy cấp tính mạng, lão Kim Đan tuôn ra như trúc ống đổ đậu, luôn là biết gì nói nấy, nói hết những gì mình biết, “Thân phủ quân kia tên thật là Thân Chương, lúc còn sống là hào tộc tử đệ bậc nhất, chỉ vì tham sống sợ chết, khiếp chiến lùi bước, bị đốc chiến quan Đại Ly theo quân luật chém đầu, ước chừng là sau khi chết oán khí ngút trời, thành lệ quỷ, phá cảnh thần tốc, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.”
“Hắn lại không biết từ đâu có được một kiện thần đạo bí bảo, chiếm cứ nơi này, không chịu dời ổ, mưu đồ rất lớn, cho nên dù Thân Chương háo sắc như mạng, mỹ thiếp bên người như mây, duy chỉ không giao hợp với Hồ Nương Nương xây dựng dâm từ, chính là sợ con đường thần đạo hắn đi bị hương hỏa của miếu Hồ Nương Nương làm ô nhiễm, hỏng mất căn cơ.”
“Thân Chương nói với bên ngoài là kết đan thành công, làm khánh điển này, ta thấy hắn càng giống một Nguyên Anh giấu đầu lòi đuôi.”
Dương Tủng nói xong những điều này, sợ đối phương không tin, liền thề độc: “Tiên quân, Dương Tủng nếu có một câu giả dối, liền bị sét đánh, mặc cho ngũ lôi oanh đỉnh, hóa thành tro bụi.”
Trần Linh Quân nhíu mày: “Thật sự là một Nguyên Anh?”
Cái miệng này của ta từng khai quang sao.
Còn cái gì Dương Tủng, coi ta dễ lừa gạt? Mẹ kiếp, mười phần là tên giả.
Trần Linh Quân thần sắc không đổi, hỏi: “Thân Chương làm điều phi pháp ở đây, có chỗ dựa không?”
Dương Tủng do dự một chút, vẫn cứ nói thật: “Bên ngoài ngược lại quả thật có chút tin đồn thất thiệt, nói Thân Chương còn một tầng thân phận bí mật, là điệp tử đám man tử Đại Ly để lại nơi này, cho phép hắn lấy công chuộc tội, còn hứa hẹn tương lai cho hắn làm quốc sư một nước nhỏ. Nhưng ta đối với việc này cũng không tin, chỉ là cũng sợ vạn nhất, cho nên không dám kết luận gì, kẻo liên lụy tiên quân phán đoán sai sự thật.”
Thấy con mắt thủy giao kia khẽ động, Dương Tủng liền biết mình đánh cược đúng rồi, nhất định là đối phương biết rõ nặng nhẹ lợi hại, có tâm tư ném chuột sợ vỡ đồ rồi.
Trần Linh Quân căm phẫn nói: “Thật đáng chết!”
Dương Tủng vô cùng kinh ngạc, Bảo Bình Châu bây giờ, còn có tu sĩ trên núi không coi triều đình Đại Ly ra gì?
Thấy thủy giao nheo mắt lại, nói ra một câu tàn nhẫn khiến Dương Tủng như rơi vào hầm băng, “Ngươi cũng là kẻ biết điều, vậy tha cho ngươi... nửa chết!”
“Nửa sống” còn lại, không phải Trần Linh Quân bị Dương Tủng vài câu lừa gạt qua, mà là còn phải dùng để đối chất trước công đường.
Dương Tủng tự nhận đã cúi đầu nhận thua như vậy, đối phương lại còn ỷ thế hiếp người như thế, rõ ràng là không định buông tha mình? Thực ra Dương Tủng đã sớm lén lấy ra một chiếc hộp sơn đỏ cổ sắc cổ hương từ trong tay áo, chờ thời cơ hành động. Vật này xuất xứ từ một ngôi cổ Thục đại mộ chìm dưới nước. Năm đó khi hắn bước vào Quan Hải cảnh, ra ngoài vân du, thỉnh thoảng lộ ra thủ đoạn thỏa mãn chút tư dục, không dám quá phô trương. Một ngày đi qua một con sông cổ, thấy đáy nước thỉnh thoảng có ánh sáng màu lưu chuyển, biết chắc có trọng bảo ẩn nấp trong đó, liền rủ mấy phổ điệp tu sĩ hợp ý, giả làm sơn trạch dã tu, xuống đáy sông tìm bảo, trăm phương ngàn kế thử nghiệm, nhưng không có kết quả. Trong lúc hết cách, nghĩ ra một cách độc ác, chính là bỏ tiền đả thông quan hệ với quan phủ địa phương, hối lộ Lễ bộ và Công bộ, vội vàng đổi dòng nước sông, phá vỡ đại trận tàn dư do thủy vận tạo thành kia, hắn chia được một bộ tàn thiên đạo thư, còn có hai kiện tượng kỵ binh giáp sắt thếp vàng màu sắc rực rỡ. Hắn cũng nhờ đó mà kết đan thành công, chỉ là chuyện này, rốt cuộc là thương thiên hại lý, khiến hắn sau khi kết đan, tu hành cũng không thuận lợi, nhất là mấy chục năm gần đây, tai họa ngầm trở nên đặc biệt rõ ràng. Hắn vốn định nếu có cơ hội, sẽ đi bái kiến Tiệt Giang chân quân Lưu Chí Mậu ở Thanh Hiệp Đảo, nghĩ thầm mình mang nghệ đầu sư cũng không sao, thậm chí nằm mơ kết làm đạo lữ với Điền Hồ Quân kia. Chỉ là Thư Giản Hồ thay đổi, Điền Hồ Quân kia cũng lắc mình một cái, trở thành nhân vật thực quyền của Chân Cảnh Tông. Mẹ kiếp, những kẻ dơ bẩn này, so với mình, tốt hơn chỗ nào, chẳng qua là thời tới vận chuyển, không phải chó gà cũng thăng thiên sao? Đáng hận, đáng ghen tị!
Trần Linh Quân sớm đã nhìn thấu trò mèo của lão Kim Đan, lén lấy ra đòn sát thủ dùng để liều mạng, cũng không ngăn cản, chỉ quay đầu nhẹ nhàng thở ra một hơi, liền tạo ra một biển mây, giống như một hồ nước xanh biếc treo trên trời. Hồ lớn trong khoảnh khắc đóng băng, bên trong có vô số băng lăng mảnh khảnh, dày đặc chen chúc, như một võ khố chứa vô số thương kích.
Nó vừa vặn treo trên đỉnh đầu đội binh mã của Thân phủ quân.
Trần Linh Quân ở Lạc Phách Sơn chính là lăn lộn qua ngày.
Ngươi bảo ta chuyên tâm tu đạo, chính là làm khó ta rồi.
Nhưng nếu nói phân tâm, lại chính là sở trường của ta.
Dương Tủng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mở hộp gỗ, một lần nữa tế ra một tôn pháp tướng, lại không phải một mực theo đuổi khí thế, mà là bám vào một trong những tượng kỵ binh giáp sắt thếp vàng màu sắc rực rỡ kia, hóa thành một đạo cầu vồng, xách thương lao về phía con thủy giao kia. Ngoài ra chân thân thi triển độn pháp, ẩn nấp vào một tượng võ sĩ đeo bao tên khác, vội vàng vạch ra một đường vòng cung, rời xa chiến trường di chỉ.
Thủy giao giơ một vuốt tùy ý đập nát pháp bảo kia, tượng võ sĩ nơi Dương Tủng ẩn thân không biết vì sao, vỡ nát ngay tại chỗ, giống như đụng phải một bức tường vô hình, lấy trứng chọi đá.
Trần Linh Quân bấm quyết thu hồi chân thân khổng lồ, lần nữa biến thành bộ dạng đồng tử áo xanh, tay áo như hai đám mây, bay trở lại độ thuyền.
Đứng trên lan can đầu thuyền, Trần Linh Quân tùy tay ném lão Kim Đan đang thoi thóp lên boong tàu, nhìn xuống binh mã trên mặt đất.
Đã đại khái nắm rõ, Trần đại gia có thể buông tay chân tính toán kỹ càng với vị Thân phủ quân ngươi rồi.
Tầm mắt hơi lệch đi, a ha, Chung đệ nhất được đấy, nhìn dáng vẻ hình như phá cảnh rồi?
Chung Thiến hiển nhiên cũng nhận ra tầm mắt của Trần Linh Quân, gật đầu chào hỏi, phá cảnh mà thôi, chuyện nhỏ, dễ như trở bàn tay.
Trần Linh Quân giơ ngón cái với Chung đệ nhất: không hổ là đại ca của ngọn núi chúng ta, không tồi. Đi theo đại ca, ở nhà ăn khuya không thiếu, ra ngoài càng có mặt mũi.
Bình cảnh Kim Thân cảnh của Chung Thiến, là bị cùng một người dùng hai quyền cưỡng ép đánh vỡ, đương nhiên, chuyện này nói nghe nhẹ nhàng, giống như hưởng phúc vậy.
Thật sự ăn hai quyền mới biết phân lượng.
Trước đó trên núi, vừa không rõ thân phận đối phương, càng không biết cảnh giới võ học của đối phương, lúc vấn quyền, Chung Thiến còn có thể nói mạnh miệng vài câu hào hùng.
Hôm nay thì không thể nói ra những lời cứng rắn như “chưa ăn no”, “Chung gia gia ngươi” nữa rồi.
Nói đi nói lại, vẫn phải cảm ơn Bạch Huyền, nghe nói tên ngốc nhỏ này cầm cuốn anh hùng phổ đó đi tìm đối phương cùng nhau tham gia sự kiện trọng đại.
Chung Thiến kéo bọc hành lý, bên trong mười mấy cuốn sách đều là mượn của lão đầu bếp. Trả? Trả cái gì mà trả, sách Cảnh Thanh tặng, liên quan gì đến Chung Thiến.
Một chiếc kiếm thuyền bất ngờ rơi xuống, buộc phải hạ cánh trên mặt đất.
Lão Kim Đan vừa mới tỉnh lại, cố hết sức mở mí mắt, lại bị chấn động ngất đi.
Đồng tử áo xanh nhảy xuống lan can, đi về phía đội binh mã của Thân phủ quân.
Cách nhau không quá năm trăm bước.
Trần Linh Quân chậm rãi bước đi, hồ nước đóng băng kia cũng từ từ hạ xuống, nhấc một tay áo lên, nhe răng cười nói: “Cứ việc chạy, ít nhất tạm thời không chết. Kẻ không chạy, hậu quả tự chịu.”
Không biết là Thân phủ quân tích uy sâu nặng, hay là những quỷ vật và tu sĩ kia quả thật không sợ chết, trận hình tịnh không thấy tán loạn.
Thân phủ quân giơ tay về phía trước vung lên, thản nhiên nói: “Xông lên giết tên giặc này.”
Một đội kỵ quân xung trận.
Trần Linh Quân bĩu môi, hai ngón tay khép lại, điều khiển hồ băng kia, liền có hàng trăm hàng ngàn thương kích rơi xuống đất, nện ầm ầm lên đỉnh đầu kỵ quân.
Thân phủ quân tiếp tục ra lệnh, điều binh khiển tướng, lần nữa xung trận.
Chiến trường trong vòng năm trăm bước, bụi đất cùng vụn băng cùng nhau bay lên.
Tổn thất tinh nhuệ nhanh chóng như vậy, không thấy Thân phủ quân có nửa phần đau lòng.
Đồng tử áo xanh tịnh không có bất kỳ vẻ mặt vui sướng nào, cũng không có sự thỏa mãn khi phô diễn thuật pháp.
Trần Linh Quân nghĩ đến, ngược lại là đống xương trắng chất chồng nhìn thấy dọc đường, còn có những người sống ở huyện thành trước đó.
Một viên đạo tâm trong veo thấy đáy.
Ta sao lại không tự do?!
Hóa ra năm đó đi con đường Tế Độc kia, thân tâm ta sớm đã tự do rồi.
Mặc kệ cái Ngọc Phác cảnh chó má!
Mặc kệ rắn thành trăn, trăn thành giao, giao hóa rồng, ở núi ở nước, tẩu giang tẩu độc, những tu sĩ loài giao long chúng ta, còn nhớ những Hiết Long Thạch dùng để tạm nghỉ ngơi tấm thân mệt mỏi sau khi hành vân bố vũ cho nhân gian đại địa không?!
Một vị sơn quân Đan Ngọc Quốc và một vị đại giang thủy thần lân cận cùng nhau đi tới, bọn họ là được Lễ bộ thượng thư nhờ vả, tới đây giải quyết sự việc. Từ xa liếc thấy động tĩnh nơi chiến trường kia, cảm thấy vô cùng khó giải quyết, đối với Thân phủ quân kia liền có vài phần bất mãn, sao lại trêu chọc phải một con rồng qua sông cỡ này? Nhưng nhận tiền người ta luôn phải giúp người ta tiêu tai, những năm này băng kính và than kính (tiền hối lộ mùa hè và mùa đông) bên Thân phủ quân gửi tới, không phải con số nhỏ, tuy nói đối với những sơn thủy chính thần bọn hắn mà nói cũng không có tác dụng thực tế, chỉ là giữa đồng liêu so bì gia sản, khoe khoang bảo vật, không thể thiếu những thứ tô điểm này. Bọn hắn cũng không nhìn thấu đại đạo căn cơ của quỷ vương Thân phủ quân này, chỉ lén lút thương lượng, nhận định một việc: Thân Chương sau lưng nếu không có chỗ dựa, sao có thể phá cảnh thần tốc như vậy? Đám dâm từ tiểu thần như Hồ Nương Nương, lại ám chỉ bọn họ Thân phủ quân hình như đến từ phía Bắc, bọn họ tự nhiên liền nghi ngờ Thân Chương có phải là cái đinh triều Đại Ly để lại nơi này hay không.
Vị nữ tử thủy thần dáng người thướt tha khoác áo lông thú, đầu đội mũ ngọc bích, nàng cầm một chiếc khăn thêu che mũi, tầm mắt nhanh chóng quét qua chiến trường, rốt cuộc trong lòng không vui, chỉ chỉ lương đình trên đỉnh núi kia, dùng tâm thanh nói với sơn quân một câu, “Vương Hiến ở bên kia.”
Sơn quân nói: “Nhất định phải mau chóng giải quyết, đừng để nảy sinh thêm rắc rối. Một khi sự việc làm lớn chuyện, kinh động đến tòa trữ quân chi sơn của ngọn núi nào đó, thì rất khó xử lý thỏa đáng.”
Bọn hắn dù sao không dám gọi thẳng tôn hiệu “Trung Nhạc”. So với ngọn núi Siết Tử Sơn sừng sững ở trung bộ Bảo Bình Châu, một trong năm ngọn núi của nước Đan Ngọc nhỏ bé, có lẽ chỉ là một gò đất nhỏ.
Thủy thần ánh mắt lạnh lẽo, gật đầu nói: “Ta biết.”
Thấy cứu binh đã tới, giải quyết được tình thế cấp bách trước mắt, binh mã dưới trướng Thân phủ quân và một đám phiên thuộc, đạo hữu đều hiểu ý, biết sóng gió này sắp lắng xuống rồi.
Duy chỉ có Thân phủ quân trong lòng tức giận không thôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là ai gọi bọn hắn tới?!”
Kẻ ngu xuẩn nào tự ý làm chủ, làm điều thừa thãi! Chỉ là tạm thời không rảnh để lôi ra tên ngu ngốc giúp đỡ ngược đời kia, Thân phủ quân một tay đẩy mỹ nhân trong lòng ra, đứng dậy, hắn chỉnh lại cổ áo cổn phục, ánh mắt âm trầm, trong lòng cân nhắc lợi hại một phen, có một quyết đoán.
Phía lương đình, Tiểu Mễ Lạp ngồi giữa hai nữ tử.
Vương Hiến thần sắc phức tạp, giải thích với Trần quốc sư và Kinh Hao lão thần tiên về thân phận của hai vị sơn thủy chính thần kia, “Bọn họ là Cổ Trụ sơn quân và Thư Mạc thủy thần của Đan Ngọc Quốc chúng ta.”
Đều từng là cấp trên trực tiếp của hắn, vị thủy thần Kim Đái Hà này.
Kinh Hao cười nói: “Đều là tên hay.”
Nhớ tới một chuyện, Kinh Hao đột ngột đứng dậy, đứng ở vị trí tương đối chính giữa lương đình, lệch về phía cửa, giống như một người gác cổng.
Như vậy, Cổ Trụ và Thư Mạc cũng không muốn trực tiếp tiến vào trong lương đình, đều đáp xuống bên ngoài lương đình.
Cổ Trụ trầm giọng nói: “Cựu thần Vương Hiến, ngươi dám cấu kết với tu sĩ ngoại hương hành hung ở đây?”
Đây không phải hắt nước bẩn lên người Vương Hiến, mà là hắt phân rồi.
Vương Hiến tịnh không vì biết thân phận nhân vật trong đình mà có chỗ dựa, cảm thấy trong lòng sảng khoái, ngược lại càng thêm nản lòng thoái chí, lẩm bẩm: “Không nên như vậy.”
Thư Mạc đưa tay quát lớn: “Tu sĩ nhà nào, đi khắp nơi làm càn, dám to gan làm loạn ở đây?”
Hoàng Diệp và Hạ Ngọc Thiên không hiểu sao lại tới đây, các nàng cũng không rõ ngoài thủy thần Vương Hiến ra, một già một trẻ và nam tử áo xanh kia từ đâu tới. Lúc này nhìn thấy Cổ Trụ và Thư Mạc, các nàng theo bản năng đều thót tim, Hoàng Diệp vẫn to gan đứng dậy, định kêu oan cho Vương Hiến... Thư Mạc nghiêm giọng nói: “Một con quỷ vật bẩn thỉu không thấy ánh sáng, thấy bản thần còn không mau quỳ xuống thỉnh tội, ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện?!”
Hoàng Diệp hốc mắt đỏ hoe, bên cạnh Hạ Ngọc Thiên run rẩy đứng dậy, ngón tay nắm chặt tay áo, nói: “Thư thủy thần, chân tướng sự việc không phải như vậy...”
Thư Mạc quát lớn: “Tiện tỳ câm miệng!”
Cổ Trụ dùng tâm thanh nói: “Ngô tuần kiểm sắp tới rồi.”
Thư Mạc nghe vậy càng thêm đắc ý, cười lạnh nói: “Ngươi chính là chính chủ?”
Kinh Hao xua tay, cười ha hả nói: “Ta chỉ phụ trách không để các ngươi làm bẩn tòa lương đình này.”
Thư Mạc vô cùng tức giận, nàng chưa từng chịu sự nhục mạ ngôn từ như vậy, lập tức đáp trả một câu: “Vậy để chủ nhân nhà ngươi chạy ra sủa vài tiếng.”
Thực ra khóe mắt Thư Mạc sớm đã liếc thấy nam tử vắt chéo chân trong lương đình, áo dài xanh, chân đi giày vải, nhìn như nhàn nhã thoải mái, thực ra giống một thư sinh thất cơ lỡ vận không có công danh lại cố tỏ ra thanh cao.
Nụ cười trên mặt Kinh Hao càng đậm, trong lòng mắng mẹ một câu, nếu là ở Lưu Hà Châu, lão tử giết chết ngươi!
Rất nhanh lại có một nhân vật lớn thực sự tới.
Thi triển thần thông súc địa sơn hà tùy ý như hít thở.
Bất kể độ cao thần vị, mũ quan lớn nhỏ, vị này hiển nhiên có quyền bính hơn Cổ Trụ bọn họ, bởi vì Thư Mạc đã đứng dậy nghênh đón, thần sắc cung kính, thậm chí mang theo vài phần nịnh nọt.
Hắn liếc xéo Kinh Hao, nói: “Bản ty tra án, chất vấn Vương Hiến, những người không liên quan đều đi ra ngoài. Lúc cần hỏi chuyện, tự sẽ cho các ngươi mở miệng nói chuyện.”
Cũng là cần chú ý thân phận, hắn mới không thêm một chữ “cút”.
Thư Mạc lập tức giúp giới thiệu: “Vị này là phó sứ Tuần Kiểm Ty của Đại Nhạc Vũ Lâm Sơn, Ngô tuần kiểm Ngô đại nhân!”
Ngô tuần kiểm xua tay, “Không nói những thứ này.”
Thư Mạc lập tức cúi đầu thuận mắt vài phần, nhỏ giọng giải thích: “Tiểu thần là sợ bọn họ không biết nặng nhẹ, lời nói mạo phạm đại nhân.”
Kinh Hao tấm tắc lấy làm lạ nói: “Thứ quan khí dày đặc bậc này, đã lâu không từng đích thân lĩnh giáo.”
Lại nhìn Thư Mạc, Kinh Hao cười nói: “Gọi quan không gọi phó, vị thủy thần nương nương này của ngươi ngược lại là hiểu quy củ.”
Thư Mạc tức giận đến ngực phập phồng, nếu không phải Ngô tuần kiểm có mặt, nhất định phải dìm nước ngập lương đình, dìm chết người này ngay tại chỗ.
Trần Bình An thu hồi một bức bản đồ địa lý bỏ túi, cầm cuộn tranh trong tay, đứng dậy, mỉm cười nói: “Xem ra bên Trung Nhạc quả thật không giàu có, một trận Kính Hoa Thủy Nguyệt đều không tổ chức nổi, thảo nào phải chuyển sang học người ta làm dạ du yến.”
Kinh Hao tự mình di chuyển nhường chỗ.
Vị quan lại sơn thủy tự xưng “bản ty” kia hơi nhíu mày, luôn cảm thấy nam tử áo xanh ra vẻ nói lời quái gở này, có chỗ nào đó không ổn.
Nghĩ lại, cho dù là hạng người Nguyên Anh, tính là cái thá gì, nếu là một Ngọc Phác, mới kính ngươi vài phần.
Nay đã khác xưa, Bảo Bình Châu hiện tại, cái gọi là Địa Tiên hoàn toàn không đủ nhìn.
Trần Bình An cười hỏi: “Ngươi không phải quan lại của Trung Nhạc Siết Tử Sơn, mà là Tuần Kiểm Ty của một trong những trữ quân chi sơn Vũ Lâm Sơn, cũng không phải chủ quan, mà có quan uy lớn như vậy? Nói nghe xem, ai cho ngươi tự tin?”
Ngô tuần kiểm chỉ thấy buồn cười, ngược lại không giận, hỏi: “Lại là ai cho ngươi tự tin? Dám to gan nói bừa với bổn tôn? Không ngại ngươi cũng nói nghe xem?”
Trần Bình An cười nói: “Ta quen biết với thần quân Tấn Thanh của các ngươi, ngươi nói tự tin của ta có đủ không?”
Cổ Trụ và Thư Mạc nhìn nhau.
Ngô tuần kiểm vỗ tay nói: “Tốt, rất tốt, cũng là một kẻ rất biết kể chuyện.”
Trên biển mây phía huyện thành, bị thi triển thuật che mắt, một đám thần quan thư lại của đại nhạc cự sơn, giống như liệt vào tiên ban trong tiểu thuyết chí quái. Bọn hắn có kẻ trợn mắt há hốc mồm, cũng có kẻ mặt mày trắng bệch, càng có kẻ run như cầy sấy. Duy chỉ có một nam tử thần vị cao nhất, hắn mặt không cảm xúc, không nhìn ra tâm trạng lúc này.
Chiến trường, trên xe ngựa, Thân phủ quân nhạy bén nhận ra khí tượng huyền diệu trên cao phía huyện thành, ngẩn ra một lát, sao có thể?! Bọn hắn sao có thể dốc toàn bộ lực lượng, vị thần quân kia sao lại đích thân giá lâm địa bàn nhà mình?!
Thân phủ quân lòng như tro tàn, cúi đầu cười, đột nhiên ngẩng đầu, chỉ tay lên biển mây, cất tiếng cười to: “Tốt tốt tốt, dù sao cũng không che giấu được nữa, ta không dễ chịu, đã định trước là thoát không được, chỉ là từng người các ngươi cũng đừng hòng đứng ngoài cuộc, hôm nay sẽ cho các ngươi biết thế nào gọi là chọc thủng trời!”
Trong ngoài chiến trường, đều có thể nghe thấy những lời nói điên cuồng thất tâm phong này của Thân phủ quân.
Cái gọi là quỷ vật Nguyên Anh cảnh Thân phủ quân, không còn che giấu con đường hương hỏa thần đạo của mình nữa, lại hiển lộ ra một pho tượng thần kim thân hương khói lượn lờ.
Nhưng đây không phải thủ đoạn thực sự áp đáy hòm của Thân Chương.
Đòn sát thủ của hắn, nằm ở chỗ “dĩ thần thỉnh thần”.
Hắn muốn dùng quan tưởng chi pháp của người tu đạo thỉnh thần giáng chân.
Trong lòng Thân Chương hận thấu xương đồng tử áo xanh phá đám kia, càng hận Trung Nhạc thần quân Tấn Thanh chuyện bé xé ra to kia, hận nhất, vẫn là triều Đại Ly...
Nếu cho hắn thêm trăm năm thời gian ẩn núp thì tốt biết bao, dù chỉ có một giáp cũng tốt.
Đã như vậy, phải khiến tất cả mọi người cùng chôn theo bản phủ quân.
Giữa trời đất, xuất hiện một thân hình nguy nga, một pho kim thân đỉnh thiên lập địa, nhưng vị thần này không có khuôn mặt.
Thân Chương vừa đau lòng muốn chết vì con đường thành thần của mình từ đây đứt đoạn, vừa khoái trá vì sau trận chiến này tên mình lưu danh sử sách.
Hắn tự lẩm bẩm: “Các ngươi tuyệt đối không ngờ tới, vị thần mời hôm nay là ai... là đại nghịch bất đạo bực nào, là kỳ quan thiên hạ bực nào!”
Thân Chương quát lớn một tiếng, bóp nát món trọng bảo kia, kim thân của hắn phủ phục trên mặt đất không dậy nổi, quỳ xuống dập đầu ba cái, lời nói như một chuỗi sấm sét chấn động.
“Hạ thần Thân Chương, cung thỉnh chí cao! Thỉnh thần giáng chân Trần! Bình! An!”
Theo tiếng gọi thẳng tên của Thân Chương, vị thần linh kia cũng theo đó lộ ra một khuôn mặt “chân tướng”.
Quả thực là một bộ diện mạo của “Trần Bình An”.
Kinh Hao nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy cạn lời.
Đồng tử áo xanh ngẩng đầu há to miệng. Hả?
Trong lương đình, Tiểu Mễ Lạp nhíu hai hàng lông mày.
Bùi Tiền đưa tay giữ cán đao, sát khí đằng đằng.
Mà ngoài lương đình, ba người Ngô tuần kiểm, nhìn trời, nhìn nam tử áo xanh trong lương đình, làm lại động tác tương tự một lần nữa, từng người như đang nằm mơ.
Bên ngoài một võ quán huyện thành ở cực xa Bảo Bình Châu, Khương Xá nghiêm mặt nhịn cười, ngược lại đạo lữ Ngũ Ngôn cười thành tiếng trước.
Trần Thanh Lưu chỉ nhìn tấm biển “Quyền trấn một châu” kia, nói: “Chiêu này ngược lại không tục. Coi như chó ngáp phải ruồi nhắc nhở một câu hay.”
Thân Chương kỳ thực đã cạn kiệt tất cả hương hỏa và thần tính, sau khi dập đầu thật mạnh, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn vị thần mình mời đến kia, làm được tráng cử này, không uổng kiếp này.
Trong chốc lát, Thân Chương phát hiện bên chân xuất hiện một đôi giày vải?
Tầm mắt di chuyển lên trên vài phần, Thân Chương nhìn thấy một nam tử áo xanh hai tay áo bay bay, đối phương cũng không nhìn hắn, chỉ cười nói: “Triệu Tu Đà, các ngươi khổ tâm cô nghệ trảm tam thi.”
“Mời ai không mời.”
“Mời ta làm gì?”
Đề xuất Bí Ẩn: Đạo Mộ Bút Ký: Trùng Khởi 2